Trong giấc mộng này, Ngọc Hành đã trải qua ba ngày. Ở chỗ này, mỗi người đều gọi hắn là Hoàng Thượng, người ở đây đều kính hắn tôn hắn, nơi này hắn danh chính ngôn thuận ngồi trên Đế vị, đứng trên vạn người, chịu quần thần bái lạy.
Nhưng ở chỗ này không có Quý Vân Lưu nhẹ nhàng mềm mại gọi hắn là Thất gia, không có Quý Vân Lưu thông minh lanh lợi, hay thay đổi lại hiểu được lý giải ý tứ của hắn.
Ngôi vị Hoàng Đế, một thân quyền thế, hắn si ngốc mong nhớ nhiều năm như vậy, Thất hoàng tử ngay cả một chút vui sướng cũng không có.
Gió sớm thổi tung màn lụa bên đài ngắm trăng. Duyên Phúc nhìn vị Hoàng Đế trẻ tuổi không màng thể diện hoàng gia, dựa vào trên cột đá màu son, chỉ có thể tiến lên mở miệng: "Hoàng Thượng, nên lâm triều..."
Từ đài ngắm trăng trông xuống, Ngự hoa viên cách đó không xa, toàn bộ trăm hoa xanh đỏ giao nhau, tranh nhau đua nở. Giương mắt lại xem ngoài hoàng thành đằng trước, phòng ốc uy nghiêm, đường sá chỉnh tề.
Toàn bộ kinh thành, dường như đều đang ở dưới lòng bàn chân.
"Duyên Phúc", Ngọc Hành nhìn phía trước nhạt nhẽo mở miệng: "Dưới bầu trời này, đất nào không phải là đất của Thiên tử... Chỗ đó, có phải tất cả đều là của trẫm hay không?"
Duyên Phúc quỳ xuống đất nói: "Bẩm Hoàng Thượng, Hoàng Thượng là quân vương vạn thánh, bên trong bên ngoài hoàng thành, vô luận là cái gì, tự nhiên tất cả đều là của Hoàng Thượng."
"Quân vương vạn thánh, kia từng là thứ quý giá xa xôi không thể với tới..." Ngọc Hành nhấm nuốt lời này, ngón tay run rẩy không thể mở ra. Hắn kiên cường mấy ngày không vội vàng không nóng nảy, không hoảng hốt không sợ hãi, tại một khắc này toàn bộ sụp đổ.
Ngọc Hành lấy tay dựa vách tường, thân thể trượt xuống dọc theo cột đá. Hắn ôm lấy đầu, cuối cùng không tiếng động khóc nức nở: "Không có Quý Vân Lưu, ta muốn vị trí vương thánh này làm cái gì?"
Lâu đài trăm thước, giang sơn vạn dặm, nếu không có Quý Vân Lưu bên hắn cùng nhau thưởng thức, mấy thứ này, là của ai lại có quan hệ gì...
Tất cả cung nhân quỳ xuống đất đều kinh ngạc nhìn Hoàng Đế Đại Chiêu ôm đầu, ngồi xổm bên trụ son, lã chã khóc, khóc đến ruột gan đứt từng khúc như đứa bé ba tuổi.
"Ngươi đã là Hoàng Đế còn khóc cái gì? Ở chỗ này, ta có thể cho ngươi trăm tuổi không âu lo. Nơi này thật tốt, lưu luyến bên ngoài làm chi đây?"
Có âm thanh truyền đến, Ngọc Hành ngẩng đầu. Giữa ánh mắt mông lung, đằng trước không biết khi nào đã nổi lên sương mù. Sương mù hôi hổi phiêu đãng, trước mắt một mảnh mơ hồ, lại thấy không rõ tình cảnh trước mắt.
"Ngươi là người phương nào?" Hắn bỗng nhiên đứng lên, mấy ngày nay hắn tổn thương tinh thần, nuốt không trôi, sức lực không đủ. Hắn lắc nhẹ thân thể một chút, đành phải lấy tay chống đỡ: "Nhanh thả bổn vương ra khỏi nơi quỷ quái này!"
Âm thanh kia lại hì hì nói: "Ngươi không phải Vương gia, ngươi là Hoàng Đế mà, ngươi quên mất?"
Ngọc Hành không thể nhịn được nữa: "Đồ khốn khiếp, thân là linh vật vậy mà giở trò bịp bợm, Thiên Đạo nhất định sẽ không tha thứ cho ngươi!"
"Ta mới không giở trò bịp bợm!" Âm thanh kia nói: "Ngươi vốn dĩ nên qua sinh hoạt như thế. Quý Vân Lưu trong miệng ngươi vốn nên chết ở Tử Tiêu Quan. Quý Vân Vi và Quân Tử Niệm gì đó cũng là trải qua sinh hoạt vốn dĩ. Chỉ không biết vì sao, sinh hoạt nguyên bản mà các ngươi vốn nên trải qua, các ngươi lại đều không thích mà thôi..."
Ánh mắt Ngọc Hành hoảng sợ nhìn chăm chú vào sương mù bao quanh đằng trước, không khỏi lui ra sau một bước.
Vốn nên trải qua sinh hoạt như thế?
"Các ngươi đều nói đời người vốn chính là một giấc mộng hoàng lương. Nơi này có ngôi vị Hoàng Đế ngươi tha thiết mơ ước, ngươi nhớ Quý Vân Lưu thì như thế nào? Chẳng qua là đau lòng mấy ngày mà thôi. Ngày qua dù khó một chút cũng sẽ chịu đựng được..." Âm thanh kia càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ ràng. "Dù ngươi đi ra ngoài, đến lúc đó thành Hoàng Đế bên ngoài, lập Quý Vân Lưu làm Hoàng Hậu, như vậy những giai nhân hậu cung khác đâu? Đến lúc đó nhiều mỹ nhân như vậy, ngươi sẽ toàn tâm toàn ý đối đãi với Quý Vân Lưu kia bao lâu? Mười năm, hai mươi năm? Còn không bằng từ hôm nay trở đi liền không cần nhớ đến nàng ta nữa."
Giấc mộng hoàng lương: ý chỉ đời người ngắn ngủi, vinh hoa phú quý chỉ là một giấc chiêm bao.
(Nguồn: hvdic.thivien.net)
Ngọc Hành ngơ ngác đứng trên đài ngắm trăng, đột nhiên lại lui về sau vài bước: "Chớ lại nói năng bậy bạ!" Nếu hắn ở chỗ này một đời đều không ra được, nếu hắn cứ như vậy mà quên mất Quý Vân Lưu, vậy... Nên làm cái gì bây giờ?
Nàng ở trong thùng gỗ ngậm thuốc cúi người đút qua, nàng ở ngõ nhỏ Tây Từ nhanh nhẹn như bướm làm phép, nàng ở trên giường ánh mắt quyến rũ cùng chính mình ôm hôn... Đủ chuyện như thế, sẽ toàn bộ bị thời gian tiêu hao hầu như không còn, theo gió mà tán?
Ngọc Hành run rẩy thân thể, giữa bình tĩnh, hắn lại ngồi trên long ỷ ở điện Thái Hoà. Phía dưới, văn võ bá quan ăn mặc chỉnh tề, quỳ xuống đất đối diện hắn, ba quỳ chín lạy.
"Ngô hoàng vạn tuế, vạn vạn tuế..."
"Ngô hoàng vạn tuế, vạn vạn tuế..."
Ba quỳ chín lạy là đại lễ dập đầu chính thức nhất, quan viên thất phẩm trở lên toàn bộ tới trước điện, động tác chỉnh tề, âm thanh vang vọng phía chân trời, phía trên trăm triệu người... Chỉ là như thế.
Ngọc Hành một thân long bào, đầu đội mũ rồng, chân mang long ủng, chân chính phía trên trăm triệu người.
Bỗng nhiên, hắn lại đứng lên từ trên long ỷ gỗ tử đàn sơn vàng, ở trước mặt văn võ bá quan phía dưới, duỗi tay túm lấy mũ rồng kéo xuống, ném trên mặt đất, một chân giẫm lên, khiến Đông Hải trân châu cực lớn trên mũ rồng văng ra.
Khuôn mặt hắn tĩnh lặng như nước, hai mắt sáng quắc, nhìn chằm chằm văn võ bá quan phía dưới, từng chữ từng chữ lớn tiếng quát ra lệnh: "Yêu nghiệt! Ngươi thả ta ra ngoài!"
..........
Lại mở mắt ra, Ngọc Hành nhìn thấy chính là đỉnh lưu li hình tròn, mái vòm dùng bốn cột trụ lớn chống đỡ, tựa như cây dù lớn độc lập dưới vạn sao.
Quay đầu, một thiếu nữ bạch y đứng cách đó không xa, tư thế kết ấn trong tay còn chưa thu hồi, hình như mới vừa làm đạo pháp xong. Gió mạnh thổi bay tóc đen và dây buộc tóc của nàng. Nàng xoay người lại, thấy Ngọc Hành mở mắt, nửa híp mắt xán lạn cười lên: "Thất gia, chàng tỉnh rồi."
Ánh mắt này giống như một luồng sáng, thẳng tới trong lòng Ngọc Hành.
Ngọc Hành nhìn nàng, đôi mắt hơi chớp động, trong vành mắt lại có dòng nước nóng bỏng rơi xuống khoé mắt: Quý Vân Lưu...
Quý Vân Lưu nắm một gốc hoa la dơn từ bên cạnh, vài bước nhảy lại dây, ném hoa la dơn kia xuống, vươn tay nắm lấy tay Ngọc Hành, mở lòng bàn tay kia ra, thấy đường sinh mệnh quả nhiên được kéo dài. Nàng vừa lòng đá văng hoa la dơn, nâng Ngọc Hành dậy, hệt như chưa thấy được ướt át nơi khoé mắt hắn, hiếu kỳ nói: "Thất gia, mới vừa rồi ở cảnh trong mộng, chàng mơ thấy cái gì?"
Ngọc Hành chăm chú nhìn nàng, không giấu giếm: "Mơ thấy ngôi vị Hoàng Đế."
"Phải không?" Quý Vân Lưu sửa sang lại vạt áo cho hắn, "Ngồi trên long ỷ cảm giác như thế nào?"
Ngọc Hành giang hai tay, lấy tư thế như vậy ôm chặt nàng, ngậm lấy vị chát vào miệng: "Phía trên vạn người, không kịp một ánh mắt của nàng."
Quý Vân Lưu ở trước Ngọc Hành ở sau, hoa la dơn nhìn hai người ôm nhau, mở cành lá ra, các loại động tác biến ảo, khoe khoang: Công lao của ta! Này tất cả đều là công lao của ta! Nam nhân của ngươi khăng khăng một mực như vậy, công của ta không thể không có! Thần tiên tỷ tỷ khen thưởng ta, nhanh khen thưởng ta!
Quý Lục bị Ngọc Hành ôm lấy gắt gao. Tay nàng xuyên qua dưới nách Ngọc Hành, đầu ngón tay gắp một lá đạo phù, hơi híp mắt, nhẹ nhàng ném về phía hoa la dơn.
Đạo phù nhìn như bay nhẹ nhàng, lại nhanh chóng chuẩn xác dán trên đoá hoa lớn của hoa la dơn. Nháy mắt, một gốc hoa kỳ dị giương nanh múa vuốt, tức khắc thành một gốc la dơn tầm thường không thể động đậy.
Hoa la dơn: "..."
Lòng người thật sự phức tạp, thật muốn về sau núi tiếp tục đợi!