Ngự lâm quân liền bắt đầu phá huỷ từ sau ảnh bích, à không, là bắt đầu tìm đạo phù!
Một đường tìm đến thật sâu bên trong nội trạch. Ngọc Lâm ngồi trong thư phòng, nghe hạ nhân thường tới báo phủ Cảnh Vương chỗ nào bị huỷ đi chỗ nào bị đào rỗng, cắn răng nghẹn máu, mặt đều nghẹn xanh. Khớp xương hắn kêu vang... Không thể nhịn được nữa, nhịn đến gân xanh cũng bắt đầu nhảy lên.
Sớm biết như thế, hắn liền không nên đi tìm Hoàng Đế cáo trạng. Hiện giờ thật sự là vừa mất phu nhân lại thiệt quân, nhặt hạt mè mà bỏ dưa hấu!
"Ngọc Hành, ngươi chờ cho ta!" Ngọc Lâm một tay đẩy hết tất cả đồ vật trên bàn xuống, há miệng lộ ra một hàm răng đầy, tựa như muốn cắn nuốt người: "Đêm qua yêu đạo làm pháp kia chịu gặp người hay chưa? Tự nâng giá trị con người, nói cái gì mà bản thân là sư huynh của Tần Tư Tề, kết quả làm bổn vương đau triệt nội tâm ngồi ở nơi này. Còn Ngọc Hành? Nhìn người ta một cái, hắn giờ phút này chính là sinh long hoạt hổ đang huỷ đi vương phủ của ta kìa!"
Trương Hoà cũng là sắc mặt trắng bệch, hoàn toàn không biết vì sao kết cục sẽ biến thành như vậy. Hắn nghĩ đến lời nói lúc trước của Sở đạo nhân trong nhà lao, quỳ xuống đất nói: "Nhị gia, sáng nay thuộc hạ lại phái người đến toà nhà kia, sáng sớm hôm nay đã người đi nhà trống, trên bàn chỉ để lại một phong thư." Nói, hắn liền dâng tay đưa thư lên.
Nhị hoàng tử cầm qua, lạnh lùng xé mở nhìn xem. Xem xong, sắc mặt hắn còn lạnh hơn, khớp xương nắm đến càng vang: "Mỗi ngày dùng khổ hình khác nhau hầu hạ Sở Thôi Nguyên trong nhà lao Đại Lý Tự thật tốt cho ta!"
Hai gã thần côn kia còn ở trong thư dùng việc đạo pháp uy hiếp hắn muốn giao Sở đạo nhân ra? Thả con mẹ nó chó má! Bản thân không làm tốt chuyện này, còn có mặt mũi cò kè mặc cả với hắn? Ngọc Lâm hắn từ nhỏ liền chưa từng chịu uy hiếp!
Cảnh Vương nổi giận, một phát xé nát thư tín. Sau khi xé xong, bình tĩnh lại. Bình tĩnh lại rồi nhìn Trương Hoà muốn ra cửa, há miệng nói: "Thôi, thả cho hắn một con ngựa. A cha ta muốn Thái Tử toàn quyền xử lý việc đạo nhân, ngươi chú ý một chút cho ta, bảo những người đi theo bên cạnh Thái Tử đều cẩn thận làm việc. Chờ tiết thu phân qua đi, nghĩ biện pháp, đổi Sở Thôi Nguyên kia ra."
........
Ngọc Hành một đường lệnh người đào đến trong nhà kho phủ Cảnh Vương. Nhà kho phủ Cảnh Vương trữ vật phong phú, rương rương đều phủ tro bụi. Thất hoàng tử từ một cái động trong tường nhìn đống rương lớn lớn bé bé bên trong, lạnh lẽo đứng ở đó, đuổi tận giết tuyệt nói: "Đạo phù vừa nhẹ lại mỏng, chỗ nào cũng có thể giấu. Vì thân thể Cảnh Vương, các ngươi đều không thể làm việc sơ ý. Nơi này dù cho cực kỳ quý trọng cũng muốn mở ra từng rương từng rương điều tra cẩn thận cho ta!"
Đại quản gia và nhị quản gia phòng thu chi phủ Cảnh Vương khi Thất hoàng tử dẫn người càn quét đến nội viện đã sớm toàn bộ hôn mê bất tỉnh. Tổn thất hôm nay so với chi phí tổng cộng hai năm của phủ Cảnh Vương trước giờ còn muốn nhiều hơn, tính như thế nào cũng đều không khớp sổ sách! Vẫn là nhân lúc còn sớm hôn mê, nhắm mắt làm ngơ đi!
Ngự lâm quân vừa nghe Thất hoàng tử phân phó, cao giọng lên tiếng vâng, cầm lấy xẻng từ trong tường đi vào liền muốn thế lớn mà điều tra.
Phía trước bọn thị vệ còn có điều cố kỵ, lúc sau cũng mò mẫm ra cách thức. Mục Vương nơi nào là đang giúp Cảnh Vương tìm kiếm đạo phù, Mục Vương hoàn toàn chính là đang điều tra toàn bộ phủ Cảnh Vương mà thôi.
Việc xét nhà linh tinh, thị vệ chính là thuận buồm xuôi gió nhất, mượn gió bẻ măng đều là chuyện quen làm. Nương vào danh nghĩa tìm kiếm vừa rồi, ở phủ Cảnh Vương dù không thể phát tài lớn, nhưng mỗi người cũng là phát một món lời nhỏ. Hiện giờ muốn đi vào chính là nhà kho Cảnh Vương phủ, thị vệ như thế nào không động lòng!
Cầm đầu đang rảo bước tiến lên, mọi người chợt nghe một tiếng gào to, "Hết thảy đều dừng tay cho bổn vương!"
Chuyển mắt nhìn lại, đúng là Nhị hoàng tử bị người đỡ lại đây.
Cảnh Vương nhìn Ngọc Hành, ánh mắt sắc bén như đao: "Thất ca nhi, dáng vẻ hiện giờ, nên đủ rồi chứ."
Ngọc Hành khoanh tay đứng nơi đó, đối diện với Cảnh Vương: "Thân thể nhị ca quý trọng, yêu phù này một ngày không tìm ra, phủ Cảnh Vương liền một ngày lòng người hoảng sợ. Lúc này còn chưa tìm được yêu phù, như thế nào sẽ đủ?"
"Thất ca nhi, núi không chuyển thì nước chuyển, núi và nước còn có ngày tương phùng." Ngọc Lâm vẻ mặt âm u, nặng nề có thể nhỏ ra nước, "Tương lai còn dài, giữa huynh đệ chúng ta, ngươi không sợ làm tuyệt sẽ khó coi sao?"
Làm tuyệt khó coi?
Ngọc Hành lạnh lùng cười rộ lên. Ngày đó ở núi Tử Hà phái thích khách giết hắn, ở ngoài phủ Trưởng công chúa đuổi giết Quý Vân Lưu, ở đình Sương Mù mượn vận số trên người a nương hắn, Ngọc Lâm sao không nghĩ tới núi không chuyển thì nước chuyển. Hiện giờ lại nói với hắn, giữa huynh đệ làm tuyệt khó coi!
"Nhị ca đang nói cái gì, thất đệ một câu cũng không hiểu." Ngọc Hành xoay người, nhìn thị vệ không dám tiến vào nhà kho, "Chờ chỗ đó làm gì, không nhìn thấy Cảnh Vương điện hạ đều không thở nổi bắt đầu nói năng bậy bạ sao! Nhất định là yêu đạo lại đang mượn trận thi pháp, nhanh vào tìm yêu phù ra, trả cho Cảnh Vương một Cảnh Vương phủ thanh tĩnh an ổn!"
............
Quý Vân Lưu nằm trên giường, vừa nhìn đám người Hồng Xảo và Hạ Tịch đang vội vàng thu thập hành lý, vừa nghe Cửu Nương đứng ở chỗ đó tự thuật lại chuyện phát sinh ở phủ Cảnh Vương.
"Tịch Thiện truyền tin lại đây nói Cảnh Vương tức giận sắc mặt đều như đáy nồi, nhưng lại không thể xé rách thể diện với Thất gia trước mặt mọi người. Cuối cùng không có cách nào, y liền nói Thất gia ngày mai còn phải cùng lục nương tử đến núi Tử Hà, việc tìm đạo phù của phủ Cảnh Vương, hôm nay không bằng dừng tại đây."
Cửu Nương ở bên người Quý Vân Lưu lâu rồi, học tinh tuý tám chuyện của Hạ Tịch, nói cũng là sinh động như thật, "Thất gia liền trả lời Cảnh Vương, ngài ấy suy nghĩ vì an nguy Cảnh Vương, dù bản thân đi đến núi Tử Hà muộn mấy ngày cũng nên làm. Thất gia lại nói, hiện giờ Mục Vương phủ cũng là vách tường phá huỷ toàn bộ, yêu cầu sửa chữa, vừa lúc nhân cơ hội này hoàn toàn điều tra yêu phù ở phủ Cảnh Vương."
Hồng Xảo đang cho nha hoàn bà tử thu thập hành lý, vừa thu thập cũng vừa tò mò phương thức giải quyết phủ Cảnh Vương bên kia. Thấy Cửu Nương nói như vậy, nàng nhịn không được cũng ngừng tay chờ Cửu Nương kể khúc sau.
Cửu Nương nói tiếp: "Sau đó, Cảnh Vương sai người đưa ra ba ngàn lượng ngân phiếu, ôn tồn nói Thất gia vì y lao tâm lao lực, phí dụng sửa chữa tường bị hư hao của phủ Mục Vương liền để cho y bỏ ra, còn mong Thất gia sớm chút trở về. Thất gia một phen đẩy ngân phiếu trở về, liền nói bản thân cho Cảnh Vương ba ngàn lượng ngân phiếu, phí dụng tu sửa phủ Cảnh Vương liền để Thất gia vị đệ đệ này bỏ ra, còn mong Cảnh Vương nằm yên ổn trên giường..."
Quý Vân Lưu phụt một tiếng, bị lời này chọc cười.
Xem ra, lão công của bản thân cũng là cao thủ đùa giỡn tâm cơ. Trên mặt nhìn thanh cao kiêu ngạo, đắn đo lòng người cũng là nhanh chuẩn tàn nhẫn. Đẩy ba ngàn lượng trở về, nói phí dụng tu sửa Cảnh Vương phủ do bản thân bỏ ra, còn không phải là đang chê ít sao? Mưu lược này chơi xinh đẹp, đem Cảnh Vương phủ đào đến trống không, nhà kho đều xốc lên, còn ghét bỏ phí đuổi người của Cảnh Vương quá ít.
Hồng Xảo nghe không rõ, nhưng thấy Quý Vân Lưu phụt một tiếng bất cười, rất kỳ quái. Rốt cuộc nhịn không được tò mò, nàng nhẹ giọng hỏi: "Cửu Nương, sau đó thì sao, Cảnh Vương thật sự nhận lấy ba ngàn lượng của Thất gia?"
"Nào có thể chứ!" Bản thân Cửu Nương cũng bị lời kể của chính mình chọc cười, "Cảnh Vương nhìn trình độ phủ chính mình bị huỷ đi, tường và nhà ở bị hư mất kia... Ba ngàn lượng bạc nào đủ sửa chữa, ba ngàn lượng còn chưa đủ sơn tường. Lập tức y liền biết Thất gia đây là đang ghét bỏ ngân phiếu quá ít, vì thế cắn răng truyền đưa lên hai vạn lượng ngân phiếu, lúc này mới khiến Thất gia mang theo Ngự lâm quân rời đi. Hôm qua phủ Mục Vương chỉ thoáng bị huỷ hoại mấy bức tường, tìm người tu sửa chẳng qua mấy chục lượng bạc. Hiện giờ lại từ chỗ Nhị hoàng tử vô duyên vô cớ được hai vạn lượng, Thất gia chúng ta chính là hung hăng bóp chẹt Cảnh Vương một món tiền."
Hồng Xảo nửa ngày phản ứng lại đây, cười ha ha, cười cong eo, nói thẳng Thất hoàng tử thật là quá lợi hại.
Ừm, lợi hại giống như cô nương nhà nàng!