Lúc vào Quý phủ ta còn rất nhỏ, nhỏ đến mức không nhớ rõ mình bao tuổi, chỉ biết khóc mà thôi, khóc van xin cha mẹ đừng bán ta, nhưng cuối cùng chỉ còn mình ta ở lại Quý phủ. Nơi đó rất rộng, rộng đến mức sau hai mùa xuân ta vẫn thường xuyên lạc đường. Mỗi khi lạc đường, không thể hoàn thành công việc đúng hạn, thường xuyên bị đánh bị mắng, vết xanh tím trên người quanh năm suốt tháng chẳng bao giờ biến mất.
Đến mùa xuân thứ ba, ta cảm thấy mình cao hơn rất nhiều, cũng có thể nhớ đường hơn chút. Một ngày được sai ra sau viện hái vài bó hoa tươi, phơi khô có thể dùng cho rất nhiều việc.
Ta vẫn nhớ mãi, hôm đó ánh dương rực rỡ. Trong đại hoa viên, muôn hoa đua thắm khoe hồng, bươm buớm vẫy cánh bay lượn, đẹp chưa từng thấy. Hái các loài hoa, lòng ta bay tới tận trời, cho đến khi hoàng hôn phủ xuống mới đột nhiên phát hiện không tìm được đường ra. Nhìn hoa trong giỏ, nghĩ đến nỗi đau khi bị roi mây quật mà rơi nước mắt.
Chợt nghe một giọng nói trong trẻo, hệt như tiếng hót của chim muông buổi bình minh, hỏi ta: "Ngươi khóc gì thế?"
Ta quay đầu lại, liền nhìn thấy tiểu thư.
Đó là ta lần đầu tiên ta gặp tiểu thư, xiêm y đỏ rực như tinh linh, đôi mắt to sáng rực chớp chớp nhìn ta. Ta cho rằng mình đã thấy sao trên trời.
Khi đó ta rất nhát gan, không biết thân phận của tiểu thư, nhưng chỉ với xiêm y đã nhận ra mình và tiểu thư không cùng một thế giới, rủn rẩy quỳ xuống đất không dám nói lời nào. Ta vẫn nhớ như in lời mẹ nói, vào Quý phủ, ta chính là nô tỳ ti tiện.
Nhưng ngày xuân đó đã khiến cuộc đời ta rẽ sang ngả mới, thay đổi số mệnh làm nô của ta.
Tiểu thư cười đùa nói trong phủ lại còn có nha đầu nhỏ hơn người, vui mừng kéo ta nói về sau có người chơi đùa với người rồi. Không ngại vết bẩn trên tay ta, nắm tay ta rời khỏi đại hoa viên, đến trước mặt lão gia, nói muốn ta làm nha hoàn bên người.
Nha hoàn bên cạnh tiểu thư Quý phủ còn có địa vị cao hơn tiểu thư nhà bình thường.
Khi đó ta còn chưa rõ, chỉ nghĩ rằng tiểu thư dễ gần như vậy, về sau có lẽ không bị mắng bị đánh nữa rồi. Trái tim đập thình thình loạn nhịp, cho đến khi lão gia gật đầu, mới dần dần chậm lại.
Từ đó về sau, ta liền đứng sau tiểu thư.
Tiểu thư rất thông minh, dù học gì chỉ cần một lát đã hiểu, nhưng lại ham chơi, chuyên nghĩ cách đuổi tiên sinh dạy người, còn tìm cách xuất phủ, cái cớ được dùng nhiều nhất chính là Phùng gia gia.
Phùng gia gia không con không cháu, huynh trưởng của lão gia học y của gia gia, không có việc gì gia gia sẽ tới Quý phủ, nói là gặp đồ đệ, thật ra là gặp tiểu thư. Gia gia thích đấu võ mồm với tiểu thư, tranh cãi tới mức mặt đỏ tía tai, thích lấy kẹo lừa tiểu thư chọc lão gia tức giận, sau đó đứng ở một bên nhướng mày nhìn tiểu thư chịu giáo huấn. Thích lấy cớ không dẫn tiểu thư xuất phủ để uy hiếp tiểu thư đấm vai bóp chân cho gia gia, nhân lúc tiểu thư quay lưng đi thì nháy mắt nở nụ cười gian trá với ta.
Thật ra thì Phùng gia gia rất thương tiểu thư, lần nào cũng phối hợp với tiểu thư, thuận lợi xuất phủ dưới mi mắt của lão gia, đưa tiểu thư vào cung.
Mỗi lần vào cung, ta không thể đi theo. Cho nên sau này ta mới biết được vì sao tiểu thư yêu thích tự do lại tìm mọi cách vào bức tường cao đó.
Lần đó không biết tiểu thư lôi hai bộ nam trang từ đâu ra, len lén đưa ta xuất khỏi phủ, đến bên tường thành Vân Đô, ta thấy nam tử kia.
Trường sam trắng tinh thuần khiết, bên hông là đai gấm màu xanh đậm, gắn một khối mỹ ngọc trong suốt. Hàng mày tràn ngập vẻ dịu dàng, lúc thấy tiểu thư, ánh sáng trong mắt đột nhiên tụ lại, gần như làm lóa mắt người bên cạnh.
Về sau tiểu thư nói cho ta biết, đó là Tam hoàng tử. Ta biết, Tam hoàng tử của Vân Quốc có tục danh là Vân Tấn Ngôn.
Ta từ từ lớn lên, tiểu thư cũng ngày càng xinh đẹp. Trên dưới Vân Quốc gần như không ai không biết trong phủ Thừa tướng có một tiểu thư tài sắc vẹn toàn như vậy.
Thật ra thì, thiếu gia còn hấp dẫn ánh nhìn của người khác hơn cả tiểu thư.
Bề ngoài tuấn dật, tính tình ôn hòa, tài hoa hơn người, lại không cao không với tới như người hoàng gia, đánh cắp trái tim của hơn nửa nữ tử sắp gả của Vân Đô.
Thiếu gia rất sủng ái tiểu thư, gần như muốn gì có đó, thích làm đủ loại thơ giễu cợt tiểu thư. Tiểu thư mà giận, chàng lại dùng mọi cách dỗ tiểu thư vui vẻ. Hai người tâm ý tương thông người đối ta đáp, huyên náo vui vẻ.
Mỗi lần đi theo tiểu thư được gặp thiếu gia, ta đều không dám ngẩng đầu lên, chỉ yên lặng đứng sau thêm trà rót nước, nghe chàng cất giọng ôn hòa chơi đùa với tiểu thư. Thỉnh thoảng cảm thấy ánh mắt chàng lướt tới, trái tim ta bắt đầu đập rộn không ngừng.
Không biết từ bao giờ, đối tượng thiếu gia giễu cợt đã từ tiểu thư chuyển sang ta. Mỗi lần bị chàng nói xong hai má nóng lên, liền thấy chàng vui vẻ cười vang, không biết làm sao đành phải tìm cớ vội vã rời đi.
Năm mười một tuổi, lần đầu tiên ta theo tiểu thư vào cung. Khi đó ta nhìn hoàng cung nguy nga lộng lẫy mà trợn mắt há mồm, nghĩ rằng chỉ cần theo tiểu thư nán lại một hồi, liếc mắt nhìn thêm chút là được, nhưng không ngờ nơi này lại trói buộc ta cả đời.
Khi đó tiểu thư chỉ biết có Tam điện hạ, ta thường xuyên chọc người. Cũng không biết từ bao giờ lại thành tiểu thư trêu chọc ta, nói chờ ta nữa lớn lên chút nữa cũng phải xuất giá rồi, phải tìm một người mà ta thương yêu xứng đáng để gả. Lúc đó ta không biết thế nào là yêu, như Tam điện hạ và tiểu thư ư? Ta đặt tay lên trái tim, nếu có một người có thể đối xử với ta dịu dàng như vậy, chắc chắn rất ấm áp. Bất giác trước mắt hiện lên nụ cười của thiếu gia, mặt liền đỏ bừng.
Từ đó về sau, tiểu thư nhận định ta có người trong lòng, nhưng tự ta biết rõ, đây là giấc mộng xa vời. Tiểu thư không coi ta là nô tỳ, nhưng bản thân ta lại không thể tự cho mình cao sang.
Nữ tử Vân Quốc mười bốn tuổi cập kê có thể xuất giá, nam tử mười lăm tuổi có thể cưới vợ.
Thiếu gia mười lăm chưa cưới vợ, tiểu thư mười bốn cũng chưa gả chồng. Năm đó người tới phủ cầu thân gần như giẫm bằng bậc cửa. Ta giễu cợt tiểu thư, mười bốn tuổi không lấy chồng, về sau tái giá không dễ đâu. Dĩ nhiên ta biết, tiểu thư đang đợi, đợi Tam điện hạ tròn mười lăm.
Tiểu thư mười lăm, ta cũng mười bốn. Thiếu gia tới tìm ta thường xuyên hơn, ta càng trốn, chàng càng kiên nhẫn. Chàng nói ta không có dang mạo khuynh thành, nhưng trong cốt tủy lại có sự dẻo dai không nữ tử nào có. Chàng nói ta điềm tĩnh như nước, nhưng không nhu nhược như các nữ tử khác. Chàng nói, chàng muốn lấy ta.
Ta cảm nhận rõ lòng mình đang rung động, nhưng cũng hiểu rõ mình không xứng với thiếu gia, cho dù làm tiểu thiếp, lão gia cũng không đồng ý.
Lão gia là người thế nào, ta không bao giờ nhìn thấu, thỉnh thoảng nghiêm nghị, thỉnh thoảng lại rất rộng rãi, luôn quan tâm chu đáo với tiểu thư và thiếu gia. Trái ngược với tiểu thư nghịch ngợm, thiếu gia luôn nghe lời, ngoại trừ chuyện lấy vợ .
Từ nhỏ ta đã giúp tiểu thư lừa gạt lão gia, cho nên trong mắt lão gia, ta là nô tỳ xảo quyệt không biết lễ giáo, không biết tốt xấu. Nếu không phải tiểu thư vẫn luôn che chở, ta đã bị lão gia đuổi ra khỏi phủ từ lâu rồi. Cho nên lần đầu thiếu gia nói muốn lấy ta trước mặt lão gia, đã bị lão gia phạt đóng cửa suy nghĩ ba ngày.
Ta khuyên thiếu gia, chưa từng có chuyện tiểu thư chưa gả nha hoàn đã lấy chồng, để chàng tạm thời không nói chuyện này với lão gia nữa. Nhưng trong lòng âm thầm cân nhắc, có lẽ lúc trước ta quá quyết tuyệt nên đã khơi dậy lòng hiếu thắng của thiếu gia, thêm chút thời gian nữa, nói không chừng sẽ phai nhạt.
Sóng trước chưa dừng sóng sau lại đến, Hoàng thượng đột nhiên hạ chỉ tứ hôn. Nhưng đối tượng lại là thế tử của Bình Tây vương.
Lão gia và phu nhân rất vui, còn tiểu thư ngày nào cũng lấy nước mắt rửa mặt.
Ta hiểu tính tình của tiểu thư, bình thường rất dễ nói chuyện, bề ngoài có vẻ rất dịu ngoan, nhưng thật ra lại bướng bỉnh. Ta nhìn người và Tam điện hạ từ bạn nối khố đến nảy lòng xuân, cuối cùng một lòng ái mộ. Tiểu thư vẫn cho rằng, người đi cầu tứ hôn phải là Tam điện hạ, lại có người nhanh chân giật trước, thậm chí còn chưa từng gặp mặt người đó. Mặc dù lão gia và phu nhân khuyên bảo hết lời, tiểu thư vẫn không chịu gả.
Cho nên thiếu gia nói với ta sẽ đi Tây Nam, ta chỉ hờ hững gật đầu.
Thiếu gia nói Hoàng thượng rất sủng ái Thế tử, nếu hắn chủ động từ hôn có lẽ còn vãn hồi được. Ta nhìn nụ cười lúc thiếu gia rời đi, tin chàng có thể giải quyết hết thảy.
Nhưng mọi chuyện không được thuận lợi như tưởng tượng, Bình Tây vương đã chết, ba tháng sau vương phi cũng đi theo. Thiếu gia từng sầu lo nói với ta, lo chuyện của Bình Tây vương sẽ ảnh hưởng đến Quý phủ, nếu Hoàng thượng điều tra được, nhất định sẽ không dễ dàng tha thứ.
Mấy tháng ngắn ngủi, cục diện xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Thế tử giữ đạo hiếu ba năm từ xin từ hôn, Hoàng thượng bệnh nặng, đột nhiên trao ngôi vị Thái tử để trống ba năm cho Tam điện hạ, còn ban tiểu thư cho hắn làm chính thê. Lão gia không muốn gặp Tam điện hạ cũng buông tha thành kiến lúc trước, dốc sức chuẩn bị hôn sự cho hai người.
Trong nháy mắt, Quý phủ trở nên tưng bừng vui tươi, tiểu thư nín khóc mỉm cười, ta cũng vui mừng. Có điều, ta vẫn không dám nói với tiểu thư, chuyện Bình Tây vương bị ám sát có liên quan tới thiếu gia.
Cuối cùng tiểu thư cũng xuất giá, ta bị lão gia chỉ đích danh làm nha hoàn hồi môn, thiếu gia không muốn. Chàng nói, muốn dẫn ta rời khỏi đây.
Trong thoáng chốc ta nhớ tới bao nhiêu năm ở bên thiếu gia, biết rõ không thể động tình vẫn không dằn lòng được mà thầm sinh tình cảm, không dằn lòng được mà mơ mộng hão huyền, gật đầu nhận lời. Ngay đêm tiểu thư chuẩn bị xuất giá, ta theo chàng rời khỏi Quý phủ.
Đêm đó, ánh đèn sáng ngời, vô cùng náo nhiệt, Vân Đô sôi trào.
Ta theo tiểu thư đến phủ Thái tử, ngồi ở gian phòng của mình, nhìn ánh nến bập bùng, nước mắt màu đỏ như máu rơi suốt cả một đêm.
Thiếu gia đi biên cảnh Tây Nam, thoáng cái đã được ba năm.
Tiểu thư không biết nguyên do, còn an ủi ta, nói nam tử cần có sự nghiệp lập chiến công mới có thể an gia được. Ta giả bộ cáu giận, nói theo tiểu thư cả đời.
Tiểu thư giận dữ lườm ta, ta xin khoan dung, nói là ta đùa thôi. Nhưng trong lòng ta lại sáng tỏ vô cùng. Ta và thiếu gia, vốn không phải là người cùng một thế giới. Hôm nay chàng trẻ tuổi hăng hái, có lẽ để tranh đấu sẽ nguyện vứt bỏ thân phận địa vị, không quan tâm tới vinh hoa phú quý rời đi cùng ta, nhưng về sau thì sao?
Ta dựa lên đầu giường, nhìn mặt trời đỏ từ từ dâng lên, cuộc đời một người rất dài, sao chỉ có chuyện tình yêu?
Một tháng sau khi tiểu thư xuất giá, Hoàng thượng băng hà, Tam điện hạ lên ngôi.
Thời gian đó, tiểu thư rầu rĩ không vui, nhưng trước mặt Tam điện hạ vẫn tươi cười rạng rỡ. Người nói với ta, làm Hoàng thượng, có rất nhiều chuyện thân bất do kỷ. Ta an ủi tiểu thư, có người ở đây, có Quý phủ ở đây, ngôi vị Hoàng dế của Tam điện hạ sẽ vô cùng vững vàng.
Nhớ mang máng tiểu thư từng đề cập với thiếu gia, mấy năm trước, Thái tử là Đại hoàng tử, nhưng tư chất tầm thường, Nhị hoàng tử vốn thông minh, thích lập công lớn, không phục Thái tử. Hai người tranh đoạt gây ra rất nhiều chuyện, ba năm trước Hoàng thượng nóng giận phế vị Thái tử, giam cầm cả hai vị hoàng tử, chỉ chừa lại Tam hoàng tử vẫn luôn bị Hoàng thượng ngó lơ.
Tam điện hạ tính tình ôn hòa, không thích tranh giành, nhiều lần có thể nhịn liền nhịn, có thể cho liền cho. Tuy nói được mấy vị văn thần kính trọng, nhưng vẫn còn trẻ, hồi bé lại không được sủng ái, người ủng hộ hắn lên ngôi rất ít.
Lão gia là Tả tướng, dưới trướng là văn thần, binh quyền trong tay lại nhiều. Sau khi Hoàng thượng băng hà, có người nhìn đúng hướng gió, nhằm vào Quý phủ. Dĩ nhiên tiểu thư còn hiểu rõ hơn ta, nắm tay ta kiên định nói, nhất định phải giúp hắn giữ vững ngôi vị Hoàng đế.
Ta không hiểu quyền mưu tranh đấu cho lắm, tiểu thư ngầm đoán tâm tư của lão gia và Tam điện hạ, nên tiến thì tiến, nên lùi thì lùi, thường xuyên phân tích thiệt hơn với ta, nhưng trước mặt Tam điện hạ lại không nói tiếng nào.
Người nói, để hắn biết mình hao tổn tâm tư, hắn sẽ khó chịu.
Ta rất bội phục tiểu thư. Nếu ta cố chấp bằng một nửa tiểu thư, dũng cảm bằng một nửa tiểu thư, đêm đó sẽ không để ý đến gì nữa, rời đi cùng thiếu gia.
Thế cục triều đình ngày càng biến đổi, tiểu thư gầy dần đi. Tam điện hạ không có ở đây, nụ cười trên mặt càng hiếm hoi. Có lẽ sợ ta lo lắng, luôn nghĩ cách chọc ta cười, nhưng tiếng cười khô khốc càng khiến lòng ta chua xót.
Ta đã hỏi tiểu thư, đáng giá không? Chuyện của nam tử, cứ để họ tự suy nghĩ.
Tiểu thư vỗ đầu ta nói ta không hiểu đâu. Người nói nếu đã yêu sẽ như thiêu thân lao đầu vào lửa, dốc hết tất cả yêu một lần, về sau sẽ không hối hận.
Ta cười, nhưng trong lòng lại trào dâng nỗi chua xót. Không phải là ta không hiểu, là ta không dám, không dám yêu.
Ba năm, tiểu thư nói thế cục triều đình đã ổn định rồi, người khuyên lão gia từ bỏ quyền hành, nếu không, ngoại thích chuyên quyền, không Đế vương nào có thể dễ dàng tha thứ. Cùng lúc đó, Tam điện hạ cũng phải nạp phi.
Trong ba năm, ta nhìn tiểu thư cởi bỏ lớp da non nớt, dần dần kiên cường. Nhưng đêm đó Nghiên vụ điện nến đỏ chập chờn, tiểu thư nhào vào lòng ta, ôm ta, khóc khàn cả giọng.
Tiểu thư nói đời người là vậy, có buồn có vui. Ngày hôm sau người liền khôi phục thành Quý hoàng hậu đoan trang. Ta đứng một bên, nhìn Cố Nghiên Lâm có vẻ nhu nhược kia nhẹ nhàng quỳ lạy, sau đó kêu cả đêm mệt nhọc, thân thể khó chịu, vội vã lui đi. Ta thấy sắc mặt của tiểu thư chợt trở nên tái nhợt, nước mắt chậm rãi rơi từng giọt, một tay xoa bụng, cười nói với ta: "Diêu nhi, chúng ta đi ăn chút gì đi, bé con đói rồi."
Ta chưa từng thấy tiểu thư như vậy, cố gắng cười nhưng nước mắt vẫn rơi, sau đó lại ra sức lau, nói không nên khóc, sẽ làm bé con không vui.
Ba tháng, Tam điện hạ chưa từng bước vào Hồng Loan điện một bước.
Ta đang chờ hắn tới giải thích với tiểu thư, dỗ tiểu thư vui vẻ, chờ hắn lạnh nhạt với Cố Nghiên Lâm ra vẻ nhu nhược kia, chờ hắn tới bên tiểu thư, đặt tên cho con.
Chờ đợi rồi chờ đợi, thứ ta đợi được là tin Quý phủ diệt môn.
Ta chỉ nhớ khi đó, đầu óc trống rỗng, trước mắt biến thành màu đen, tai ù đi, không muốn tin tưởng, cho đến khi tiểu thư lao khỏi Hồng Loan điện.
Ta mơ mơ màng màng đi tìm Hách công công, ông hàm hồ gật đầu. Ta liền thấy thiếu gia mỉm cười với ta, hôm đó chàng nói với ta, bên tường thành Vân Đô, không gặp không về.
Nụ cười kia, dưới ánh mặt trời rực rỡ, giọng nói đó rõ ràng còn mang theo hơi ấm, văng vẳng bên tai...
Không nhớ rõ mình đã nghĩ những gì, khôi phục thần trí ra sao, thấy tiểu thư quỳ cả đêm trước Nghiên vụ điện, cả người đẫm nước mưa, lòng như bị xé rách. Cố Nghiên Lâm, lúc ấy ta nghĩ, nếu có cơ hội, nổi khổ tiểu thư phải chịu đựng, ả ta phải trả gấp trăm lần!
Tiểu thư uống thuốc, cầm Phượng ấn rời đi.
Ta nên ngăn cản, nhưng ta không làm vậy.
Ta tham lam ích kỷ, hi vọng tiểu thư có thể cứu thiếu gia, cho nên để tiểu mang cái bụng tám tháng, một mình đi tới pháp trường.
Hách công công cố gắng an ủi ta, ta bảo ông ta cút.
Mười mấy năm dịu ngoan kiềm chế, lặng yên không màng danh lợi, hoàn toàn sụp đổ trong ngày đó.
Rõ ràng tiểu thư chưa chết, lại bị họ ném vào Hồng Loan điện, dưới váy đỏ sẫm. Ta van xin, van xin tất cả những người có thể van xin, van xin họ cứu tiểu thư, thậm chí còn đến Nghiên Vụ điện, khóc lóc van xin Cố Nghiên Lâm, đều là nữ tử cả, xin hãy cứu tiểu thư, hoặc cứu đứa bé kia
Không ai để ý tới ta, buổi sáng trời còn trong xanh, buổi đêm lại âm trầm, mưa rơi tầm tã, nương theo sấm sét chói lòa, ta chạy khắp hoàng cung. Đến Thái y viện tìm Phùng gia gia, gia gia bệnh nặng không có ở đây, cả thái y viện chỉ có mỗi Ân Kỳ. Ta van xin ông ta, thế nhưng ông ta lại cười to châm chọc, nói tiểu thư đáng đời.
Người đời đáng ghê tởm, hôm đó ta đã thấy rõ.
Đột nhiên cảm thấy, tiểu thư là người trong sáng đến cỡ nào, nhưng người sắp rời khỏi ta rôi.
Ta run rẩy, ngã nhào, bò dậy, cả người đẫm nước bùn, chỉ sợ không gặp được tiểu thư lần cuối.
Hách công công không đi, còn lau mồ hôi cho tiểu thư. Ta ngồi sững sờ bên cạnh tiểu thư, thế giới trước mắt đen ngòm, chỉ có chút hơi ấm thoáng qua, nhưng đang nhỏ bé yếu ớt dần.
Ta kéo tay tiểu thư, không ngừng hít sâu, muốn ngừng khóc, nhưng nước mắt lại càng tuôn trào mãnh liệt.
Tiểu thư thích sạch sẽ, thích xiêm y đỏ. Ta thất hồn lạc phách chuẩn bị hết thảy, chuẩn bị lau người thay đồ cho tiểu thư, nhưng lại thấy một bàn tay nhỏ bé đẫm máu đưa ra.
Trong đầu hỗn loạn, cứ như có vô số ngọn pháo nổ tung, là kinh hãi là vui mừng là e ngại là sợ hãi, không nhớ rõ nữa. Bàn tay nhỏ bé đó gieo một hạt giống hi vọng vào trái tim tràn đầy nỗi tuyệt vọng của ta.
Phục hồi lại tinh thần, cầm chủy thủ trên tay. Sắc mặt Hách công công trắng bệch, cũng khóc nấc lên, ngăn ta lại: "Diêu nhi... Diêu nhi, ngươi... ngươi định làm gì? Ngươi... ngươi đừng... lão nô... Lão nô xuất cung đi tìm Phùng đại nhân, ngươi... ngươi chờ..."
Hách công công đi, nhưng ta không đợi được nữa.
Không, là chúng ta không được, tiểu thư không đợi được, đứa bé cũng không đợi được.
Toàn thân run rẩy, ta không dám khóc, không dám gọi, sợ không cẩn thận sẽ làm đứa bé bị thương.
Ta gắng sức tập trung, để mình đừng nghĩ lung tung. Chỉ nhìn chủy thủ trên tay, dần dần đâm vào bụng tiểu thư.
Sau đó là máu, màu máu đầy trời...
Trong một khoảng thời gian rất dài, ta không nhớ mình đã làm gì, cũng không nhớ Hồng Loan điện xảy ra hỏa hoạn thế nào. Chỉ nhớ mang máng, làn da lạnh như băng của tiểu thư, xiêm y đỏ nhuộm đầy vết máu...
Rất nhiều người nói ta điên rồi, chỉ biết khóc, chỉ biết la, lại còn cười, cười lớn hơn cả sấm sét, xé nát bầu trời, vang dội hoàng cung, hung hăng ngang ngược hơn cả trận hỏa hoạn.
Ta biết ta không điên.
Ta khóc oan cho tiểu thư, kêu đau cho tiểu thư, cười người đời vô tình.
Đêm đó ta hiểu rõ, Tam điện hạ đã chết, đã chết từ khi hắn lên ngôi rồi.
Kẻ còn sống ngày hôm nay chỉ là Hoàng thượng mà thôi.
Hoặc là, Tam điện hạ hoàn toàn chưa từng tồn tại, hết thảy chỉ là biểu hiện dối gian mê hoặc người đời mà thôi.
Ta khóc đến mức không còn nước mắt, la hét đến mức không còn âm thanh, cười đến mức không còn sức lực. Thật ra, ta chẳng qua chỉ muốn hỏi một câu: Ông trời, Quý phủ mất rồi, tiểu thư chết rồi, thiếu gia không còn. Vì sao, hết lần này tới lần khác chỉ để lại một mình Diêu nhi ta chứ?