Hoa đào phất phơ, mang theo hương thơm ngào ngạt lan tỏa trong gió. Ngày xuân rực rỡ như màn mưa hoa. Trong màn mưa, hai người nắm tay nhau chạy nhảy chơi đùa, xiêm y màu đỏ tươi át mất cảnh xuân. "Aa..." Quý Lê kêu lên sợ hãi, chân mất thăng bằng, thân thể nghiêng về phía trước. Thấy đầu sắp chạm đất, hai tay được kéo, sau đó ngã vào một vòng ôm.
"Lê nhi cố ý làm ta sợ phải không?" Tiếng nói dịu dàng như viên đá rơi xuống nước, khiến lòng Quý Lê gợn sóng. Nhắm mắt hít sâu một hơi, chóp mũi đáy lòng đều tản mát mùi hương hạnh phúc.
"Lê nhi ngủ rồi hả?" Cẩn thận khẽ hỏi.
Quý Lê ngúc ngoắc cái đầu vẫn vùi chặt trong lòng người đó, len lén cười, vòng tay ấm áp buông lỏng, ngửa mặt cười tươi liền thấy nụ cười dịu dàng của Vân Tấn Ngôn, đôi mắt cười cong cong như trăng non, ánh trời chiều đằng tây chiếu lên gò má hắn, ánh lên ánh sáng mềm nhẹ. Quý Lê chìm đắm trong đôi mắt đó, trong suốt như một dòng suối nhỏ chảy vào tim, trong mắt chỉ có bóng dáng người đó.
Nàng nhìn hắn giơ tay lên, ngón tay thon dài như bạch ngọc, lướt qua mặt mình. Hắn gỡ thứ gì đó từ tóc nàng, để trước mắt mình. Đó là một cánh hoa đào hồng phấn, chỉ nhìn thôi đã như được chạm vào sự mềm mại đó. Nàng nhận lấy, đặt ở chóp mũi hít hà, mùi thơm trong veo. Rồi lại ngước mắt lên, Vân Tấn Ngôn vẫn cười nhìn mình.
Đôi mắt cong cong dần dần giãn ra, nét cười trong mắt lại không hề vơi đi, thêm vẻ thản nhiên nhu hòa. Bàn tay vừa hạ xuống lại nâng lên, nhẹ nhàng mơn trớn mặt nàng, lại là cảm giác thô ráp. Chớp chớp mắt, ánh mặt trời tản đi, hình ảnh thay đổi, người trước mắt mang nụ cười hờ hững, khẽ nói: "Tử Hà, ta chờ nàng."
Mảnh đất dưới chân biến mất, như thể ngã vào vực sâu không đáy, Lê Tử Hà bỗng mở mắt ra, Thẩm Mặc.
Trong lòng đột nhiên cảm thấy trống rỗng, như bị ai đó khoét mất. Nắm chặt nệm chăn, ngửi thấy mùi rượu, nàng giật mình ngồi dậy. Chuyện xảy ra đêm qua hiện về, hòa vào giấc mơ hoang đường đó.
Sao lại gộp Vân Tấn Ngôn và Thẩm Mặc vào làm một?
Lúc còn là Quý Lê, nụ cười Vân Tấn Ngôn dành cho nàng vẫn luôn rực rỡ, như thể nắng gắt ngày hè, trong suốt đến chói mắt. Thẩm Mặc không hay cười, có cười cũng chỉ thoảng qua, nhưng lại cười từ tận đấy lòng, như gió xuân thổi tới, ấm áp không nói nên lời. Mặc dù Vân Tấn Ngôn vô cùng dịu dàng với nàng, luôn che chở thương yêu, lúc đối xử với người khác lại mang vẻ kiêu ngạo, vẻ kiêu ngạo của hoàng gia, khiến không ai có thể bỏ qua được. Còn Thẩm Mặc, không ngừng cười hờ hững, mang vẻ thản nhiên nhạt nhòa, nếu không chú ý thì dù có ở chung một phòng, cũng quên mất sự tồn tại của hắn.
Chỉ là, sự tồn tại nhạt nhòa này lại tích trong lòng như cát mịn, càng ngày càng nhiều, mang theo hơi ấm đặc biệt của hắn, bất tri bất giác thẩm thấu khắp người.
Hắn và Vân Tấn Ngôn, hai người hoàn toàn khác nhau, chiếm lấy từng ngõ ngách trong lòng nàng theo những cách khác nhau.
"Nương nương, nô tỳ hầu hạ người mặc đồ..."
"Không cần." Lê Tử Hà không suy nghĩ nhiều liền từ chối, ngước mắt nhìn lướt qua, quả nhiên là cung nữ mới tới, nếu không thì không thể không biết nàng không thích bị người lạ đến gần.
"Lui ra." Trong điện, từ trước đến nay nàng không để lại một cung nữ thái giám.
Cung nữ nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Lê Tử Hà thì run lên, vội cúi người hành lễ lui về phía sau.
Lê Tử Hà đột nhiên ngộ ra điều gì đó, vội nói: "Khoan đã."
"Nô tỳ không biết thói quen của nương nương, nô tỳ biết sai rồi, xin nương nương trách phạt." Không chờ Lê Tử Hà mở miệng, cung nữ đã quỳ xuống xin khoan dung, suýt nữa khóc nấc lên.
Lê Tử Hà nhíu mày lắc đầu nói: "Không sao. Đêm qua trong cung có xảy ra chuyện gì không?"
"Bẩm nương nương, trong cung vẫn yên bình."
"Hoàng thượng đi lúc nào?"
"Bẩm nương nương, giờ Thìn ạ."
"Lui ra đi."
Lê Tử Hà lại nhìn lướt qua cung nữ này, có vẻ mới vào cung chưa lâu, rồi lại thò đầu nhìn lướt qua phòng ngoài, tim đập rộn lên. Người của Thần Lộ điện đã thay đổi toàn bộ.
Nhanh chóng đứng dậy sửa soạn, ra ngoài bình phong. Không quan tâm đám người đang hành lễ, đẩy cửa điện ra. Ngoài điện có hai gã thái giám, không còn thấy hai gã thái giám trước kia nữa, nàng lại nhìn quanh quất khắp nơi, thị vệ Vân Tấn Ngôn phái tới đã biến mất rồi.
"Người Hoàng thượng phái tới đâu rồi?" Lê Tử Hà nghiêm nghị hỏi.
"Bẩm nương nương, sáng nay Hoàng thượng nói nếu nương nương không thích bị theo dõi, thì cứ để nương nương tự do." Một thái giám tiến lên quỳ xuống, dè dặt thuật lại, sợ sai một chữ.
Lê Tử Hà hơi nhíu mày, thầm tính toán mục đích hành động này của Vân Tấn Ngôn, chậm rãi trở về điện.
Đêm qua hắn say rượu, ôm mình ngủ một đêm đã rất quái dị rồi. Nàng không cần đoán cũng có thể biết khắp nơi trong Thần Lộ điện đều là tai mắt của hắn. Hắn đổi người như vậy chỉ vì muốn nói với mình, ở đây không còn tai mắt của hắn nữa?
Lê Tử Hà cười khinh thường, dù có phải là tai mắt hay không, hôm nay, nàng sẽ không tin hắn nữa.
Hoặc là, mưu đồ của nàng và Diêu nhi bị hắn phát hiện, cho nên cố ý đổi toàn bộ tai mắt, để nàng buông lỏng cảnh giác? Cũng không phải không có khả năng. Với tính tình của Vân Tấn Ngôn, sẽ không làm trò vẽ rắn thêm chân như vậy. Nếu thật sự phát hiện ra kế hoạch của hai người, án binh bất động có lợi cho hắn hơn.
Lê Tử Hà lắc đầu, dù có mục đích gì đi nữa, hành động tối nay, không thể có biến.
"Nương nương, Hoàng thượng nói sẽ tới đây dùng bữa tối." Một cung nữ trong điện yểu điệu hành lễ nói.
Bước chân của Lê Tử Hà khựng lại, khẽ gật đầu, tiện tay tìm áo choàng phủ thêm rồi ra khỏi điện, vừa đi vừa sai bảo: "Không ai được phép theo."
Vân Tấn Ngôn cho nàng món hời như vậy, sao nàng không dùng chứ?
Trầm Hương điện vẫn vắng ngắt, nhưng tốt xấu gì cũng có thêm lò sưởi, xua tan khí lạnh. Lê Tử Hà vươn tay vỗ gương mặt gần như bị gió rét làm cho cứng ngắc, cố gắng nở một nụ cười tươi tắn, chậm lại bước chân.
Duyệt nhi mở cửa, thấy là nàng thì hơi kinh ngạc, tránh ra để Lê Tử Hà đi vào.
Diêu nhi ngồi bên giường, cầm khung thêu trong tay, cúi đầu, từng đường kim mũi chỉ đều thêu rất cẩn thận. Lê Tử Hà khẽ bước đến cạnh nàng, chìa đầu qua nhìn, nhẹ nhàng cười một tiếng, vẫn là hoa mai lần trước, chỉ thiếu vài đường thêu cuối cùng thôi.
"Tiểu thư chờ một chút hãy nói, sắp xong rồi." Diêu nhi không quay đầu lại, giọng nói có phần vui thích.
Lê Tử Hà mỉm cười ngồi xuống cạnh nàng, nhìn nàng tỉ mỉ thêu nốt mấy đường cuối cùng, giơ ra xa nhìn mấy lần, hài lòng gật đầu mỉm cười, thu kim cắt chỉ, từ từ gỡ khăn khỏi khung, gập lại, mỉm cười đưa tới trước mắt Lê Tử Hà: "Tiểu thư, tặng người."
"Diêu nhi bị lụt nghề rồi sao? Thêu lâu như thế." Lê Tử Hà cầm lấy khăn, lòng bàn tay ấm áp, cố ý trêu chọc.
Diêu nhi lườm nàng, giả bộ khinh thường nói: "Tiểu thư thì sao? Sáu năm không động vào kim khâu, Diêu nhi thấy, ngay cả xe chỉ luồn kim cũng không làm nổi nữa..."
"Haiz, dám khinh thường tiểu thư nhà ngươi..." Lê Tử Hà thấy Diêu nhi nở nụ cười rực rỡ hiếm hoi, không khỏi vui vẻ, cất khăn liền nhào người tới cù: "Cho em xem sự lợi hại của ta!"
"Ha ha, tiểu thư tha cho Diêu nhi đi... Diêu nhi không dám, không dám nữa..." Diêu nhi bò lên giường, dùng gối chặn Lê Tử Hà lại.
Lê Tử Hà đá giày, cũng trèo lên giường, một tay vươn tới bắt lấy cổ tay của Diêu nhi, Diêu nhi đột nhiên đặt gối xuống, khéo léo vòng qua tay nàng, nắm ngược lại, khẽ cười với Lê Tử Hà.
Lê Tử Hà cũng dừng lại, nắm tay nàng cười.
Căn điện vốn ầm ĩ chợt yên lặng, trào dâng hơi ấm. Diêu nhi lật người, lấy cái hộp bọc giấy từ trong chăn ra, giao vào tay Lê Tử Hà: "Tiểu thư, lấy được rồi."
Lê Tử Hà cẩn thận mở ra, nhìn thoáng qua, lấy hai bình sứ nhỏ từ trong đó ra, đưa một bình cho Diêu nhi, nói: "Đây là thuốc giải. Đêm qua có thuận lợi không?"
Diêu nhi nhận lấy bình sứ, ngẩn người, gật đầu cười nói: "Hách công công vẫn chờ ở đó, không có ai vào lãnh cung, Trầm Hương điện này cũng không bị chú ý, một mình em đi trước, không ai chú ý cả."
"Ừ, vậy thì tốt rồi." Lê Tử Hà nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhưng ngay sau đó lại cau mày nói: "Hôm nay kế hoạch hơi thay đổi."
"Sao vậy?" Diêu nhi ngẩng mặt lên nhìn nàng, ánh mắt hơi lóe lên.
"Người trong Thần Lộ điện đã bị thay hết rồi, thị vệ đi theo ta cũng được rút đi, không biết Vân Tấn Ngôn có chủ ý gì." Mắt Lê Tử Hà trầm xuống, hơi rũ mí mắt.
Diêu nhi do dự nói: "Vậy hôm nay... có đi không?"
"Dĩ nhiên." Lê Tử Hà trả lời như đinh đóng cột: "Không thể ở lại thêm ngày nào nữa. Nếu hôm nay bỏ lỡ, ta không thể liên lạc với Thẩm Mặc, chỉ có bằng sức của hai ta muốn xuất cung lại càng khó khăn, hôm nay dù thế nào đi nữa cũng phải liều mạng cùng hắn."
Nhắc tới Thẩm Mặc, ánh mắt của Diêu nhi lại tối sầm, nhìn ánh nến trong điện mà run rẩy.
"Diêu nhi đừng lo lắng, chỉ cần thuận lợi có được độc, hôm nay sẽ không xảy ra chuyện gì không may đâu." Lê Tử Hà cầm tay Diêu nhi, an ủi: "Em nhớ uống thuộc giải trước nửa canh giờ, dù có người âm thầm theo dõi chúng ta, một khi có ai xuất hiện ngăn cản, cứ vẩy độc, liều lĩnh xông ra là tới Bắc Hồ rồi."
"Vậy bọn họ..."
"Chết."
"Tiểu thư..." Chân mày Diêu nhi chau lại, lo lắng nhìn Lê Tử Hà, muốn nói lại thôi.
"Chuyện cho tới bây giờ, trừ em và Nhất Nhất ra, sống chết của người khác chẳng liên quan tới ta!" Ánh mắt Lê Tử Hà rét lạnh, gương mặt lại mang theo nét cười khẽ: "Phải nhớ rằng không có chuyện rời cung mà không tổn hại bất cứ ai."
Diêu nhi suy nghĩ một chút, gật đầu, khẽ tựa lên vai Lê Tử Hà: "Tiểu thư, những người đó, để em giết... Dù sao những năm nay, em đã giết không ít rồi..."
Tay của tiểu thư nên sạch sẽ...
Lê Tử Hà đau lòng, cười vỗ đầu Diêu nhi: "Có ta ở đây, sao tới lượt em ra tay chứ? Muốn cướp danh tiếng của tiểu thư sao?"
"Ha ha, không dám không dám." Diêu nhi cười trốn tránh, tựa lên vai Lê Tử Hà, ánh sáng lấp lánh trong mắt nhạt dần. Nở nụ cười nhạt, khẽ nhắm mắt lại, hơi thở cũng nhẹ nhàng chậm rãi, dường như sợ phá vỡ sự tĩnh lặng trong phòng.
Bóng đêm dần dần trở nên nồng đậm, hơi lạnh phủ khắp nơi. Thần Lộ điện vô cùng ấm áp, ánh đèn chớp tắt hơi mờ ảo, trên chiếc bàn thấp ở phòng ngoài đặt đầy cao lương mỹ vị, sắc màu rực rỡ, tỏa hương thơm phức. Hai người ngồi trên bàn đều có tâm tư, im lặng không nói không rằng.
Bình thường Vân Tấn Ngôn sẽ không tới Thần Lộ điện vào buổi tối, càng không tới đây dùng bữa. Lê Tử Hà thỉnh thoảng ngước mắt lên, lặng lẽ liếc nhìn hắn, muốn tìm thấy điều gì từ vẻ mặt của hắn, nhưng chỉ thấy nụ cười nhu hòa bên bờ môi, không có gì khác thường.
"Bữa cơm này có hợp khẩu vị không?" Vân Tấn Ngôn đột nhiên mở lời.
Lê Tử Hà ngẩn người, lúc này mới nhìn kỹ mấy món ăn trên bàn, không có gì đặc biệt, khẽ gật đầu.
"Trẫm nghe nói ái phi tiết kiệm, thường ngày ăn rất đạm bạc, hôm nay sai người chuẩn bị riêng cho nàng, ái phi thích là được rồi." Vẻ mặt Vân Tấn Ngôn hờ hững, khẽ khàng cất giọng dịu dàng.
Lê Tử Hà nghe tiếng "Ái phi" này thì hơi nhíu mày, cũng không phải chỉ có mỗi hắn biết diễn kịch! Nàng đặt bát xuống cười dịu dàng, nói: "Thần thiếp chuẩn bị chút bánh ngọt cho Hoàng thượng, Hoàng thượng có muốn nếm thử không?"
Nghe vậy, Vân Tấn Ngôn hơi bất ngờ, nhướng mày đầu đồng ý.
Lê Tử Hà vào phòng trong, mang một đĩa bánh phù dung, không tính là tinh mỹ, nhưng nhìn sơ qua cũng thấy đẹp mắt. Nàng nhẹ bước đi ra, mang theo nụ cười không màng danh lợi, khiến mắt Vân Tấn Ngôn nhòe đi.
Đặt bánh xuống, Lê Tử Hà khẽ cười nói: "Lần đầu làm bánh ngọt, Hoàng thượng chê cười."
Vân Tấn Ngôn liếc mắt nhìn ra ngoài điện, rồi lại nhìn bánh phù dung, như đang suy nghĩ điều gì đó, Lê Tử Hà yên lặng ngồi đối diện, chỉ cười không nói.
Ngước mắt thấy nụ cười khẽ bên bờ môi Lê Tử Hà, mắt hắn hỗn loạn, không thấy rõ cảm xúc, nhưng vẫn luôn mang sắc u ám. Đột nhiên nở nụ cười khẽ, giơ tay cầm bánh ngọt, lại bị Lê Tử Hà ngăn cản, cười nói: "Hay Hoàng thượng cho gọi Ngụy công công vào thử độc. Như vậy sẽ ổn thỏa nhất."
Tay Vân Tấn Ngôn dừng lại, đôi mắt u ám bỗng sáng lên, nắm chặt bàn tay đang cản hắn, cười nói: "Tâm ý của ái phi, sao trẫm nhẫn tâm nghi ngờ chứ? Huống chi, nếu có cách hạ độc trẫm, đêm qua ái phi đã ra tay rồi."
Dứt lời, đặt tay Lê Tử Hà xuống, cầm một miếng bánh ngọt.
Lê Tử Hà yên lặng ngồi một bên, cẩn thận nhìn hắn ăn bánh, trái tim vẫn chênh vênh giờ mới được đặt xuống. Rũ mắt che giấu tâm trạng, đột nhiên được Vân Tấn Ngôn ôm vào lòng, hơi thở ấm áp phả lên cổ: "Tối nay ái phi dịu ngoan như vậy, chẳng lẽ có mưu đồ gì đó không muốn ai biết?"
Lê Tử Hà đẩy ra hắn, cười nói: "Hoàng thượng đã nói như vậy, thần thiếp không cần giả vờ nữa." Thu lại nụ cười, lạnh lùng nói: "Khuya rồi, Hoàng thượng nên về đi! Thần thiếp muốn nghỉ ngơi sớm!"
Vân Tấn Ngôn nắm lấy cằm nàng, nhướng mày cười khẽ: "Ái phi ngủ với trẫm thêm một đêm nhé?"
Lê Tử Hà hất tay hắn ra, lạnh lùng liếc nhìn: "Đừng khinh người quá đáng!"
Nụ cười của Vân Tấn Ngôn mang theo vẻ đen tối, giọng nói ra khỏi miệng lại lạnh như băng: "Vào hậu cung của trẫm, chính là nữ nhân của trẫm! Trẫm cũng muốn xem xem, nàng có thể vênh váo cả đời không!"
Dứt lời, phất tay áo rời đi.
Lê Tử Hà cầm lấy áo choàng, theo sát sau đó, cố ý giận dữ hét lên: "Bổn cung đến Trầm Hương điện, không ai được phép đuổi theo!"
Vân Tấn Ngôn mang theo đám người hướng về phía đông, một mình Lê Tử Hà đi về phía tây, càng lúc càng xa.
Trăng tròn dần dần lên cao, gió lạnh thổi từng cơn. Lê Tử Hà đứng ở hẻm nhỏ cạnh Đại Hoàng cung, thấy bóng dánh mảnh mai vội vàng của Diêu nhi, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng đặt xuống, vội tiến lên, kéo tay nàng, khẽ hỏi: "Sao lại muốn thế? Có chuyện gì không?"
Diêu nhi lắc đầu liên tục, trong bóng đêm không thấy rõ biểu hiện trên mặt, chỉ thấy trong mắt hiện lên chút ánh sáng, khẽ nói: "Đi thôi."
Lê Tử Hà gật đầu, nhẹ nhàng vuốt tay Diêu nhi. Thân thể của nàng bị nhiễm khí hàn, cho dù vào ngày hè tay chân cũng lạnh như băng, bây giờ tay Diêu nhi còn lạnh hơn nàng, hơi run rẩy.
"Diêu nhi đừng sợ, Vân Tấn Ngôn vẫn tưởng chúng ta trúng kế, kế hoạch lãnh cung thất bại, không ngờ chúng ta còn có hậu chiêu." Lê Tử Hà vừa đi trước cẩn thận nhìn đường, vừa an ủi.
Diêu nhi nắm chặt tay Lê Tử Hà, khẽ "Ừ" một tiếng.
Bóng cây lắc lư, ánh trăng trong trẻo xuyên qua kẽ lá tạo thành những hình thù kị dị dưới mặt đất. Trong bóng đêm đen kịt tĩnh lặng, tiếng gió rít càng khiến lòng người hoảng hốt.
"Tiểu thư..." Diêu nhi đi sau đột nhiên lên tiếng, không biết là lạnh hay là sợ, giọng nói hơi yếu ớt: "Người... hạ độc Hoàng thượng... có thuận lợi không?"
"Ừ, ta rắc độc lên tay, hắn không dễ dàng phát hiện." Lê Tử Hà tập trung tinh thần, hờ hững trả lời.
Không thể bỏ vào thức ăn, bỏ vào bánh ngọt, nếu hắn có lòng nghi ngờ nghiệm độc sẽ bị lộ tẩy. Nhưng rắc độc lên tay, chỉ cần cố ý để năm ngón tay cầm bánh của hắn chạm vào tay mình là có cơ hội làm hắn trúng độc!
Diêu nhi không lên tiếng, yên lặng theo sau. Lê Tử Hà một lòng nghĩ đến việc trên đường tới Bắc Hồ phải tránh né Ngự Lâm quân thế nào, cũng không chú ý.
"Tiểu thư..." Diêu nhi lên tiếng, giọng hơi run rẩy, phiếm hơi lạnh: "Tiểu thư. Trước kia, Bắc Hồ... là nơi người và Tam điện hạ, thường xuyên hẹn gặp..."
Bắc Hồ, cực bắc của hoàng cung, ở rất gần lãnh cung, thường ngày ít người đi qua, là địa điểm hẹn gặp thích hợp nhất của Vân Tấn Ngôn và Quý Lê.
Lê Tử Hà cười khẽ, đối với nàng, Bắc Hồ chỉ là nơi xảy ra vụ án nàng giết người giá họa mà thôi!
"Diêu nhi, Tam điện hạ... đã không còn nữa rồi!" Giọng Lê Tử Hà rất nhỏ, nhưng mạnh mẽ.
Bàn tay Lê Tử Hà cầm chợt run lên, suýt buông tay nàng ra. Trong lòng không khỏi bất an, Lê Tử Hà quay đầu lại, Diêu nhi vừa lúc ngẩng đầu, nước mắt đầy mặt.
"Diêu nhi... Em làm sao vậy?" Lê Tử Hà dừng bước, lo lắng hỏi.
Ánh mắt Diêu nhi hơi hoảng hốt, nhìn Lê Tử Hà, cố láy lâi bình tĩnh, nhìn xung quanh rồi rù rì nói: "Tiểu thư... Tiểu thư..."
"Diêu nhi, em làm sao vậy?" Lê Tử Hà đột nhiên hoảng hốt, lau nước mắt cho Diêu nhi: "Ta ở đây, Diêu nhi không nhìn thấy sao?"
Diêu nhi nhắm lại mắt rồi mở ra, khôi phục chút thần thái, hốc mắt vẫn đẫm lệ, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, kéo Lê Tử Hà bước nhanh, nói: "Đi, tiểu thư, tối nay người phải rời khỏi đây, đây là hoàng cung ăn tươi nuốt sống, tiểu thư, chúng ta sắp đến Bắc Hồ rồi, đi mau..."
Lê Tử Hà bị kéo đi xa, thời gian cấp bách, lại sợ bị người phát hiện, chẳng quan tâm hỏi nhiều, chỉ có thể bước nhanh hơn, nắm chặt tay Diêu nhi.
Thấy Bắc Hồ đã gần ngay trước mắt, gợn sóng phiếm ánh trăng lăn tăn theo cơn gió, cành cây bên hồ như thể quái vật giương nanh múa vuốt. Lê Tử Hà phát hiện người sau mình vô cùng run rẩy, lại không muốn hỏi nhiều, siết chặt tay lôi nàng về phía trước. Dù thế nào đi nữa, tối nay nhất định phải xuất cung!
"Buông... Buông..." Diêu nhi đột nhiên khóc nấc lên: "Em sẽ làm hỏng việc, người... đi một mình đi, đừng để ý đến em, mau... đi một mình đi!"
Lời nói chứa tiếng khóc níu chặt lòng Lê Tử Hà. Nàng biết hỏi cũng vô dụng, chỉ kéo Diêu nhi đi về phía trước.
"Tiểu thư, đầu em đau ... đau đầu. Người buông em ra, đi một mình đi. Nhức đầu, không đi được, tiểu thư, mau buông ra." Diêu nhi khóc lóc van xin.
Tay Lê Tử Hà khẽ nhúc nhích, bắt mạch Diêu nhi, khí lạnh chợt đâm vào lòng như băng chùy, hốc mắt chợt nóng hôi hổi, kéo tay Diêu nhi không chịu buông: "Diêu nhi cố chịu đựng, một chút thôi, một chút xíu thôi cũng được. Chúng ta sắp thoát được rồi."
"Không được, đau đầu... Em sẽ làm hỏng việc... Đau đầu..." Một tay của Diêu nhi bị Lê Tử Hà ra sức kéo, tay kia bắt đầu cào đầu bứt tóc.
Lê Tử Hà dằn nỗi nghẹn ngào, nhưng nước mắt càng rơi mãnh liệt.
Ngẩng đầu liếc nhìn trăng sáng, nhanh lên, chỉ cần nhanh lên thôi, chỉ cần vòng qua Bắc Hồ.
"Diêu nhi, em..."
"AAAAAA!"
Tiếng thét chói tai rạch xé bầu trời, thê lương như nữ quỷ, thấm hương máu tanh, phá vớ màn đêm tĩnh lặng cùng tiếng gió gào rú.
"A!! Máu!!! Nhiều máu quá..." Diêu nhi không biết lấy sức lực từ đâu ra, giật khỏi tay Lê Tử Hà, hai tay bứt mái tóc dài, la hét lùi về phía sau: "Đừng... Ta không muốn, nhiều máu quá..."
"Diêu nhi Diêu nhi..." Lê Tử Hà tiến lên ôm lấy Diêu nhi, giữ chặt lấy nàng, "Diêu nhi đừng sợ, đừng sợ, không có chuyện gì đâu, tiểu thư không chết, cũng không trách em..."
"Không! Không! Nhiều máu quá... A!!!"
Diêu nhi ra sức giãy dụa, hai tay bị giữ chặt, hai chân không ngừng đá Lê Tử Hà.
Lê Tử Hà nhìn hồ thành cung bên kia hồ, mắt đẫm lệ. Một bước ngắn, một bước ngắn nữa thôi, Thẩm Mặc... sẽ đến...
Ôm Diêu nhi cố gắng tiến tới thành cung, còn chưa được mấy bước, ngọn đèn cách đó không xa sáng dần, tiếng bước chân rục rịch tới gần. Lê Tử Hà quay đầu lại, chỉ thấy Ngự Lâm quân, nhanh nhẹn mà không hỗn loạn, đeo trường cung, cầm đuốc xúm lại đây.
"Lửa... cháy..." Diêu nhi đột nhiên dồn sức đẩy Lê Tử Hà ra, cười lớn: "Ha ha... Đốt, đốt hết đi! Những thứ bẩn thỉu hay sạch sẽ, chỉ cần một mồi lửa là không còn nữa! Ha ha..."
Lê Tử Hà bị đẩy ra, ngã mạnh xuống đất. Dường như không cảm thấy đau đớn, ngơ ngẩn nhìn Diêu nhi như điên rồi, trái tim như bị chim ưng mổ từng phát từng phát, máu tươi đầm đìa.
Ngự Lâm quân nhích tới gần, chiếu sáng Bắc Hồ như ban ngày. Lê Tử Hà híp mắt, nhìn Vân Tấn Ngôn mỉm cười nhẹ nhàng chậm rãi đi tới, bên cạnh là Tô Bạch có vẻ vô cùng hoảng sợ.
Diêu nhi đột nhiên yên tĩnh trở lại, mở to mắt nhìn Tô Bạch, Tô Bạch mỉm cười với nàng.
"Tiểu thư... Tiểu thư..." Diêu nhi lại khóc lên, nước mắt tuôn rơi nhưng lại nở nụ cười, chậm rãi đi về phía Tô Bạch: "Tiểu thư..."
Lê Tử Hà nén đau bò dậy, kéo Diêu nhi, lớn tiếng nói: "Diêu nhi! Diêu nhi tỉnh táo lại đi!"
Diêu nhi hoàn hồn, liếc nhìn Lê Tử Hà, rồi nhìn thoáng qua Tô Bạch, trong mắt tràn ngập sương mù, vẻ mặt mê man. Khi thấy Vân Tấn Ngôn thì sương mù tản đi, lao về phía hắn: "Tam điện hạ! Tam điện hạ... Tiểu thư..."
"Diêu nhi, quay lại đây!" Lê Tử Hà giận dữ quát, kéo tay Diêu nhi. Hét to về phía Vân Tấn Ngôn: "Vân Tấn Ngôn! Giao thuốc giải ra đây!"
Tròng mắt đen của Vân Tấn Ngôn sâu không thấy đáy, gương mặt ngoại trừ nụ cười ra thì không tìm thấy biểu hiện nào khác. Liếc nhìn Lê Tử Hà, khẽ nói: "Thuốc giải? Cũng may có Diêu nhi không ngại cực khổ đưa thuốc giải cho trẫm, nếu không trẫm còn không biết nàng có bản lĩnh chế độc, còn có thể im hơi lặng tiếng hạ độc trẫm!"
"Thuốc giải!" Lê Tử Hà dằn nỗi nghẹn ngào, phẫn hận nhìn Vân Tấn Ngôn.
"Ha ha." Vân Tấn Ngôn cười thản nhiên: "Nàng cho rằng trên đời này chỉ có một mình nàng biết dùng độc thôi sao? Độc của ái phi có thuốc giải, đáng tiếc bên cạnh trẫm không có nhân tài như vậy, độc này đã hạ là không thể giải!"
Diêu nhi còn đang giãy dụa, hướng về phía Vân Tấn Ngôn và Tô Bạch, Lê Tử Hà giữ chặt, một tay vội vàng lấy thứ gì từ trong ngực ra, để trước mắt Diêu nhi, dịu dàng nói: "Diêu nhi, em xem đây là cái gì?"
Khăn tay thêu hoa mai, lụa trắng hoa mai đỏ, như thể huyết sắc nở rộ trong bóng đêm. Diêu nhi nhìn khăn tay, trong mắt lại dâng lên sương mù, mê man nhìn Tô Bạch, lại nhìn Lê Tử Hà.
"Diêu nhi, trở về với tiểu thư đi." Vân Tấn Ngôn đột nhiên nhìn Diêu nhi, nở nụ cười ôn hòa như trước.
Diêu nhi ngơ ngẩn nhìn chăm chăm, đôi mắt từ từ đỏ bừng, nước mắt chảy ra như rỉ máu. Cúi đầu, dùng tay khăn mơn trớn khuôn mặt, hoa mai nhuốm nước mắt càng đỏ sẫm hơn.
Nhưng ngay sau đó thân thể Diêu nhi chợt mềm nhũn, khuỵu xuống đất, nước mắt rơi từng giọt từng giọt lên chiếc khăn, sắc mặt dần dần trắng bệch. Ánh mắt lúc thì sáng tỏ lúc thì hỗn độn, lại ngước mắt nhìn Tô Bạch, quay đầu lại nhìn Lê Tử Hà, đột nhiên khẽ cười: "Tiểu thư đã chết rồi, đã chết vào năm Vạn An thứ ba rồi. Ta đích thân chạm vào thi thể lạnh băng của tiểu thân, tự tay mặc bộ áo đỏ mà tiểu thư thích nhất, tận mắt nhìn tiểu thư bỏ mình trong biển lửa, là các ngươi muốn gạt ta! Tất cả mọi người đều xem ta là kẻ ngu, nhưng có ai từng nghĩ, ta chỉ cam tâm tình nguyện làm kẻ ngu không?"
Đột nhiên ngẩng đầu, hốc mắt đẫm màu đỏ tươi, một tay chỉ vào Tô Bạch, phẫn hận nhìn Vân Tấn Ngôn chằm chằm: "Cho tới bây giờ ngươi còn nói cô ta là tiểu thư? Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần, tiểu thư đã chết rồi! Ngươi cũng giống ta, muốn làm kẻ ngu sao? Sống trong giấc mộng lừa mình dối người sao?"
Sắc mặt Vân Tấn Ngôn cợt tái nhợt, quay mặt đi không nói gì.
Người Diêu nhi mềm nhũn, khẽ tựa vào lòng Lê Tử Hà, nước mắt tuôn rơi không ngừng, toàn thân run rẩy, nhẹ nhàng thì thầm bên tai Lê Tử Hà: "Lời em... vừa nói... có... tiết lộ thân phận của người không? Em..."
Lời còn chưa dứt, thân thể ngã về phía trước, hộc một búng máu.
Nước mắt của Lê Tử Hà không khống chế được nữa, đôi mắt mông lung, ôm chặt Diêu nhi, nghẹn ngào nói với Vân Tấn Ngôn: "Vân Tấn Ngôn... Thuốc giải, thuốc giải, ta van xin ngươi... Thuốc giải..."
Vân Tấn Ngôn không cười nổi nữa, lạnh lùng nhìn hai người, ánh mắt lóe lên, đang định mở miệng thì tiếng xé gió xé bên tai, ập tới theo sát khí mãnh liệt. Chỉ thấy Diêu nhi lấy sức lực từ đâu ra, lao về phía mình, hai tay bổ mạnh như bản năng.
Máu tươi đổ đầy đất, máu do Diêu nhi phun ra, máu chảy ra do trên lưng trúng tên. Bóng đêm tĩnh mịch, gió cũng ngừng thổi.
Trường cung trên tay Ngự Lâm quân được kéo căng, nhất tề hướng ra ngoài tường thành. Sắc mặt Vân Tấn Ngôn trắng bệch, ngơ ngẩn nhìn Diêu nhi bị hắn đẩy ra xa. Hắn cho rằng kẻ muốn giết hắn là Diêu nhi...
Ánh sáng trong mắt Lê Tử Hà cũng dập tắt khi thân thể Diêu nhi gục xuống.
Sức lực cuối cùng trong thân thể cũng bị rút cạn, ngồi sững dưới đất, đờ đẫn nhìn mũi tên dài trên lưng Diêu nhi.
Bất chợt, ngón tay chuyển động.
Đôi mắt nhắm chặt của Diêu nhi hé mở ra, không còn sương mù mà sáng như ngôi sao trên trời cao. Cả người Lê Tử Hà run lên, định đứng dậy nhưng lại bủn rủn ngã xuống. Không quan tâm gì nữa, nàng vừa lăn vừa bò tới bên cạnh Diêu nhi, ôm chặt lấy nàng: "Diêu nhi, Diêu nhi không thể chết được, một bước... một bước nữa thôi... chúng ta sắp ra ngoài được rồi..."
Tay Diêu nhi nắm chặt vạt áo của Lê Tử Hà, đôi môi run rẩy muốn đó nhưng lại phun một búng máu. Lê Tử Hà khóc lau cho nàng: "Diêu nhi đừng nói, sau này chúng ta còn có cơ hội."
Diêu nhi không chịu buông tay, miệng nức nở.
Lê Tử Hà nghiêng người, nhích tai tới gần bên miệng Diêu nhi, nghe lời tiếng như lá rách của nàng: "Tiểu... tiểu thư, người... người em yêu... là.. là Khúc ca ca. Tiểu thư... người... người hãy tin em..."
"Ta tin em, Diêu nhi, ta tin em." Lê Tử Hà ôm Diêu nhi rù rì, ngay cả sức lực để khóc cũng không có.
"Người em yêu... là.. Khúc ca ca..." Diêu nhi khẽ lặp lại, mở mắt ra nhìn Vân Tấn Ngôn, khóe miệng dần dần nở một nụ cười tươi tắn.
Bàn tay túm chặt Lê Tử Hà bỗng buông ra, gió táp nổi lên, khăn thêu hoa mai dính máu, dính nước mắt, càng bay càng xa.
Lê Tử Hà rút mũi tên trên lưng Diêu nhi, máu tươi văng đầy mặt. Đặt Diêu nhi xuống, đờ đẫn đứng lên, đôi mắt tĩnh lặng.
Cung tên đang về phía tường thành của Ngự Lâm quân nhất tề hướng về phía Lê Tử Hà.
Lê Tử Hà cười, cười vô cùng xinh đẹp.
"Tấn Ngôn, chúng ta chơi bắn tên nhé, có được không?" Giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi, nhưng lại như quỷ mỵ.
Chậm rãi đi tới gần Ngự Lâm quân, không đếm xỉa đến hàng trăm mũi tên chĩa vào mình, cầm lấy cung của người đó.
Sắc mặt của tên lính Ngự Lâm này trắng bệch. Không có mệnh lệnh của Hoàng thượng, không dám bắn tên. Lê Tử Hà đoạt cung, cũng không biết có nên buông tay hay không. Liếc nhìn Hoàng thượng, chỉ thấy hắn đứng nguyên tại chỗ như mất hồn. Nhìn Lê Tử Hà, trong mắt tâm trạng hỗn độn, nhưng không có sát khí. Mũi tên của mình chĩa vào trán nàng, nhận thấy ánh mắt lạnh như băng của Vân Tấn Ngôn, tay bất giác chệch đi, tên bắn vào khoảng không, cung cũng đã ở trong tay Lê Tử Hà.
Mũi tên bắn ra, tiếng gió nổi lên.
Dường như bây giờ Vân Tấn Ngôn mới hồi phục tinh thần, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, thấy mọi chĩa tên về phía Lê Tử Hà thì lớn tiếng trách mắng: "Đặt xuống! Đặt hết xuống cho trẫm! Không có mệnh lệnh của trẫm, không được giương cung!"
Dường như Lê Tử Hà không nghe thấy gì cả, cũng không nhìn thấy gì cả.
Cầm cung, nhìn mũi tên dính máu trong tay mình.
Trăng đã lên giữa trời.
Bóng đêm nồng đậm như mực dần dần lan tỏa. Động tác nhanh như phi ưng, chỉ trong thoáng chốc đã đến bên cạnh Lê Tử Hà, chưa kịp nháy mắt đã ôm Lê Tử Hà mau chóng rời đi.
Ngự Lâm quân không có được mệnh lệnh của Vân Tấn Ngôn, không dám nhúc nhích.
Vân Tấn Ngôn nhìn bóng dáng đi xa của Lê Tử Hà, loạng choạng đuổi theo.
Đột nhiên, bóng dáng đó dừng trên tường thành, hai người lại như một người, trơ trọi đứng đó.
Trăng tròn trong vắt, xuyên thấu tầng mây, rắc ánh trắng bạc khắp thế gian, tôn lên đôi mắt đỏ như máu của Lê Tử Hà. Tay phải nàng cầm cung, tay trái cầm tên, cài tên lên cung, dùng hết sức lực giương cung lên. Mũi tên nhuốm máu đỏ tươi nhắm ngay vào ngực Vân Tấn Ngôn.
Gió yên lặng, tên phóng đi.
Bước chân Vân Tấn Ngôn ngừng lại, rõ ràng chỉ thấy một bóng dáng. Vẻ mặt này, động tác đó lại phóng đại trước mắt.
Không nghe thấy tiếng gào thét của Tô Bạch, không nhìn thấy mũi tên xé gió lao tới, không cảm nhận được hận ý trong sát ý đằng đằng. Cho đến khi mũi tên dài cắm vào lồng ngực, mũi tên lạnh như băng, trái tim lại thật ấm áp.
Nơi đó, đã sớm có vết nứt vạn trượng. Chính tai hắn nghe tiếng nó ầm ầm tan vỡ lúc mũi tên cắm vào ngực. Cơn đau giam chặt trong đáy lòng sụp đổ trong nháy mắt, lan tràn tới từng ngóc ngách trong thân thể.
Người ngã xuống đất, không thấy lạnh băng, chỉ thấy trăng tròn dần dần ẩn vào tầng mây, vang tiếng cười đùa giả vờ giận dỗi bên tai.
"Tấn Ngôn, Tấn Ngôn. Phùng gia gia nói với thiếp, tay trái nối liền với tâm mạch. Sau này nếu chàng phụ thiếp, thiếp sẽ dùng tay trái cầm tên, vèo... đâm vào tim chàng. Sau đó, tơ hồng nối liền thiếp với chàng sẽ đứt đoạn..."
Đứt đoạn...
Đứt đoạn.