"Cuối cùng cậu cũng đã liên lạc với tôi. Tôi có nên mong đợi chuyện này không?"
Suk Hayan, ngồi ở ghế đối diện với đôi mắt sáng lấp lánh. Hôm nay cũng vậy, cô ấy mặc một chiếc váy dài thường được thấy trong khu nghỉ dưỡng vào mùa hè. Và bông tai có hình quả dứa lớn đang lủng lẳng trên tai cô.
"Trước hết, xin hãy nhìn vào những thứ này."
Tôi cầm chiếc máy tính bảng có dữ liệu của hầm ngục Nhật Bản. Những ngón tay trắng nõn vuốt qua màn hình đôi ba lần, rồi đôi mắt của cô ấy từ từ tròn xoe.
"Đây là......"
Chuyển động của các ngón tay trở nên nhanh hơn. Ánh mắt cô ấy lướt lên lướt xuống nhanh như chớp. Không lâu sau, Suk Hayan đặt chiếc máy mình đang cầm trở lại bàn. Cô hít một hơi thật sâu và sau đó mở miệng.
"Dữ liệu chắc chắn đã được điều tra, có đúng vậy không?"
"Đúng vậy. Tôi đảm bảo điều đó."
"Thu thập một đống dữ liệu chỉ trong thời gian ngắn… Và cậu thậm chí còn tạo ra một hệ thống và sắp xếp toàn bộ chúng.”
"Có chỗ nào cần phải bổ sung không?"
"Cậu không nên hỏi tôi mấy cái này. Ngay cả một số hầm ngục trong nước tôi còn chưa được điều tra. Hiệp hội thợ săn vẫn chưa đồng ý hợp tác. Tất nhiên họ không thể cấp quyền cho người chưa chuẩn bị kỹ lưỡng bất cứ thứ gì được. Đó là lý do tại sao tôi đang cố thành lập một phòng thí nghiệm.”
"À đúng rồi, hội Haeyeon đã liên lạc với chị về dự án phòng thí nghiệm chưa?"
Suk Hayan gật đầu.
"Chú tôi nói rằng họ có ý định giúp đỡ. Nhưng tôi cảm thấy bản thân sẽ không có quyền quản lý nếu hợp tác với một hội. Tôi không muốn các kết quả nghiên cứu của mình bị sử dụng cho các mục đích thương mại. Tất nhiên tôi không có ý rằng hội Haeyeon sẽ làm vậy, nhưng sẽ tốt hơn nếu để cho mọi người đều có thể tiếp cận được những thông tin về hầm ngục, hoặc ít nhất là hãy để họ trả một mức phí tương đương nhau.”
"Đó là một suy nghĩ rất đáng nể phục. Tôi cũng đồng quan điểm với cô. Nhưng nếu những kết quả hữu dụng đó được tung ra ngoài, sẽ rất khó cho Suk Hayan-sii nếu muốn bảo vệ chúng. "
Trước câu nói của tôi, Suk Hayan hơi cau mày.
"Ra vậy. Nếu thế thì mọi chuyện sẽ tốt hơn nếu hợp tác với Hội Haeyeon chứ?"
“Ý tưởng đó cũng không tồi, nhưng tôi muốn đưa ra một đề xuất.”
"Đề xuất của Han Yoojin-ssi?"
"Vâng. Cô biết một cơ sở nuôi dưỡng quái vật đang được xây dựng, đúng không?"
"Tất nhiên rồi. Tôi thậm chí còn thấy công trường đang thi công trên đường đến đây. Ah, có lẽ nào!"
Suk Hayan đập tay lên bàn.
"Tôi đã thấy nó trên tin tức! Cơ sở nuôi quái vật đang được xây dựng ngay bây giờ và tòa nhà bên cạnh nó sẽ nhận được sự bảo vệ của năm bang hội kể từ bây giờ trong năm năm? Cậu có thể cung cấp một chỗ cho phòng thí nghiệm của tôi không?"
Cô ấy rất sắc sảo. Vậy nên tôi không cần giải thích dài dòng.
"Vâng. Đúng vậy. Ít nhất, cô có thể được đảm bảo an toàn trong năm năm. Thợ săn hạng A sẽ đóng quân ở đó và trong trường hợp khẩn cấp, chúng tôi có thể nhận được viện trợ từ Hội Haeyeon ngay bên cạnh.
Tất nhiên, một khi kết quả nghiên cứu được đưa ra ngoài, chỉ nhiêu đó người sẽ không
đủ.
'Những thợ săn S-Rank thực sự rất cần thiết.'
Riette và em trai cô ấy sẽ là sự lựa chọn hoàn hảo. Họ không ký hợp đồng với một bang hội nào và năng lực của họ cũng nổi bật. Bây giờ, bọn tôi đang follow chéo nhau. Tôi định sẽ comment trên tài khoản của nhau và gây dựng mối quan hệ gần gũi, rồi sau đó mới thực sự liên hệ.
‘Tuy nhiên, những con quái vật cấp cao mới là thứ tốt nhất’
Ma thú ít có khả năng bị đánh bại hay phản bội bạn như con người. Và chúng cũng sẽ không vắng mặt khi bạn cần tiến vào hầm ngục. Vấn đề hiện tại là rất khó để tìm được một con ma thú còn non đạt đến cấp độ cao nhất so với đi tìm một thợ săn cấp S. Nói đúng hơn thì hiện tại mới chỉ có hai cá thể, một là Peace và bé con còn lại thì vẫn đang lênh đênh trên thuyền.
Và các bang hội có thể tấn công ngục tối S-Rank cũng sẽ không tình nguyện giao ra những con quái vật non mà họ vất vả lắm mới tìm thấy. Nếu không có gì thực sự hiệu quả, tôi có nên thêm vài người nằm trong kế hoạch vào để bảo vệ tôi không? Mà đằng nào thì tôi cũng được vây quanh bởi mấy bé con rồi.
Ngay bây
giờ chỉ có Haeyeon, nhưng khi những bé quái vật con bắt đầu đến từ khắp mọi nơi, ngay cả đối với họ, các bang hội sẽ biết bảo vệ chúng một cách triệt để. Thật kỳ lạ khi nói điều này về mấy đứa nhóc đó, nhưng chúng sẽ là một cái gì đó giống như con tin. Không, con tin quái vật?
"Trên hết, đó là một nơi mà các bang hội nổi tiếng, tất nhiên là trong nước, nhưng những bang hội trên thế giới cũng sẽ sớm tìm đến thôi. Tôi đang nói về những thợ săn chủ yếu tấn công ngục tối cấp cao với dữ liệu tương đối ít ỏi. Và vì họ sẽ đến thăm ở vị trí là bên có liên quan, nên sẽ không khó để trích xuất thông tin. Tất nhiên, tôi cũng đang nghĩ đến việc hỗ trợ cho phần này. Không chỉ vậy, Suk Hayan-ssi sẽ có thể kết nối với những thợ săn cấp cao, những người sẽ cần kết quả nghiên cứu này nhất. Tùy thuộc vào cách cô hành động, ngay cả khi không có sự giúp đỡ của tôi, phòng thí nghiệm cũng có thể trở nên lớn như cô muốn.”
Thay vì ở cấp độ của một phòng thí nghiệm, nó có thể trở thành một tổ chức khổng lồ riêng biệt.
"Ồ......"
Suk Hayan sững người.
"Ah, vậy à? Tôi cho rằng nó sẽ phải là…."
"Đầu tiên, nếu họ là thợ săn hạng S, tất cả họ sẽ đến tìm cô ít nhất một lần. Đặc biệt là nếu cần giao phó những con ma thú cấp cao, họ không có lựa chọn nào khác ngoài việc đích thân đến, ngay cả khi việc này có thoải mái hay không."
Hoặc ít nhất, họ sẽ cử một số thợ săn hạng A đến.
"Đó là, tôi, thành thật mà nói, điều đó rất khó khăn đối với tôi."
Suk Hayan do dự nói.
“Ông tôi có quan hệ rất rộng, vì vậy ngay cả khi kiếm được bằng cấp, tôi không có nhiều lý do để yêu cầu được đặc cách. Vì vậy, mặc cả với nghiên cứu thay vì chỉ đơn giản là trình bày với hội nghiên cứu, nó khá là... Cơ mà tôi có thể ở trong phòng lab đến trăm ngày cũng được.”
"Cô khá tốt trong việc đưa ra đề nghị với tôi đấy chứ?"
"Ồ, thay vì là một lời đề nghị, nó khiến cậu cảm thấy hứng thú thì đúng hơn. Và tôi đã nghĩ rằng Han Yoojin-ssi là một học viên nghiên cứu như tôi."
Rồi một lần nữa, cô ấy vô tư hét lên: 'Hãy cùng nhau nghiên cứu! Hợp tác tốt với nhau nhé!!'.
"Xin đừng lo lắng. Ngay từ đầu, Suk Hayan-ssi không thể tự mình xử lý mọi thứ, và điều đó cũng không phù hợp với cô."
Đó sẽ là một sự lãng phí cho Suk Hayan nếu để cô ấy làm những điều tầm thường. Và đối với những thứ liên quan đến đàm phán, để một chuyên gia xử lý chúng vẫn hơn.
"Và cô cũng sẽ không cần tự mình điều hành phòng thí nghiệm."
"Vâng, vâng! Tất nhiên. Được rồi, cậu nhìn cái này một chút được không?"
Suk Hayan đưa cho tôi xem điện thoại của cô ấy. Trên màn hình là một bức ảnh. Là Suk Hayan và năm người khác, có vẻ như là người nước ngoài. Từ những người ngang tuôi cô ấy cho đến trung niên, thậm chí cả người già, đúng là một nhóm đa tuổi tác và chủng tộc.
"Đây là D-Mate. Một cuộc họp nghiên cứu về hầm ngục và thức tỉnh giả tính đến nay cũng được hai năm.
"Một cuộc họp nghiên cứu?"
"Vâng. Đương nhiên là tôi chưa nói với họ về dữ liệu mà Han Yoojin-ssi sẽ cung cấp. Nếu được thì tôi có thể đưa bạn bè của mình qua đây không? Tất cả họ đều sẽ đồng ý."
Theo lời của cô ấy, tôi nhìn gần hơn một chút vào bức ảnh. Ông chú tóc bạc và người phụ nữ trung niên kia nhìn rất quen. Họ là những nhà nghiên cứu thuộc Dungeon Persons (Đây là tên nhóm nghiên cứu nên mình giữ nguyên nha) với Suk Hayan. Tôi nhớ mang máng vì họ đã từ xuất hiện trên TV với cô ấy vài lần.
"Nếu họ là những người mà Suk Hayan-ssi có thể tin tưởng, thì tôi sẽ chào đón họ."
“Cậu nói gì nghe nặng nề thế.”
"Nặng nề, đúng như cô nói. Ngay từ đầu, đây không phải là phòng thí nghiệm của Suk Hayan-ssi à?"
“Nhưng mà cậu cũng giúp đỡ tôi trong nhiều khoản còn gì, vì vậy tôi không thể làm mọi thứ theo ý mình được. Rồi, người này là Jayden. Anh ấy quan tâm đến Thức tỉnh giả hơn là ngục tối, vì vậy nếu đây là nơi mà rất nhiều Thợ săn cấp cao sẽ qua lại, kiểu gì ảnh cũng sẽ tìm mọi cách ở lại dù có phải trả thêm tiền. Nếu anh ta nghe tin này, ảnh sẽ không thể ngủ trong ba ngày hai đêm và tìm kiếm Chúa mất."
Khuôn mặt của Suk Hayan trong lức giới thiệu về những người rạng rỡ như đang được chiếu sáng vậy. Giọng nói của cô
ấy cũng vui vẻ như thể đang hát. Có vẻ như họ là một đội ăn ý với nhau.
'Có vẻ như cô ấy sẽ tự mình làm tốt sau khi được mình hỗ trợ chút ít.'
Để nghĩ rằng đã có một cuộc họp nghiên cứu. Sau đó, một lần nữa, không có lý do gì để những người đam mê ngục tối và có khả năng sẽ vẫn không làm gì cả trong suốt thời gian này cả. (??? Đoạn này mình không hiểu lắm nên beta không được mượt)
"Bây giờ cậu cầm máy tính bảng lên đi."
"Tôi có thể không? Cô không lo lắng dữ liệu sẽ bị rò rỉ ra ngoài à?"
"Dù sao đi nữa, chúng cũng chỉ là một phần trong ngục tối của Nhật Bản. Và tôi muốn cậu nghiên cứu những thứ khác trước khi có luật hình thành ngục tối. Những thứ như mức độ bão hòa mana chẳng hạn."
"Nhưng không phải luật hình thành là cấp bách nhất sao?"
"Đó là sự thật, nhưng chỉ trong thời điểm hiện tại. Có một số thứ tôi cần phải kiểm tra riêng."
Có một số vấn đề liên quan đến Riette, và có khả năng các quy tắc hình thành ngục tối sẽ thay đổi so với tương lai ban đầu. Tôi nên kiểm tra việc này khi tôi gặp những người hệ thống trong vài ngày tới.
Sẽ tốt hơn nếu lần này họ cho tôi biết thông tin nào đó mới mẻ và hữu ích.
Khi tôi trở về nhà, Myeongwoo đang đi quanh phòng khách một cách bồn chồn. Cậu ấy đi đi lại lại quanh cái bàn ăn, nhìn như đang cầu nguyện ở chùa vậy. [1]
(Ở Hàn Quốc có một số nơi giống như chùa gọi là 탑 thường có trong những ngôi chùa thờ Phật, mọi người thường sẽ đi xung quanh chúng để cầu nguyện.)
[Mài 10.000 dụng cụ có lưỡi (Tiến độ 9.839/10.000)]
Còn chưa đến 200 nữa là xong rồi. Kiểu gì hôm nay cũng sẽ kết thúc cho coi.
"Cậu bị căng thẳng à?"
Myeongwoo dừng bước. Có lẽ tối qua cậu ấy đã ngủ ngon vì giờ mắt cậu ấy đỏ ngầu. :))
"...... Tớ nghĩ mình đã làm quá nhanh. Tớ nên làm gì nếu một kỹ năng cấp D hoặc thấp hơn xuất hiện vì tớ đã làm việc quá nhanh và cẩu thả?
"Điều đó sẽ không xảy ra."
Tôi nói ngắn gọn, sau đánh thức Peace và đến phòng tôi để mang Chirpie ra. Sau khi đặt Chirpie lên đầu, tôi bế Peace lên. Có chút khó khăn vì cả hai đứa đều cố bám lấy tôi. Chirpie thì còn chịu ngồi yên tầm một hai tiếng nếu tôi đưa cho nhóc lọ bột ma thạch, còn Peace thì không :). Bé cưng sẽ không đòi tôi ôm khi đã trưởng thành đâu, phải không?
"Nhưng... nếu thứ xuất hiện chỉ là một kỹ năng vô dụng, thì sẽ thất vọng lắm, có đúng không.....?"
“Ngay cả khi điều đó xảy ra, cậu cũng đừng quá thất vọng.”
Tất nhiên, một kỹ năng SS-Rank có thể sẽ xuất hiện, nhưng ngay cả khi cậu ấy thất bại vì một lỗi hệ thống hiếm hoi nào đó xảy ra, thì không có thay được việc Yoo Myeongwoo là một anh chàng ấn tượng. Đó là vì cậu ấy sở hữu những kỹ năng có thể giúp bản thân thành công và sống trong nhung lụa đến già miễn là cậu ấy đi đúng hướng.
"Không, không phải tớ, ý tớ là cậu cơ..."
Myeongwoo nói với vẻ mặt u ám. Hm? Tôi?
"Tớ á? Ý tớ là, tớ không có gì phải thất vọng cả."
Trước lời của tôi, vẻ mặt u ám đó ngay lập tức chuyển thành thống khổ.
"Bởi vì cậu không, mong đợi thứ gì à...?"
"Không, không phải là tớ không mong đợi bất cứ điều gì. Tất nhiên là có. Nếu tớ không có một xíu hy vọng nào, có lẽ tớ đã không chờ đợi ngày cuối cùng và cố gắng đi cùng cậu rồi đúng chứ? Nhưng Myeongwoo à, cậu ở hiện tại đã đủ để làm tớ cảm thấy nể phục rồi, vì vậy ngay cả khi cậu không có kỹ năng gì cả, thì cũng hoàn toàn không có lý do gì để thất vọng. Không chỉ tớ, mà cả Yerim cũng muốn sang nhà mình để bế cái tủ lạnh đầy đồ ăn cậu nấu đi đấy."
Một ngày nọ, con bé túm lấy tôi và nói như này, 'Chú đừng bao giờ nói cho người ta biết là Myeongwoo oppa rất giỏi nấu ăn nhá. Bây giờ chú cháu mình vẫn còn chưa được ăn đã cái nư đâu,' rồi đi xem hướng dẫn nấu ăn trong cả tiếng đồng hồ. Mà tôi cũng không biết tại sao con bé lại bày tỏ lòng biết ơn của mình đối với tôi thay vì Myeongwoo.
"Thành thật mà nói, ngay cả khi cậu kinh doanh nhà hàng thay vì là một thợ săn, cậu vẫn sẽ thành công thôi? Một nhà hàng thì cũng hơi áp lực và mệt mỏi nhỉ, một quán cà phê bình thường thôi cũng được. Cậu có thể thuê nhân viên bán thời gian để làm đồ uống còn mình thì chỉ cần làm đủ đồ ăn nhẹ hoặc bánh ngọt hoặc đại loại vậy rồi bán thôi, và trong thời gian đó, nếu cậu thành lập chuỗi cửa hàng, cậu cũng sẽ có thể nhượng quyền thương mại từ cái này đến cái khác. Nếu cậu muốn, tớ có thể tìm một địa điểm cho cậu.
Nếu Myeongwoo bận rộn, tôi sẽ buồn lắm, vì vậy tôi sẽ phản đối nếu cậu ấy mở nhà hàng. Nó sẽ chật cứng khách, không nghi ngờ gì nữa.
"...... Tớ biết ơn những lời của cậu, nhưng tớ không thực sự muốn làm điều đó.”
"Thật sao?"
Bất ngờ ghê. ... Có thể là cậu ấy không thích nấu ăn? Không có dấu hiệu nào cho thấy điều đó.
"Bình tĩnh, và bây giờ chúng ta hãy đi xuống thôi. Cùng xem kết quả nhé."
"Được."
Myeongwoo, người đang đi bộ đến cửa, đột nhiên dừng lại và quay sang nhìn tôi.
"Dù kết quả có là gì, tớ thật sự rất cảm ơn cậu. Từ tận đáy lòng. Vì vậy, Yoojin, nếu cậu
không thất vọng, thì tớ cũng ổn."
"Tớ nói tớ không thất vọng."
Khi tôi nói lại với cậu ấy, gương mặt của cậu ấy trở nên tươi sáng hơn.
Tôi đã xuống bộ phận quản lý thiết bị với Myeongwoo. Tất nhiên, một thợ săn hạng A cũng đi cùng chúng tôi, trong khi tôi đang giữ Chirpie và cả Peace nửa. Bởi vì bé con không chịu xuống khỏi vòng tay tôi. Có lẽ là vì tôi đã liên tục đi vào ngục tối và gần đây tôi không thể quan tâm đến bé cưng, nhưng nhóc ấy cứ cứng đầu mãi nên tôi chỉ đưa Peace đi cùng.
Nhờ vậy mà ánh mắt của mọi người trong đội quản lý nhìn tôi rất kỳ lạ, mà sao cũng được. Tôi có nên đặt Chirpie lên vai thay vì đầu không? Nhưng nhóc ấy sẽ không thể giữ thăng bằng tốt trên vai tôi.
Trong khi đó, phòng làm việc mà Myeongwoo sử dụng đã thay đổi rất nhiều so với khi chúng tôi mới đến. Có hai giá đỡ lớn mới, mọi thứ được sắp xếp gọn gàng, và thậm chí đèn cũng đã được thay thế bằng một cái sáng hơn. Ngay cả chiếc ghế trước máy mài cũng trông thoải mái và tốt hơn so với trước đây.
"Có vẻ như mọi người đã chú ý đến cậu?"
Myeongwoo gãi sau đầu với một khuôn mặt bực bội.
"Phải, tôi biết mà. Họ nói tớ đã làm việc chăm chỉ. Một ngày nọ, chú Minsuk nhìn tớ mài dao và bảo tớ hãy gia nhập đội ngũ quản lý nếu tôi muốn. Nói rằng tớ chỉ cần đeo thiết bị nếu không đủ sức."
Nếu chú ấy đã thấy điều đó, thì đó là một phản ứng tự nhiên.
"Đúng như dự đoán, cậu thực sự rất ấn tượng."
Mặc dù có hơi khó xử, nhưng cậu ấy đã mỉm cười và dường như lo lắng trong lòng cậu ấy chắc chắn đã giảm bớt.
Yoo Myeongwoo ngồi trước máy mài. Tôi kéo chiếc ghế ban đầu bị đẩy vào một góc, và cũng ngồi xuống. Cậu ấy bật nguồn và máy bắt đầu hoạt động,
- Chíp!
Có lẽ Chirpie đã rất ngạc nhiên, bởi vì bé con vỗ cánh và sau đó lăn rồi rơi vào lòng tôi, ngay trên đỉnh đầu Peace. Nhóc con bị lộn ngược trong thời gian ngắn, và khi nó ngóc người dậy rồi cố gắng lao đầu vào cái máy, tôi nhanh tay chụp lấy nó. Có phải nhóc con bị mê hoặc bởi cách cỗ máy hoạt động hơn là ngạc nhiên?
"Hãy yên lặng ở đây."
Trong thời gian đó, Myeongwoo đã khéo léo mài dao. Các chuyển động vẫn chính xác, nhanh chóng và không bị gián đoạn rất nhẹ nhàng.
[Mài lưỡi của 10.000 dụng cụ sắc bén (Tiến độ 9.843/10.000)]
Số trên cửa sổ trạng thái đã mở cũng tăng lên mà không hề bị ngắt quãng. Peace dường như không đặc biệt quan tâm, nhưng Chirpie thì nhìn con dao mài sắc với cái mỏ mở rộng. Nhìn nó con có hiểu gì không bé ơi? Cơ mà đây đúng là một cảnh nhìn hơi bị cuốn dù nhìn chẳng hiểu gì cả.
Không có lúc nào để cảm thấy tẻ nhạt luôn ấy, con số vượt quá 9900. Chín trăm mười, hai mươi, ba mươi.
Cậu ấy đã kể rằng bình thường mình sẽ nghỉ ngơi sau khi mài từ bốn mươi đến năm mươi cái, nhưng hôm nay cậu ấy không hề dừng tay một chút nào cả. Tôi đã lo lắng rằng anh ấy có thể bị đau tay sau khi hoàn thành nhiệm vụ này, nhưng chắc sẽ ổn thôi vì hôm nay là ngày cuối rồi.
Và cuối cùng,
Kengg
Con dao thứ mười nghìn rơi trên đống dao trên mặt đất.
(Tiến độ 10,000/10,000)
Điều kiện của cửa sổ trạng thái biến mất. Tôi nhìn động tác của Yoo Myeongwoo dừng lại. Bề ngoài, trông như không có thay đổi. Nhưng ánh mắt của cậu ấy mắc kẹt giữa không trung. Cậu ấy đang nhìn vào một cửa sổ tin nhắn mà tôi không thể nhìn thấy.
Có thành công không? Nó có hiện lên đúng chứ?
Một sự bất an không tả được ập đến trong lòng tôi.
"... Myeongwoo?"
Ít nhất hãy nói gì đi. Ngay sau đó, tôi nghe thấy một tiếng thở mạnh. Những giọt nước mắt lã chã rơi xuống. Chiếc máy đã hoàn toàn dừng lại, và những con dao rải rác trên sàn nhà lặng lẽ phản chiếu ánh sáng.
Tôi chờ đợi. Nhưng không cần lâu đến vậy.
Chiếc ghế xoay trở lại, và Yoo Myeongwoo đứng dậy khỏi ghế của mình. Khuôn mặt quay sang nhìn tôi không có dấu vết của nước mắt và rất rạng rỡ.
Đó là sự tự tin.
"Yoojin."
"Ừm."
Giọng nói của cậu ấy rất bình tĩnh. Còn giọng của tôi thì run run.
"Tớ đạt được một kỹ năng cấp SS."
Khi tôi nghe điều đó, một nụ cười tự động xuất hiện trên khuôn mặt của tôi. Tôi biết rằng nó sẽ xảy ra, nhưng một nụ cười cứ thế xuất hiện như thể tôi hoàn toàn không biết. Tôi không cần phải giả vờ hạnh phúc, vì tôi đang vô cùng hạnh phúc đây.
"Chúc mừng cậu."
Tôi không nói dài dòng. Chỉ vậy là đủ rồi, và anh chàng đó cũng mỉm cười.