Cấp S Mà Tôi Nuôi Dưỡng

chương 61: chuẩn bị hoàn tất (1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Han Yoohyun và Sung Hyunjae, cả hai đều đang nhìn chằm chằm vào tôi. Yoohyun thì có biểu cảm kiểu “mình ra nói chuyện riêng đi anh”, còn Sung Hyunjae thì chớp chớp hai con mắt kiểu “có gì nói lẹ nói ngay nói liền đi bạn ey”

Khi ngồi xuống, tôi im lặng một lát rồi mới bắt đầu nói.

“Đây có thể là một chủ đề đáng ngạc nhiên. Nhưng hai người nghĩ sao về những Trung Tâm Thức Tỉnh?"

"Trung Tâm Thức Tỉnh?"

Biểu hiện của cả hai đều ngơ ngác không biết tại sao tôi lại nhắc đến việc này.

"Đúng. Chắc phải khoảng ba tháng nữa mới có thông báo. Nên bây giờ chắc họ đang đẩy mạnh tiến độ xây dựng cơ sở vật chất bên trong tòa nhà. Nếu được, anh có thể nghe một số lời giới thiệu về cơ sở vật chất của Trung Tâm Thức Tỉnh được không?"

Tất nhiên, không phải là tôi không biết. Trên TV đã nhắc đi nhắc lại cái chủ đề này biết bao nhiêu lần rồi. Nghe lời tôi, hai người họ đã trao đổi ánh mắt với nhau trong giây lát . Người mở lời là Sung Hyunjae.

"Cốt lõi của Trung Tâm Thức Tỉnh là một vật phẩm hạng A, tên là Mê Lộ Ảo Ảnh. Đó là một vật phẩm liên quan đến tâm trí khiến cho ai đó thấy được ảo ảnh giống hệt như đang ở thế giới thực. Nhưng đối với các trang bị hoặc kỹ năng liên quan đến tâm trí, nếu chỉ số Tinh Thần của đối phương cao một chút thì nó cũng sẽ không gây được ảnh hưởng gì. Ngay cả một Cấp E thì cũng chỉ cảm thấy mông lung một chút thôi. Nhưng nếu đối phương là những người chưa thức tỉnh, nó có thể khiến họ bị dọa sợ chết khiếp một cách an toàn và từ đó giúp họ thức tỉnh."

Phương pháp của Trung Tâm Thức Tỉnh rất đơn giản. Nó sẽ cho bạn thấy ảo ảnh về việc mình bị quái vật tấn công và khiến bạn thức tỉnh. Tất nhiên cũng có trường hợp bị sang chấn tâm lý, nhưng đây là một phương pháp tương đối an toàn và hiệu quả.

Và rõ ràng, hầu hết thức tỉnh giả đều có kỹ năng chiến đấu hoặc hỗ trợ. Vì họ đã thức tỉnh trong khi đang cố sống sót trước những con quái vật.

"Để thức tỉnh một người mất trung bình 17 phút và thời gian tối đa là 30 phút để tránh các trường hợp bị sang chấn tâm lý xảy ra.”

"Và thế là trong khoảng 30 phút sẽ có 150 người có thể thức tỉnh."

“Không phải 100% đều có thể thức tỉnh, thế nên số lượng trên thực tế sẽ ít hơn chút, nhưng tôi nghe nói rằng họ đang có kế hoạch thức tỉnh 1000 người mỗi ngày và nửa năm sau, con số này sẽ tăng lên 3000.

Cho dù chỉ là 1000 người mỗi ngày thì sau mười ngày đã là một vạn và sau một tháng đã là ba mươi vạn rồi. Nếu giống với tỷ lệ ở tương lai thì sẽ chỉ có một trong số hàng trăm, hàng nghìn, hàng chục nghìn người ngoài kia đủ khả năng trở thành Thợ Săn.

Mà trên hết, có phải mọi người chỉ đổ xô đến đó trong khoảng hai ngày đầu không nhỉ? Trước nhu cầu của người dân, con số đó đã tăng lên 3000, 4000 ngay lập tức. Kể cả vào ngày lễ họ cũng không nghỉ luôn. Hồi đó trên mặt báo toàn là những tiêu đề kiểu: Số lượng Thức Tỉnh Giả tại Trung Tâm Thức Tỉnh trong tháng đầu tiên đã vượt qua con số một trăm nghìn!!!

Điều đó có nghĩa là trong một tháng, có tới một nghìn thợ săn mới đã xuất hiện. Là một người đã tham gia vào sự hỗn loạn đó, tôi bất chợt chau mày trong vô thức.

"Anh không nghĩ số lượng này là quá nhiều à? Hiện tại những hầm ngục cũng đã được quản lý một cách an toàn rồi cơ mà.”

“Kể cả khi cậu nói rằng có tới ba mươi nghìn người mỗi tháng thì cũng chỉ có mười người trong số họ chiến đấu được. Thực tế mà nói, không thể gọi là quá nhiều đâu.”

...... À, rồi. Đúng vậy. Trong mắt của mọi người, bạn cần phải đạt ít nhất là hạng B mới được coi là hữu dụng. Và ngay cả ở ngoài xã hội, bạn cũng cần phải ở cấp C~D thì họ mới thốt lên rằng “Ohhh, cậu là một Thợ Săn”. Kể cả khi nói về một tên hạng F như tôi, họ cũng vẽ lên một loạt định kiến chỉ vì tôi là cấp F, nên đúng là có nói nữa cũng không có ích gì.

“Dù vậy, sẽ có hàng trăm người nhận được chứng chỉ Thợ Săn mỗi tháng. Và nó cũng đồng nghĩa với việc hàng loạt Thợ Săn cấp thấp mới vào nghề sẽ đổ xô vào hầm ngục.”

Nếu khả năng của họ chỉ ở mức bình thường và họ quyết định sẽ không trở thành Thợ Săn thì mọi chuyện sẽ rất dễ thở. Nhưng những trường hợp không làm như vậy mới lại là vấn đề. Đặc biệt là những Thợ Săn xuất phát từ Trung Tâm Thức Tỉnh, hiếm có người nào chịu từ bỏ. Mọi người xung quanh chê bai họ, đến cả mấy cái bản tin trên TV cũng công kích họ rằng tất cả những việc mà họ phải làm chính là thành công.

"Chất lượng đào tạo đương nhiên sẽ giảm xuống, và nguồn cung cấp các vật phẩm cấp thấp cũng sẽ dần dần thiếu hụt."

Thức Tỉnh tại Trung Tâm không hề đi kèm với trợ cấp đăng ký mà bạn còn phải trả thêm một khoản tiền cho chương trình kiến thức cơ bản. Hồi đó, chương trình nội trú kéo dài trong một tuần nhưng không lâu sau đã giảm xuống ba ngày, rồi cuối cùng chỉ còn một ngày.

"Em biết hyung đang lo lắng về điều gì."

Yoohyun nói. Sau đó, Sung Hyunaje cũng nhẹ nhàng nâng tay lên rồi bẻ khớp từng ngón.

"Mấy tên Thợ Săn vụng về đó sẽ đổ ra ngoài, cắm đầu chạy đến ngục tối rồi chết ở trong đó. Nhưng mà Han Yoojin-gun à, kể cả có là chúng ta cũng không làm gì được. Ai cũng có thể trở thành Thức Tỉnh Giả. Thật đúng là một câu chuyện thú vị."

Rõ ràng là vậy. Chỉ cần nhìn dòng người đứng xếp ngoài ngoài kia từ sáng đến đêm không hề bị đứt đoạn kia là hiểu, ai cũng nghĩ rằng đây là một câu chuyện đầy cuốn hút.

“Nhưng tại sao lại không giới hạn lại nhỉ? Tất nhiên, để đảm bảo an toàn thì một trăm người mỗi ngày là con số thích hợp. Với số lượng ấy sẽ có khoảng ba mươi thợ săn xuất hiện một tháng, vậy nên ta có thể dễ quản lý họ hơn. Nhưng nếu mà một Trung Tâm Thức Tỉnh tối đa ba nghìn người tự giới hạn số người đăng ký, thậm chí không phải là giới hạn một nửa mà là chỉ duyệt ba mươi người mỗi ngày, thì cái bảng xếp hạng phê duyệt kia sẽ chạm đáy thôi”

Xếp hạng phê duyệt. Cái này có liên quan đến chính trị không nhỉ?

“Ngay từ đầu, cậu không thể đánh lừa công chúng bằng cách nói rằng mình chỉ có thể thức tỉnh một trăm người mỗi ngày được. Đã có rất nhiều Thợ Săn biết được kỹ năng của Mê Cung Ảo Ảnh. Mà kể cả Trung Tâm Thức Tỉnh có ra hạn chế về số người, nhưng phương pháp thức tỉnh được tiết lộ công khai thì mấy cái Trung Tâm Thức Tỉnh tư nhân cũng sẽ mọc lên như nấm thôi. Hiệp Hội đã ra quyết định rằng họ sẽ quản lý các vật phẩm và trang bị từ cấp C trở lên, nhưng có phải ai cũng chấp hành nghiêm chỉnh cái luật đó không? Cuối cùng, vẫn là không có cách nào ngăn được sự bùng nổ của Thợ Săn cấp thấp thiếu đào tạo đâu.”

“Nhưng nếu có nhiều người chết hoặc bị thương, ảnh hưởng đến xã hội sẽ rất lớn. Khả năng những bang hội lớn bị cuốn vào chuyện này cũng rất cao nữa.”

Thực tế cũng y chang như này.

"Bọn em cũng biết điều này. Nên đó là lý do vì sao bọn em đang lên kế hoạch đưa ra một tấm bia đỡ đạn.”

Yoohyun nói.

Bia đỡ đạn… Não tôi chạy ngay đến cụm từ MKC. Ở tương lai lúc ban đầu, MKC còn trụ được khoảng ba năm nữa cơ, nhưng… hai người này chắc đã hợp tác với nhau và đang ngồi đây để thì thầm to nhỏ về việc nên sử dụng và kiếm lời từ con tốt MKC này như nào.

"Yoohyun. Ban đầu, Hội Haeyeon và anh cũng bị kéo vào chuyện này”

Tất nhiên, Haeyeon đã không lún sâu đến mức bị đánh bại, mà thay vào đó, tôi nhớ rằng có ba hoặc nhiều bang hội lớn đã đoạt được tư cách là đại diện. Các bang hội đó đã độc chiếm ngục tối một cách dễ dàng, may mắn chiếm được vị trí thuận lợi và những người đến sau thì không nhận được chút hỗ trợ nào, nhìn ba bang hội này lừa đảo thợ săn cấp thấp, v.v. - họ đã bị dồn vào chân tường vì những sai lầm của bang hội, chứ không phải do chính phủ và Hiệp hội, và các nhà báo bắt đầu viết mấy bài giật gân câu view.

Dù vậy tôi cũng bận rộn vì bị chuyện này ảnh hưởng, thế nên tôi không thể nhớ chính xác những điều khác ngoài vấn đề của chính mình.

Nếu nó giống như

MKC, nó sẽ là một cái bao cát tuyệt vời.

“Ngay cả khi không phải là vấn đề chính trị, Trung Tâm Thức Tỉnh vẫn cần đào tạo ra những Thợ Săn mới.”

Sung Hyunjae nói.

“Hầm ngục hiện đang được quản lý an toàn, nhưng không có nghĩa là mãi mãi. Như anh đã biết, tỷ lệ Thợ Săn cấp cao xuất hiện là rất thấp. Để có thể đào tạo được những Thợ Săn cấp cao có tỷ lệ xuất hiện thấp đến đáng thương ấy, không có lựa chọn nào khác ngoài để cho hàng loạt Thợ Săn cấp thấp xuất hiện.”

Yoohyun giải thích thêm.

"Những gì chính phủ và Hiệp hội muốn cũng là nhiều thợ săn cấp cao. Các ngành công nghiệp liên quan đến phụ phẩm trong ngục tối đang nhanh chóng được phát triển. Và các

phụ phẩm có giá trị thường đến từ ngục tối cấp cao. Nhưng, ngay cả đối với các ngục tối cấp cao của đất nước, mặc dù việc quản lý được thực hiện tốt, các cuộc tấn công không thể được thực hiện chính xác với thời gian đã đặt trước ngoại trừ một số có giá trị cao. Vì số lượng Thợ săn cấp cao đang thiếu. Những ngục tối còn lại cũng là một sự lãng phí,

nhưng cũng không lâu lắm cho đến khi có thể đấu thầu được ngục tối ở nước ngoài. Mục tiêu chính là những quốc gia không thể quản lý được hầm ngục và Thợ Săn của họ. Vì vậy, những người đó muốn tăng số lượng Thợ săn xếp hạng cao dù chỉ nhanh hơn một chút.

Biểu cảm của hai người đều giống như ‘đó chỉ là một sự hy sinh nhỏ bé cho tương lai sau này thôi’.

Được rồi, tốt thôi. Chỉ ồn ào vào khoảng năm đầu tiên thôi, rồi sau đó mọi chuyện sẽ ổn. Khi số lượng thợ săn hạng trung và hạng cao tăng mạnh, ngành công nghiệp ngục tối phát triển ngày càng nhiều.

Tôi thở dài trong vô thức.

"Hyung, đừng vậy mà..."

“Nếu chúng ta khiến mọi người ngừng đi đến Trung Tâm Thức Tỉnh và tìm ra những Thợ Săn cấp cao nhanh hơn họ…. Thì sẽ không có vấn đề gì đúng không."

Một tia sáng lóe lên trong mắt Sung HyunJae - người như đang ngồi lắng nghe lời phàn nàn của một đứa trẻ. Còn Yoohyun thì vô cùng sửng sốt

"Đợi đã, hyung! Anh đang định làm gì?"

"Nghe có vẻ như Han Yoojin-gun đang nói rằng anh ấy có thể làm điều gì đó."

"Anh đoán chính xác rồi đấy."

Rầm!

"Hyung!"

Thằng nhóc Yoohyun đá vào ghế của mình và đứng dậy. Có vẻ như em ấy đã đoán được tôi sẽ nói gì. Chỉ cần nhìn vào biểu cảm của ẻm là tôi biết mình sắp bị túm cổ lôi ra ngoài rồi. Nói việc này trước mặt thủ lĩnh hội Saesong chắc cũng không sao đâu nhỉ.

"Đừng làm gì cả và ngồi xuống đi. Dù sao anh cũng định sẽ tiết lộ chuyện này rồi."

"Nhưng......"

"Nhìn thấy phản ứng của thiếu gia đây, tôi càng lúc càng thấy hứng thú đấy."

Cũng chẳng có gì to tát cả.

"Tôi đang nghĩ đến việc tạo ra một Trung Tâm Thức Tỉnh đặc biệt."

Tôi nói, ra hiệu cho Yoohyun ngồi xuống. Thằng nhóc trừng mắt nhìn tôi, sau đó hậm hực nghe theo. Nhìn cái mỏ đang mím chặt của thằng bé, tôi biết nó dỗi cmnr.

"Một Trung Tâm Thức Tỉnh đặc biệt?"

"Phải. Nó giống như một trung tâm cho những Thức Tỉnh Giả có năng lực đặc biệt. Vì Trung Tâm Thức Tỉnh của hiệp hội chỉ có thể phát hiện những Thức Tỉnh Giả có kỹ năng liên quan đến chiến đấu.”

"... Điều đó có khả thi không?"

"Có thể. Năng lực của tôi có thể biết được chỉ số và các kỹ năng tối ưu hóa ban đầu của những người chưa thức tỉnh. Kể cả khi chỉ biết được mỗi kỹ năng tối ưu hóa, cũng không khó để đáp ứng yêu cầu của kỹ năng và giúp họ thức tỉnh.

"...... Hyung, thật luôn ấy."

Yoohyun lần bầm như thể đang càu nhàu tôi. Ban đầu tôi cũng không định nói ra đâu, nó giống như một lời hứa giữa hai anh em tôi vậy, nhưng đây là do hoàn cảnh bắt buộc thôi

"...... Cậu có thể kiểm tra mà không bị hạn chế?"

"Tất nhiên, không có giới hạn, từ Cấp F cho đến Cấp S hoặc thậm chí cao hơn. Nhưng, đối với các kỹ năng, tôi chỉ có thể nhìn thấy tên và phải đoán các hiệu ứng.

Biểu cảm của Sung HyunJae trở nên nghiêm túc.

"Cậu phát hiện ra Thợ Săn Park Yerim nhờ năng lực này phải không?"

"Hãy gọi đó là sự trùng hợp thay vì sử dụng kỹ năng. Tin tôi đi. Mà nói thật lòng thì, việc tìm ra Thợ Săn cấp S không phải phụ thuộc vào may rủi à?"

“Vậy nên, cậu đang nói rằng bản thân sẽ ngăn mọi người đến Trung Tâm Thức Tỉnh bằng Trung Tâm Thức Tỉnh Đặc Biệt?”

"Đúng vậy. Phương pháp rất đơn giản. Số người mà Trung Tâm Thức Tỉnh Đặc Biệt có thể tiếp nhận mỗi ngày là 100 người. Thêm nữa, họ cũng sẽ được biết rằng nếu bản thân thức tỉnh ở Trung Tâm thông thường thì họ sẽ chỉ nhận được kỹ năng liên quan đến chiến đấu mà không có được những kỹ năng đặc biệt dựa trên năng khiếu ban đầu của mình.”

Tất nhiên, sẽ có khả năng nhận được kỹ năng cấp 10, tùy vào mức độ làm việc (Giống Myeongwoo mài 10000 lưỡi của vật sắc bén á). Nhưng chắc chắn việc này sẽ không dễ dàng. Để nâng cao cấp độ của mình, bạn phải vào ngục tối, và đương nhiên chỉ có chiến đấu mới mạnh lên được. Vì vậy nên thường thì bạn sẽ nhận được kỹ năng cấp 10 liên quan đến chiến đấu.

"Còn đủ thời gian cho đến lúc Trung Tâm Thức Tỉnh được khai trương, vì vậy trước đó, tôi đang nghĩ đến việc tập hợp những thức tỉnh giả với các kỹ năng đặc biệt. Trong khi tôi đang ở đó, sẽ tốt hơn nếu họ là những người có chỉ số thấp nhưng kỹ năng đặc biệt lại cao. Phần lớn những thức tỉnh giả là cấp F. Nếu họ thức tỉnh theo phương pháp thông thường, họ sẽ chỉ là cấp F. Nhưng nếu thức tỉnh với những kỹ năng phù hợp với năng khiếu, thì họ có thể đạt đến cấp C hoặc B. Chuyện đại loại là vậy ."

Một trung tâm thức tỉnh bình thường? Đó là nơi sẽ chôn vùi tài năng của cậu! Cậu có thể là cấp B, cấp A, thậm chí là cao hơn nữa! Hãy nhìn thanh niên thợ rèn với kỹ năng cấp SS đi, cậu ta cũng là một thợ săn hạng F đó thôi. Thức Tỉnh Giả, tôi biết các cậu muốn trở thành số một. Nhưng với lựa chọn lúc vội vàng, cậu có thể để một kỹ năng cấp SS được cả thế giới tôn sùng biến mất vĩnh viễn!

Đại loại vậy.

“Tuy nhiên, nếu giới hạn chỉ là 100 người thì sẽ có khá nhiều người mất kiên nhẫn đấy.”

“Tôi đang có kế hoạch thông báo rằng khi đã có đủ dữ liệu và một hệ thống được thành lập, số người được nhận vào trung tâm sẽ tăng lên. Tôi sẽ nhanh chóng kiểm tra kỹ năng của họ còn những người khác sẽ lo việc tư vấn. Sau đó, họ chỉ cần kiên nhẫn đợi thôi.”

Kiểm tra cửa sổ trạng thái sẽ hoàn tất chỉ trong 10 giây. Nếu chúng tôi vi tính hóa rồi để những người khác đảm nhận việc phân tích và tư vấn kỹ năng sau khi tôi nhập dữ liệu, thì hơn một trăm người có thể được kiểm tra trong một giờ. Mà dù sao, cũng sẽ chỉ có một hoặc hai trong số một trăm người có các kỹ năng đặc biệt cần tư vấn thôi.

“Nếu chúng ta có thể ngăn chặn mọi người đổ xô đến trung tâm vào lúc này, thì sau đó cũng sẽ không đáng lo đâu. Và các Trung Tâm Thức Tỉnh vẫn sẽ giới hạn số lượng tối đa là một nghìn người. Xin hãy yêu cầu họ nghỉ vào những dịp lễ tết và tan làm lúc 5h chiều. À không, hãy nói với họ làm việc theo quy tắc 10 đến 4, với thời gian ăn trưa khoảng 2 tiếng (Làm việc từ 10h sáng đến 4 chiều nhưng ăn cơm 2 tiếng =))) )

Đúng kiểu ngồi mát ăn bát vàng luôn.

“Để làm như vậy, ít nhất cậu cũng phải quăng cho Hiệp Hội thứ gì chứ”

“Tôi đang lót dép ngồi tìm ở mấy nơi có đông người qua lại đây. Tôi sẽ tìm và đưa tới cho họ một Thợ Săn hạng cao. Tôi có khả năng tìm ra được những kỹ năng có nguy cơ bay màu nếu họ đi đến những Trung Tâm Thức Tỉnh bình thường. Đúng thật là thú vị, kể cả khi nhiệm vụ của tôi chỉ cần nhìn. Tôi có nên thỉnh thoảng đi ra nước ngoài không nhỉ? Mà nếu tôi cho đi nhiều như thế này, thì tôi cũng nên được nhận lại gì đó.”

Kỹ năng nuôi dưỡng ma thú. Tôi không thật sự sở hữu kỹ năng này, nhưng nếu ai đó nhận được kỹ năng này xuất hiện, thì họ sẽ bay cái vèo lên hạng S ngay và luôn chứ không đùa được đâu. Còn Myeongwoo thì sao nhỉ?

Một viên ngọc sáng có thể được giấu giữa vô vàn cấp F sẽ được thức tỉnh một cách qua loa rồi cứ thế chìm vào quên lãng. Tôi sẽ chịu đựng và tìm kiếm giúp họ vậy.

Thay vào đó, nếu chính phủ và Hiệp hội có khuynh hướng đúng đắn, không phải họ nên đưa ra PSA và nói 'xin hãy ghé thăm Trung Tâm Thức Tỉnh Đặc Biệt trước' à?

"Đó cũng là vậy đấy."

Sung Hyunjae khẽ cười. Yoohyun thì thở dài đầy bất lực.

"Tốt lắm. Chắc chắn sẽ có những mâu thuẫn. Đặc biệt là các chuyến công tác nước ngoài đầy hấp dẫn."

"Điều đó quá nguy hiểm."

Yoohyun cau mày và tiếp tục nói. Tôi cũng nghĩ rằng chuyện ra cả nước ngoài là đã quá xa rồi. Trong khi tôi đang nói thì nó lại vượt quá mức .

"Hãy hài lòng với việc cung cấp thông tin của Thức Tỉnh Giả trên toàn quốc. Bằng cách nhận nó theo ngày"

"Cậu đang nói rằng cứ để mặc mọi chuyện cho may mắn? Dù sao đi nữa, có vẻ như chúng ta cũng phải hẹn nhau và thảo luận về nó thôi, nhưng tôi tự hỏi liệu có cách nào để bỏ qua Breaker và Hanshin hay không?."

Đúng là một ahjussi tham lam. Đối với tôi, sẽ tốt hơn nếu có sự tham gia của cả hai hội kia.

“Ah, và tôi đang nghĩ đến việc gây dựng một quỹ để trợ cấp cho những thợ săn hạng thấp. Tất nhiên là chỉ ở trong nước thôi, nhưng ở nước ngoài cũng tốt.”

Cả hai đều tỏ vẻ ngạc nhiên. Có phải tôi sẽ ôm khư khư mấy cục tiền và giữ nó cho đến chết đâu, tôi đã nói rằng mình sẽ kiếm một số phúc lợi thay vì nhận phần thưởng mà tôi nên nhận mà, rồi thì làm sao?

Không có lý do gì để từ chối mấy việc cỏn con này cả.

----------------------------------

"Tôi đã về rồi đây sếp ơiiiiiiiiiiiiiiiii!"

Vào lúc nửa đêm, Dokkaebi xuất hiện.

"Quà cho anh nè!"

Thứ được giơ ra trước mặt tôi trông giông giống một con thú nhồi bông. Bộ lông đỏ, trông tương tự như một con cáo, và một chiếc sừng vàng... Peace?

"Bản thường có mỗi 30cm thôi, của tôi là bản giới hạn lên tới 50cm luôn á!"

Bản bình thường và bản giới hạn, chính xác thì đây là cái gì? Nhìn vào mác thì có lẽ nó đã mua thứ này ở Nhật Bản.

"Cái này có thể là..."

“Một bé Peace bằng bông đó! Dễ thương lắm đúng không?"

"Ừ dễ thương, nhưng tại sao ngươi lại mua nó ở Nhật Bản? Làm mấy con thú bông theo ý ngươi muốn rồi bán chúng đi, không phải như thế oke hơn à?"

"Họ đã bán nó như một con thú bông của Hỏa Sư Độc Giác. Nhưng mà nhìn nó yếu xìu~."

Nếu ngươi khăng khăng đó là một con búp bê ma thú, thì ta không nói được gì nữa rồi, nhưng người Nhật thực sự... Kiểu này, họ sẽ làm cả búp bê Chirpie và bán chúng luôn quá.

Trước lời cằn nhằn yêu cầu theo dõi lại của Dokkaebi, tôi ấn vào tài khoản mạng xã hội của nó. Trong bộ sưu tập đầu tiên, tôi thấy một bức ảnh được chụp cùng mặt nạ búp bê gấu.

"...... Disney Land?"

"Tôi còn chưa thể đến Universal Studio!"

Không có gì ngạc nhiên, tôi nghĩ rằng nó đã đến muộn; vì vậy nó đã thực hiện rất nhiều chuyến tham quan trước khi quay trở lại, huh.

"Có vẻ như ngươi rất vui nhỉ."

"Đúng! Tất nhiên rồi, tôi cũng đã làm việc chăm chỉ nữa!"

Dokkaebi cầm lấy máy tính bảng. Nhìn vào mạng xã hội của nó, có vẻ như nó đã hoàn thành nhiệm vụ trong lúc giải lao giữa các chuyến tham quan. Tuy nhiên, khi tôi kiểm tra, trong đó chứa rất nhiều dữ liệu thông tin. Ngay cả số lượng ngục tối mà nó điều tra được cũng khá nhiều. Đúng rồi, thật tốt khi có thể vừa hoàn thành công việc vừa vui chơi thoải mái.

"Vậy ra đó là Chirpie! Bánh nếp!"

Chíp chíp

"Bé bánh nếp háu ăn đang hẹn hò với chai bột ma thạch! Ta-da, nhìn này!"

CHÍP CHÍP CHÍP CHÍPPPPPPPPPPPPPPPPPPPPPPPPP

Hm? Sao Chirpie lại ồn vậy... khi rời mắt khỏi máy tính và quay đầu lại, tôi thấy Dokkaebi đang cầm một mảnh đá ma thuật cho Chirpie. Màu sắc của viên đá ma thuật là bạc. Viên đá ma thuật hạng A.

"Này, khoann!"

-Chiếp!!

Ngay khi nghe thấy giọng của tôi, Chirpie vội vã mổ lấy mảnh đá ma thuật và nuốt nó. Đứa nhóc háu ăn đó! Lỡ như con bị ốm thì phải làm sao!

"Đừng đưa cho nó!"

"Tại sao? Cái này ăn ngon lắm. Ông chủ có bỏ đói bánh nếp không thế?”

Chiếppp

Chirpie khóc như thể đang trả lời, và nuốt nốt viên đá ma thuật còn lại. Đứa nhóc đó. Tôi nhanh chóng giữ Chirpie lại và kiểm tra nó. Không có thay đổi trong cửa sổ trạng thái và

nhóc con trông khá ổn bên ngoài, may quá.

"Con đang nhặt và ăn những viên đá ma thuật hạng A trong khi con là Cấp F sao? Con sẽ làm gì nếu con bị bệnh huh?"

Chíp chíp chíp!

“Không có chíp chíp gì ở đây hết. Có thể con không vui, nhưng ba làm vậy là vì sức khỏe của con. Hm? Trạng thái của quái vật không thể xác định một cách chính xác, vì vậy chúng ta phải cẩn thận nhất có thể. Ba thậm chí còn không biết phương pháp chữa bệnh thích hợp cho con.”

- Chíp!

Quả như dự đoán, nhóc con không hiểu lời tôi nói tẹo nào. Ừa đúng rồi đấy:) Tôi trông chờ gì ở một nhóc con ngố tàu nhể.

"Dokkaebi, cả ngươi nữa, ngươi không thể chỉ đi xung quanh rắc ma thạch. Và ngươi không nên cho ma thú của người khác ăn thế chứ. Phải hỏi và xin phép trước khi muốn làm bất cứ thứ gì, hiểu không? Không chỉ với mỗi Chirpie mà cả những ma thú, động vật và cả trẻ em nữa."

"Anh nói chuyện y như bà tôi vậy."

Clq bà? Bà gì thế. Nếu từ khóa mà được áp dụng lên thanh niên này, thì tôi sẽ nhảy từ ông nội qua bà nội à?

Dù sao, với điều này, việc quay cuồng chuẩn bị với Suk Hayan cũng đã hoàn tất.

Truyện Chữ Hay