Hôm nay cả vợ chồng Quách Y Tinh, Triệu Kim Đậu, Chung Tình đi tiễn Trương Thắng ra sân bay, làm như y đi một chuyến không về vậy, Chung Tình thì không cần nói, vợ chồng Quách Y Tinh nhiệt tình như vậy là một phần do áy náy, cả hai không nghĩ Trương Thắng lại trở về lại hoàn toàn không có ý lấy cái công ty, khiến hai vợ chồng họ bàn tay suốt đêm thành uổng công làm tiểu nhân.
Dù thế nào cả Trương Thắng và Quách Y Tinh đều không thể quay trở lại thời bạn bè vô tư không chút toan tính như trước nữa rồi.
- Cám ơn anh. Cô gái vất vả nâng cái ba lô của mình cất vào vị trí trên đầu, Trương Thắng nhanh nhẹn đứng lên giúp một tay, cô gái mỉm cười hỏi người bạn đồng hành điển trai của mình: - Anh đi một mình à?
Trương Thắng gật đầu: - Ừ, cô cũng thế?
- Đứng vậy, anh đi công tác sao?
Cô gái rất xinh xắn, mặt mũi thanh tú, toàn thân mặc trang phục màu trắng, vừa cao quý lại ưu nhã, đúng là người đẹp đô thị tiêu chuẩn.
- À, tôi đi du lịch.
- Du lịch? Cô gái cười khúc khích: - Ôn Châu đâu phải thắng cảnh du lịch, lại còn đi một mình nữa.
- Du lịch giải khuây.
Trương Thắng trả lời đơn giản, cô gái "ồ" khẽ một tiếng, tỏ ra biết ý, nhoẻn miệng cười, cầm tờ báo lên đọc.
Máy bay cất cánh, Trương Thắng có một thói quen, cứ đi xa là ngủ, bất kể là đi tàu hỏa, ô tô hay máy bay, thế nên chẳng bao lâu khép mắt ngủ, rồi lại không biết qua bao lâu, thấy vai mình hơi nặng, mở mắt ra thấy cô gái bên cạnh đã ngủ say, tờ báo đặt lên đùi, đầu tựa vào vai y, mùi hương thoang thoảng luồn vào mũi, từ góc độ của y nhìn thấy hết mảng da ngực trắng nõn giữa cổ áo.
Nếu là trước kia, y thoải mái bổ mắt một phen, Trương Thắng bây giờ đơn giản đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy ánh mặt trời hơi chói mắt, vươn tay ra đóng lại, cô gái vẫn ngủ rất ngon lành, Trương Thắng còn hơi hạ người xuống, để vai mình ở tầm vừa vặn nhất, sau đó tiếp tục nhắm mắt ngủ.
- Các vị hành khách chú ý, mười lăm phút nữa máy bay của chúng ta sẽ tới sân bay Vĩnh Cường thành phố Ôn Châu...
Giọng nói phát ra từ loa làm cô gái giật mình tỉnh giấc, thấy mình gối đầu vào vai Trương Thắng ngủ, rối rít xin lỗi: - Xin lỗi anh, thật có lỗi quá.
- Không sao, cơ hội này không phải ai cũng gặp được. Trương Thắng vừa đùa vừa hoạt động cánh tay hơi tê, phá tan sự lúng túng của đôi bên:
- Hi hi, rất có phong độ quý ông, tôi là Y Du, lần này về Ôn Châu tham gia liên hoan tụ tập với bạn bè đại học, tôi học ở đó bốn năm, rất thông thuộc. Nếu anh đi du lịch thật, tôi sẽ làm hướng dẫn viên cho anh, coi như báo đáp anh cho mượn vai.
Lời mời từ một mỹ nhân như thế, có chàng trai nào không tơ tưởng linh tinh, Trương Thắng cười, khéo léo từ chối: - Cám ơn cô, bạn bè tụ tập, nhất định du sơn ngoạn thủy, uống rượu ca hát, tôi không nên làm phiền.
- Con người anh thật đúng là. Y Du lấy di động ra: - Cho tôi số di động đi, đợi tham gia tụ hội với bạn bè xong sẽ gọi điện cho anh.
- Thực sự không cần mà, tôi đi chơi không mục đích, có lẽ đáp xuống Ôn Châu thấy không hợp lại đi nơi khác. Trương Thắng cười nhẹ, nhìn ra ngoài cửa sổ:
Y Du hơi bất ngờ, cô từ nhỏ xinh đẹp hơn người, chưa bao giờ bị chàng trai nào từ chôi, hơi bĩu môi, kiêu ngạo thu di động lại.
Đã tới sân bay Ôn Châu, hành khách nối đuôi nhau đi ra, sân bay rất nhỏ, chỉ có hai đường băng, nhà chờ cũng hai tầng cũ kỹ, trang thiết bị đơn sơ, so với đại đa số các sân bay trong nước, nó như con vịt xấu xí, vậy mà ở phương bắc, Ôn Châu gần như là từ đại biểu cho phú quý.
Hành lý Trương Thắng rất gọn gàng, chỉ có một cái túi nhỏ chứa vài ba bộ quần áo để thay, cho nên không có hành lý ký gửi, nhanh chóng xuống máy bay, đang nhìn quanh ngắm thành phố lần đầu mới đặt chân tới này thì chợt có cảm giác như bị theo dõi, y đi trong đám đông, thi thoảng quay ngoắt đầu lại, nhưng không phát hiện ra bất kỳ điều gì khác thường, nhưng cảm giác này tuyệt đối không phải là nghi thần nghi quỷ, y liền đề cao cảnh giác, thời gian trong trại, cảm giác của y nhạy bén hơn không ít.
"Đúng là có vấn đề!", Trương Thắng đi ra cổng sân bay phát hiện một người không giống với những người đón tiếp khác, hắn mặc ăn mặc bình thường trông bề ngoài hoàn toàn không có gì đáng chú ý, chỉ điều một tay cho vào túi, vẻ mặt có phần lạnh, đứng im không nhúc nhích, nhất là đôi mắt rất tập trung, chú ý từng hành khách đi ra, Trương Thằng lùi lại một chút, vờ cúi xuống buộc hành lý lại hành lý để quan sát, quả nhiên mỗi nam hành khách đi riêng là hắn chú ý rất kỹ.
Trương Thắng kéo thấp mũ lưỡi trai, đang tính làm sao qua mặt kẻ này, bống thấy Y Du kéo cái va li, đeo lệch một cái túi, có chút vất vả, cái túi cứ đập liên hồi vào mông.
Y lập tức đi tới, thái độ nhiệt tình: - Mỹ nữ, va li nặng thế này, chắc mang quà cho bạn học đúng không? Nào, để tôi giúp. Nói rồi cầm lấy ngay cái va li.
Y Du hơi ngẩn người, tức thì cười tươi như hoa, té ra lúc nãy định chơi trò dục cầm cố túng với người ta, thấy người ta bơ đi liền sán tới, nam nhân đúng là đều giống nhau, cằm hơi hếch lên: - Đúng thế, mấy năm không gặp, mang cho mọi người ít quà. Sao vậy anh chàng đẹp trai, muốn hướng dẫn viên miễn phí này rồi à? Trương Thắng cười hì hì không đáp, nhưng đi gần thêm một chút, vai kề vai, còn đeo thêm kính râm, nam đẹp trai, nữ thời thượng, đúng là cặp tình lữ xứng đôi vừa lứa.
Thuận lợi ra khỏi sân bay, người kia vẫn còn đứng đó quan sát đám đông, Trương Thắng thở phào. Y Du nói: - Cám ơn anh giúp mang hành lý, bạn học tôi tới đón, anh ở đâu, cho anh đi nhờ.
- Cám ơn cô. Trương Thắng quay đầu quan sát: - Tôi ở nơi khá hẻo lánh, không làm phiền cô nữa, taxi...
Y Du ngớ người, gọi với theo: - Này, cho tôi số di động.
Trương Thắng khom lưng chui vào taxi, vẫy tay: - Có duyên thì gặp lại, chúc tụ hội vui vẻ.
Y Du lại lần nữa ngớ người, nhìn theo cái xe taxi, lẩm bẩm: - Đồ khốn! Không phải sinh lý có vấn đề chứ?
Cô đặt cái túi xuống, lấy ra bao thuốc lá nữ, sành điệu châm lửa rít một hơi. Đằng sau một nam nhân trung niên dáng không cao, nhưng rắn chắc nghe thấy lời cô, ánh mắt nhìn về phía Trương Thắng vừa bắt taxi đi, hơi trầm tư mỉm cười.
Người Ôn Châu được mệnh danh là người Do Thái của Phương Đông.
Cả cái địa cầu này ngoại trừ chỗ không thích hợp cho nhân loại cư trú thì gần như nơi nào cũng có sự hiện diện của người Ôn Châu, từ những nước phát triển như Mỹ, Pháp, Ý cho tới nơi nghèo khó như Châu Phi hay bất ổn như Trung Đông, đâu cũng có dấu chân của bọn họ.
Bọn họ di dân từng thôn cả thôn, đa phần ngay tiếng phổ thông còn nói chẳng sõi, nói gì tới tiếng Anh, tiếng Úc, thế mà dám rời quê hương xông pha. Cho dù là người hiểu tiếng nước ngoài, được giáo dục cao tầng thì cũng mấy ai có cái dũng khí này? Chỉ riêng điểm đó thôi, không phục người Ôn Châu không được.
Nơi này là cái nôi của xí nghiệp vừa nhỏ, nhiều tới mức đếm không xuể, tùy tiện đi vào bất kỳ một cái thôn nào cũng thấy công xưởng. Danh tiếng lớn nhưu vậy, xĩ nghiệp nhiều như vậy, trong ấn tượng của Trương Thắng, Ôn Châu phải là nơi giàu chảy mỡ.
Bởi thế Trương Thắng mang tâm thái của người hành hương tới thánh địa, nhưng tới sân bay y đã thất vọng rồi, rời sân bay càng thất vọng hơn, diện mạo đô thị của Ôn Châu chẳng có gì khác thành phố khác, thậm chí còn tệ hơn, cũ kỹ lộn xộn. Chỉ có điều người dân nơi này bước chân vội vã, có cảm giác tiết tấu cuộc sống rất gấp gáp.
Tuy chưa chắc người ở sân bay đã nhắm vào mình, nhưng Trương Thắng không dám lơ là, y lên xe bus đi vòng quanh nội thành Ôn Châu mấy lượt, đến con phố người qua kẻ lại tấp nập chật chội mới nhảy xuống, xuyên qua mấy khu chợ, hai con phố, mới bắt taxi đi tiếp.