Xuống xe Chung Tình đi một mạch lên tầng hai, đầu cũng không thèm quay lại, nơi này là khu quản lý của chợ, thực tế đại đa số gian phòng không phải để làm việc mà là nhà kho, mà thực ra chợ cũng gần như không có nhân viên văn phòng, nên cả khu vực rất vắng vẻ.
Chung Tình đi tới trước cửa một gian phòng lấy chìa khóa ra mở, lúc này mới chịu quay lại liếc mắt Trương Thắng một cái, bước sang bên. Trương Thắng đi tới, đẩy cửa phỏng, cảnh tưởng bên trong làm y tức thì nín thở... đầu óc như trôi đi trong không thời gian, quay lại nửa năm trước, về tới văn phòng y phấn đấu suốt hai năm.
Từ từ đi vào, đưa tay sờ ghế sô pha, bàn làm việc... băn kiện, bút chì, cứ như y vừa mới dùng qua, trên bàn có bồn hoa nở rộ, bên cạnh gạt tàn còn có nửa bao thuốc là và cái bật lửa zippo.
Trên giá sách bên tường, bày sách vở và một số đồ trang trí lặt vặt, bộ Đồ Long đao và Ỷ Thiên kiếm làm bằng bạc mà y thích nhất... Chung Tình đem toàn bộ mọi thứ trong văn phòng của y chuyển qua đây, tới ngay cả cánh cửa đi tới phòng ngủ cũng giống như cũ, làm y như quay về quá khứ.
- Chị Chung... Trương Thắng lẩm bẩm, đi tới mở cửa phòng ngủ ra, cũng nguyên vẹn như thế, thậm chí trên bàn là bức ảnh Tiểu Lộ đứng dưới cây anh đào cười rạng rỡ hạnh phúc, Chung Tình vì y lặng lẽ làm tất cả, hi sinh tất cả vì y, bảo y phải báo đáp làm sao cho được ân tình này: - Chị... Tốn công lắm phải không?
- Thế thì có ích gì? Chung Tình vẫn hậm hực như cô vợ bị anh chồng lén lấy tiền mình tích góp đem đi biếu cha mẹ: - Tôi đợi ngày này bao lâu... vì sao lại vứt bỏ tất cả? Công ty này là tâm huyết của giám đốc, bọn họ ngồi không hưởng lợi sao?
Trương Thắng đi tới: - Đừng nói thế, bọn họ cũng làm rất nhiều, nhất là chị, tay chị sao rồi?
Chung Tình quay mặt sang một bên: - Không sao hết, Hắc Tử thích nói quá lên mà thôi, tôi chỉ dọa đám người đó, cho chúng biết nếu định thừa lúc cháy nhà hôi của thì chẳng ai được gì hết, đừng cho rằng nữ nhân dễ bắt nạt...
Trương Thắng không nghe, nắm lấy tay trái cô, động tác hết sức tự nhiên như trước giờ vẫn làm vậy, Chung Tình giật mình rụt tay, nhưng sức cô làm sao bằng Trương Thắng, tay trái cô vốn yếu, làm bộ thản nhiên để y nắm tay, nhưng má thì nóng ran.
Kéo ống tay áo Chung Tình lên, thấy một bết sẹo sâu màu đỏ sậm như con rết độc vắt ngang cánh tay rất đáng sợ, có thể nhìn ra thương thế ban đầu nặng như thế nào.
- Chị không nên làm như thế, nếu như sau khi tôi ra, chị thành Độc tí thần ni, dù có giữ được công ty thì tôi cũng áy náy cả đời.
Chung Tình không đọc chuyện kiếm hiệp như Tiểu Lộ, không biết Độc tí thần ni Cửu Nạn trong Lộc Đỉnh Ký: - Độc tí thì độc tí, ai làm thần ni, chẳng lẽ cậu làm hòa thượng thì tôi phải làm ni cô chắc? Cảm giác nói thế hơi ám muội, vội nghiêm mặt lại: - Đừng có đánh trống lảng, giám đốc có biết tôi tốn bao nhiêu tâm tư mới bố trí được như cũ không, là để mong giám đốc quay ra có thể nhanh chóng thích ứng, trở lại như trước. Vậy mà anh mất hết ý chí, cam nguyện làm phú ông nhàn hạ, dựa vào số cổ phần còn lại sống hết đời.
- Đương nhiên không phải rồi.
- Vậy thì sao?
Trương Thắng đặt tay Chung Tình lên đùi mình, vuốt ve vết xẹo đáng sợ của cô, như đó là ngọc ngà châu báu vậy: - Thực ra vừa mới gặp bọn họ tôi đã hiểu, một người gọi tôi là Thắng Tử, một gọi là anh Trương, không cần biết họ có phải cố ý không, bọn họ đã phủ định tôi rồi.
- Nếu như bọn họ không có chút ý đồ đó, thế nào cũng phải dẫn theo vài nhân viên cao trung tầng. Ha ha ha, lý do của Anh béo nghe rất hợp lý đúng không, nhưng tôi nghĩ khác, trước khi bọn họ cùng tôi đàm phán ổn thỏa, họ không muốn những người kia nhận vị tổng giám đốc này... Đừng nói là chị không nhận ra nhé.
Chung Tình đúng là nhận ra thế nên hôm nay cô cố ý nói hời hợt chuyện xảy ra từ khi Trương Thắng bị bắt, rốt cuộc vẫn không ngăn được hai người kia: - Tôi, tôi xin lỗi.
- Đừng. Trương Thắng giơ ngón chỏ, đặt lên cánh môi Chung Tình.
Má Chung Tình đỏ lên, không biết sao, trước kia cô ngầm dung túng cho y phóng túng, nhưng giờ có chút sợ y, vì trên người Trương Thắng đầy vị xâm lược, rất nguy hiểm. Nhưng tận đáy lòng cô lại thích bị y ức hiếp, bị y dùng tư thái ở bên trên khống chế mình, y càng bá đạo, cô càng thấy ngọt ngào...
- Con người đều có lòng riêng, bọn họ là thế, tôi cũng thế, tôi cho họ quyền khống chế cổ phần là để họ hết mình, sống còn với công ty, lúc đó tôi cũng đâu có nói khi về sẽ đòi lại, là tôi đã gieo mầm vào đầu họ. Chị đi đầu tỏ thái độ trước, bọn họ không xuống thang được, tất nhiên chỉ còn được nói theo...
Chung Tình hừm một tiếng: - Nếu giám đốc đã biết khổ tâm của tôi, sao còn nói như thế? Bọn họ đã nói ra rồi, dù hối hận cũng không thể nuốt lời, trừ khi họ định trở mặt, mà tôi biết, họ chưa vị kỷ tới mức đó.
- Chị nói đúng, nếu tôi đòi, họ sẽ trả lại cổ phần cho tôi. Trương Thắng khẽ thở dài, nếu bảo lòng y không có chút gợn nào vì việc này là không thể: - Khác ở tâm thái, khi tôi ở nhà họ làm việc cho tôi, không có suy nghĩ khác, khi tôi không ở nhà giao trọng trách cho họ, bọn họ dốc sức bảo vệ công ty lâu như vậy, không khỏi đem nó thành của mình, trong lòng họ, không phải là họ trả tôi, mà tôi về cướp đi của họ, con người mà, có máu có thịt, có thất tình lục dục. Phân ra thì dễ, hợp lại thì khó, trong lòng họ không phục, làm việc vì mình và làm vì người khác sẽ khác nhau trường kỳ như thế, tiền đồ công ty khỏi nói cũng biết.
- Làm kinh doanh, nói cho cùng là vì kiếm tiền, nếu như buông tay để cho họ làm, mình hưởng lợi, vì sao không buông? Cái gì cũng nắm trong tay chưa chắc đã là chuyện tốt. Hôm nay y đã mất Tiểu Lộ rồi, không muốn mất thêm bạn bè nữa: - Quá khứ đã là quá khứ, người bỏ ta đi, thời khắc ngày qua giữ được gì.
Chung Tình nhận ra Trương Thắng có tâm sự rồi, không đào sâu thêm chuyện này nữa, phấn chấn nói: - Chợ thủy sản hiện giờ làm ăn rất tốt, chúng ta cùng nhau làm lại từ đầu, hai năm sau, tôi tin giám đốc sẽ là nhà doanh nghiệp nổi bật nhất Kiều Tây.
- Khu khai phát Kiều Tây.. Trương Thắng trịnh trọng nói: - Chị Chung, tôi muốn rời khỏi đây.
- Rời khỏi đây? Chung Tình cuống lên, thời gian qua Chung Tình phải cắn răng làm rất nhiều chuyện, đúng như Từ Hải Sinh nhận xét, Chung Tình là cô gái mềm yếu, không phải là nữ cường nhân thiên bẩm, trước kia phụ trợ cho Trương Thắng, rất nhiều việc cô làm nhẹ nhàng đâu vào đó, nhưng tự mình làm chủ là chuyện khác, không biết có bao nhiêu áp lực, không biết có bao nhiêu quyết định trọng yếu phải đưa ra.
Nhưng cô chưa bao giờ sợ, chưa bao giờ mềm yếu, dù mang thân nữ nhi yếu đuối, nhưng cô có cột trụ tinh thần cường đại: Trương Thắng.
Bây giờ Trương Thắng muốn đi, Chung Tình hoảng hốt: - Giám đốc.. muốn đi đâu?
Trương Thắng dựa vào ghế sô pha, như chìm vào trong hồi ức: - Lần này ra, tôi mất đi nhiều thứ, công ty không còn, Tiểu Lộ cũng không còn, chẳng còn gì...
Chung Tình đau xót vuột miệng: - Ai nói thế, đừng đi, Thắng, đừng đi có được không? Cậu còn có tôi, tôi mãi mãi ở bên cậu.
- Hả?
- Ý, ý tôi là còn công ty hải sản của tôi mà, tôi chưa bao giờ coi nó là của mình, giám đốc về rồi, sẽ là của giám đốc.
Trương Thắng mắt nhìn chằm chằm Chung Tình một lúc, đột nhiên nói: - Chị đem mọi thứ qua đây, như vậy có cả trà đúng không?
Chủ đề thay đổi quá đột ngột làm Chung Tình ngớ người: - Đương nhiên.
- Uống hơi nhiều rượu, tôi khát.
- Ừm. Chung Tình đứng dậy, tới bên giá sách, quay đầu lại hỏi: - Long Tỉnh nhé?
- Phổ Nhị đi.
Chung Tình ngồi xuống mở tủ, chiếc váy bó tức thì khoe ra cặp mông tròn lẳn mê người, Trương Thắng chẳng che dấu ánh mắt thưởng thức của mình: - Chị đó, chẳng có giác ngộ làm bà chủ gì cả, bảo chị đi là đi, vẫn coi mình là thư ký của tôi sao?
- Giám đốc không cần phải thử lòng tôi. Chung Tình thản nhiên lấy từng hộp trà đặt sang bên: - Tôi nói rồi, công ty là của anh, mọi giấy từ trong ngăn kéo bàn làm việc, anh chỉ cần ký một cái là xong.
Trái tim Trương Thắng như bị ngón tay nhỏ mềm mại búng một cái, rung rinh, y hắng giọng lảng đi: - Mai, tôi sẽ đi phương nam.
- Á. Chung Tinh kêu lên, nước nóng đỏ lên miệng chén, bắn vào tay cô, bỏ vội phích xuống: - Đi phương nam, giám đốc thực sự muốn đi sao?
- Đúng, hay là chị đi cùng tôi.
- Được. Chung Tình vui mừng buột miệng, câu này vừa nói ra cô liền tỉnh lại, mặt đỏ rực như táo chín, dậm chân tức giận che dấu: - Đi phương nam làm cái gì, đất trời phương bắc không đủ rộng sao? Cậu muốn bỏ trốn đúng không, bị quá khứ ám ảnh, sợ bị tổn thương nên bỏ đi đúng không. Trương Thắng, cậu là đồ hèn.. làm tôi thất vọng.
Trương Thắng dửng dưng nhún vai: - Chị có cần nói nghiêm trọng thế không? Tôi đi làm giúp người bạn một việc, dăm ba ngày là về thôi mà.
- Cậu... Chung Tình tức điên, mình lo chết thôi, y lại còn lấy ra làm trò đùa: - Uống say rồi lên cơn à? Tôi còn uống nhiều hơn cậu đấy, tôi chóng mặt, phải nghỉ ngơi, muốn muốn trà tự đi mà pha. Tức mình đi ra ghế sô pha ngồi xuống, quay người đi, chỉ để lại cho y bóng lưng mạn diệu.
Vừa rồi Trương Thắng không phải đùa, Chung Tình một lòng trung thành với y, lặng lẽ hi sinh vì y, nếu hôm nay Hắc Tử không nói ra, có lẽ cô sẽ dấu suốt đời, vì sao Chung Tình lại làm như thế? Câu trả lời chỉ có một, vốn còn có chút không dám tin, nhưng qua mấy phép thử vừa rồi, Trương Thắng đã hiểu tình cảm của Chung Tình với mình.
Gần ba năm mập mờ, lúc này tình cảm của Trương Thắng cũng như thú nhốt trong lồng giật tung xích, không gì cản được nữa.
- Chị Chung. Trương Thắng nhìn Chung Tình ngồi trên ghế sô pha, mũi dày cao gót da đen khẽ lay động, áo sơ mi dài tay ôm vừa vặn lấy kín đáo, mái tóc vấn cao đoan trang thục nhã, nhưng bầu ngực căng tròn phía dưới biểu lộ gợi cảm không thể che dấu.
Ở góc độ của Trương Thắng, nhìn qua khe cổ áo, hai bầu vú tuyết trắng muốt được chiếc áo lót nâng đỡ ép thành khe vú sâu gợi cho nam nhân vô vàn ảo tưởng, màu đen của chiếc áo lót chỉ càng làm nổi bật làn da trắng mê người, mọi thứ trong văn phòng này phảng phất như xưa, Chung Tình vẫn không hề thay đổi, nhưng Trương Thắng cảm thấy đốm lửa tình cảm mới mẻ bùng lên trong cõi lòng vừa nguội lạnh của y.
Chỉ là lúc này lòng Trương Thắng còn rối loạn, y cần bình tĩnh lại xác nhận tình cảm của mình, không muốn xảy ra sai lầm lần nữa như với Tần Nhược Lan, không muốn vì tình cảm thiếu chín chắn của mình làm tổn thương Chung Tình, im lặng pha trà xong, ngồi về bàn làm việc: - Trên đường tới đây tôi đã đặt vé máy bay, giờ sáng mai sẽ đi. Tôi tới Ôn Châu một chuyến, anh Văn là đại ân nhân của tôi, chuyện anh ấy nhờ, tôi không thể trì hoãn quá lâu.
Chung Tình vẫn không quay lại, không nhịn được hỏi: - Anh Văn là ai?
- Anh ấy... Trương Thắng nhìn ra bầu trời bao la, anh Văn là ai? Đến y cũng khó trả lời: - Sau này chị sẽ biết.
- Làm xong việc đó rồi thì sao?
- Sau đó? Trương Thắng không biết, lúc ở trại giam y chỉ một lòng muốn ra ngoài, giờ ra ngoài rồi, y hoang mang không biết mục đích cuộc đời mình ở đâu, Trương Thắng uống hết cốc trà, đứng dậy: - Để tôi trở về rồi hẵng tính đi, giờ tôi muốn xuống xem chợ thủy sản phát triển tới đâu rồi, đừng quên đây ngay từ khi thành lập công ty này, tôi đã muốn xây dựng chợ thủy sản, tôi rất hiểu biết về nó đấy, xem chị làm thế nào.
Quả nhiên nói tới chuyện này Chung Tình hưng phấn ngay, như đứa trẻ muốn khoe điểm số tốt của mình, kiêu ngạo nói: - Giám đốc, mời anh đi trước, đảm bảo làm anh hài lòng.
HẾT!