Giọng điệu làm nũng nghe cực kỳ đáng thương xuất từ cái miệng như Baby, làm cho đàn ông nhìn vào thôi cũng đủ tan nát cõi lòng.
Cho nên Quý Quân, anh có phải rất giống trong tiểu thuyết ngôn tình xuất hiện kịp thời thay người phụ nữ mình mà trừng phạt cô hay không?
Cô chậm rãi xoay người lại, cách một bước ngắn Quý Quân đang giương một ánh mắt phức tạp nhìn cô.
Kể từ khi gặp lại, anh ta vẫn luôn nhìn cô như thế, thế nhưng cô cũng không muốn tìm hiểu tâm ý của anh ta làm gì.
Mặc dù hiện tại trong lòng cô rất đau nhưng đau vì một người đàn ông khác không phải vì anh ta.
Cô nhún nhún vai, đứng im tại chỗ để cho anh ta có cơ hội đi an ủi giai nhân.
"Sơn Chi, em không có gì để giải thích sao? Lúc nào thì học được hành động như vậy?"
Quý Quân nắm lấy cổ tay của cô buộc cô phải ngẩng đầu nhìn thẳng vào trong mắt mình, từ đó thấy được rất rõ sự phức tạp ẩn dấu bên trong: "Hay là đi theo những người khác lâu rồi nên học theo tính hư hỏng của họ?"
Cô giẫy mạnh ra thoát khỏi sự kìm kẹp của anh ta.
Rồi ngẳng cao đầu đi về phía trước, không muốn phản ứng lại.
Có tiếng bước chân tiến tới gần, anh ta lại bắt được tay cô: "Sơn Chi. . . . . ."
"Quân Quân, thôi được rồi, Chị Sơn Chi có lẽ chỉ lỡ tay thôi, chúng ta cũng mau đi thôi ba mẹ chắc là đang giục rồi."
Lời nói của Cổ Tiểu Văn rất hợp lý, vừa vặn cắt đứt lời của Quý Quân.
Cô ta ôm vào cái tay còn trống, ở trước mặt anh ta bày ra bộ dáng ngoan ngoãn rất biết nghe lời.
"Quản lý Quý, tôi có thể đi được rồi chứ?"
Cô cúi đầu nhìn cánh tay đang bị anh ta túm lấy phiền não nói: "Còn có Quý Quân, làm ơn về sau cách xa tôi ra một chút."
Rồi cô quay sang Cổ Tiểu Văn: "Đối với cô một cái tát kia coi như là nhẹ rồi. Về phần người đàn ông của cô tôi thật sự không có hứng thú, làm ơn đừng để cho tôi cảm thấy buồn nôn. Tôi mới vừa ăn bào ngư xong cũng không muốn phải nôn ra, như vậy thật là quá phí phạm."
Đã nói đến mức này, hai người kia nếu là cảm thấy mất mặt, tự động sẽ xấu hổ mà tránh đi.
Nhưng không ngờ Quý Quân giữ càng chặt hơn: "Sơn Chi, đừng hiểu lầm, anh chỉ xem Văn Văn là em gái thôi."
Quý Quân vội vàng giải thích, Cổ Tiểu Văn nghe được anh ta nói như vậy liền "Oa" một cái khóc lớn lên.
"Quân Quân, chị ta đánh em đau quá, chỗ này của Văn Văn đau quá."
Cổ Tiểu Văn chỉ vào mặt của mình, lông mi chớp chớp mấy cái, nước mắt cứ như mưa rào rơi xuống.
Người đàn ông nào thấy phụ nữ rơi lệ mà lại không thương tiếc, Quý Quân cũng vậy.
"Hừ " Cô khinh thường hừ một tiếng, nước mắt quả nhiên là vũ khí của phụ nữ.
Vốn nghĩ là có thể nhanh một chút thoát khỏi đôi nam nữ này. Nhưng bây giờ chắc là không được rồi mà Hạ Sơn Chi cô cũng không phải là người hiền lành dễ bị người khác trêu chọc.
Cô tránh Quý Quân ra, dựa vào tường chờ đợi, có người đang diễn tuồng miễn phí sao không rửa mắt mong chờ để xem được.
"Cho nên, cô nói bây giờ muốn làm thế nào?"
Quý Quân có lẽ không ngờ cô sẽ nói thẳng ra như thế nên rất sửng sốt.
Cổ Tiểu Văn căng thẳng níu lấy tay anh ta, lã chã chực khóc rồi chu mỏ nói: "Quân Quân, anh xem chị ta chính là cố ý, cố ý khi dễ em. Ô ô ô. . . . . . Từ nhỏ đến lớn ba mẹ cũng không đánh em bao giờ, chị ta lại. . . . . ."
Vừa nói vừa chảy nước mắt, cô thật muốn huýt gió trầm trồ khen ngợi, cô nàng này không tham gia làm diễn viên thật là tổn thất cho ngành điện ảnh nước nhà.
Quý Quân vỗ vai cô ta trấn an: "Không khóc, không khóc."
Nhưng cô gái ở trong ngực anh ta lại khóc càng thêm lợi hại, Quý Quân ngẩng đầu nhìn cô ánh mắt vừa phức tạp lại mang theo vài phần bất đắc dĩ.
Anh thở dài, trầm giọng nói: "Sơn Chi làm sao mà cố ý được, cô ấy nhất định là lỡ tay, đúng rồi là lỡ tay."
Quý Quân liều mạng nháy mắt với cô làm cô ngớ người ra.
Không ngờ, anh ta lại nói đỡ cho cô.
"Nào có, em thật tâm chúc phúc cho chị ấy và cái người thanh mai trúc mã đó, thế mà chị ta lại đánh em, căn bản là chị ta cố ý mà."
Cổ Tiểu Văn ngừng khóc, ngẩng đầu đưa ánh mắt sắc bén bắn về phía cô.
Cô hoài nghi nếu ánh mắt thật có thể giết người, thì ánh mắt đó của cô ta đã có thể giết cô một trăm lần rồi.
"Đúng, cô ấy nói rất đúng, tôi chính là cố ý đấy."
Cô đứng thẳng người, rất kiên định nhìn thẳng vào bọn họ.
"Em. . . . . ." Quý Quân bực mình, nhìn cô nói không nên lời.
Cổ Tiểu Văn cằm giương càng cao: "Quân Quân, anh xem, chị ta chính là người phụ nữ thô tục không có gia giáo gì cả!"
"Văn Văn, thu hồi lời nói của em lại, trong lòng anh không có ai thuần khiết hơn cô ấy."
Cô tí nữa suýt ngã, lời nói sướt mướt như vậy khiến cho người ta muốn hộc máu, không phải là đang nói cho cô nghe đấy chứ.
Nhưng ánh mắt rừng rực nóng như lửa đang nhìn cô chăm chú kia đã nói rõ anh ta đích xác là đang nói với cô.
Cô run lên, cả người nổi hết da gà.
"Chị ta mới vừa rồi còn mắng mẹ anh, nói anh với mẹ anh đều không phải là người tốt nên mới coi thường nhà anh. Em chính bởi vì lời nói này mới cùng chị ta cãi vã, chị ta ỷ mình cao hơn em, liền đánh em, ô ô ô. . . . . . Người ta cũng chỉ vì anh mà anh lại. . . . . ."
"Em nghe lầm rồi, Sơn Chi không thể nào nói những lời như vậy được."
Trong mắt Quý Quân thoáng qua đau đớn đâm vào mắt cô làm cho cô đột nhiên tỉnh táo.
"Tôi nói này Cổ Tiểu Văn, cô ngày ngày diễn trò như vậy không thấy mệt mỏi sao?"
"Cô thật thích diễn như vậy, tùy tiện đi thi cũng có thể làm được nữ chính đấy, tôi rất tin tưởng vào thực lực của cô."
"Tôi đánh cô là vì cái gì? Muốn tôi nói lại một lần nữa sao? Tôi liền nói cho anh biết Quân Quân, tôi là vì cái gì mà đánh cô ta."
"Quý Quân, ba năm trước đây vào ngày anh đi ấy, cô gái này tới trước mặt tôi ở trên đường lớn cũng không biết nổi điên cái gì mà lôi lôi kéo kéo. Thật vừa đúng lúc đó có một chiếc xe vượt đèn đỏ lao ra, Tiểu Bạch Thỏ thuần khiết của nhà anh đã đẩy tôi ra giữa đường. . . . . ."
"Cái gì? Sơn Chi, em không sao chứ, đụng vào chỗ nào. . . . . ."
Quý Quân đột nhiên ôm cô vào trong ngực, ép chặt làm cô thở không nổi, trên người anh ta phảng phất một mùi hương xa lạ, nhịp tim đập thình thịch truyền vào tai cô.
Theo bản năng muốn đi đẩy anh ta ra, nhưng anh ta dùng lực quá lớn, cô không phải là đối thủ của anh ta.
Hung dữ ở trong mắt Cổ Tiểu Văn cũng từ từ tiêu tán, cô lại nói tiếp: "Hoắc Sở Kiệt đã cứu tôi, cả người anh ấy ngập trong vũng máu."
Cô chưa bao giờ biết, khi kể lại chuyện này lại có thể nói một cách dễ dàng như vậy, bình thản như vậy, không ngờ cô lại nói ra được sự thật kinh hoàng năm đó.
Có lẽ bởi vì mới vừa rồi bị kích thích, có lẽ là tình cảm bảy năm kia, Quý Quân cuối cùng không ở trước mặt người phụ nữ khác làm mất mặt mũi của cô, điểm này làm cô cũng thấy thoáng được an ủi.
Hạ Sơn Chi cô mặc dù ánh mắt không tốt cũng không trở thành kém cỏi như vậy.
Có lẽ là bởi vì. . . . . . Sau nhiều năm như vậy, bên cạnh cô rốt cuộc. . . . . .
"Buông tay của cậu ra."
Năm chữ vô cùng lạnh lùng ở phía bên phải cô vang lên.
Tim của cô chợt đập mạnh sống lưng lạnh toát.
Giọng nói lạnh lẽo này đã thức tỉnh cô, cũng không biết mãnh lực từ đâu tới kéo cô từ trong ngực Quý Quân ra .
Cô còn chưa kịp dịch sang bên cạnh một cỗ quyền phong đã quét tới.
Bốp, rắc rắc.
Mặt của Quý Quân lệch sang bên phải, âm thanh bắp thịt và xương cốt bị chấn động vang lên bên tai cô vô cùng rõ ràng.
Bốp.
Quý Quân không ngờ mình bị tập kích, lảo đảo một cái liền ngã xuống đất.
Trong hành lang yên tĩnh âm thanh này lớn đến quỷ dị.
Cổ tay chợt truyền đến cảm giác đau, cô bị lão Hoắc kéo tới bên cạnh anh.
Anh đứng ở trên cao nhìn xuống người đang ngã trên thảm trải sàn: "Ai cho cậu đụng vào vợ của tôi!"
Giọng điệu vô cùng lạnh lẽo lại mười phần khí phách.
Trán cô toát mồ hôi dầm dề, vừa định mở miệng, ánh mắt lão Hoắc liền quét sang.
Con ngươi sâu và đen của anh lúc này đang kịch liệt co rút lại, chuẩn bị phát động mưa to gió lớn.
Cô ngoan ngoãn cúi đầu, ngậm miệng.
Quý Quân đã ngồi dậy, không cần Cổ Tiểu Văn đỡ tay, căm tức nhìn lão Hoắc: "Ai nói cô ấy là vợ của anh?"
Lão Hoắc lạnh lùng nhìn lại Quý Quân: "Tôi nói!"
"Anh cho rằng anh là ai chứ."
Quý quân bài xích nói, vung quả đấm về phía lão Hoắc.
Cô không ngờ Quý Quân sẽ có hành động như thế, chờ đến khi phản ứng được thì quả đấm của anh ta đã sắp chạm được vào lão Hoắc, cô liền kêu to: "Quý Quân, anh dám đánh chồng của tôi?"
Quý Quân liền ngẩn ra, không thể tin được quay đầu nhìn cô, quả đấm dừng ở giữa không trung.
Cô thừa dịp đó đứng ở trước mặt lão Hoắc, gạt tay Quý Quân xuống: "Tôi không cho phép anh đánh anh ấy!"
"Em!"
"Bùm!"
Quý Quân nện một quyền lên trên vách tường, nhìn chằm chằm vào mắt của cô muốn nhỏ cả máu.
"Quân Quân, chúng ta đi thôi."
Cổ Tiểu Văn ở sau lưng Quý Quân kéo nhẹ, Quý Quân lại hất tay của cô ta ra: "Đừng đụng vào anh!"
Tiểu Bạch Thỏ bị sợ giật mình lui về phía sau lại muốn rơi nước mắt.
"Sơn Chi, em có biết ba năm trước đây anh là vì cái gì mà không đi tìm em không?"
Con ngươi Quý Quân đỏ ngầu khóa cô lại hình như cất giấu rất nhiều bí mật tối tăm khó diễn tả bằng lời.
Tầm mắt của anh ta lướt qua cô, rơi vào trên người lão Hoắc, đột nhiên có rất nhiều hận ý.
"Cũng bởi vì anh ta!"
"Hoắc Sở Kiệt, cô ấy đã từng là người của tôi, một ngày nào đó tôi sẽ đem cô ấy đoạt lại ."
"Tựa như anh lúc trước cứng rắn đoạt đi trong tay tôi."
"Hiện tại, anh muốn uy hiếp tôi cũng không được rồi!"
Quả đấm của Quý Quân vẫn còn đặt trên vách tường, lời của anh ta như quả bom ném về phía cô.
Cô cho là mình đang nằm mơ, thấy thế nào cũng không thật.
Nhưng từ sau lưng, lại truyền đến giọng nói quen thuộc: "Vừa nãy chẳng qua chỉ là cảnh cáo, lần sau nếu động tay động chân vào vợ của tôi, đừng trách tôi không khách khí."
Hoắc Sở Kiệt ôm chầm vai của cô, u ám lại mang theo cưng chiều nhìn cô.
"Bảo bối, mẹ còn nói làm sao em lại ra ngoài lâu như thế, đi thôi."
"Vâng."
Cô hơi giật mình đáp lời, trong đầu vẫn còn ong ong lời nói vừa rồi của Quý Quân, rốt cuộc là có ý tứ gì?
"Sơn Chi, đừng đi, anh còn có lời muốn nói với em."
Tay của cô lại bị Quý Quân bắt được.
Cô còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy sức lực trên vai chợt nhẹ đi ánh sáng bỗng nhiên bị thay đổi.
Lão Hoắc vươn quả đấm ra, nhưng mà lần này Quý Quân phản ứng cực nhanh, nghiêng người tránh thoát, sau đó nhanh chóng ra quyền đánhh trả về phía mặt của Hoắc Sở Kiệt .
Lão Hoắc đẩy cô sang bên cạnh, phất tay nghênh đón.
Cô bắn ra đến vách tường, thở cũng thở không nổi.
Lão Hoắc hướng phải dời một cái, xoay vòng quả đấm nện lên xương gò mà của Quý Quân.
Lại một tiếng bụp bụp chát chát, mí mắt của cô giật giật, thật là khiếp người mà.
Nói đến đánh nhau, Quý Quân đâu phải là đối thủ của lão Hoắc.
Huống chi anh bây giờ còn đang nổi nóng, cô bị va vào vách tường nhưng vẫn bàn quan như không.
Chiến tranh giữa đàn ông, phụ nữ tốt nhất không nên nhúng tay vào.
Bởi vì muốn nhúng cũng không nhúng vào được.
Quyền phong vèo vèo, âm thanh của xương cốt bị va đập cũng vang lên theo.
Lão Hoắc nắm chặt cổ tay Quý Quân, mãnh lực bóp nghiến, chuẩn bị trình diễn đòn ném qua vai.
"Dừng tay!"
Không ngờ, người thấy chết không sờn vọt tới trước mặt Quý Quân lại là Cổ Tiểu Văn.
Cả người Tiểu Bạch Thỏ run lẩy bẩy nói: "Đừng đánh nữa, là tôi không đúng, thật xin lỗi, thật xin lỗi."
"Còn có năm đó, tôi lúc đấy còn ít tuổi không hiểu chuyện, thật là xin lỗi, cầu xin anh tha thứ cho tôi."
Ánh mắt Lão Hoắc sáng lên, sau đó lại tối xuống.
Lão Hoắc vẫy vẫy tay, trong đôi mắt tràn ngập ánh sáng đầy uy hiếp:
"Người của Hoắc Sở Kiệt, ai dám tơ tưởng, tôi không ngại tự mình đến dạy dỗ thật tốt."
"Quý Quân, tôi nói lại một lần nữa, về sau cách xa vợ tôi ra một chút!"
"Nếu có lần sau, cũng sẽ không đơn giản như thế."
Lão Hoắc lui về phía sau một bước, vươn tay về phía cô nói: "Đi thôi."
Cô nắm chặt tay lão Hoắc, nhưng không có cất bước, nhìn vào Quý Quân.
Cảm thấy năm ngón tay bị nắm lấy càng ngày càng chặt, gân xanh trên mu bàn tay lão Hoắc cũng nổi lên khác thường.
Trên người anh đang tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo nhưng cô vẫn nhìn vào Quý Quân như cũ.
"Quý Quân, tôi và Hoắc Sở Kiệt tháng trước mới đăng ký rồi, các người muốn chúc phúc hoặc nguyền rủa cũng đều không có liên quan đến chúng tôi."
"Tôi chỉ hi vọng, về sau anh và những người bên cạnh anh cách chúng tôi xa một chút."
"Vô cùng cảm kích."
Cô nói xong kéo lão Hoắc rời đi, tiếng khóc sụt sùi cùng kêu gào sau lưng cũng giống như một cơn ác mộng tất cả sẽ đều trở thành quá khứ mà thôi.