Cảnh Sát, Không Được Nhúc Nhích

chương 20

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lão Hoắc vừa nói dứt lời bốn phía chợt im lặng.

Cô quay đầu sang thấy cha đang nhàn nhã uống trà còn mẹ cô thì bộ dáng như đang muốn dò xét khắp nơi, ánh mắt của mọi người hết nhìn lão Hoắc lại nhìn sang Cố Tích.

Cô cũng bê trà lên học cha cô uống một hớp, thật là thơm.

Tình trạng giằng co kéo dài khoảng ba mươi lăm giây, Cố Tích chính là người đầu tiên đánh vỡ trầm mặc: "Đại ca, em đây là đang tôn kính chị dâu thôi, anh cũng đừng nghĩ xa xôi quá?"

"Cho dù có muốn thọc gậy bánh xe cũng không dám chọc vào người của lão đại."

Cố Tích sợ sệt vỗ vỗ ngực, trong đôi mắt hoa đào tràn đầy ranh mãnh.

Lão Hoắc hài lòng gật đầu, nghĩ một lát rồi phun ra đúng một chữ: "Ngoan."

Bát quái trong mắt mọi người biến mất trong nháy mắt, cô vội vàng nháy nháy Cố Tích — Cậu lập tức ngoan ngoãn như vậy thật không có tí can đảm nào!

"Coi như em có tâm tư gì cũng không thể bày ra mặt được, như vậy thì hơi quá lộ liễu."

"Đại ca, anh nói có đúng không?"

"Cho nên, nếu em muốn sống thêm vài năm thì không thể vác cuốc đi đào góc tường nhà anh được."

Cố Tích ngoái đầu nhìn cô cười tươi rói, trong lòng cô liền giơ ngón tay cái lên, thật không tệ!

Cố Tích càng lúc càng đắc ý, ngồi dựa lưng vào ghế.

Lúc này nhân viên phục vụ vừa vặn bê thức ăn đi vào, cắt đứt trao đổi bằng ánh mắt của cô cùng với Cố Tích.

Huyết yến đúng là cực phẩm, cho vào miệng liền tan ra cô ăn xong vẫn còn chép chép miệng.

"Cố Tích, dù sao cậu cũng không có vợ, không cần bồi bổ thân thể, cái này cho chị dâu của cậu đi!"

Lão Hoắc bảo nhân viên phục vụ trên bàn ăn lấy thêm một cái bát sứ màu trắng khắc hoa văn li ti đưa cho cô.

Cô đang muốn đưa mắt thâm tình khẩn thiết nhìn lão Hoắc nhưng lời của Cố Tích tí nữa lại làm cô phun ra.

"Không được, em...em cũng muốn bổ thận tráng dương!"

"Khụ khụ, mùi vị cũng không tệ."

"Đồ tốt như vậy đoán chừng cũng thật đắt."

Cha mẹ cô đang nói chuyện với lão Hoắc, âm thanh so với bình thường lớn hơn rất nhiều, ánh mắt của mọi người đang đặt trên người Cố Tích cũng từ từ tản đi.

"Ừ, lần này Thái Tử Gia lại phải mất một khoản lớn rồi."

"Người già như chúng ta thật có phúc."

"Tất nhiên, keo kiệt vắt cổ chày ra nước như vậy rất có phong thái của người đứng đầu."

Cô nhận lấy khăn ăn lão Hoắc đưa tới lau lau khóe miệng.

Cố Tích, cậu thật là làm cho người ta co giật cực độ rồi!

"Xem đi chỉ có chồng em là thật tâm yêu thương em thôi."

"Vẫn còn muốn trèo tường?"

"Rất thích nhìn anh ghen?"

Vừa nói thì bàn tay ở bên hông cô rất không đàng hoàng mò xuống dưới, vừa sờ vừa nắn.

Lão Hoắc gắp rau vào đĩa của cô, thuận thế ghé vào bên tai cô: "Hạ Sơn Chi, đùa giỡn không thấy mệt mỏi sao?"

Tay của anh hung hăng cấu vào hông cô, làm cô phải hít sâu một cái kìm chế không hét toáng lên.

Thật may là chỗ ngồi của bọn họ ở gần góc tường, nếu không sẽ phá hủy mất hình tượng trong sáng của cô mất.

"Thịt bò, anh vẫn thích ăn thịt bò nhất đúng không."

Cô vội vàng lấy đũa, gắp một miếng thịt bò cho lão Hoắc, vừa lấy lòng vừa làm nũng: "Xem người ta hiền hậu chưa, còn nhớ đây là món mà anh thích nhất."

Cô dịch người sang bên cạnh nhẹ nhàng cọ cọ, rất chân chó lấy lòng lão Hoắc.

Lông mày của anh giãn ra, nắm cằm của cô lạnh nhạt nói: "Đút cho anh."

Cô cả kinh khẽ dựa lưng ra phía sau, chắc không phải đâu, chắc chắn là cô nghe nhầm rồi?

Yêu cầu chỉ dành cho nam nữ thanh xuân đang yêu đương cuồng nhiệt thể hiện lại có thể thốt ra từ trong miệng của lão Hoắc.

Cô...cô không dám tin.

Cô...cô kinh ngạc muốn rớt cả cằm.

"Đút cho anh!"

Khẩu khí lần này của Lão Hoắc có thêm cả sự ra lệnh ở trong đó rốt cuộc cũng khiến cô thu hồi thần trí.

Tên đàn ông này nhiều lúc có suy nghĩ thật quái dị, giống y như thiên lôi bất chợt xuất hiện để dọa người.

Mà Hạ Sơn Chi cô là ai, là con gái của chủ Hồng Nương Quán ở phố Xuân Phân, chưa từng sợ qua ai!

Không phải là đút cho anh ăn một đĩa thịt bò kia thôi sao.

Chỉ cần vung tay lên là được rồi.

Cô cầm đũa lên vươn tay ra gắp thịt, đưa tới trước mặt lão Hoắc: "A, há mồm nào."

Cô nhìn vào gương mặt ngăm đen rắn rỏi của anh mà nhịn không được muốn bật cười.

Từ giọng điệu đến hành động đều vô cùng dũng mãnh mà lại muốn vợ đút cho ăn ha ha.

Tuy nghĩ vậy nhưng cô chỉ có thể mang theo nụ cười nhàn nhạt, mặt hiền lành nhìn lão Hoắc.

Lão Hoắc há mồm, đầu lưỡi chạm vào miếng thịt non mềm, cuốn một cái, sau đó chậm rãi nuốt xuống.

Cả quá trình, anh cũng không chớp mắt lấy một cái mà cư nhìn chằm chằm vào cô lại còn liếm liếm khóe môi, trên đó còn vương lại một chút màu đỏ tím.

A a a a a a, cô muốn phát điên lại càng muốn thét chói tai. Anh cố ý, anh đây là đang cố ý quyến rũ cô.

"Bà xã thật biết nghe lời."

Anh vỗ vỗ vào đầu của cô động tác rất dịu dàng, cất giọng tán thưởng.

Cô bỗng nhiên cảm thấy mình chính là một đứa trẻ bị anh bỡn cợt.

Bởi vì vậy đám người cường đạo kia lại được dịp mở máy:

"Chị dâu thật là hiền huệ, Cố Tích à, cậu nên ngồi quay vào góc tường ôm mặt khóc thút thít thôi."

"Phúc khí của lão đại thật tốt."

"Này, A Tam, đút cho tôi."

"Được rồi A Tứ, cái này đút cho cậu ăn."

"Sở Kiệt và bé con từ nhỏ đã như vậy rồi, mọi người cứ tiếp tục ăn, đừng để ý đến chúng nó, thật là buồn nôn mà."

Mẹ già nhìn cô mập mờ cười, cô giương đôi mắt nhỏ đầy uất ức quay sang nhìn bà.

Hoắc Sở Kiệt, anh cố ý!

Ánh mắt như phóng hỏa của cô chuyển sang người bên cạnh, tay của anh rốt cuộc rời đi eo của cô, tùy ý khoác lên trên ghế dựa.

"Ai bảo em cùng với tên lỗ mãng kia câu kết làm bậy!"

Anh nhìn lại cô nói nhỏ, giọng nói cố ý nhấn mạnh.

"Đó là huynh đệ của anh mà."

"Bà xã chỉ có một nhưng huynh đệ thì như tre già măng lại mọc thôi."

"Người ta chỉ vui đùa một chút mà thôi, thật là hẹp hòi." Cô quay sang dụ dỗ.

"Nếu thế thì anh cũng là vui đùa một chút mà thôi."

"Anh!"

"Về sau phải nhớ kỹ, đàn ông khi đã ghen, tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy, nói không chừng còn có thể, "

Lão Hoắc sát lại gần cô cánh mũi suýt nữa chạm vào mặt, hơi thở mạnh mẽ phả lên làm cô đỏ hết cả mặt.

"Anh vô cùng có khả năng, nói không chừng còn có thể cường bạo em."

Mọi người vẫn đang vui vẻ ăn uống, cô nuốt nuốt nước bọt bỏ rơi ánh mắt ám muội của lão Hoắc, vội vàng chạy đến nhà vệ sinh.

Sau khi giải quyết xong, tinh thần sảng khoái đi ra ngoài, mới vừa rồi phải hứng chịu áp lực trên người của lão Hoắc, rốt cuộc cũng theo đó mà tống ra ngoài.

Cường bạo?

Ông chú à, chú tính toán định cường bạo thế nào đây?

Cô cũng không tin anh thực sự có can đảm đó!

Bất quá nói đi nói lại, mới vừa rồi đồng tử của anh sâu hun hút như nam châm cũng gây cho cô chút áp lực.

Nhìn vào cái gương sáng bóng trên tường.

Rửa tay xong lau khô, cô soi mình vào gương cong cong khóe miệng.

Tuy cô cũng sắp đến tuổi băm nhưng nhìn vào gương mặt này, thấy thế nào cũng hơn mười tám một chút thôi.

Tuy rằng vòng một chỉ có A, nhưng cũng có eo thon chân dài trông cũng thật hấp dẫn.

Cho nên cô không thèm nhìn đến ánh mắt u oán nhiều lần muốn ăn thịt người của chị gái Vương Hiểu kia.

Từ lúc cô chạy tới đã nhìn ra được ngọn lửa ghen tuông nồng đậm muốn đốt cháy mình ở gần đây rồi.

Nhìn thấy cô và lão Hoắc chàng chàng thiếp thiếp chắc trong lòng cũng không thấy dễ chịu gì.

Cha mẹ cô đang ở đây nên chị ta cũng không tiện phát tác cái gì.

Phụ nữ tội gì phải làm khó phụ nữ?

Cô bỗng nhiên thấy đồng tình với tâm trạng của chị ta.

"A, xem ai đây? Vừa soi gương vừa cười khúc khích."

"À, thì ra là chị Sơn Chi, đã lâu không gặp rồi."

Một mùi thơm bay tới theo đó là một thân thể mềm mại đến gần.

Cô vẫn nhìn vào gương, mắt to mặt trái xoan lông mi dài tôn lên hai má hồng hào, hoàn hảo là một búp bê Trung Quốc.

Hai mắt đen lúng liếng trong trẻo lúc nào cũng có thể chảy ra nước được, ánh mắt lại hồn nhiên vô cùng.

Nhưng mà thật đáng tiếc, giọng nói tuy mềm mại nhưng lại thốt ra ngôn từ làm cho người ta không vui vẻ chút nào.

Cô đứng dịch sang bên cạnh nhíu mày: "Ừ."

Cô ta thuộc về nhóm người có thân hình nhỏ nhắn động lòng người, chỉ đứng đến cằm của cô, hơi ngước đầu lên nhìn cô nói.

"Chị Sơn Chi, em thấy được khóe mắt của chị có nếp nhăn rồi."

"Mẹ em nói Mộc Lan mới ra loại kem dưỡng mắt hiệu quả đặc biệt tốt, nếu không để em mua cho chị một hộp?"

Tay của cô ta đưa về phía gò má của cô, cô lui về phía sau một bước: "Cổ Tiểu Văn đúng không, tôi chắc là không có nhớ lầm?"

Trong mắt cô ta thoáng qua chút kinh ngạc xen lẫn tức giận, cô nhíu mày nói tiếp: "Cô cũng biết đấy, người đã lớn tuổi rồi trí nhớ cũng không tốt lắm."

Cô ta cắn môi nhìn nét mặt rất uất ức làm cô cảm thấy thật đáng yêu, chỉ có trẻ con mới có thể dễ dàng bị chọc giận như vậy.

"Hạ Sơn Chi, đừng giả bộ ngu. Tôi chính là Cổ Tiểu Văn."

Cô ta tiến lên một bước, nghếch cằm, cao giọng nói: " Bạn gái của Quý Quân."

Em gái này chắc là đang muốn tuyên chiến với cô đây.

Cô bỗng nhiên lại thấy buồn cười, vừa mới cảm thán không cần phải làm khó phụ nữ, mới chưa được bao lâu thì lại có phụ nữ khác đến làm khó mình.

Dạo này, muốn làm một người khiêm tốn mà lương thiện sao mà khó khăn như vậy?

"Cười cái gì? Tôi nói Quý Quân là bạn trai của tôi, chúng tôi lập tức sẽ kết hôn, cô cũng đừng mong gây sự chú ý của anh ấy."

Cổ Tiểu Văn mở cặp mắt to vừa uy hiếp vừa khinh thường nhìn chằm chằm cô.

Chắc vừa nãy cô bật cười mới kích thích đến cô ta.

Cô sửa sang lại cổ áo len lông cừu, phẩy phẩy bể những giọt nước bám ở trên đó rồi nói: "Đã biết."

Rôi xoay người, ánh mắt nhìn qua gương, khóe miệng vừa vặn nhếch lên thành đường cong.

Rất vừa phải, rất phù hợp với tuổi của cô.

Cũng đúng, cũng gần tuổi băm rồi cần gì phải so đo cùng với một oắt con làm gì.

Phía sau chợt có tiếng hít khí nhưng cũng chẳng quan hệ gì tới cô.

"Hạ Sơn Chi, chị chờ một chút, tôi vẫn còn chưa nói hết!"

"Trở lại, trở lại đây cho tôi, nghe tôi nói đã!"

Giọng nói cực kỳ tức giận, giày cao gót dồn dập đạp lên trên sàn nhà bằng gỗ nghe thật phiền, ở nơi yên tĩnh thanh nhàn này vang lên nghe thật không hài hòa tí nào.

Cô nghe thấy vậy xoay người lại, Cổ Tiểu Văn chạy chậm tới trước mặt cô.

Cô ta ổn định hơi thở một lát sau mới nói: "Hạ Sơn Chi, tôi và Quý Quân sắp kết hôn, chị có nghe hay không!"

Cô ta nói vừa vội vừa nhanh nhưng nhả chữ lại vô cùng rõ ràng.

Cô thật sự hoài nghi khi cô ta nói những chữ này có khi nào không cẩn thận cắn vào đầu lưỡi hay không.

Cô ta nói xong kiêu ngạo hếch cằm nhìn cô...cô nhún nhún vai ý bảo đã biết rồi.

Cô ta lại trợn mắt lên nhìn cô thật sự lo lắng cho hai con mắt to sắp sửa lồi ra rồi.

"Làm sao cô lại không kinh ngạc?"

Cô ta kêu lên, cô liền cười khẩy.

"Cô cảm thấy tôi nên khóc lớn gào to hay là gây náo loạn đây?"

"Chị chị chị . . . . . ." Cô ta chỉa tay vào người của cô nửa ngày cũng không thốt lên lời.

"Thật xin lỗi, còn có người chờ tôi, đi trước nhé."

"Không được đi!"

Cổ Tiểu Văn từ phía sau đột nhiên kích động túm lấy cô.

Năm ngón tay dùng sức lôi kéo cánh tay phải của cô mặc dù bên ngoài mặc áo len lông cừu nhưng không biết cô ta lấy sức lực từ đâu bóp tay cô thật chặt làm cô cảm thấy rất đau.

Vốn không muốn dính líu đến cô ta, nhưng hành động này đã thật sự chọc giận cô rồi.

"Buông tay!" Cô lạnh lùng nói.

Cô ta nghênh mặt, bày ra nét mặt đầy biểu cảm nhìn cô, vừa quật cường lại cộng thêm một chút. . . . . . Hưng phấn.

Có lúc muốn làm người tốt thật đúng là không dễ thực hiện được.

Đã nhẫn nhịn, lại tiếp tục nhịn, nhưng đã thế này thì không cần thiết phải nhịn nữa.

Cô giơ cánh tay lên, dùng sức vùng ra.

Cô ta lảo đảo một cái, năm ngón tay run lên, nhưng vẫn nắm lấy tay cô không thả.

Móng tay của cô ta cắm vào thịt làm cho cô rất đau khiến cô thật sự nổi điên lên.

"Tôi nói buông tay!"

"Tôi không thả, chị có thể làm gì tôi?"

"Cô cảm thấy tôi không thể làm gì cô đúng không."

Cô cười lạnh, con người cô rất kỳ quái, càng tức giận thì lại càng bình tĩnh.

Tống Thần từng nói qua, đó là điềm báo sự bình yên trước cơn bão.

"Hạ Sơn Chi, tôi muốn chị rời khỏi Thịnh Nguyên, cách xa Quý Quân ra một chút."

"Ha ha ha ha. . . . . ." Cô cảm thấy thật là tức cười, cô gái này lúc nào cũng dám ở trước mặt cô hoa chân múa tay.

"Cười cái gì mà cười, ba năm trước đây Quý Quân đã vất bỏ chị...chị ở lại Thịnh Nguyên là có ý gì?"

"Chuyện của tôi, không có quan hệ gì với cô."

"Chị trêu chọc đến Quý Quân thì cũng tức là có liên quan đến tôi. Hạ Sơn Chi, ba năm trước đây có một người đàn ông chỉ vì chị mà ngay cả mạng của mình cũng không màng đến. Chị cũng không thể mập mờ như thế được. Làm phụ nữ phải biết giữ bổn phận."

Mắt của cô giật giật, lửa giận đột nhiên biến mất.

Hàm răng không nhịn được run rẩy lập cập, trong đầu hiện lên một khuôn mặt đầy máu.

Trái tim co rút lại, vô cùng đau đớn.

Đầu giống như bị một vật nặng đập vào một nhát, các loại âm thanh huyên náo đều ong ong ở trong đó.

"Nhớ rồi sao? Tôi nghe nói các người cũng là thanh mai trúc mã, chị rời Thịnh Nguyên đi, cùng với đại ca đó hảo hảo sống qua ngày. Như vậy thì tôi theo Quý Quân, cũng sẽ khá hơn một chút. Chúng ta nước giếng không phạm đến nước sông."

Cổ Tiểu Văn đổi giọng lấy lòng nói, tiến lên lắc lắc cánh tay của cô rồi cất cao giọng: "Chị yêu người kia đúng không, tôi cũng biết rõ hai năm qua hai người ở chung một chỗ, nghe nói là cũng muốn kết hôn."

Cô ta bỗng hạ thấp âm thanh: "Anh ta vì chị ngay cả mạng cũng không cần, Hạ Sơn Chi làm người phải có lương tâm, chị không thể có lỗi với anh ta, không thể quyến rũ người đàn ông của tôi được."

"Ha ha."

Thật là buồn cười, lúc thì cả kinh sợ hãi, lúc thì ngang tàng lúc lại xuống nước, tóm lại mục đích cũng chỉ có một.

Cô lắc lắc đầu, cố gắng quên đi sắc máu đỏ tươi đang hiện lên trong đầu.

Kiên nhẫn cũng đã mất hết, cô không muốn nhìn cô ta thêm một phút nào nữa.

"Tôi nhắc lại lần nữa, buông tôi ra."

"Tôi không thả, trừ phi chị đáp ứng tôi rời khỏi Thịnh Nguyên. Nếu không tôi chết cũng không thả."

"Chết cũng không thả thật sao? Vậy thì cô đi chết đi!"

"Bốp."

Cổ Tiểu Văn cả kinh há hốc mồm, cánh tay trái nắm lấy tay cô rũ xuống, phẫn hận nhìn cô chằm chằm.

Trong mắt cô ta dần dần đong đầy nước nhưng cô lại tuyệt không cảm thấy đáng thương chút nào.

"Một tát này là đánh thay cho lão Hoắc."

"Có bản lĩnh muốn nhúng tay vào tốt nhất là hãy quản tốt tên đàn ông của cô, không cho anh ta đi quấy rầy người khác."

Cô giơ tiếp một tay lên, tay phải xẹt qua giữa không trung, cô ta hoảng sợ lui về phía sau một bước, nhìn chằm chằm sau lưng cô khóc sụt sùi: "Quân Quân, chị ta đánh em đau quá."

Truyện Chữ Hay