"Trời ơi, ta đã sớm nói, bà như vậy càng làm cho nha đầu này bị ép bức đến chết mất." Cái Thúc nhìn Kim Hạ đang nằm trên giường, khẩu khí thở dài.
Thẩm phu nhân không nói một lời, đã băng bó vết thương trên trán Kim Hạ xong xuôi.
"Hôm qua hài tử mới nhận bà là dì ruột, còn rất vui mừng nữa, hai người còn cả đêm nói chuyện thân mật, hôm nay bà liền không muốn nhận nó nữa, lại nói nó bất trung bất hiếu...Nhưng Kim Hạ chính là hài tử như vậy, bề ngoài nhìn cơ trí, thật ra trong tâm, sao lại chịu nổi hoàn cảnh này. Bà cùng với cháu gái đều có mối thù gia tộc, bây giờ cháu gái còn không nhớ nổi cha mẹ mình hình dáng như thế nào, làm sao có thể đi hận người khác."
Thấy Thẩm phu nhân vẫn không lên tiếng, Cái Thúc lại tiếp tục nói: "Nghiêm túc mà nói, ta cũng coi như là người nhà của Lục gia, bằng không, bà xử lý ta trước để rửa hận, muốn chém muốn giết, ta đây cũng thuận theo bà."
Thẩm phu nhân cuối cùng cũng liếc nhìn hắn, trong mắt có lệ, ảo não nói: "Ngươi có ý định gì đúng không?"
Cái Thúc tiện tay mà lấy ống tay áo mình thay Thẩm phu nhân lau nước mắt: "Bà xem ta hôm nay mới thay xiêm y sạch sẽ....Ta biết bà đối với ta khẳng định là không thể hạ thủ được, đừng nói đến ta là thân thích tám đời với Lục gia, thậm chí có năm đời đi nữa, thì bà cũng không nỡ hạ thủ đâu. Bà hãy suy nghĩ cho Kim Hạ, hài từ này suy cho cùng vẫn còn nhỏ, Lục Dịch nếu như mà có chuyện gì, xem ra nó hơn phân nửa là không thể sống nổi, sao có thể đứng nhìn hài tử như vậy?"
Nhìn thấy Kim Hạ ở trên giường bất động, Thẩm phu nhân là cực kỳ đau lòng.
"Kỳ thực ta cũng biết, lời này, bà cũng hiểu, chỉ là bà ngay lập tức không thể chịu nổi cớ sự này, phải không?" Cái Thúc ôn nhu nói
Rốt cuộc vẫn không nhịn được nước mắt, Thẩm phu nhân tựa vào vai hắn, bởi vì nức nở mà thân thể run rẩy.
Cái Thúc nhè nhẹ vỗ vai Thẩm phu nhân, nói: "Bà có nhớ mười năm trước bà đi ám sát Nghiêm Thế Phiên, thiếu chút nữa là bỏ mạng, ta khổ sở nhìn bà sống vất vả lúc đó, ta cũng muốn không bao giờ để bà có thể tiếp tục sống như vậy được nữa, nếu như tiếp tục trả thù, không bằng sống như người bình thường có phải tốt hơn không?"
"Năm đó trong cung phản loạn, giang sơn đổi chủ, sư tổ của ta chạy ra ngoài cung, ta một đường đi ăn xin một đường tìm kiếm chủ công, luôn cầu mong ngài ấy vẫn còn sống. Bọn họ ai cũng muốn đầu hàng, bọn họ không muốn hầu hạ bất cứ kẻ nào, không bị bất luận người nào quản mình, không chấp thuận bất luận là bổng lộc gì, nhưng bọn họ cũng không có đi báo thù, bởi vì bọn họ biết chỉ có thể đường đường chính sống tốt, mới có hi vọng tìm ra chủ công."
"Hôm nay, nếu như Kim Hạ không ngăn bà lại, thì ta cũng không thể để bà làm chuyện ngốc nghếch đó được. Bà suy nghĩ một chút, Lục Bỉnh là loại người nào, thủ lĩnh bọn cẩm y vệ, cả triều Đại Minh dưới trướng có biết bao người, tại Cao Ly cũng có cẩm y vệ làm mật thám, bà nếu như đi giết Lục Dịch, hắn coi như là lục tung cả triều Đại Minh này, cũng sẽ tìm ra bà...Ta làm có thể cùng bà sống an ủi nửa đời còn lại đây."
Nước mắt thấm ướt vai Cái Thúc, Thẩm phu nhân ngẩng đầu nhìn hắn nói: "...Chờ Hạ nhi tỉnh lại, chúng ta liền rời đi."
"Được!" Cái Thúc cũng không hỏi là đi nơi nào, gật đầu nói: "Vậy thì bà nhớ đừng trách mắng Kim Hạ nữa, đứa nhỏ này trong lòng đã đủ khổ rồi."
Thẩm phu nhân gật đầu
Cái Thúc đứng dậy, mở cửa phòng đi ra ngoài, nhìn thấy Lục Dịch vẫn chờ ở ngoài, vỗ vỗ bả vai hắn, cũng không biết nên nói gì.
Kim Hạ từ từ tỉnh lại, chỉ cảm thấy đau đầu, từ từ mở hé mắt, liền nhìn thấy Thẩm phu nhân ngồi ở bên giường.
"Dì..." Nàng gọi không chút chần chừ
Thẩm phu nhân ngăn tay Kim Hạ vốn định sờ trán, ôn nhu nói: "Đừng sờ, vết thương không đáng ngại, chỉ là sưng hơi to, qua mấy ngày mới có thể từ từ bớt sưng."
"Dì, người không giận ta sao?"
Kim Hạ nghe theo bỏ tay xuống, mong đợi mà nhìn Thẩm phu nhân, ánh mắt hướng bà càng thêm đau lòng.
Thẩm phu nhân yên lặng trong chốc lát, mới nói: "Ta cùng thúc ngươi sẽ rời đi. Chuyện sau này, chính ngươi phải cân nhắc mà hành sự cho thỏa đáng..."
"Hai người định đi đâu?" Kim Hạ vội ngồi dậy hỏi
"Ta cũng không biết, trước hết, ta có lẽ sẽ đi tới một nơi, cảm thấy ổn thỏa liền ở lại đó."
Kim Hạ nhìn dì mà vành mắt lại đỏ: "Ta không muốn như vậy..."
Bất luận thế nào, Thẩm phu nhân chính là người thân duy nhất trên đời này của Kim Hạ, ở trong lòng nàng là một người quan trọng.
Thẩm phu nhân nhịn không được duỗi tay, sờ mặt Kim Hạ, thở dài nói: "Thúc ngươi nói, còn sống tốt như thế này là tốt lắm rồi. Ngươi sau này phải sống cho thật tốt, tỷ tỷ cùng chồng của tỷ đã vất vả để ngươi trốn thoát, ngươi sau này phải sống cho thật tốt."
Kim Hạ gật đầu, làm động đến vết thương trên trán cũng không quan tâm.
Lời nên nói cũng đã nói xong, Thẩm phu nhân lúc này mới đứng dậy đi ra cửa, nhìn thấy Lục DỊch vẫn đứng đó không nói gì, hờ hững liếc mắt nhìn hắn, lên tiếng nói: "Ngươi chẳng lẽ cho rằng ngươi còn có thể ở bên Kim Hạ sao?"
Lục Dịch trầm giọng nói: "Ta không dám hy vọng xa vời như vậy..."
Thẩm phu nhân nhìn hắn, rốt cuộc cũng không nói gì, sau đó rời đi.
Bên trong phòng ngoại trừ Kim Hạ ra, không còn ai khác, Lục Dịch nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, ánh nắng chiếu trên bóng dáng hắn càng thêm dài trên mặt đất.
Kim Hạ nhìn ánh hoàng hôn nhẹ nhàng chiếu vào áo bào hắn có chút vàng nhạt, không biết như thế nào trông có vẻ khắp mình hiện lên vẻ hiu quạnh làm nàng nhớ tới một câu thơ "Tịch dương y cựu lũy, hàn khánh mãn không lâm." (Lũy xưa dưới bóng tà dương, khánh ngân vắng khắp rừng hoang lạnh lùng), gian nhà dù không phải ở trên núi rừng, nhưng làm cho người khác cảm nhận được hàn ý trống vắng và lạnh lẽo."
Lục Dịch chậm rãi đi tới, ở mép giường nửa ngồi xổm xuống, hơi hơi ngẩng đầu nhìn nàng.
Trải qua nửa ngày ngắn ngủi, hai người tựa như đã trải qua "thương hải tang điền" (thành ngữ), khuôn mặt từng người tiều tụy, nhìn vào trong mắt lẫn nhau đều là đau lòng. Kim Hạ vành mắt đã hồng, chỉ là nhìn hắn, trong lòng rất nhiều điều muốn nói, nhưng một chữ cũng không thể nói.
Khẩu khí hít sâu thở dài, Lục Dịch trước tiên lên tiếng nói: "Ngày mai, ngươi vẫn là nên theo ý định của ta, cùng đoàn hộ vệ hồi kinh, có được hay không?"
Kim Hạ gật đầu, tự nhiên, giọt nước mắt vẫn trượt xuống hai má
Lục Dịch đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, nhẹ giọng nói: "Bộ dáng này của ngươi, một chút cũng không giống Bộ khoái Lục Phiến Môn một thân hạo nhiên chính khí.
Nhớ tới lời nói của mình lúc hai người ở Dương Châu phá án, Kim Hạ có chút muốn cười, nhưng nước mắt lại càng rơi nhiều hơn.
"Còn tin tưởng ta không?" Lục Dịch hỏi
Kim Hạ vẫn là gật đầu, không có chần chừ.
"Được! Hãy nhớ kĩ lời ta, đừng trách chính mình nữa. Tất cả mọi chuyện, ta đều thay ngươi giải quyết, chỉ là cho ta một chút thời gian. Ngươi chỉ cần sống tốt, không cần suy nghĩ nhiều cũng không cần trả thù gì cả, đối với ngươi mà nói quá là nguy hiểm, ngươi hiểu chưa?" Hắn sâu sắc nhìn nàng.
Kim Hạ gật đầu
"Đồng ý với ta?"
Kim Hạ gật đầu
Nhìn nàng, Lục Dịch khẽ mỉm cười, nắm lấy tay nàng đưa lên nói: "Kim Hạ của ta, có Kim giáp thần nhãn bảo hộ, gặp dữ hóa lành, gặp nạn thành tường..."
Trong biệt viện, Thượng Quan Hi cũng đang thu xếp hành trang, vết thương ở chân nàng cũng gần như khỏi hẳn, muốn cùng Tạ Tiêu đi tìm các sư huynh ở Nam Thiếu Lâm tự.
"Hai người định rời đi sao?" A Nhuệ đứng ở cửa phòng hỏi
Thượng Quan Hi nghe thấy giọng hắn, ngừng tay thu xếp hành trang, từ trong túi vải lấy ra mấy bộ xiêm y cùng áo bào có màu đen, tay nhẹ nhàng phủi phủi, quay người hướng A Nhuệ: "Ở cửa hiệu trong phố, ta có mua những thứ này, không biết có vừa người của ngươi hay không?"
A Nhuệ ngẩn người: "Nếu theo vóc dáng của Thiếu bang chủ thì, khả năng là...."
"Không phải, chính là theo vóc dáng người của ngươi mà mua." Thượng Quan Hi đem xiêm y giao trên tay hắn nói: "Ta còn nhớ kỹ ngươi ở trong Ô An Bang vẫn thường mặc đồ màu đen."
"Đường chủ..."
A Nhuệ không tự giác được, mà nhớ lại quá khứ theo thói quen mà gọi nàng một tiếng.
"Ta cũng hiểu, chỉ cần Nghiêm Tung còn sống, thì ngươi liền không còn cách nào quay trở lại bang hội.." Thượng Quan Hi dừng lại một chút hỏi: "Ngươi tiếp theo dự định sẽ làm gì?"
"..Ta dự định sẽ đi lính vào trong quân đội." A Nhuệ nói, "Cùng giống như hai người, kháng giặc Oa."
Thượng Quan Hi nhìn hắn: "Sau đó thì sao?"
"Sau này..." A Nhuệ cũng không biết nên như thế nào đáp lại nàng.
"Giặc Oa sẽ bị dẹp yên, Nghiêm gia cũng không vĩnh viễn đắc thế, ta ở trong bang chờ ngươi quay về." Thượng Quan Hi bình tĩnh nhìn hắn nói, giống như bàn giao việc cho hắn hằng ngày.
Tự nhiên hốc mắt nóng lên muôn rơi lệ, nhưng A Nhuệ cố kìm nén lại, gật đầu nói: "Ta đã nhớ kỹ thưa Đường chủ!"
Ngày kế, một trăm tên lính hộ tống bạch lộc ra khỏi Tân Hà thành, một đường hướng bắc mà đi. Kim Hạ, Dương Nhạc còn có Dương Trình Vạn cũng theo quay về kinh thành.
Lục Dịch đứng ở phía tên tường thành, nhìn đám người dần dần rời xa, cho đến khi đi mất.
Sầm Phúc, Sầm Thọ vẫn đứng ở bên cạnh phía sau. Thật lâu sau thấy Lục Dịch vẫn không động tĩnh, Sầm Thọ không nhịn được hỏi: "Đại công tử, khi nào chúng ta hồi kinh?"
Lục Dịch lúc này mới xoay người lại, nhàn nhạt nói: "Các ngươi trước tiên hãy đưa Thuần Vu Mẫn trở về, sau đó hồi kinh trước đi. Ta còn có công sự muốn làm."
"Đại công tử, nếu còn có công sự muốn làm, không bằng để Sầm Thọ đưa Thuần Vu cô nương trở về, ty chức lưu lại đây, có việc gì ngài cũng thuận tiện sai phái." Sầm Phúc nói
Sầm Thọ vội nói: "Để ta ở lại, ca ca đi đưa Thuần Vu cô nương trở về đi."
"Các ngươi ai cũng không cần ở lại đây!" Thấy Sầm Phúc còn muốn nói gì, Lục Dịch giơ tay ngăn lại: "Không cần nhiều lời, các ngươi mau chuẩn bị đi đi."
Sầm Phúc, Sầm Thọ không dám nhiều lời, lĩnh mệnh mà đi.
Đợi hai ngươi bọn họ rời đi, Lục Dịch một mình ở trên tường thành đứng đó rất lâu, ánh mắt dừng lại ở trước cửa thành bãi đất trống, hắn còn nhớ kỹ ngày đó gặp lại nàng, binh lính hoang tàn, bóng dáng nàng từ trong màn đêm chạy đến bên mình...
Tất cả, từ nay về sau, đều chỉ có thể chôn sâu ở trong lòng.
Hắn hít sâu mà thở dài, như vậy mà xoay người, từ trên tường thành đi xuống, leo lên lưng ngựa, hướng về trong thành đại lao mà đi.
"Ta muốn gặp hai người này." Hắn lấy ra chế bài cẩm y vệ, lấy ra một tấm danh sách, chỉ ra hai cái tên ở trong đó. Bản danh sách này là bút tích của vị Từ viết lên. Năm ngày trước, hắn thỉnh vị Từ bắt La Văn Long lúc đó còn làm gián điệp có gặp qua một nhóm giặc Oa nên viết ra danh sách này, bọn giặc Oa này hơn phân nửa là đã bị nhốt trong các đại lao ở Lưỡng Triết, có người đã xử tử, có người vẫn còn.
Hắn muốn bắt được chứng cứ La Văn Long đã tư thông với giặc Oa, nên muốn thẩm vấn từ những người này.
Cai ngục đem hai gã phạm nhân áp giải đến, hai người này đều là hàng năm trà trộn vào chốn quan trường, quan gia nào vào trong ngục đều thẩm vấn hắn gần như sắp chết, không thể tưởng tượng được là bọn chúng ở đây đã lâu nhưng không thể nào xử lý được bọn chúng, bọn chúng bây giờ không còn sợ tra tấn, nước sôi như vậy nữa.
"Đem sự tình cùng La Văn Long cùng các ngươi thường hay lui tới nói cho ta." Lục Dịch cũng không cùng bọn chúng nhiều lời, đem một xấp giấy hướng trước mặt đặt xuống, hướng mặt về nghiên mực có sẵn.
"Đại nhân, sự tình hơn một năm trước, ai còn nhớ rõ nữa!" Một tên phạm nhân lười biếng nhìn hắn nói: "Hơn nữa, có phải là ta nói ra thì có thể đem thả bọn ta ra không?"
"Ngươi nghĩ có thể cùng ta bàn bạc điều kiện sao?" Lục Dịch nhàn nhạt nói
"Không dám đưa ra điều kiện, nhưng ngài tưởng từ miệng bọn ta có thể nói ra chút tin tức gì chăng, dù sao cũng phải dẫn dụ bọn ta một chút gì đúng không?" Phạm nhân ánh mắt sắc sảo, vừa thấy là biết Lục Dịch không phải bọn quan viên ở Tân Hà thành này.
Lục Dịch hơi nhướng mày, lạnh lùng cười nói: "Ngươi muốn có điều kiện tốt sao, được!" Đang nói chuyện, hắn đứng dậy, một tay cầm một tờ giấy, một tay cầm ống rửa bút.
"Thăng quan tiến tước, như thế nào?"
Đang nói, hắn đem giấy áp sát trên mặt phạm nhân, lập tức xối nước rửa bút lên mặt hắn, tờ giấy bị ướt dính trên mặt hắn, lập tức áp sát vào mặt tên phạm nhân, làm cho hắn hô hấp khó khăn."
Đối với phạm nhân này mà nói giống như là đang bị tra tấn, hắn thống khổ mà quơ tay quơ chân loạn xạ
Lục Dịch cũng không để ý đến hắn, nhướng mày nhìn về phía phạm nhân còn lại: "Ngươi cũng muốn không?"
"Ta nói, ta nói...ta chuyện gì cũng nói." Phạm nhân kia liền nói
Lục Dịch lúc này mới nhẹ nhàng đem tờ giấy đang ướt ra khỏi mặt hắn. Phạm nhân thở phì phò không ra hơi, kinh hãi mà nhìn Lục Dịch, liền vội nói: "Ta cũng nói, chuyện gì cũng đều nói, đại nhân muốn biết điều gì, ta cũng nói cho ngài."
"Ta còn nhiều điều kiện tốt hơn nữa, đều là đến từ chiếu ngục, ngươi thật sự không muốn thử qua sao?" Lục Dịch lạnh nhạt nói
"Không cần!" Phạm nhân khẩn cầu nói: "Ta nói, bây giờ ta liền nói, tên tiểu tử La Văn Long kia thật không có đạo nghĩa, chuyện của hắn ta đều nhớ kĩ."
Mấy chục ngày ngắn ngủi, Lục Dịch trằn trọc tại Lưỡng Triết lao ngục, một mực điều tra nghe ngóng, thu thập được rất nhiều tư liệu La Văn Long cùng giặc Oa tư thông với nhau.