Sáng ngày kế dậy sớm, Kim Hạ chợt nghĩ đến một chuyện, bọn họ vốn định ngày mai mang bạch lộc hồi kinh, nhưng bây giờ thủ lĩnh lại tới đây, chắc hẳn là phải tạm hoãn chuyện hồi kinh.
Nghĩ đến, Kim Hạ vội đi tìm Lục Dịch, đến gõ cửa phòng, bên trong phòng một chút động tĩnh cũng không có, lại không có người ra mở cửa. Nàng thử đẩy nhẹ cửa, mới phát hiện cửa vẫn không cài then chốt, tiến vào trong thấy Lục Dịch không có ở trong phòng. Thấy chăn mền vẫn còn ngăn nắp, nàng sờ vào thử thấy giường vẫn lạnh lẽo, hiển nhiên Lục Dịch không phải là thức dậy sớm liền ra cửa mà là cả đêm qua không về.
Hắn đi nơi nào không biết?
Kim Hạ trong lòng kinh ngạc, liền nghe thấy sau lưng có tiếng động, quay đầu lại nhìn, chính là Lục Dịch, biểu hiện mệt mỏi, im lặng mà nhìn nàng.
"Lục đại nhân, ngài...." Kim Hạ tiến lên xem xét dò hỏi biểu hiện của hắn: "Ngài sao vậy? Đêm qua đi đâu vậy?"
Lục Dịch vốn tưởng nàng đã biết được hết chân tướng sự thật, trước mắt nhìn thấy nàng vẫn bình thường, còn như vậy quan tâm đến mình, rõ ràng là vẫn chưa biết chuyện, nhìn nàng nhất thời không biết phải nói cái gì.
"Ngài rốt cuộc là làm sao vậy?" Thấy hắn cũng không nói gì, trong lòng Kim Hạ có chút hoảng sợ hỏi: "Ngài có phải hay không lại không muốn để ý đến ta rồi phải không?"
Lục Dịch lắc đầu, chua chát mở miệng hỏi: "Đêm qua, ngươi cùng với Thẩm phu nhân cả đêm nói chuyện gì vậy?"
Nhắc đến việc này, Kim Hạ trong lòng vui vẻ, tiến đến kéo hắn vào phòng ngồi xuống, cười nói: "Ta có một bí mật lớn, ngài có muốn nghe hay không?"
Đã sớm biết được bí mật của nàng, Lục Dịch trong lòng đau khổ, không nói gì, chỉ nhìn nàng.
"Ta vẫn luôn muốn tìm lại cha mẹ ruột của ta, ngài cũng đã biết, bây giờ ta biết được cha mẹ ruột là ai rồi!" Kim Hạ hướng hắn nói: "Hơn nữa ta còn biết được ta có rất nhiều thân nhân...Chỉ tiếc là, bọn họ đều đã không may đã mất, ta không thể gặp được họ."
Lúc nói đến chuyện này, mắt nàng hơi đỏ nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, cười nói: "Ngài làm sao có thể tưởng tượng được, ta lâu nay vẫn luôn gọi Thẩm phu nhân là "Dì", bây giờ lại là dì ruột của ta. Tỷ tỷ của bà ấy là mẹ ruột ta."
Kim Hạ quả nhiên đã biết chuyện, Lục Dịch khổ sở mà hít sâu thở dài, chính mình miễn cưỡng cười nói: "Thật sao, quả thật đúng dịp."
"Còn một chuyện ngài cũng không thể tưởng tượng ra được, cha ruột của ta là Hạ Trường Thanh, ông nội ta chính là Hạ Ngôn." Kim Hạ thẳng lắc đầu: "Ta như thế nào cũng không thể tin được, ta vậy mà cùng tể tướng trước đây có mấy tầng quan hệ. Còn nhà ông ngoại ta, là danh y nổi tiếng ở phủ Tuyền Châu, thường chữa bệnh từ thiện, khó trách Thẩm phu nhân y thật tốt như vậy."
"Ừ!"
"Đúng rồi, Nghiêm Tung chính là kẻ thù của ta, năm đó Thẩm phu nhân từng ám sát Nghiêm Thế Phiên, đáng tiếc sắp thành lại bại, suýt nữa mất mạng, may mà Cái Thúc kịp thời cứu giúp..."
Lục Dịch đột nhiên nắm lấy tay Kim Hạ: "Ngươi phải nghe ta, mặc kệ bao nhiêu thù hằn, mặc kệ kẻ thù là ai, ngươi cũng không được hành động thiếu suy nghĩ. Tất cả những chuyện này, để ta làm thay ngươi."
"Sao!" Kim Hạ bị hắn làm cho ngơ ngẩn, mới phát hiện tay hắn lạnh như băng, hơi lắp bắp lo lắng: "Ngài muốn thay ta làm chuyện gì?"
"Ngươi tuyệt đối đừng học theo Thẩm phu nhân làm chuyện như vậy!" Lục Dịch thở dài hỏi: "Bà ấy có phải hay không bảo ngươi nhất định phải báo thù?"
"Không có!"
"Vậy thì tốt rồi, thế lực của Nghiêm gia ra sao, ngươi cũng không thể nào tưởng tượng ra được, thân phận của ngươi phải tuyệt đối giữ kín, tuyệt đối không được tùy tiện nói cho người khác biết.
"Ngài lại không phải là người ngoài." Kim Hạ nhìn hắn, thẳng thắn nói
Lục Dịch ngẩn người, rồi mới nói: "Đúng, nhưng việc này đối với cha mẹ của ngươi cũng không được nói, ngươi hiểu không?"
Cha mẹ dù sao cũng là người sống ở phố chợ, nói ra chuyện này, chỉ sợ khiến bọn họ thêm phiền não. Kim Hạ nghĩ ngợi rồi gật đầu.
Nắm chặt tay nàng, Lục Dịch lần nữa dặn dò nàng: "Ngươi hãy nhớ lấy, mặc kệ kẻ thù là ai, ngươi đều để chuyện này cho ta, ta nhất định sẽ làm cho rõ chuyện này."
Cảm thấy lời hắn nói có chút kỳ quái, Kim Hạ phỏng đoán hắn là lo lắng mình hành sự lỗ mãng, liền ngây thơ gật đầu: "Yên tâm đi, Nghiêm Tung là người có địa vị cao, ta chỉ đem hắn mà hận đến nghiến răng, ta cũng không nghĩ có thể với tới hắn."
Lục Dịch lúc này mới thoáng buông lỏng, ánh mắt vẫn còn suy tư điều gì, hình như trong lòng còn có vô vàn nỗi lo lắng...
Đem một chút muối mặn cùng củ cải thái nhỏ bỏ vào trong chảo xào thịt, bỏ tôm khô ngâm dấm lên trên, vừa lúc nấu xong nồi cháo tỏa nhiệt, lại còn rán thêm một con cá nhỏ xốp giòn, những món này đều là những món ăn thường ngày mà Dương Trình Vạn ăn ở nhà, Dương Nhạc cẩn thận chuẩn bị rồi mời cha đến dùng cơm.
Từ khi nhận Kim Hạ là người thân, Thẩm phu nhân trong lòng nói không nên lời nỗi niềm vui sướng, còn muốn dẫn Kim Hạ về Tuyền Châu, quê hương mình, đối với Cái Thúc tất nhiên không có ý kiến gì, vậy là Thẩm phu nhân lập tức hỏi ý tứ của Dương Trình Vạn.
Dương Trình Vạn cũng không có ý kiến nói: "Ta có thể thay Hạ nhi ở Lục Phiến Môn xin phép là được."
"Phải rồi." Thẩm phu nhân còn một chuyện muốn cùng hắn thương lượng nói: "Hạ nhi, nó dù sao cũng là cô nương gia, mặc dù có chút cơ trí, nhưng ở lại tại Lục Phiến Môn suốt ngày đánh đánh giết giết cũng không phải là kế lâu dài. Tuổi nó hiện giờ cũng không nhỏ, ta suy nghĩ rằng nó có hay không cũng nên tính đến chuyện chung thân đại sự."
Dương Trình Vạn gật đầu, trong đầu có ý nghĩ liền nói: "Ta đã nghĩ qua, nó cùng Nhạc nhi từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, hiểu rõ lẫn nhau, tính nết cũng hợp nhau, ngươi nếu không chê trách, liền chọn ngày lành tháng tốt để bọn nó kết thân với nhau."
Lời vừa nói ra, không chỉ có Dương Nhạc đang đứng ngây ngốc ở đó mà còn cả Thuần Vu Mẫn đang phụ giúp dọn bát đĩa cũng ngừng bước chân.
"Cha, người,...người sao lại có chủ ý này? Sao lại không hỏi con một tiếng?" Dương Nhạc vội nói
Dương Trình Vạn mặt trầm như nước: "Hôn nhân đại sự, tất nhiên là phải nghe theo lời của cha mẹ, ngươi nghe ta là được."
"Cha! Người biết rõ ràng cũng biết là Kim Hạ cùng Lục đại nhân...."
"Kim Hạ cùng Lục đại nhân không thể nào được!" Dương Trình Vạn cắt ngang lời hắn, nghiêm trọng nói
"Chỉ cần Lục đại nhân nguyện ý cưới nàng, đây chính là chuyện tốt, sao lại không được?" Dương Nhạc chính là không hiểu vì sao cha lại ngăn cản việc này.
Thẩm phu nhân lúc này cũng mở miệng nói: "Dương đại ca, chuyện của Hạ nhi cùng Lục đại nhân ta cũng hiểu rõ. Ta cũng có nghĩ tới, Lục đại nhân dù sao cũng là con trưởng của Lục Bỉnh, hắn nếu kết hôn cùng Hạ nhi, dùng thân phận của hắn, vừa lúc có thể...."
"Không được! Tuyệt đối không được!"
Dương Trình Vạn vẫn là quả quyết không đồng ý
Lúc này Kim Hạ vừa lúc cùng kéo Lục Dịch đi tới cửa, nghe thấy bên trong đang nói chuyện, nhịn không được hỏi: "Rốt cuộc vì sao lại không được?"
Nghe thấy tiếng, Dương Trình Vạn quay đầu nhìn về phía Kim Hạ, lại thấy tay nàng nắm chặt tay Lục Dịch, nhíu mày trách móc: "Hạ nhi, ngươi đến đây!"
Kim Hạ lắc đầu, hướng Lục Dịch vẫn nhất quyết kề bên lại nói: "Rốt cuộc là vì sao lại không được? Người dù sao cũng cho con biết rõ nguyên cơ là gì?"
Thấy Kim Hạ vẫn không nhúc nhích, Dương Trình Vạn chuyển hướng Lục Dịch, trầm giọng hỏi: "Lục đại nhân, Hạ nhi có phải hay không đem thân thế của mình nói cho ngài biết rồi phải không?"
Lục Dịch nặng nề gật đầu
"Như vậy thì ngài hẳn đã biết được, thân phận của ngài cùng thân phận của Kim Hạ, vốn là không nên ở bên nhau."
Không đợi Lục Dịch trả lời, Kim Hạ vội vàng thay hắn nói: "Thủ lĩnh, ngài ấy căn bản là không để ý đến thân phận của ta, ngài ấy chỉ cần con vẫn yên bình, cũng không cần con phải đi báo thù, con cũng chỉ muốn cùng ngài ấy vững vàng ở bên nhau. Thủ lĩnh, con van xin người, người đồng ý cho chúng con đi. Ngược lại, con nhất định là muốn gả cho hắn, lời này đối với hắn tuy chưa từng nói qua, nhưng trong lòng con đã suy nghĩ rất nhiều lần rồi..."
Tay nắm chặt Lục Dịch bỗng chốc hơi run rẩy, lộ rõ vẻ bất an của nàng. Lục Dịch cúi đầu nhìn nàng, nghe thấy lời nàng nói, trong lòng khí huyết từng trận cuồn cuộn tuôn trào, đau lòng đến nỗi không biết phải làm thế nào mới có thể trả thù cho nàng.
"Thủ lĩnh...." Kim Hạ cầu xin nhìn Dương Trình Vạn
"Dương đại ca." Thẩm phu nhân nói giúp Kim Hạ, "Hai đứa nhỏ này nếu đã có ý định, ngài cũng nên tác thành cho bọn họ. Năm đó, ngài cùng tỷ tỷ cũng là bởi vì mẹ ta ngăn cản nên mới chia cắt, ngẫm nghĩ lại, ngài nên nghĩ cho Hạ nhi mới phải."
Dương Trình Vạn khẩu khí thở dài, đứng dậy nói với Kim Hạ: "Được, ngươi đi theo ta, ta sẽ nói cho ngươi biết rốt cuộc vì sao lại không được. Thẩm phu nhân cũng theo ta đi."
Thẩm phu nhân cũng khó hiểu, đứng dậy cùng đi qua.
Kim Hạ nắm chặt tay Lục Dịch, nhìn hắn nói: "Ngài yên tâm, cho dù thủ lĩnh có nói gì, ta đều không thay đổi chủ ý, ngài chờ ta!"
Lục Dịch biết nàng đi lần này, hai người chính là muôn vàn trắc trở, trong lòng đau khổ, cũng nắm lấy tay nàng, lên tiếng nói: "Ngươi cũng phải nhớ lấy lời ta."
Kim Hạ gật đầu, buông tay hắn ra, đuổi theo Dương Trình Vạn.
Lục Dịch đứng tại chỗ, hơi ấm từ trong nàng vẫn còn, từ từ nhìn nàng rời đi.
Dương TrÌnh Vạn đi vào trong gian phòng, chờ Kim Hạ cùng Thẩm phu nhân đi vào, ra hiệu Kim Hạ đóng cửa lại.
"Thủ lĩnh, người nói đi, rốt cuộc là nguyên cớ gì?" Kim Hạ hỏi
Thẩm phu nhân cũng nhìn Dương Trình Vạn, chờ đợi hắn nói ra nguyên nhân thật sự.
"Ngươi có biết, kẻ thù thật sự để Hạ Ngôn vào chỗ chết là ai không?" Dương Trình Vạn nhìn Kim Hạ: "Ngươi có hay không nghĩ tới, là ai viết tên Hạ Ngôn vào sổ sách chịu chết không?"
Kim Hạ không suy nghĩ nhiều, liền nói: "Đương nhiên là Nghiêm Tung."
Dương Trình Vạn gật đầu nói: "Nghiêm Tung tính như là một người, nhưng khi ấy hắn không đứng ra tự mình làm, kẻ thù đứng ở phía sau tự mình chỉ thị chính là Lục Bỉnh!"
Kim Hạ hoàn toàn sửng sốt
Thẩm phu nhân cũng cả kinh, liền hỏi: "Lục Bỉnh cùng Hạ Ngôn dù không tính là quan hệ thân thiết, nhưng xem ra vẫn kính trọng lẫn nhau, hắn vì sao lại muốn hại Hạ Ngôn?"
"Bởi vì trước đây Hạ Ngôn từng thu thập được sổ sách cáo buộc tội của Lục Bỉnh, chúng cứ vô cùng xác thực, hắn vốn là dự định bẩm tấu lên thánh thượng, nghiêm ngặt trừng phạt Lục Bỉnh. Nhưng Lục Bỉnh đã tới cửa khổ sở cầu xin, cuối cùng Hạ Ngôn cũng bỏ qua cho hắn."
Thẩm phu nhân nghe xong càng thấy khó hiểu: "Nếu Hạ Ngọn bỏ qua cho hắn, hắn nên cảm kích mới phải, sao lại muốn hại Hạ Ngôn?"
"Lục Bỉnh là dạng người nào, hắn tâm cao khí ngạo, như thế nào phải chịu làm nhục như vậy. Sau chuyện này, hắn đối với Hạ Ngôn hận thấu xương, ta ở ngay bên cạnh hắn, sao có thể không biết." Dương Trình Vạn chậm rãi nói
"Cho nên...cho nên, Lục Bỉnh cũng là kẻ thù của ta?"
Kim Hạ trong đầu trống rỗng, giống như hoàn toàn không thể suy xét được gì.
Dương Trình Vạn nhìn Kim Hạ, hơi có phần đau lòng nói: "Đúng! Chính là bởi vì Lục Dịch chính là con của Lục Bỉnh, cho nên ta mới ngăn cản ngươi ở cùng hắn. Thứ nhất, Lục Bỉnh đối với Hạ Ngôn có ý hận, một khi bị hắn phát hiện ngươi là cháu gái của Hạ Ngôn, mặc dù không đến mức muốn giết ngươi, nhưng là tuyệt đối không cho người vào cửa. Thứ hai, Lục Dịch là con của kẻ thù, Hạ gia hơn trăm người, còn có Lâm gia hơn bảy mươi ngươi, đều là người nhà của ngươi, ngươi là sao có thể yêu con trai của kẻ thù, lại càng không thể gả cho hắn.
Kim Hạ vốn là dựa vào cột tường mà nghe hắn nói, nghe xong, chỉ cảm thấy trong người từng trận từng trận lạnh đến phát run, từng trận thấu xương thấu tâm can, làm người cũng không đứng vững nữa, thân bất do kỷ ngồi xuống đất.
Thẩm phu nhân yên lặng một lúc lâu, đột nhiên nhìn thẳng Dương Trình Vạn: "Chuyện này, ngài hôm qua vì sao không nói cho ta?"
Dương Trình Vạn không lên tiếng.
"Ngài có phải hay không bởi vì Lục Bỉnh đối với ngài chiếu cố vài lần, vì vậy muốn giấu kín luôn việc này, nếu không phải đứa nhỏ này cứ khăng khăng muốn cùng Lục Dịch ở bên nhau, ngài cũng sẽ giấu kín việc này phải hay không?" Ngón tay Thẩm phu nhân phát run lên: "Ngài chăm sóc tốt cho Kim Hạ nhiều năm như vậy, ta rất cảm kích ngài, không có cách nào giúp tỷ tỷ báo thù, ta một chút cũng không trách ngài, làm sao ngài có thể lừa dối ta như thế này!"
Dương Trình Vạn cũng không nói gì
Nhớ tới chính mình từng cứu sống Lục Dịch, Thẩm phu nhân càng hận chính mình: "Thật không nghĩ tới, ta như vậy mà còn cứu lấy hài tử của Lục Bỉnh, chuyện này thật sự không thể tin được! Lục Bỉnh hại ta cửa nát nhà tan, thế nhưng ta lại cứu con hắn một mạng."
Kim Hạ giương mắt nhìn Thẩm phu nhân, khó thở, ánh mắt đau đớn.
Qua được chốc lát, Thẩm phu nhân tự nhiên đứng lên, trong miệng lẩm bẩm nói: "Cũng may vẫn còn kịp, hắn vẫn còn ở đây, ta nhất định làm một liều thuốc là có thể giết chết hắn, là có thể giết hắn..." Vừa nói Thẩm phu nhân liền đi ra ngoài.
Nghe vậy, Kim Hạ cả kinh, liền đứng dậy không kị, từ trên đất mà bò đi lăn nhào ra ôm lấy chân của Thẩm phu nhân.
"Thả ta ra!" Thẩm phu nhân bắt lấy tay Kim Hạ.
Kim Hạ gắt gao giữ chặt, tay không chịu buông ra.
Thẩm phu nhân cả giận nói: "Ngươi mau thả ta ra! Ngươi có biết hay không cái gọi là cảm giác cửa mất nhà tan? Đó là cha mẹ ngươi...người thân của ngươi, bọn họ đều đã chết! Con của kẻ thù đang gần ngay trước mắt, mà thù lại không báo được, còn đi cứu mạng hắn."
Mỗi câu đều như đánh thật mạnh vào trong lòng Kim Hạ, nàng làm sao không biết, làm sao không hiểu, sớm đã đầy mặt đều là nước mắt, tay nàng trước sau cũng không buông ra. Dương Trình Vạn ở bên nhìn, cản cũng không thể cản, cũng cũng nhịn được rũ nước mắt xuống.
"Cả đêm qua cùng ngươi nói nhiều chuyện như vậy, nhưng ở trong tâm, cha mẹ, ông ngoại ngươi đều không coi là cái gì phải không? Chính ngươi không thể báo thù được, nhưng ngươi đừng ngăn cản ta. Ngươi có thể không thích hợp làm hài tử của Lâm gia, nhưng ta thì là...."
Thẩm phu nhân vừa xúc động vừa phẫn nộ, đánh Kim Hạ vài cái.
Kim Hạ im lặng chịu đòn, khóc nấc đến nghẹn ngào, cũng không biết làm thế nào mới có thể thỉnh cầu Thẩm phu nhân đừng đi hại Lục Dịch. Nàng thoáng buông lỏng Thẩm phu nhân, quỳ gối lùi ra một bước, nặng nề hướng Thẩm phu nhân dập đầu xuống đất.
Nàng dập đầu từng cái từng cái một, dập đầu vừa nhanh vừa vội, đến cả tiếng dập đầu xuống đất cũng vang lân rõ mồn một.
"Ngươi..."
Thẩm phu nhân đứng ở đó, vừa bực mình vừa đau lòng, càng không nói gì được.
Cái Thúc ở ngay bên ngoài, nghe thấy bên trong có động tĩnh bất thường, đẩy cửa nhìn vào, kinh ngạc nói: "Chuyện gì thế này? Hài tử này sao lại dập đầu đến đỏ trán?"
Thẩm phu nhân cúi đầu nhìn Kim Hạ, trong mắt cũng tràn đầy nước mắt.
Biết rằng chính mình cũng không thể nào ngăn được Thẩm phu nhân, cũng không có cơ sở để mà cản bà ấy, Kim Hạ lại càng không có mặt mũi khuyên can, chỉ một mực mà dập đầu.
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Thấy mọi người đều rơi lệ, Cái Thúc vội nói
"Năm đó chính là Lục Bỉnh xúi giục kẻ thù viết nên sổ sách đó, hại Hạ gia cùng Lâm gia. Ngươi nói xem, Hạ gia hơn trăm người, Lâm gia hơn bảy mươi người, lại không thể chống đỡ được tình nhân của Hạ nhi." Thẩm phu nhân thân thể phát run: "Sớm biết được, lúc đó ta đã không cứu hắn, cũng coi như là trả thù cho cha mẹ."
"Lục Bỉnh, cũng là kẻ thù của nàng?"
Cái Thúc hiểu rõ việc này, lại nhìn sang Kim Hạ đang liều mạng mà dập đầu, tức khắc chân tay luống cuống, cũng không biết nên làm thế nào ngưng chuyện này lại.
"Từ nay về sau, ngươi đừng gọi ta là dì nữa, tỷ tỷ không có hài tử như ngươi!" Thẩm phu nhân nói với Kim Hạ bằng giọng run rẩy, "Ngươi đứng lên đi, ta không chịu nổi đáp lễ của ngươi."
Kim Hạ nghe vậy, nước mắt vẫn tuôn ra, trán vì dập đầu liên tục có một chút hồng, rồi có chỗ còn bị rách đến chảy máu.
"Đừng như vậy, bà làm vậy làm nàng không biết sẽ như thế nào? Đừng đem hài tử ra mà uy hiếp như vậy." Cái Thúc thực sự không thể nhìn nổi nữa liền khuyên can.
Ở bên trong phòng, lờ mờ nghe được động tĩnh bên trong, Lục Dịch nhìn thấy Kim Hạ đang quỳ trên mặt đất, trong lòng đau đớn, từ xa tiến đến đỡ nàng dậy: "Kim Hạ, mau đứng lên đi!"
Nhìn thấy hắn, Kim Hạ vội vã đẩy hắn ra: "Ngươi đi đi! Ngươi mau đi đi!"
Thẩm phu nhân nhìn thấy Lục Dịch, trong mắt lửa giận càng sâu: "Lục Dịch, ngươi và ta coi như bất luận là có thù oán, ta lại là người cứu ngươi một mạng không phải sao?"
Lục Dịch đỡ lấy Kim Hạ, tay đỡ lấy trán nàng đang chảy máu, gật đầu nói: "Đúng! Mạng này của ta là do tiền bối cứu, tiền bối muốn giết ta cũng được, ta tuyệt đối không nói hai lời."
"Không được....không được..." Kim Hạ vội la lên, nước mắt lại rơi, nhìn về phía Thẩm phu nhân mà cầu xin, "Đừng....đừng"
Lục Dịch an ủi Kim Hạ: "Ngươi không nhớ kỹ lời ta nói sao, mặc kệ bao nhiêu thù, mặc kệ kẻ thù là ai, ta thay ngươi xử lý thỏa đáng. Cha làm ra việc này, ta tới thay cha trả nợ. Ngươi cho ta một chút thời gian, ta sẽ xử lý thỏa đáng cho ngươi."
"Xử lý? Làm thế nào mà xử lý lại có thể bù đắp được cho Hạ gia và Lâm gia?" Thẩm phu nhân hỏi hắn
Lục Dịch hít sâu nói: "Tại hạ chắc chắn sẽ làm hết sức, chính là lấy mạng chống đỡ cũng không nói hai lời."
Thẩm phu nhân nhìn chằm chằm hắn cùng Kim Hạ, ánh mắt đau đớn, lát sau lại nói: "Ta bây giờ không muốn lấy mạng ngươi, không phải vì ta tin lời ngươi, mà là vì đứa nhỏ này. Nhưng Hạ nhi hôm nay đã thay ngươi cầu xin, bất trung bất hiếu, càng không xứng đáng làm hài tử của Lâm gia. Kim Hạ, ta vốn là đưa người về quê nhà Tuyền Châu, hiện nay xem ra, cũng không cần nữa."
Tự giác mà xin gia môn thứ lỗi, Kim Hạ đầu đều không ngẩng lên, nước mắt lại càng không ngăn được mà chảy xuống
Thẩm phu nhân xoay người rời đi, Cái Thúc cũng theo bà ấy rời đi.
Lục Dịch đỡ Kim Hạ, nàng hai mắt đẫm lệ mà nhìn hắn, rồi mới nhẹ nhàng đẩy tay hắn ra, chính mình chậm rãi hướng đi ra ngoài.
Bên ngoài ngay lúc này
Kim Hạ trong đầu trống rỗng, mơ màng ngửa đầu, nhìn thấy ánh mặt trời chói rọi mà chiếu xuống làm chói mắt
Ngay sau đó, nàng thân mình choáng váng, từ bậc thềm mà ngã xuống