Mắt còn chưa nhìn rõ thì mùi hương quen thuộc đã quấn quanh mũi.
Đôi mắt đen mở lớn, cái ôm ấm áp quen thuộc quá, hơi ấm quen thuộc quá.
Lâm Thi Dĩnh đương nhiên không nghĩ tới Hàn Duẫn Nghiên sẽ đột nhiên xuất hiện ở cửa, không chào hỏi tiếng nào, trực tiếp xông vào cuộc sống của cô.
Nhưng mà không quan trọng. Quan trọng là tùy hứng làm bậy như thế này thật sự rất tốt.
Ai bị dọa đến hú hồn mà không thét lớn đúng không? Vậy nên Lâm thị cũng muốn thét lớn lắm, cơ mà một giây sau liền thôi, bởi vì cô nhìn thấy đối phương ôm chặt mình.
Cô nhớ nàng.! Thật sự rất nhớ nàng.!
Khoảnh khắc này, Lâm Thi Dĩnh quên rằng ở trong phòng mình còn có hai người.
Có gì đó từ cổ rơi rớt vào lòng.
Hàn Duẫn Nghiên vẫn dúi đầu vào cổ cô, Lâm Thi Dĩnh cảm giác được cổ mình có gì lạnh lành, cũng cảm giác được thân thể của Hàn Duẫn Nghiên đang khẽ run.
Hàn Duẫn Nghiên đang khóc, cái người xưa này toàn ở trước mặt cô ngang ngược ngông cuồng, giương nanh múa vuốt thì bây giờ đang ở trong lòng cô khóc không thành tiếng.
Lâm Thi Dĩnh nên nói cái gì bây giờ???
Hàn Duẫn Nghiên vì cô mà rơi xuống nước mắt sao?
Thời điểm Hàn Duẫn Nghiên nhìn thấy Lâm Thi Dĩnh, nàng chỉ biết nàng muốn ôm cô ấy thật chặt, lời muốn nói cũng không nhớ nữa. Tận cho đến khi đối phương ôm lại mình, thì nước mắt kiềm nén lâu ngày cũng thỏa thuê rơi xuống.
Kinh hoàng, bất an lại thêm nhớ mong, mặc dù là người phụ nữ kiên cường cỡ nào, đối mặt với cái ôm ấm áp này nước mắt sẽ không thể không rơi, huống chi, nàng chẳng qua chỉ là một người phụ nữ bình thường thôi.
Một người phụ nữ đang yêu.
Lâm Thi Dĩnh dùng sức gắt gao ôm lấy Hàn Duẫn Nghiên, giống như muốn đem đối phương hòa vào lòng ngực, bất mãn, tức giận, chỉ cần nhìn thấy người trước mắt, cảm nhận hơi ấm của người đó ở trong lòng, mọi xúc cảm không vui sẽ như mây khói tan đi từng đợt vào không trung.
Cần gì phải tính toán nhiều như vậy? Chỉ cần biết mình thích đối phương, thật sự rất thích đối phương không phải là rất tốt sao?
"A Dĩnh, tôi về rồi." Giọng nói buồn hiu không có trong trẻo như thường ngày. Lâm Thi Dĩnh đặt cằm lên vai đối phương, khóe miệng cong cong.
"Hàn Duẫn Nghiên, mừng cậu trở về."
"Hừm, hừm"
Tiếng ho khan từ trong nhà vang lên, Lâm Thi Dĩnh coi như nhớ ra hai vị khách không mời mà đến. Hai người đang ôm nhau cũng lập tức cách ra, Hàn Duẫn Nghiên vội vã lau chùi khóe mắt, nhưng hai bàn tay đan chặt không chịu bỏ ra.
"Tiểu Dĩnh, vị này là?" Ở trong phòng đợi lâu quá, Lâm mama lên tiếng.
Hàn Duẫn Nghiên bây giờ mới nhìn thấy người phụ nữ chừng tuổi đứng ở trong nhà. Bà mặc trên người bộ trang phục nhã nhặn, màu sắc phối hợp vô cùng tỉ mỉ. Hấp dẫn Hàn Duẫn Nghiên chính là ánh mắt, ánh mắt của người trước mặt rất giống với ánh mắt người đứng bên cạnh nàng.
Lâm Thi Dĩnh bởi vì Hàn Duẫn Nghiên trở về mà tâm trạng cực kỳ vui vẻ, vậy nên không trưng ra khuôn mặt bất lương với cha mẹ nữa, cô mỉm cười nói "Mẹ, cô ấy là bạn con, tên là Hàn Duẫn Nghiên."
Hóa ra là mẹ của Lâm Thi Dĩnh, Hàn Duẫn Nghiên bừng tỉnh, mặc dù làm bạn đã sáu bảy năm, cơ mà nàng chưa từng nhìn thấy cha mẹ của Lâm thị, gặp mặt phụ huynh nàng đương nhiên sốt ruột, cơ mà bề ngoài vẫn duy trì sự tao nhã, lúc nãy thất thố cũng được nàng dùng nụ cười hoàn mỹ mà giấy đi. "Chào dì, con tên Hàn Duẫn Nghiên, là bạn kiêm hàng xóm của A Dĩnh ạ."
Lâm mama lúc nãy còn đang cảm thấy kỳ quặc nha, tự nhiên con gái ra mở cửa lại cùng một người khác ôm nhau, còn tưởng là phần tử bất hợp pháp nào, làm bà lo lắng đi lên nhìn, hóa ra đối phương là một cô gái.
Hơn nữa còn hiểu biết lễ nghi, nụ cười trên mặt dịu dàng hiền lành bla bla bla...(đã lược qua n+ từ ca ngợi.) nói chung là hoàn toàn khác con gái của bà, hoàn toàn là hình ảnh con gái lý tưởng của bà nha.! Quan trọng là cô gái này xinh đẹp không thua gì con gái của bà luôn.!
Đánh giá một câu, Lâm mama là người nhan khống (mê cái đẹp)
Lâm Thi Dĩnh và Hàn Duẫn Nghiên nhìn thấy ánh mắt sáng rực của Lâm mama là lập tức thấy không ổn rồi, còn chưa kịp phản ứng thì Lâm mama đã chen giữa hai người, Lâm mama đánh mông không chút thương tiếc hất con gái của bà ra một bên. Thân mật nắm lấy tay Hàn Duẫn Nghiên, dáng vẻ hiền hậu nói "Ôi, tiểu Nghiên, không ngại dì gọi con như vậy chứ?"
Hàn Duẫn Nghiên lúc thấy Lâm thị bị đẩy ra sợ tới hú hồn, Lâm mama chắc không có quên Lâm Thi Dĩnh bây giờ là liệt sĩ đâu nhỉ? Cơ mà coi như cũng may mắn đi, Lâm mama lúc đánh mông không dùng lực, nên cũng không tạo cho người của nàng thương tổn gì...
Hàn Duẫn Nghiên tươi cười nói "Không sao ạ, người nhà đều gọi con như vậy."
Ba xạo.! Lâm Thi Dĩnh trong lòng hét lên, cảnh giới bóc phét của Hàn Duẫn Nghiên đạt tới cảnh giới rồi. Cô nhớ rất rõ nha, Hàn Duẫn Nghiên ghét nhất chính là ai thêm chữ tiểu vào tên nàng, năm trung học có lần cô cố ý đùa giỡn, liền bị Hàn Duẫn Nghiên nhúng vào nguyên thùng giấm chua ==.
Chỉ tiếc cô có la lớn cũng chả ai thèm chú ý, Lâm mama đã thành công kéo Hàn Duẫn Nghiên đi, còn không quên dặn Lâm Thi Dĩnh nhớ đóng kính cửa.
Hàn Duẫn Nghiên theo Lâm mama ngồi vào ghê sofa, trên chiến trường thật ra còn có một thời, mắt mang gọng kính vàng, cả người để lộ ra cảm giác nghiêm nghị, tuổi không quá lớn. Dáng vẻ này chắc là ba của Lâm Thi Dĩnh.
"Tiểu Nghiên, đây là Lâm baba." Lâm mama giới thiệu.
Hàn Duẫn Nghiên mỉm cười kính cẩn nói "Con chào chú."
Lâm baba tuy mặt lạnh, nhưng ánh mắt thỏa mãn trầm ổn nói "Ừm, chào con."
Quả nhiên là trụ cột gia đình ha, thấy người lạ liền thay đổi hình thức.!
Lâm mama tìm được con gái lý tưởng, nên Lâm baba cũng không nói gì, bởi vì ông là người cực kỳ yêu vợ, chỉ cần vợ thích cái gì cũng cho mà.
"Tiểu Nghiên với Tiểu Dĩnh nhà dì quen biết bao lâu rồi?"
Hàn Duẫn Nghiên suy nghĩ một chút "Dạ, còn với A Dĩnh là bạn học từ hồi cấp ba lên tới đại học."
Đáp án này làm Lâm mama rất ngạc nhiên nha "Ra là quen biết lâu như vậy, aiz nếu biết sớm thì dì đã thường xuyên tới trường rồi." Lời này đúng là có chút tiếc hận.
Uầy, Hàn Duẫn Nghiên cảm thấy tốt nhất không nên, nếu cấp ba mà Lâm mama hay tới trường thì chắc nàng và Lâm mama có thể đánh nhau không chừng ý....
Phải biết nha, năm đó toàn trường đều biết tới hai người bọn họ.
"Quên đi. Lúc đó còn chả biết mẹ với ba đi du lịch ở chỗ nào."
Lúc này Lâm Thi Dĩnh lết tới phòng khách, không nói gì nhét mông vào giữa hai người, động tác này rõ ràng là chân truyền của Lâm mama. Có điều nha, gừng càng già càng cay, Lâm mama bất động như núi ngồi một chỗ, nếu không phải Hàn Duẫn Nghiên nhích sang một bên thì Lâm thị đã bị nội thương lần hai rồi. cũng nhờ vậy nên Lâm thị quang minh chính đại ngồi vào lòng Hàn Duẫn Nghiên.
Nghe lời này Lâm mama không có vui "Con đúng là đứa nhỏ không hiểu chuyện, mẹ với ba con làm vậy là để con rèn luyện chính mình, có thể sống độc lập biết không? Con xem coi không phải bây giờ con rất khỏe mạnh đó thôi?"
Đối với câu trả lời này, Lâm Thi Dĩnh khịt mũi coi thường.
Hàn Duẫn Nghiên đúng lúc mọi người không chú ý liền kéo kéo tay áo đối phương, ánh mắt biểu hiện không đồng ý.
Được được, bây giờ ai cũng là địch của cô rồi.
Lâm Thi Dĩnh thở dài, thu lại dáng điệu muốn ăn đòn, nghiêng đầu đi chỗ khác không thèm đẻ ý hai người bên kia.
Cơ mà chuyển động nhỏ này sao có thể qua mắt Lâm mama, tuy cảm thấy có chút kỳ quái khi tiểu bá vương của bà nghe lời như vậy, nhưng mà không sao, bà đang rất vui vẻ khi nhìn thấy Hàn Duẫn Nghiên.
Lễ phép đáng yêu như vậy, sao không phải con gái cưng của nhà ba chứ??? Lâm mama tiếc nuối lắc đầu.
Mặc dù bị đứa nhỏ của mình chen ngang, nhưng Lâm mama vẫn tiếp tục dò hỏi "Tiểu Nghiên, con làm nghề gì?" Lúc thấy nàng, bà đã để ý đồng phục trên người.
Nói về công việc, Hàn Duẫn Nghiên luôn luôn tự hào, nàng nở nụ cười tự tin, mắt sáng lên "Con làm tiếp viên hàng không ở sân bay Quang Vinh Hưng ạ."
"Khó trách quần áo lại đẹp như vậy." Thích chưng diện là thiên tính của phụ nữ, huống còn làm cái nghề mà biết bao nhiêu cô gái mơ mộng, aiz bà thật thích đứa nhỏ này nha~ "Có điều, Tiểu Nghiên dáng vóc như vậy hẳn là mặc cái gì cũng sẽ rất đẹp nha~ không giông đứa nhỏ của bọn ta."
"Này này, ăn nói rõ một chút.! Đứa nhỏ của bọn ta là ám chỉ ai??"
Lâm đại minh tinh rõ ràng không vui, đối với dáng vóc cô rất tự tin nha, quần áo kiểu gì mà cô chưa từng mặc qua?
Lâm mama nhìn cô đánh giá một hồi sau đó an ủi nói "Tiểu Dĩnh, đừng tự tin, mẹ không ghét bỏ con đâu."
Mẹ không phải là đang ghét bỏ con đó sao?! Nhìn ánh mắt xem.! Lâm Thi Dĩnh cúi đầu nhìn chính mình, rồi lại nhìn người bên cạnh.
Hừ.! Lâm Thi Dĩnh nghiêng đầu.
Hành vi ngạo mạn của Lâm thị được Hàn Duẫn Nghiên nhìn thấy rất rõ ràng, tự cho mình giấu diếm tốt, đứa nhỏ này thiệt đáng yêu.
Trở lại vấn đề chính. Hàn Duẫn Nghiên bảy phần chân thành, phần ao ước.
"Kỳ thực dì giữ gìn thân thể tốt quá ạ, da của dì nhìn rất đẹp." Câu này Hàn Duẫn Nghiên không có nói dối, Lâm mama tuy đã làm mẹ, con của bà đã sắp ba mươi luôn rồi, cơ mà từ vóc người mà nói, Lâm mama đúng là người biết giữ gìn tuổi thanh xuân, ngay cả nếp nhăn cũng không có....
Lâm mama che miệng cười khẽ, phụ nữ đương nhiên thích nghe khen khơi, đặc biệt người khen còn là mỹ nữ, đương nhiên bụng bắn pháo hoa rồi.
"Tiểu Nghiên miệng thật ngọt nha~ đâu giống con bé Dĩnh, nói câu nào cũng muốn lấy mạng câu đó."
"A Dĩnh chỉ là hay ngại ngùng thôi ạ. Con cùng cậu ấy nói chuyện cũng vậy đó, có điều nếu cậu ấy ngại là tai lại đỏ ửng hà."
"Đúng đúng, hồi con bé năm tuổi dì cũng phát hiện ra."
"Con hồi cấp ba mới thấy được ạ."
Hai người trò chuyện giống như tri kỷ, không thèm coi ai ra gì thảo luận vô cùng phấn khích, hai người nhiệt tình trao đổi vấn đề, đương nhiên là vây quanh trung tâm đang ngồi chết trân ở giữa, Lâm Thi Dĩnh.
"Mẹ.!"
Lâm Thi Dĩnh giận quá la làng, đây là mẹ ruột của cô đó hả?????
Chỉ tiếc, có la to hơn thì chả ai thèm quan tâm. Lâm mama đột nhiên nhớ ra gì đó, bà nói "Đúng rồi, Tiểu Nghiên, dì nói cho con biết, Tiểu Dĩnh mà ngại ngùng sẽ tự vuốt vuốt đầu ngón tay của mình. Con nhìn xem."
Hai đôi mắt lập tức nhìn ngón tay của Lâm thị, đúng như lời nói, Lâm thị đang vuốt vuốt đầu ngón tay trái.
Sau đó hai tai sẽ đỏ bừng.
Đáp án không cần nói cũng biết.
"Hai người ăn nói lung tung.!" Lâm Thi Dĩnh vội vàng giấu tay đi, tức giận để bể phổi.
Hàn Duẫn Nghiên cười trộm trong lòng, mắt phượng cũng mỉm cười nhìn người đang giận hờn ở trong lòng nàng. Tay nàng nhẹ nhàng nắm chặt tay trái của Lâm Thi Dĩnh rồi xoa xoa. Chỉ là người ta đang ở trạng thái sống dở chết dở nên không có để ý tới, nhưng mà vẫn để đối phương nắm chặt. Đương nhiên, đánh chết cô cũng không nói hành động này của Hàn Duẫn Nghiên làm cô thấy thỏa mãn vô cùng.
"Dì, dì có thể nói cho con biết chuyện của A Dĩnh không ạ? Cậu ấy không thèm nói với con chuyện gì hết ấy ạ." Hàn Duẫn Nghiên biểu hiện oan ức nhìn Lâm mama
Chèn chèn.!
"Đương nhiên" Lâm mama vỗ vỗ ngực "Để dì kể cho con nghe..."
Hàn Duẫn Nghiên vừa nghe vừa gật, đôi mắt sáng ngời. Nếu muốn biết chuyện của Lâm Thi Dĩnh thì chỉ cần hỏi dì thôi, bởi vì dù sao cũng là mẹ, chuyện của con cái đương nhiên sẽ rõ ràng. Mà Lâm mama yêu thích nàng, nên mấy cái chuyện đen thui trong lịch sử của Lâm Thi Dĩnh, Lâm mama nói ra sạch sẽ.
Đặc biệt nha, hồi ở nhà trẻ ai kia còn có một cậu bạn trai nhỏ. Hàn Duẫn Nghiên híp híp con mắt nguy hiểm, nhưng mặt vẫn giữ nụ cười.
Lâm Thi Dĩnh lạnh sống lưng, cô xoay đầu nhìn thấy ánh mắt cười như không cười của Hàn yêu nghiệt. Lâm thị đương nhiên độc được suy nghĩ trong ánh mắt.
Thiên lôi ơi.! Chuyện năm trước nàng cũng muốn tính sổ là sao!????
Lâm Thi Dĩnh lặng lẽ nhìn Lâm mama định dùng mắt đưa tin, cơ mà bên hông bị tay ai đó nhéo chặt, ý gì không nói cũng rõ...
Hahaa~....Mẹ chỉ vừa mới nói tới chuyện đi nhà trẻ thôi ha~ còn có tiểu học này, trung học cơ sở này. Sau hôm nay chắc cô chớt không đất chôn quá....
Cảm giác ánh mắt sau lưng càng lúc càng rõ ràng, Lâm tị mặc niệm cho tương lai mình phút.
~~~~~~~~~~~
=))))))))))) ~