Lần thứ hai trải qua mười mấy tiếng bay, Hàn Duẫn Nghiên lần nữa lại đáp về nơi quen thuộc, dọn dẹp cabin xong xuôi, Lâm Nhã Cầm quay người lại, Hàn Duẫn Nghiên đã đi mất từ bao giờ.
"Chị Nghiên bị sao vậy?" Khương Viên Huyên đi lên trước hỏi, lúc nãy Hàn Duẫn Nghiên đi ngang qua cô chả thèm nói lời nào.
Lâm Nhã Cầm nhún vai biểu hiện cô cũng không biết gì, sơ hở một tí đã không thấy tung tích của Hàn thị ở đâu.
"Chị nói coi có phải chị Nghiên có bạn trai không?"
Đáp áp này coi ra rất chính xác nha, Lâm Nhã Cầm nhớ tới khoảng thời gian Hàn thị suốt ngày ôm khư khư điện thoại, cả người mơ màng.
"Không đúng phần cũng đúng phần." Lâm Nhã Cầm gật gù, giọng nói tiếc nuối "Chỉ là không biết đối phương là cao nhân nơi nào, có thể để nữ thần của Quang Vinh Hưng rung động, Quào, coi ra lần này không ít người bị tan nát cõi lòng rồi."
"Hai người đang nói gì vậy?"Giọng nói uy nghiêm từ sau lưng làm gián đoạn câu chuyện, người ngày thưởng chỉ ở tổng bộ sao lại xuất hiện ở đây??
"Sở Tổng." Hai người Lâm Khương ngạc nhiên kêu lên.
Sở Lăng gật đầu, đối mặt với cấp dưới, hắn sẽ trưng ra nụ cười nhàn nhạt, không bắt mắt nhưng cũng không xa lạ. "Hai người vừa nói nữ thần Quang Vinh Hưng là sao?"
Boss hỏi, mấy người có thể không trả lời không? Huống hồ coi bộ dạng này, Sở Lăng mà không nghe đầy đủ là không xong đâu.
"À, chúng tôi đang nói chị Nghiên có bạn trai." Khương Viên Huyên ngoan ngoãn nói ra sự thật.
"Ừm, bọn tôi đang tò mò xem không biết vị cao nhân nào có bản lĩnh như vậy."
Sát khí.! Sát khí hiện lên đầy trời.!!!
Hai người Khương Lâm hơi run, Sở Lăng tuy cười, nhưng lại có người ta cái cảm giác không lạnh mà run, nụ cười này sao quen mắt dữ thần trời đất.
Lâm Nhã Cầm hơi giật giật khóe môi, cẩn thận quan sát đối phương "Thật ra bọn tôi cũng không rõ lắm, chỉ là suy đoán lung tung thôi."
"Hóa ra là vậy, nhưng mà nữ thần Quang Vinh Hưng của chúng ta, điều kiện tốt như vậy, nhiều người theo đuổi cũng là chuyện đương nhiên."
Ủa sao vừa buồn phiền mà? Chưa gì đã tự hào sớm vậy???!
"Cơ mà Sở tổng đến đây là có chuyện gì sao?" Lâm Nhã Cầm vẫn duy trì thái độ tiếp viên hàng không khi gặp khách.
Sở Lâng quơ quơ tay, không vui trong đáy mắt đều được giấu đi "Không có gì, chỉ là muốn đi tìm Hàn Duẫn Nghiên một chút thôi."
What?
Làm như không biết lời nói này của hắn sẽ khiến cho bao nhiêu người suy nghĩ lung tung, Sở Lăng vung tay nói "Nếu cô ấy không có ở đây thì đành vậy, à, hiếm khi có dịp nghỉ ngơi, hai cô nên nghỉ ngơi thật tốt nhé, nói gì thì hai người cũng là thành viên quan trọng trong Quang Vinh Hưng của chúng ta đấy." Lời cuối giống như boss quan tâm cấp dưới, nếu là ngày thường, Khương Lâm hai người đương nhiên sẽ vui vẻ tiếp nhận, cơ mà cái tin động trời lúc này hấp dẫn hơn, nên hai người bọn họ đối với những lời khen này không hứng thú nữ.
Giới hàng không, những điều không hay ho tồn tại không thiếu thứ gì, so với giới giải trí, cũng đen y như nhau thôi.
Lời nói hôm nay của Sở Lăng hình như muốn ám chỉ gì đó. Đâu cần phải nói quạch tẹt ra, Lâm Nhã Cầm và Khương Viên Huyên mơ hồ nhìn nhau, vẻ mặt có chút lo lắng.
Sân bay xảy ra chuyện gì, Hàn yêu nghiệt đương nhiên không biết, nàng lúc này đang ở trên xe taxi để về nhà. Điện thoại của nàng, tin nhắn hay cuộc gọi cũng không có, tin nhắn gửi đi rồi nhưng ngay cả nhắc nhở người kia đã đọc cũng không nốt. Chuyện gì đang xảy ra?"
Lần trước là do Lâm Thi Dĩnh bị tai nạn, không thể bắt máy, còn lần này? Nhớ tới người nào đó não chậm phát triển hơn nữa bây giờ đi đứng cũng bất tiện, Hàn Duẫn Nghiên lo lắng không nguôi, Lâm Thi Dĩnh ngu ngốc này ở nhà một mình không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Suy nghĩ này giống như rễ cây c ắm vào đầu, Hàn Duẫn Nghiên liên tục thúc giục bác tài. Nếu không phải khuôn mặt thiên thần kia, chỉ sợ hối chạy như đi đầu thai kiểu này, bác tài đã sớm quăng xuống đường, sau đó còn tặng thêm một trạng đại liên ngôn ngữ.
Cơ mà có lẽ nhờ vậy, nên bác tài đem oán khí hóa thành động lực, gồ ga hết công sức. Cũng may giờ này không phải giờ cao điểm, nên dù lao nhanh như đi đua giải ly hương vàng, cũng không phát sinh ra chuyện không tốt nào.
Xe vừa dừng lại, Hàn Duẫn Nghiên đã trực tiếp xuống xe, tiền thối cũng không nhận, đi thẳng lên lầu.
Thang máy mở cửa, Hàn Duẫn Nghiên dùng tốc độ nhanh nhất đi tới cửa đối diện, không nghĩ ngợi gì lập tức ấn chuông cửa.
"King kong~ king kong~"
Nàng lo lắng đứng chờ cửa.
Hai giây sau cửa vẫn chưa mở, hình ảnh đối phương ngã chổng mông, đụng vào đâu đấy, tự làm mình bị thương lại xẹt qua đầu nàng.
Trời ơi! Cái đứa đần độn này...!!
Hần Duẫn Nghiên nhấn tiếp chuông cửa, dùng sức mà ấn, ấn giống như cái chuông cửa giết sạch nhà nàng
Cụp
Âm thanh mở cửa vang lên bên trong.
"Từ từ từ từ, không biết có người tàn tật ở đây sao???"
Giọng nói quen thuộc vang lên, dù giọng nói bực bội nhưng làm nàng cảm thấy an tâm vô cùng, bao nhiêu tức giận, bao nhiêu buồn phiền cuối cùng cũng bay đi mất.
Nàng không chớp mắt nhìn Lâm Thi Dĩnh, nhịn không nổi nữa là lao vào ôm chặt đối phương.
Tối qua bởi vì phấn khởi mà Lâm Thi Dĩnh luyện ca hát đến tối muộn, nào là thử mấy bài OST mới, hát thử mấy bài hát mới trong album, sau đó còn ngẫu hứng sáng tác ca khúc mới. Nếu có ai nhìn thấy chắc chắn sẽ khen thưởng cô thật chuyên nghiệp.
Cơ mà đàn ca mua hát hay thế nào, cô cũng phải ngừng lại lúc h, quấy nhiễu người khác giờ này thật sự rất không tốt.
Sáng sớm đã bị tiếng chuông cửa như bùa đòi mạng quấy nhiễu, cô kiên quyết không thèm mở cửa, cơ mà đối phương hình như cũng không chịu bỏ qua dễ dàng như vậy.
Uỵt bé chớ.! Sao cô cứ có cảm giác, từ hồi có có liên quan tới Hàn Duẫn Nghiên, là không có sáng nào cô được yên giấc vậy?!
"Tới rồi tới rồi! Ai đó?"
Vừa mở cửa, hai cái mặt cười hiện ra.
"Surprise~~~"
Lâm Thi Dĩnh bình tình nhìn nụ cười ngoài cửa, trên đầu nhìn như mang cái nón không hợp phong thủy lắm.
Một, hai giây.
Ba người cứ vậy nhìn nhau, khóe mắt của hai người ngoài cửa hình như vì chờ lâu mà có hơi co giật.
"Xin lỗi, hai người đi nhầm nhà rồi."
Lâm Thi Dĩnh nhẹ nhàng nói, tay cũng chuẩn bị nhanh nhẹn đóng lại cửa.
"Ai ai ai~ chờ chút.!"
Cửa sắp đóng lại thì có nguyên bàn chân nhét vào khe cửa. bởi vì Lâm Thi Dĩnh lập tức đóng cửa, chân thì bị kẹp giữa, đối phương lại mang dép kẹp, vậy nên mới có tiếng kêu thảm thiết vang vang trong hành lang.
Người ngoài cửa gào khóc, trán Lâm Thi Dĩnh nhăn lại còn một cục, không lẽ muốn ngày mai cô bị lên báo với tiêu đề "Cha mẹ Winnie bị cáo buộc gây ồn ào hàng xóm, lý do là bị Winnie kẹp cửa mà thành...??"
Cửa mở ra lần nữa, Lâm Thi Dĩnh đần thối mặt mài "Vào đi.!"
Lời vừa dứt, hai người lúc nãy vừa khóc lóc kêu trời kêu đất, lập tức nở nụ cười như ý.
Thời gian: h sáng, địa điểm: Nhà Lâm Thi Dĩnh.
Nhân vật, Lâm baba, Lâm mama, Lâm Thi Dĩnh.
Lâm Thi Dĩnh trưng ra bản mặt tự đắc thường có trên sân khấu dòm cha mẹ mình.
Đôi vợ chồng này, mỗi ngày đều coi là tuần trăng mật.
Mà tính đi tính lại thì hai người bọn họ có đúng lần đi chu du khắp nơi hưởng tuần trăng mật rồi đó. ==
"Nói đi, hai người tự nhiên trở về là có chuyện gì?" Lâm Thi Dĩnh thái độ khó coi, có điều cũng không thể hoàn toàn trách cô được, cặp vợ chồng này lấy chình yêu làm trọng, chả thèm để ý tới cô. Đặc biệt nha, còn ở trước mặt con gái â n ân ái ái.!!! Chả nhẽ không biết cô gần đây đang gặp khó khăn sao T^T~~!!
Hình như thấy được lửa giận hừng hực của Lâm Thi Dĩnh, Lâm baba và Lâm mama đang diễn trò tình cảm đành không tình nguyện dừng lại.
Lam baba ho nhẹ một cái, nỗ lực bày ra dạng vẻ của baba nghiêm túc." Thi Dĩnh, con xem, chúng ta lâu rồi không gặ."
Chỉ tiếc, dáng vẻ baba nghiêm nghị sớm đã chết ở tám năm trước rồi ==
Đoạn đầu bài này Lâm Thi Dĩnh chịu không được, lập tức cắt đứt.
"Nói điểm chính.!" Lâm Thi Dĩnh rõ ràng không vui vẻ.
"Uầy..." Thấy chồng ho sặc sụa, Lâm mama vỗ vỗ lưng ông, Lâm Thi Dĩnh này đúng là không chịu ăn mềm, nếu không ăn mềm thì bà trực tiếp nói ra vậy. "Mẹ với cha con muốn ở đây mấy ngày."
"Không được.!"
Rất thoải mái, rất thẳng thắn, Lâm Thi Dĩnh không nghĩ đã lập tức từ chối. Đùa sao? Khó khăn lắm mói có mấy ngày nghỉ ngơi, để cho đôi phu thê thích ân ái này ở nhà, chính mình mới bị thiệt thòi.
"Con giúp hai người đặt khách sạn." Nó xong tìm điện thoại, sau đó liền nhớ điện thoại bị ném hỏng rồi. hết cách, chỉ có thể mượn điện thoại của đối phương thôi, số của Mao Nhẫn cô nhớ rõ lắm. "Cho con mượn điện thoại, con giúp hai người gọi điện."
Thái độ không hợp tác của Lâm thị làm Lâm mama đương nhiên không vui nha, vẻ mặt lập tức bi thương, viền mắt rưng rưng, dáng vẻ như sắp khóc "Tiểu Dĩnh, con không lẽ ghét ba mẹ vậy sao?"
Vẻ mặt này làm Lâm baba đau lòng, trực tiếp ôm bà vào lòng.
Chỉ tiếc, bọn họ sinh ra một cục đá.
"Đúng đó.!"
Khẳng định rất rõ ràng, sau đó mặc kệ hai ông bà đang cứng đơ, cô lập tức muốn chộp lấy điện thoại.
Lâm mama phản ứng siêu nhanh, bà vung tay giựt cái điện thoại trên tay Lâm baba, tay còn lại liền nắm lấy Lâm Thi Dĩnh, thái độ trái ngược lúc nãy "Tiểu Dĩnh, cho chút mặt mũi đi.! Tốt xấu gì cũng là ba mẹ con nha."
Lâm Thi Dĩnh mặt vẫn nghiêm, cô khoanh hai tay, dựa vào chiều cao nhìn người bên cạnh "Mẹ, câu nói này có phải không nên được nói ra từ cặp vợ chồng ngày toàn ở ngoài đi du lịch khắp nơi không?"
Câu nói thực sự đả thương người mà, Lâm mama nghẹn uất, người luôn luôn yêu vợ như Lâm baba làm sao có thể nhìn vợ bị đả thương được, giọng nói liền trầm xuống "Thi Dĩnh, con không được nói chuyện với mẹ như vậy.!"
Lâm Thi Dĩnh lườm một cái, lần này nghiêm túc quá, cơ mà nếu không phải vì vẻ mặt tan nát cõi lòng của vợ mà nghiêm túc như vậy, chắc cô cũng cho chút mặt mũi mà giả vờ sợ hãi.
Không muốn đấu với hai người thân sinh đến sức đầu mẻ trán, Lâm Thi Dĩnh đổi phương thức.
"Con bây giờ là liệt sĩ rồi, sao chăm sóc được hai người, hơn nữa nhà chỉ có hai phòng thôi, trong đó một phòng là phòng làm việc, vậy nên tốt nhất hai người ở khách sạn đi. Khách sạn phục vụ tốt hơn chỗ con nhiều."
Không nói tới thì thôi, nói tới là Lâm mama lập tức theo nhịp câu chuyện liền, vứt bỏ ánh mắt đau thương, đổi thành dáng vẻ mẹ hiền "Tiểu Dĩnh, nhìn con như vậy mẹ thấy đau lòng lắm. Nếu là việc phòng ngủ thì con không cần lo lắng, mẹ ngủ chung với con, còn ba con cứ để ngủ ở phòng khách vài bữa đi ha~"
"Mình.!" Lâm baba nghe xong y như sét quánh ngang tai, loại hình phạt phòng khách này lâu rồi ông có bị phạt đâu.
Chỉ tiếc, ông kêu rn thì Lâm mama cũng không thèm để ý, bà tiếp tục khuyên nhủ "Hơn nữa con xem, con như vậy sẽ bất tiện lắm, ba mẹ muốn ở đây chăm sóc con."
"Không..." Lời chưa nói xong đã bị Lâm mama dùng một ngón tay chặn lại miệng.
Lâm mama gật đầu "Mẹ biết con không muốn để mẹ lo lắng, nhưng mà con phải biết, con gái là máu thịt của cha mẹ. Mẹ sẽ không chê con phiền phức."
Không.!!! Không.!! Nooo~ Là con chê hai người phiền phức đó. Chỉ là câu này bị Lâm mama chặn miệng nên không phun ra được. Lâm Thi Dĩnh trừng mắt nhìn Lâm mama, cô muốn kháng cáo.!!!!!
Kháng cáo không có hiệu lực.!
Bản án này Lâm mama cho cô rồi.!
Còn Lâm baba sao? Đại sự là để vợ mình làm chủ.
"Nếu tiểu Dĩnh không phản đối, vậy chúng ta gọi khách sạn đem hành lý tới đây đi."
Phản đối, kiên quyết phản đối.
Lâm mama cười vui vẻ, tay vẫn che kín miệng Lâm Thi Dĩnh, sau đó đem Lâm Thi Dĩnh ôm vào lòng, giọng điệu cảm động. "Anh nhìn đứa nhỏ này xem, biết ba mẹ tới ở cùng liền vui vẻ không nói nên lời luôn kìa. Mình ơi, hay chúng ta dời ngày đi Nauy chậm lại một ngày đi."
Này, này này! Mẹ đang bịt miệng con đó.!
Lâm Thi Dĩnh cảm giác được ánh mắt ai oán của Lâm baba, ủa đâu phải cô yêu cầu như vậy đâu, hơn nữa cha là cha đẻ của con nha! Có cần ghen tuông đố kỵ với con gái ruột của mình vậy không?!
Bên trái là Lâm mama đang tích cực yêu thương, bên phải là Lâm baba mười phần oán giận. Lâm Thi Dĩnh nhìn thấy tháng ngày dưỡng bệnh của mình sẽ tuyệt đối "đặc sắc" rồi nha.~"
"King kong~ king kong~" Tiếng chuông cửa lại vang lên.
Lâm mama nghe được tiếng chuông lập tức ngồi ngay ngắn, tay chỉnh chỉnh lại quần áo, còn Lâm Thi Dĩnh, đương nhiên là nhận mệnh đi mở cửa từ hai vị đại Phật rồi, cơ mà người bị thương là cô mà? T^T ~?
Tiếng chuông so với khi nãy còn lợi hại hơn, trận chiến này so với hai vị Lâm phụ mẫu còn ghê hơn.
Cửa vừa đẩy ra, một bóng người như gió nhào vào trong lòng.
~~~~~~~~~
=)) ~ yêu chớt Lâm mama =)) ~
The Treacherous vì an toàn của bản thân dưới k nên seach.