"Ti....."
"Đau hả?"
"Ừm."
"Mình nhẹ lại chút."
Trình Tô Nhiên dựa ngồi ở trên sô pha, cánh tay khẽ nâng, vết bầm lớn ở phía sau khuỷu tay bại lộ ở dưới ánh đèn, sưng đến thảm không nỡ nhìn.
Văn Nhược Huyền nhìn thấy nhíu mày, một bên cẩn thận thay cô thoa thuốc một bên thở dài:
"Ai, cậu đụng phải chổ nào vậy, đụng thành cái dạng này....."
Trình Tô Nhiên xấu hổ mà cười cười, "Lúc lên xe quá gấp, không cẩn thận đập phải tay lái."
Cô mới tắm rửa xong, làn da mềm mại mịn màng, trắng nõn trơn mềm, như thế lại càng làm cho vết bầm trông có vẻ đáng sợ hơn vài phần.
Văn Nhược Huyền lại buông tiếng thở dài, thoáng dùng sức lấy thêm ít thuốc mỡ nữa lên ngón trỏ tay phải, bôi lên chỗ vết bầm kia, nhẹ nhàng cẩn thận mà thoa lên mát xa.
Nàng khom lưng, đầu hơi cúi thấp, tóc bên mái cũng vì thế mà rơi xuống theo, câu ra một trương khuôn mặt nhu mỹ.
Trình Tô Nhiên theo bản năng vươn tay, thay nàng dịch tóc rơi xuống ra sau tai.
Động tác Văn Nhược Huyền cứng lại, tâm bỗng chốc run rẩy, lại giả vờ bình tĩnh mà tiếp tục thoa thuốc.
Một mảnh nhỏ làn da phía sau tai hơi hơi phát ngứa.
Nhìn bộ dáng nàng chuyên chú lại đau lòng, Trình Tô Nhiên chợt lại có chút cảm thấy không đành lòng giấu nàng, sau khi do dự một lúc lâu mới mở miệng, "Nhược Huyền...."
"Ừm?" Văn Nhược Huyền giương mắt, đầu ngón tay run lên một cái.
"Kỳ thật trước kia mình đã quen biết Giang Ngu." Trình Tô Nhiên bình tĩnh mà nhìn nàng.
"Khi đó mình đang học năm ba, thời điểm ra ngoài làm thêm thì quen biết cô ấy, sau đó....!Cô ấy giúp mình vài lần, mãi cho đến nghỉ hè của năm ba, rốt cuộc mình và cô ấy cũng không còn liên lạc nữa."
"Hạng mục phiên dịch ba ngày của tháng trước không tìm được người của tổ tiếng Pháp cho nên mình liền tự đi, không nghĩ tới khách hàng lại là cô ấy.
Sau đó hợp tác rất vừa lòng, cô ấy nói muốn cùng chúng ta ký hợp đồng lâu dài, cho nên.....!Chính là như vậy."
Cô vẫn còn điều giữ lại.
Nhược Huyền là người bạn duy nhất mà cô nguyện ý thổ lộ tình cảm, cô không muốn gạt nàng hoàn toàn mọi việc, còn về những việc còn lại, đợi sau này cô sẽ chậm rãi nói với nàng.
Văn Nhược Huyền lại cho rằng cô muốn nói cái gì khác, cảm giác chờ mong dâng lên lại rơi xuống, có chút mất mát.
Khác, là cái gì chứ....
Những sợi tóc được câu ở sau tai làm cho lòng nàng trở nên ngứa ngáy.
"Khéo như vậy sao? Điều đó chứng tỏ các cậu rất có duyên." Nàng đạm đạm cười.
Trình Tô Nhiên mím môi, rũ mắt xuống, lộ ra nụ cười khổ lại nhanh chóng giấu đi, "Cậu có thể sẽ cảm thấy.....!Mình được cô ấy chiếu cố, nhờ có hào quang của cô ấy mới có thể thúc đẩy lần hợp tác này không...."
"Nhiên Nhiên." Văn Nhược Huyền nhẹ giọng đáng gãy.
"Lấy thực lực của cậu, không cần khách hàng chiếu cố hay bố thí, mà ngược lại, ở rất nhiều thời điểm khách hàng còn phải đến nhờ vả cậu, cho nên đừng hoài nghi bản thân mình, Sao vậy, Nhiên Nhiên tự tin của mình đâu mất rồi?"
Sắc mặt của nàng ôn hòa, ngữ khí thong dong, khi nói chuyện mạc danh sẽ khiến người ta cảm thấy an tâm.
Trình Tô Nhiên cười, đáy lòng phảng phất như có một dòng nước ấm chảy qua, lại không ngừng cảm nhận được cuồn cuộn sức mạnh của tin tưởng.
Đúng vậy, đừng hoài nghi bản thân.
Người có tư tâm mới là Giang Ngu.
Thoa thuốc xong, hai người hàn huyên một lát về chuyện công việc, Trình Tô Nhiên ngày mai phải bay chuyến bay sớm để đi công tác, còn chưa đến giờ đã cầm lấy tư liệu hội nghị trở về phòng.
Đêm nay không quá nóng, cô cũng không mở điều hòa, giữ cửa sổ mở để thông khí.
Nhìn Nhìn, mí mắt trên dưới lại bắt đầu đánh nhau....
.....
Ban đêm giờ, thư phòng ở phía bắc vẫn còn sáng đèn.
Màn hình máy tính to rộng đang hiển thị giao diện của trang thông tin, là trang tư liệu cá nhân của Giang Ngu, văn tự cộng thêm hình ảnh rất dài, phi thường giống như nội dung hóa của chính phủ.
Tìm kiếm trên toàn bộ mạng, trừ bỏ những việc liên quan đến công việc cùng cuộc đại chiến người mẫu trong nước ra, không có bất luận tin tức gì có giá trị.
Văn Nhược Huyền ngồi ở trước bàn làm việc, nhìn chằm chằm màn hình không biết đang suy tư cái gì.
Siêu mẫu, giới thời trang....
Ước chừng hai mươi năm trước, thời điểm nàng vẫn còn là học sinh cao trung, cũng đã thông qua internet mà biết đến tên của Giang Ngu.
Lúc ấy cũng không cảm thấy đặc biệt gì, giống như đối đãi với đa số minh tinh nghệ sĩ khác vậy, sinh hoạt lẫn nhau đều là song song hai không gian khác biệt.
Nhưng mà ngay tại lúc này, nàng nhìn thấy người này gần ngay trước mắt, có tiếp xúc, có giao thoa, bỗng nhiên nàng lại sinh ra cảm giác quái dị.
Trên người Giang Ngu có một cổ khí chất "Lưỡng tính đồng thể"......
Có thể mềm mại, có thể cứng rắn, lúc mặc váy thì phong tình vạn chủng, lúc mặc tây trang lại như anh tư táp sảng.
Theo cách nói của nàng thì chính là......!"Cơ cơ khí".(?)
Anh tư táp sảng: dáng dấp mạnh mẽ khí thế
Này đại khái có lẽ là do trực giác tính hướng của nàng.
Nhưng chung quy cũng chỉ là suy đoán, trực giác của nàng không nhất định chuẩn xác.
Giới thời trang nhiều ít người đều là "song".
Văn Nhược Huyền thở dài, tắt đi máy tính, kéo ngăn kéo trước bàn ra, từ bên trong lấy ra một tập tranh, mở đến trang thứ nhất.
Một tập tranh này đều là Nhiên nhiên.
Văn Nhược Huyền thất thần mà cười, lấy một cây bút chì ra, tiếp tục bổ sung chi tiết còn thiếu.
Sau ba năm phút, kết thúc hoàn thành, nàng cách một khoảng không hôn hôn giấy vẽ, lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh, lại khép vở lại, cẩn thận mà thả lại ngăn kéo.
giờ mười phút.
Văn Nhược Huyền ngáp một cái, đứng dậy, tắt đèn ra khỏi thư phòng.
Hành lang được ánh đèn tường nhỏ chiếu sáng lờ mờ, nàng đến nhà vệ sinh, lúc chuẩn bị trở về phòng ngủ lại nghe phòng đối diện truyền đến một trận nói mớ.
Hửm?
Cửa phòng ngủ không khóa, Văn Nhược Huyền theo thanh âm đi vào.
Trong bóng đêm, chỉ liếc mắt nhìn thấy trên giường củng khởi hình dáng một người, quạt điện từ từ mà thổi, hơi lạnh của gió đêm xuyên qua cửa sổ phất động bức mành, một sợi ánh trăng dừng trên bệ cửa sổ.
"Chị......"
"Chị còn thích....!Ưm...."
Trình Tô Nhiên vẫn đang ngủ rất say, trong miệng lại phát ra lẩm bẩm nói nhỏ, một lần lại một lần lặp lại chữ "chị" kia.
Văn Nhược Huyền lẳng lặng mà đứng ở mép giường, tâm tình có chút phức tạp.
Lại gọi chị rồi.
Ở thời điểm lúc các cô quen biết nhau chưa được bao lâu, cùng nhau du lịch Châu Âu, cùng ở một phòng khách sạn hai người, mỗi đêm đều có thể nghe thấy Trình Tô Nhiên nói mớ, luôn lẩm bẩm gọi "chị".
Mới đầu nàng cũng không để ý, sau đó lại phát hiện chỉ cần hai người ngủ chung một phòng đều có thể nghe thấy được câu nói mớ này, nàng mới dần dần sinh ra tò mò.
Chuyện ở trong nhà của Nhiên Nhiên nàng cũng biết một ít.
Mẹ đi rồi, ba đã mất, ở nhà của cô cô lại không được ưa thích, mới vừa thành niên đã một mình sinh hoạt, một bên làm thêm một bên đi học.
Đây là toàn bộ những gì mà nàng biết.
Nàng suy đoán Nhiên Nhiên còn có một người chị gái thân sinh nữa.
Có khả năng rất sớm đã không còn nữa, cũng có khả năng bởi vì phát sinh chuyện gì đó mà phải tách ra, chị ấy khẳng định đối với Nhiên Nhiên đặc biệt tốt mới có thể để cô ở trong mộng cũng nhớ đến.
Ngay từ đầu Trình Tô Nhiên cũng gọi nàng là "Chị Huyền", gọi đã hơn một năm, lúc ấy nàng cũng đã biết buổi tối Nhiên Nhiên cũng thường sẽ hay nói mớ, cũng có suy đoán về chị gái kia.
Ngay khi lúc nàng phát hiện mình thích Nhiên Nhiên, chữ "chị" kia liền trở nên vô cùng cứng miệng.
Nàng không hy vọng bị coi như một người chị gái.
Trước đã có chị gái ruột, sau lại có thêm bạch nguyệt quang, ở giữa còn có xu hướng giới tính, các nàng chú định chỉ có thể làm bằng hữu.
May mắn chính là, ở trong thân phận "bằng hữu" này, nàng lại làm được cực hạn, ở trong lòng Nhiên Nhiên chiếm cứ được một phân lượng không hề nhẹ.
Như vậy cũng đủ rồi.
Văn Nhược Huyền nhấp môi cười, cong lưng, đem quạt điện điều chỉnh nhỏ một số, lại nhặt chăn đã rơi xuống tự bao giờ, nhẹ nhàng che lại bụng cùng đầu gối của cô.
Hương thơm thanh u của sữa tắm xông vào trong xoang mũi.
Đôi môi đỏ hồng của nữ nhân gần trong gang tấc, nương theo ánh sáng nhạt bên ngoài cửa sổ, mông lung, giống như một viên trái cây mê người, dẫn tới trong lòng Văn Nhược Huyền rung động, khó kìm lòng nổi.
Đầu óc nàng nhất thời nóng lên, giống như trúng cổ vậy, cúi người xuống....
Cách phiến môi kia chỉ còn mấy cm, một trận hơi thở ấm áp phả vào trên gương mặt nàng, nàng bỗng nhiên bừng tỉnh lại, ngồi dậy, sau đó lui về sau hai bước.
Không thể.
Trái tim Văn Nhược Huyền kinh hoảng, cảm giác tội ác cùng áy náy đồng loạt nảy lên, cuống quýt xoay người rời đi....
.......
Chủ nhật là một ngày trời đầy mây.
Quán cà phê WINK nằm ở ven bờ Tân Giang, cách khu biệt thự Lâm Thượng không xa.
Trước khi xuất phát, Giang Ngu dành hai tiếng để ở trong phòng chứa quần áo chọn chọn lựa lựa, cuối cùng chọn một cái váy dài yếm khóa màu đỏ, tóc tai được xử lí thật tốt, tỉ mỉ trang điểm một phen.
Tuy rằng trong lòng có dự cảm lần này đi có lẽ chính là quyết biệt nhưng cô ấy vẫn ôm theo tâm thái như đi hẹn hò, muốn đem mặt xinh đẹp nhất của bản thân bày ra để Trình Tô Nhiên nhìn thấy.
Một giờ năm mươi, cô ấy đã đến quán cà phê.
Lại không nghĩ rằng Trình Tô Nhiên so với cô ấy còn tới sớm hơn.
Sân phơi nằm ở lầu hai, mười mấy cái bàn được đặt tản ra, Trình Tô Nhiên một mình ngồi ở một góc cạnh lan can bằng thủy tinh, nghiêng mặt, ngưng thần nhìn về nơi xa.
Cô mặc một chiếc váy áo sơ mi màu vàng cam, tóc dài mềm mượt rũ ở trên vai, cổ áo chữ V thấp lộ ra một nửa cần cổ trắng nõn, ánh sáng xám xịt dừng ở trên người cô lại giống như một bức tranh sơn dầu điềm nhiên tĩnh mỹ.
Giang Ngu chăm chú nhìn cô, hai mắt có chút thất thần, mang theo nhịp tim hỗn loạn đi qua.
Trình Tô Nhiên hình như cũng cảm nhận được mà quay mặt lại.
"Ở đây." Cô giương môi cười khẽ, vẫy tay gọi người phục vụ ở cách đó không xa.
"Chị muốn uống gì?"
Giang Ngu buông túi, ngồi ở phía đối diện cô, ngữ khí hơi nặng nề nói: "Giống em."
"Có thêm đá không?"
"Ừm."
Trình Tô Nhiên gọi hai ly cà phê đá kiểu Mỹ, hai phần bánh ngọt, chờ người phục vụ đi rồi cô mới từ trong túi lấy ra thẻ ngân hàng đã chuẩn bị trước, đẩy đến trước mặt Giang Ngu.
"Hửm?"
" vạn, trả lại cho chị."
"......"
"Hiệp ước bao dưỡng là vạn, tiền tiêu vặt vạn, tiền xăng, phí cơm, nơi ở cùng một số phí vụn vặt khác là vạn, còn có tờ chi phiếu vạn kia.
Tiền mà chị cho tôi, đều trả lại cho chị."
Giang Ngu không lên tiếng, ánh mắt dừng trên thẻ ngân hàng.
"Lúc trước số tiền đó là tôi cầm đi gây dựng sự nghiệp.
Giai đoạn đầu lúc khởi nghiệp cần dùng một số tiền rất lớn, nếu không có số tiền này có lẽ tôi đã không có dũng khí đưa ra lựa chọn cùng quyết định, cũng vô pháp thuận lợi vững vàng được như ngày hôm nay, cho nên nó đã giúp tôi rất nhiều." Ngữ khí Trình Tô Nhiên thập phần bình tĩnh.
Giang Ngu ngước mắt cười cười, nói: "Tôi cho rằng em sẽ dùng nó để đi du học."
"Xác thật lúc đầu đã nghĩ như vậy, nhưng tôi cảm thấy làm như vậy không có lời."
"Hả."
"Nếu sau khi tôi tốt nghiệp tự mình bỏ tiền đi du học, ghê gớm lắm cũng chỉ được lý lịch đẹp hơn một chút, sau khi hoàn thành ra ngoài làm việc cũng chỉ như tay mơ bắt đầu chậm rãi tích lũy kinh nghiệm, nhưng ngành phiên dịch này không cần bằng cấp cao cũng có thể nhập môn, bằng cấp cũng không phải là nhân tố mang tính quyết định, có bằng cấp cao lại càng không chiếm được ưu thế tuyệt đối gì, mà ngược lại, trong vòng có rất nhiều người sau khi tốt nghiệp chính quy đã trực tiếp ra ngoài làm việc, so với tôi còn có kinh nghiệm thực chiến hơn, vậy tôi tự mình bỏ tiền du học thì có ý nghĩa gì chứ?"
"Nhưng mà tôi lại rất muốn đi du học, muốn đi xem thế giới ở bên ngoài, cho nên...." Trình Tô Nhiên tạm dừng một chút.
"Cho nên tôi nghĩ nghĩ, cuối cùng cảm thấy hay là trước tiên cứ thử thi vào bộ ngoại giao xem, ở chỗ đó sẽ không cần phải tự túc bỏ tiền đi du học, nhưng mà chỉ cần có thể thi đậu là sẽ được nhà nước cử đi tiến tu, vừa lúc trường của chúng tôi là trường duy nhất trong ba trường đại học được Vụ phiên dịch của Bộ ngoại giao lựa chọn, tôi không nghĩ muốn lãng phí cơ hội này."
Sau đó cô liền thi đậu.
Không chỉ được nhà nước đưa đi du học lấy được bằng cấp cô muốn, mà còn giải quyết được vấn đề hộ khẩu, hộ khẩu của cô rốt cuộc cũng có thể tách khỏi nhà cô cô, dừng ở thủ đô.
Thời gian làm việc tại Bộ ngoại giao người được thập phần mài giũa, đồng nghiệp trong Vụ phiên dịch mỗi người đều là tinh anh, trình độ chuyên môn không ngừng được nâng cao, tích lũy được nhiều kinh nghiệm phong phú, giống như được mạ lên một lớp vàng vậy.
Sau khi từ chức, khởi điểm của cô cũng so với đại đa số người khác đều cao hơn, trở thành một kim tự chiêu bài.
Kim tự chiêu bài: thương hiệu vàng
Cô cảm thấy bản thân may mắn vì đã chọn được con đường đúng.
Giang Ngu lẳng lặng nghe, tâm đột nhiên nhảy lên, càng nhảy càng vui sướng, vui sướng giống như trong trời đêm bỗng nhiên nở rộ muôn vạn pháo hoa sáng lạn.
Nhiên Nhiên chính là cô gái nhỏ như vậy, người cô ấy thích chính là như vậy.
Không chịu thua, sẽ không cúi đầu trước vận mệnh, đối với nhân sinh của bản thân quy hoạch rõ ràng, biết được bản thân muốn cái gì, vẫn luôn đi về hướng mục tiêu, giống như những gì mà năm đó cô ấy đã nói: Đi về phía trước, đừng quay đầu.
"Kỳ thật....!Tôi lựa chọn như vậy còn có một nguyên nhân, tôi không muốn tiếp tục dựa vào chị, tôi muốn một lần dựa vào bản thân mình, nếu bản thân tôi không được, tôi sẽ nhận mệnh, lại tiếp tục dùng số tiền đó.
Bởi vì tôi vẫn luôn cảm thấy, là tôi quá vô dụng, quá mềm yếu, không có năng lực, không xứng với chị, ai sẽ thích một người như vậy chứ? Chị cũng sẽ không."
Trình Tô Nhiên nói đến vân đạm phong khinh, giống như chuyện cũ kia sớm đã hóa thành tàn thuốc, theo gió bay đi.
"Nhiên Nhiên em đừng....." Giang Ngu nhăn lại mi, tâm cũng bị một câu "Không xứng với chị" hung hăng đâm vào đau đớn, có chút hô hấp khó khăn.
Trình Tô Nhiên lại cười đánh gãy: "Chị."
"!!"
Giang Ngu khiếp sợ ngước mắt.
"Cảm ơn chị." Trình Tô Nhiên nghiêm túc mà nhìn cô ấy nói.
"Tuy rằng lúc đầu cũng không sử dụng số tiền đó, nhưng nó đã cho tôi tự tin, nếu không có nó, khả năng tôi làm cái gì cũng sẽ sợ tay sợ chân.
Mỗi thời điểm tôi phải đứng ở ngã tư đường đưa ra lựa chọn, thời điểm có quá nhiều lo âu cùng băn khoăn, tôi đều sẽ nghĩ, dù sao trong thẻ cũng có hai trăm vạn, cho dù tôi mất phương hướng, tôi chịu thua, cũng sẽ không sợ đói chết, sau đó tôi liền không sợ hãi nữa, lại có dũng khí tiếp tục đi về phía trước rồi.
Tôi cũng biết, không phải mỗi người đều giống như tôi có được may mắn như vậy, có thể gặp được chị......"
"Một tiếng chị này là tôi thay Trình Tô Nhiên trước kia gọi chị, cảm ơn chị lúc ấy đã xuất hiện ở bên cạnh tôi." Cô hít sâu, giơ lên nụ cười trấn an, đôi mắt hơi hơi phiếm hồng.
Một cơn gió phất qua thổi loạn mái tóc cô.
Cách đó không xa truyền đến tiếng còi tàu du dương.
Giang Ngu thở dài, thấp giọng nói: "Nhiên Nhiên, quỹ đạo nhân sinh hai mươi năm của chúng ta rất trước giống nhau......!Tôi cũng không biết vì cái gì, chính là từ trên người em cảm thấy có một cổ năng lượng, đặc biệt giống với tôi, hấp dẫn tôi, tôi cũng không nói rõ được là gì.....!Tôi nghĩ, cô gái nhỏ này thật tốt a, tôi thích em ấy, tôi muốn cho em ấy bay ra một khoảng trời thật rộng lớn....."
Thanh âm đột nhiên im bặt, cô ấy ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, chuyển qua nhìn cảnh sắc bên ngoài lan can bằng thủy tinh.
Mũi trình Tô Nhiên lên men, ngón tay gắt gao khảm nhập ở trên ghế sô pha.
Cô nhớ tới ngày hôm đó Giang Ngu nhắc về gia đình....
Cho tới nay đều rất tò mò, tò mò những chuyện có liên quan đến Giang Ngu, nhưng cô lại hoàn toàn không nghĩ tới Giang Ngu thật sự sẽ nói cho mình, không có bất luận thông báo trước gì, liền cứ như vậy tùy ý, đơn giản, trắng ra mà nói cho cô nghe.
Các cô thật sự giống nhau sao?
Giang Ngu thích, cũng là bởi vì như vậy chăng?
Lúc này người phục vụ bưng cà phê và bánh ngọt đi tới.
"Mời hai vị chậm dùng."
"Cảm ơn."
Trình Tô Nhiên bưng cà phê lên nhấp một ngụm nhỏ, hương vị đắng chát thoáng chốc lan tràn trên đầu lưỡi, chảy vào trong yết hầu, cô nhẹ nhàng buông cái ly xuống, nhìn Giang Ngu nói: "Tôi vẫn cho rằng gia đình của chị rất hòa thuận, rất hạnh phúc....."
"Trước kia tôi cho rằng em cũng là như vậy." Giang Ngu nghe tiếng quay mặt lại, con ngươi thâm trầm không còn thủy quang long lanh nữa.
Hai người nhìn nhau cười.
"Ha ha ha ha...."
Trình Tô Nhiên cười lên rất đẹp, má lúm đồng tiền nhỏ so với món bánh ngọt trên bàn còn muốn ngọt hơn.
"Đều là chuyện cũ năm xưa, tôi cũng không thèm để ý, nhưng em không thể đồng cảm tôi.
Tôi chỉ là muốn.....!Đối với người mình thích thẳng thắn thành khẩn." Ánh mắt Giang Ngu sáng quắc nhìn cô.
Trình Tô nhiên ngẩn ra, "Sẽ không đồng cảm." Sau đó lại nhấp một ngụm cà phê nữa, nói sang chuyện khác, "Qua hai năm nữa chờ công ty lại lần nữa góp vốn, thời điểm quy mô lớn hơn nữa, tôi liền có thể đem hộ khẩu dời đến Giang Thành, vẫn luôn dừng ở thủ đô cũng vô dụng, rốt cuộc thì bây giờ tôi cũng không ở bên kia, rất nhiều chuyện cũng không tiện."
"Em muốn định cư ở Giang Thành sao?" Giang Ngu lại giấu đi đề tài vừa rồi, phối hợp cùng cô tiếp tục nói.
Trình Tô Nhiên gật đầu, "Ừm, tôi trước sau vẫn luôn cảm thấy nơi này mới chính là nhà nửa đời sau của tôi."
Biểu tình Giang Ngu động đậy, cười cười, bưng cái ly lên nói: "Tới, kính em, chạy trốn thành công."
Trình Tô Nhiên cười cũng nâng cái ly lên chạm chạm cô ấy.
Lãnh lẽo đắng chát chảy thẳng vào trong đáy lòng.
Buông cái ly xuống, ánh mắt Trình Tô Nhiên dừng lại ở trên thẻ ngân hàng, lại đem nó đẩy đẩy về phía trước, "Tấm thẻ này mật mã là , số tiền này chị cần thiết phải nhận lấy."
"Nếu tôi không nhận thì sao?" Giang Ngu nhướng mày.
Trình Tô Nhiên một chút cũng không giận mà chỉ nhìn cô ấy, không nhanh không chậm nói: "Trước kia tôi được chị bao dưỡng, là sự thật, tôi sẽ không phủ nhận, sẽ không trốn tránh, tôi không hận chị, không trách chị, chị cũng không làm gì sai cả, nhưng đoạn quan hệ kia chỉ giới hạn ở trong quá khứ.
Số tiền này trả lại cho chị, đại biểu cho việc chặt đứt quá khứ, từ giờ trở đi, tôi không phải là chim hoàng yến, chị cũng không phải là kim chủ....."
"Tôi không có đem em lại coi là chim hoàng yến, cũng không có đem bản thân mình trở thành kim chủ." Giang Ngu nhẹ giọng đánh gãy.
Trình Tô Nhiên nâng tay, ý bảo cô ấy trước hết nghe mình nói xong đã, "Tôi hy vọng, về sau chị và tôi chỉ là quan hệ đối tác hợp tác thương nghiệp, cứ bảo trì bộ dáng này, bình thường lui tới."
Lời này vừa nói ra, không khí lâm vào yên lặng.
"Nhiên Nhiên....."
Giang Ngu thật sâu mà chăm chú nhìn cô, trong mắt là nhàn nhạt ánh sáng kích động, "Chúng ta lại một lần nữa nhận thức đi."
- --------
Editor:
( ̄ε ̄ʃƪ).