Ánh tà dương tựa như màu máu, nhiễm hồng cả không trung.
Trình Tô Nhiên ôm mô hình lao ra khỏi cửa lớn tiểu khu.
Xe đang đậu ở ven đường cách đó không xa, cô nghiêng ngả lảo đảo đi qua, tay lung tung ở trên tay nắm cửa sờ soạng một hồi, mở cửa xe ra, một chân còn chưa nâng lên đã gấp không chờ nổi muốn lên xe, bị vướng lại, trực tiếp té ngã trên ghế ngồi.
Khuỷu tay nặng nề đập vào tay lái, đau đến cô nhíu mày hít vào một ngụm khí lạnh.
"Đau....."
Mô hình vỡ ra kêu rột rột trong hộp, Trình Tô Nhiên bất chấp đau đớn, đóng cửa xe lại, cấp bách mà tháo hộp trong suốt xuống, xem xét mô hình.
Còn tốt, không có bị hư hại lần thứ hai.
Cô ngồi sụp xuống.
Đầu ngón tay thật cẩn thận mà mơn trớn tầng ngoài, xúc cảm bóng loáng hơi lạnh, thời gian phảng phất như chảy ngược trở về đêm khuya hôm đó, cô cầm lấy mô hình, một người ngồi ở trong căn phòng trống rỗng chờ đợi.
[ bởi vì nó là thứ em tặng tôi.
]
[ mấy năm nay không có em, nó là niệm tưởng duy nhất của tôi.
]
Bên tai quanh quẩn lặp lại lời Giang Ngu nói, giống như hàng trăm hàng ngàn ruồi bọ bay ở trong đầu, lại giống như bàn tay vô hình xé rách cô.
Nước mắt chứa đầy hốc mắt, rào rạt rơi xuống.
Giang Ngu....
Có ý gì chứ? Vì cái gì muốn giữ lại món quà cô đưa? Còn đem nó coi như niệm tưởng? Có phải là kết quả của việc cảm thấy cô nghe lời ngoan ngoãn thích hợp lại làm chim hoàng yến không? Nếu thật sự lúc ấy cũng đã cố ý, vì cái gì lại muốn quyết tuyệt như vậy đuổi cô đi?
Vì cái gì, vì cái gì.....
Trình Tô Nhiên hít một hơi, ngửa đầu nức nở.
Cô vẫn luôn để ý như vậy.
Cô vẫn luôn yêu cô ấy.
Ánh mặt trời hoàn toàn xuống núi.
Sau khi điều chỉnh tốt cảm xúc, Trình Tô Nhiên liền lái xe trở về nhà, vừa vào cửa liền nhìn thấy Văn Nhược Huyền ngồi một mình ở trước bàn ăn ăn cơm, tầm mắt hai người đối thượng nhau.
"Nhiên Nhiên?"
Văn Nhược Huyền kinh ngạc mà nhìn cô, "Nhanh như vậy đã ăn cơm xong rồi sao?"
"Lâm thời có chút việc, cho nên đổi ngày." Trình Tô Nhiên lắc đầu, khóe môi gợi lên ý cười nhàn nhạt, đổi xong dép lê, xoay người đi về phòng ngủ.
Văn Nhược Huyền nhíu mày, buông đũa xuống đuổi theo, "Nhiên Nhiên....."
Trình Tô Nhiên nghi hoặc dừng lại.
"Tâm tình không tốt sao? Phát sinh chuyện gì vậy?" Văn Nhược Huyền nhìn chằm chằm cô, lại thấy đôi tay cô gắt gao ôm lấy một chiếc hộp trong suốt trong lồng ngực, ánh mắt dời xuống.
Một cái cảnh quan mô hình thu nhỏ, ở dưới ánh đèn hiện lên sắc thái tươi sáng, có một hoa viên nhỏ, một "sân khấu" thật dài, còn có một hình nhân bị mất tay, trên bối cảnh còn có hai chữ cái viết hoa "JY".
JY: Jang Yu (Giang Ngu)
"Đây là cái gì?"
"Vừa lấy được từ chỗ chuyển phát nhanh," Trình Tô Nhiên theo bản năng tránh né, nói dối, "Không có việc gì, cậu mau đi ăn cơm đi, mấy thứ này mình xử lí một chút là được rồi."
Nói xong, bước chân vội vàng vào phòng ngủ, đóng cửa khóa trái.
Cô tựa lưng vào cửa trượt ngồi xuống, cúi đầu nhìn mô hình đang ôm trong lồng ngực.
Hoa viên nho nhỏ, xích đu đã đứt gãy, hình nhân nho nhỏ, đôi cánh tay đã bị mất một bên, vật trang trí phong nền rơi rớt tan tác, trở nên vô cùng khó coi.
Khi đó cô vì sự việc Giang Ngu bị hắc ở trên Weibo mà làm một chuyện hết sức ngu ngốc, chọc cho Giang Ngu tức giận, rất nhiều ngày vẫn không để ý đến cô.
Cô nhìn trong fan club mọi người đều nhiệt tình cùng nhau thảo luận quà sinh nhật, cảm thấy bản thân vừa ngốc vừa nghèo lại không có tôn nghiêm, tặng món quà gì Giang Ngu cũng sẽ không thích.
Nhưng cô vẫn muốn tặng.
Muốn xin lỗi Giang Ngu, muốn hống Giang Ngu vui vẻ, muốn vì người mình thích mà tỉ mỉ chuẩn bị món quà độc đáo nhất.
Cô vắt hết óc, cuối cùng quyết định làm thủ công đất sét.
Cô dùng tiền làm thêm kiếm được để mua nguyên liệu, lên mạng tìm hướng dẫn, tự mình thiết kế, viết ý nghĩa thiết kế, trước sau đã làm hư mất ba cái, tốn hai tuần mới có thể thành công.
Sau đó bị cô ném vào thùng rác, lại được Giang Ngu thân thủ nhặt về.....
Đây không chỉ là món quà thủ công bình thường mà nó còn là nhân chứng cho đoạn thời gian ngây ngô đầy ắp chân thành kia của cô, có lẽ về sau, cô cũng sẽ không gặp được người có thể khiến cho bản thân tâm động như vậy nữa.
Quăng ngã hư rồi liền hư rồi đi.
Trình Tô Nhiên nghĩ.
Nhưng chỉ cần nhớ tới mấy năm nay, Giang Ngu vẫn luôn giữ nó ở bên mình, trong lòng cô lại có chút nói không rõ là tư vị gì.
[ mấy năm nay không có em, nó là niệm tưởng duy nhất của tôi.
]
Trong đầu hiện lên khuôn mặt Giang Ngu, đôi mắt kia lãnh lệ đã từng hàm chứa nhu tình, nhiều năm trôi qua, tuy rằng không rõ thật giả, nhưng lại đánh thức ký ức tốt đẹp mà cô ẩn sâu trong đáy lòng.
Đêm đó chính thức gặp mặt cô sợ hãi, Giang Ngu lại không cưỡng ép mà để cho cô có thời gian thích ứng.
Ở thời điểm cô thân hãm bên trong đồn đãi vớ vẫn, Giang Ngu lại không chê phiền toái giúp cô dẹp yên, ngay cả trợ lý bên cạnh cũng an ủi cô.
Buổi tối Tết Trung Thu, Giang Ngu bồi cô đoán đố đèn ngắm trăng, nhớ phần thưởng mà cô muốn.
Ở thời điểm cô bị thương, Giang Ngu hai đầu bận trước bận sau mà chạy, cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố cô.
Ở lúc biết được thân thế của cô, Giang Ngu lại cho cô cổ vũ, nói với cô phải dũng cảm đi về phía trước.....
Rất nhiều, rất nhiều.
Ở những ngày đen tối nhất trong sinh mệnh của cô, là Giang Ngu mang cho cô một chút ánh sáng.
Cũng là Giang Ngu cho cô lần đầu tiên nếm được ấm áp của thế gian, rung động cùng tốt đẹp.
Một người có nhiều kiến thức trải nghiệm phong phú hơn cô, lại nguyện ý cúi người giao lưu với cô, dẫn đường cho cô, cỗ vũ cô, làm sao lại không phải là một người ôn nhu cơ chứ.
Bao dưỡng là cô tự nguyện, điều lệ hiệp ước là cô làm trái.
Cô chưa bao giờ hận Giang Ngu, chưa từng oán trách Giang Ngu, cô chỉ biết Giang Ngu không thích mình, nhưng lại đối với cô tận tình tận nghĩa, cô thậm chí còn cảm thấy cảm kích.
Nhưng mà hôm nay.....
Ánh mắt của Giang Ngu, biểu tình của Giang Ngu, lời nói của Giang Ngu.
Mọi thứ đều như dao nhỏ đâm vào trong lòng cô.
Có lẽ Giang Ngu chỉ là hoài niệm đoạn thời gian bao dưỡng đó, chỉ là không bỏ xuống được cô chim hoàng yến đã từng, cô sợ bị nhìn thấy cảm xúc dao động của mình, sợ bản thân mềm lòng bị đắn đo lợi dụng, càng sợ bị Giang Ngu biết cô vẫn còn yêu.
Cô không thể lại dễ dàng rơi vào lần nữa.
Nước mắt không tiếng động chảy xuống.
Trình Tô Nhiên lau lau mặt, bò dậy, đem mô hình đặt sang một bên, từ tủ đầu giường lấy ra một tấm thẻ ngân hàng.
Bên trong có vạn, là toàn bộ vốn lưu động mà trước mắt cô có, mấy năm nay cô vẫn luôn chậm rãi tiết kiệm tiền, chính là hy vọng vạn nhất một ngày nào đó có thể gặp lại Giang Ngu, có thể đem số tiền mà đối phương cho mình trả lại.
Chỉ có như vậy cô mới có thể hoàn toàn chặt đứt những ký ức đó.
Hiện tại cũng đã tiết kiệm đến không sai biệt lắm.
Hiệp ước bao dưỡng năm tháng, vạn, trong lúc đó còn có tiền tiêu vặt, vạn, xăng xe, cơm khách sạn, nơi ở, quà tặng cùng các loại phí khác, cộng lại cũng khoảng vạn, cuối cùng là một tờ chi phiếu kia, hai trăm vạn.
Rất nhiều, vừa lúc cũng đủ.
Số tiền này sau khi trả lại xong, cô liền trở thành "kẻ nghèo hèn" tài khoản bằng không, cuối cùng cũng không thoát khỏi cái kết cục đó, hết thảy lại bắt đầu lại vậy.
Ngẫm lại liền cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng.
Trình Tô Nhiên đem thẻ nhét vào trong túi, điện thoại đột nhiên rung lên, lấy ra xem, là một tin nhắn.
Giang Ngu: [ Nhiên Nhiên, thực xin lỗi.
]
"......"
Trình Tô Nhiên thở dài.
Lúc này đã bình tĩnh lại, hiểu được mọi chuyện phải đi đối mặt, phải được giải quyết, trốn tránh cũng vô dụng.
Nghĩ vậy, cô liền trả lời: [ khi nào thì rảnh, chúng ta nói chuyện đi.
]
Giây sau Giang Ngu đã trả lời: [ cả ngày cuối tuần đều có thể.
]
Trình Tô Nhiên click mở Wechat, tìm được lịch công tác trong tuần mà trợ lý đã gửi qua, sau đó mới tiếp tục trả lời: [ hai giờ chiều chủ nhật gặp tại quán cà phê sân phơi WINK ]
Giang Ngu: [ được.
]
- ----- đốc đốc đốc
"Nhiên Nhiên, ra ăn cơm đi." Văn Nhược Huyền ở bên ngoài gõ cửa.
Trình Tô Nhiên thu hồi điện thoại, "Tới ngay." Cô mở khóa trái, mở cửa ra, nghênh diện với ánh mắt lo lắng của Văn Nhược Huyền, cười một cái, "Chị Huyền làm món gì vậy nha?"
"Lại quên rồi." Văn Nhược Huyền duỗi tay búng cái trán cô, "Không được gọi chị."
"Ò ~"
"Cậu ngồi trước đi, mình giúp cậu đơm cơm." Văn Nhược Huyền kéo cô đi đến cạnh bàn, thay cô kéo ghế dựa ra mới xoay người đi vào phòng bếp.
Không bao lâu, lại mang một chén cơm nhỏ ra, đặt ở trước mặt cô.
Sau đó cầm lấy đôi đũa đưa cho cô.
Trình Tô Nhiên bị hàng loạt những hành động của nàng làm cho hoảng sợ, buồn cười mà chớp chớp mắt: "Cậu đây là đem mình xem thành Thái Hậu sao?"
"Là nữ vương." Văn Nhược Huyền nhẹ nhàng sửa đúng.
"Có gì khác nhau sao?"
"Thái Hậu là dựa vào người khác, nữ vương là dựa vào chính mình."
"Văn tổng của chúng ta quả thật là càng ngày càng biết nói chuyện." Trình Tô Nhiên híp mắt cười cười, cúi đầu dùng bữa.
Văn Nhược Huyền cũng cười theo, lại có chút thất thần, con ngươi thâm thúy đen tối không rõ.
Nàng nhìn Trình Tô Nhiên ăn cơm, đột nhiên hỏi: "Nhiên Nhiên, đồng hồ của Giang tổng đã gửi lại rồi sao?"
Đôi đũa trong tay Trình Tô Nhiên dừng lại một chút, nhẹ nhàng hắng giọng: "Gửi lại rồi."
"Vậy cậu nói cùng khách hàng ăn cơm, có phải là Giang tổng không?"
"Ừm....."
"Mình cảm thấy Giang tổng này có chút kỳ quái." Văn Nhược Huyền quan sát sắc mặt của cô, vừa mới nói được nửa câu, tay cầm đũa của Trình Tô Nhiên đã dùng thêm chút lực, ngẩng đầu lên.
Nàng tiếp tục nói: "Tại sao lại muốn cậu tự mình đưa đến nhà? Mà không phải là ở công ty, hoặc để tài xế hay trợ lý đến lấy? Là vì muốn cùng cậu ăn cơm sao? Nhưng mà tại sao lại lâm thời đổi ngày.....!Ừm, rất kỳ quái."
"....."
Trình Tô Nhiên nhất thời nghẹn lời.
Không phải là không biết nên trả lời như thế nào mà là không biết lựa chọn như thế nào.
Là thẳng thắn nói với Nhược Huyền cô cùng Giang Ngu đã từng quen biết, hay là lại tiếp tục giấu diếm?
"Nhiên Nhiên....."
Văn Nhược Huyền đang muốn nói cái gì, lơ đãng nhìn thấy vết bầm tím ở phía sau khuỷu tay của Trình Tô Nhiên, nhăn lại mi, "Sao cánh tay của cậu lại có vết bầm rồi?"
Trình Tô Nhiên lấy lại tinh thần, liếc mắt nhìn khuỷu tay một cái, có lệ cười nói: "À, không cẩn thận đụng phải, không có việc gì."
"Ăn cơm xong mình giúp cậu thoa chút thuốc." Văn Nhược Huyền thở dài.
"Được."
Trình Tô Nhiên gật đầu, lặng lẽ ăn cơm.
Ngồi hồi lâu, thấy cô ăn đến không sai biệt lắm, Văn Nhược Huyền đứng dậy đi lấy hòm thuốc, ngồi xuống ghế sô pha, đem những loại thuốc cần dùng đến lấy ra.
Nàng lại nhìn về phía Trình Tô Nhiên.
Từ tháng trước sau khi Nhiên Nhiên trở về sau ba ngày hội nghị, cả người liền có chút không thích hợp, có công tác còn đỡ, nếu không có lúc ở nhà thường xuyên thất thần, luôn đem bản thân nhốt ở trong phòng.
Trước kia nếu buổi tối hai người đều ở nhà, sau khi ăn xong nhất định sẽ đi tản bộ, mà gần đây, vô luận là nàng đề nghị như thế nào, Nhiên Nhiên đều không muốn ra ngoài.
Nàng từng hỏi qua một lần, Nhiên Nhiên nói là bởi vì công việc quá mệt mỏi, nếu rảnh rỗi chỉ nghĩ trốn trong nhà nghỉ ngơi.
Chuyện ngày hôm nay cũng rất kỳ quái....
Có thể có liên quan đến Giang Ngu không?
Một tia sáng cuối cùng của phía chân trời cũng bị chiều hôm nuốt chửng.
Đêm đen kéo lên màn che.
Giang Ngu ngồi ở trên cửa sổ, ngưng thần nhìn ra bên ngoài, hai bên bờ sông Tân Giang đèn đuốc sáng trưng, những con thuyền ở trên mặt sông thong thả qua lại, tinh tinh điểm điểm ánh sáng ánh vào trong đáy mắt cô ấy.
Cánh môi dường như vẫn còn dư lại chút nhiệt.
Sau một lúc lâu, cô ấy nâng tay lên muốn lau mặt, nhưng khi đầu ngón tay chạm tới làn da ấm áp, mới nhận ra rằng nước mắt sớm đã khô.
Cô ấy cúi đầu, mở khóa điện thoại.
Dừng lại tại dòng văn tự trên khung soạn tin nhắn trước sau vẫn không gửi đi.
[ có thể đem mô hình trả lại cho tôi không? Không cần sửa lại, tôi đã mất đi em, cũng không muốn lại mất đi nó.
]
Chỉ một đoạn tin nhắn này lại lặp đi lặp lại nhiều lần soạn thảo, rất nhanh đã nửa giờ trôi qua mà Giang Ngu vẫn luôn ở đó do dự, gửi hay là không gửi, nhìn hai tin nhắn trả lời bên trên chỉ cảm thấy vô cùng chói mắt.
Nói chuyện?
Cô ấy từ một câu đơn giản như vậy lại đọc ra được một tia quyết biệt, mặc cho việc lúc nhận được tin nhắn này cô ấy đã vui vẻ ra sao.
Có lẽ là muốn nói đừng dây dưa nữa, có lẽ là muốn nói từ đây về sau chỉ duy trì quan hệ bạn bè hợp tác, có lẽ là muốn nói cùng cô ấy kết thúc mọi chuyện, vô luận là như thế nào, đều không phải là cảnh tượng mà cô ấy hy vọng.
Sắc trời tối sầm, trong phòng cũng không bật đèn, màn hình điện thoại phát ra lãnh quang sâu kín, chiếu đến gương mặt trắng bệch của cô ấy.
Đáy lòng dâng lên mãnh liệt hối hận.
Quá xúc động.
Giang Ngu sờ sờ gương mặt chính mình, phảng phất như còn có thể cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay Nhiên Nhiên.
Không đau, một chút cũng không đau, chỉ giống như bị mũi cắn.
Đầu ngón tay ấn trên ký hiệu phím "xóa bỏ".
Văn tự đều bị xóa sạch sẽ.
"Giang tổng-----"
Dì giúp việc đứng ở ngoài phòng quần áo gọi cô ấy, "Cơm chiều đã làm xong."
Cô ấy nghe tiếng ngẩng đầu lên, từ cửa sổ nhìn xuống dưới, chân trần đạp lên trên thảm, giống như u linh phiêu phất đi ra ngoài.
Trên bàn bày phong phú năm món ăn cùng một canh.
Không có hành tây, không có rau thơm, không có ớt cay....!Đều là những món mà Nhiên Nhiên thích ăn, là đồ ăn hợp khẩu vị của Nhiên Nhiên, hương thơm chui vào xoang mũi, sắc vị đều đủ cả.
Giờ phút này cô ấy lại không muốn ăn bất cứ thứ gì.
"Giang tổng, đều là dựa theo phân phó của cô mà làm, cô nhìn xem thế nào?" Dì giúp việc ngâm ngâm cười mà nhìn cô ấy.
Giang Ngu mặt vô biểu tình, nhàn nhạt nói: "Dì cùng Tiểu Chu ăn đi, ăn không hết thì cứ đổ bỏ."
- -------
Editor:
Vào tiệm la cắt giúp em quả đầu layer bob cái hông hiểu sao ảnh cắt thành cúp bế ( ̄▽ ̄)
Xin phép đi dzề luôn chứ nhuộm nhiếc gì nữa.