Tại khu sảnh chầu.
Phá toang cánh cửa và bước vào bên trong, mái tóc dài của Marie uốn lượn tứ phía vì sức mạnh ma thuật đang ào ạt tỏa ra.
Như một lớp lá chắn, năng lượng ma thuật của Marie bảo vệ nhỏ khỏi những ma pháp công kích đang ập đến.
「Thích nói gì là nói nấy à! Dù cho có văn vẻ đến mức nào, ngươi cũng đừng có hòng chạm tay vào hôn phu của người khác!」
「Hình như mình cũng từng làm vậy mà nhỉ.」, Marie chột dạ nhớ lại, thế nhưng nhỏ vẫn mặc kệ và nói cho hả giận.
Suy cho cùng, người mà nhỏ yêu đang sắp bị cướp mất.
Bởi vì cảm xúc đang dâng trào, năng lượng ma thuật của nhỏ giờ đây mạnh hơn hẳn mọi khi.
Nguồn ma năng ấy, không hề thua kém Olivia.
Marie giờ đây đã thức tỉnh năng khiếu ma pháp thiên bẩm trong cơn giận dữ――khi thấy kẻ khác nhắm đến hôn phu của mình.
Olivia hoảng loạn trong chốc lát, nhưng rồi đã lấy lại được bình tĩnh và giơ trượng về phía Marie.
Có vẻ là do cảm nhận được nguy hiểm, cô ta trông mất kiên nhẫn hơn bình thường.
「Liia là của ta!」
Một thanh giáo băng khổng lồ xuất hiện phía trên Olivia và sẵn sàng để phóng đi.
Những rô bốt xung quanh liền bay đến và bảo vệ Marie, thế nhưng――.
「Đồ ngốc. Người trước mặt ngươi là Leon. Người ngươi yêu đã chết từ lâu rồi.」
「Câm miệng!」
「Ai mới là người phải ngậm miệng lại hả! Thừa nhận đi. Ngươi hết thời rồi. Cái đồ đàn bà cứng đầu chết tiệt!」
「Ta nói là câm miệng!」
Marie đi qua khe hở giữa những rô bốt và bước thẳng đến chỗ Olivia.
Khi ngọn giáp băng kia phóng đi, chiếc vòng cổ mà Marie mang――chiếc vòng cổ thánh đột nhiên tỏa sáng.
Không thể nào xuyên thủng lớp kết giới bao bọc xung quanh Marie, ngọn giáo vỡ tan thành từng mảnh.
Olivia tiếp tục vung trượng, lần này là một lưỡi phong đao bay thẳng đến Marie.
Thổi bay những mảng tường, cột trụ và cả sàn nhà của khu sảnh――thế nhưng vẫn không gì chạm được vào Marie.
Đang đứng quan sát từ xa, Leon không ngờ được rằng Marie lại mạnh đến mức này.
Gương mặt cậu lộ rõ biểu cảm ngạc nhiên.
Nhìn sang phía Leon, Marie liền tỏ ra khó chịu.
「Đừng có câm như hến vậy, anh phải từ chối đi chứ! Cứ lưỡng lự như thế thì sẽ bị người khác lợi dụng đó có biết không hả!」
「Ừm, nhưng mà-」
「Cứ việc nói là mình đã có hôn thê là xem như xong việc rồi còn gì! Chứ anh muốn gì nữa đây? Bộ anh có hứng thú với oan hồn hả?」
Bị trách mắng thẳng thừng, mắt Leon đảo tứ tung.
Rõ ràng không phải là yêu đương gì, lý do mà cậu ấy do dự là vì lòng thương hại.
Nhỏ biết rằng thể nào cậu cũng sẽ lại gánh vác mọi thứ.
Marie rất yêu một Leon như vậy――nhưng đồng thời nhỏ cũng cực kỳ ghét điều đó.
「Có tui rồi mà anh còn chưa thỏa mãn nên định đi tìm con khác chứ gì!」
「――anh, anh đâu có ý đó.」
Mặc kệ Leon vẫn còn đang bối rối, Marie nhìn sang phía Olivia.
Rồi nhỏ giơ ngón tay lên và chỉ thẳng.
「Tránh xa hôn phu của ta ra. Dù cho mấy người có là tổ tiên hay gì thì ta cũng không bỏ qua đâu.」
Bị Marie trầm giọng đe dọa, Olivia nghiến răng.
「Con nhóc này-」
Thế rồi――.
『Cô bé này chính là hậu duệ của chúng ta.』
――Ann tiếp tục lên tiếng.
『Bản thể kia của ta ạ. Cô bé Marie này, và Olivia, chủ nhân của cơ thể mà ngươi đang chiếm hữu, đều mang trong mình huyết thống của chúng ta. Một trong những hậu duệ của chúng ta đã được ở bên hậu duệ của Liia rồi. Thế chẳng phải đã đủ rồi sao? Mong ước của chúng ta――của ta đã được hoàn thành rồi.』
Vẫn không bị thuyết phục bởi lời của Ann, Olivia lại vung thanh trượng phép.
Lần này, một cơn bão xuất hiện giữa sảnh chầu, phá tan cửa sổ, làm sứt mẻ bức tường và thổi tung cả cung điện từ trong ra ngoài.
「Câm miệng! Ta――ta muốn――được chung sống với Liia. Ta chỉ muốn được ở cạnh anh ấy và cùng nhau già đi thôi, vậy mà.」
Trong lúc Olivia đã bắt đầu bật khóc, Marie nhớ lại kế hoạch mà nhỏ đã nghĩ đến từ lâu.
Một kế hoạch để Leon không phải mang thêm gánh nặng nữa.
Bởi vì Leon lúc nào cũng lo lắng cho Marie, vậy nên nhỏ vẫn chưa nói ra vì biết chắc là cậu ta sẽ ngăn nhỏ lại.
Marie chầm chậm bước qua cơn bão để đến chỗ Olivia, người vẫn còn đang nức nở.
Và rồi khi đã vào tầm tay, nhỏ dùng hết sức bình sinh――để tát thật mạnh vào mặt đối phương.
Một âm thanh khô khốc vang vọng khắp sảnh chầu, như để minh chứng cho cú tát đầy uy lực của Marie.
Olivia bị văng đi khỏi chỗ đứng gần một mét và ngã xuống sàn.
Ngay sau đó, cơn bão tan đi, và ánh mặt trời chiếu xuống từ trên phần mái của cung điện.
Bị rải đầy mảnh vỡ ở khắp nơi, khu sảnh chầu giờ đây không còn chỗ nào để bước đi nữa.
「Sao ngươi cố chấp thế hả! Có phải vì vậy nên cái người tên Liia đó mới chạy trốn không?」
Vẫn còn đang giàn giụa nước mắt, Olivia ngồi dậy và lườm Marie.
「Ngươi thì biết gì! Làm sao mà ngươi hiểu được ta đã phải trải qua những gì cơ chứ!」
Nghe những lời than thở của đối phương, Marie đáp lại bằng một ánh nhìn ghê tởm.
「Tất nhiên là không hiểu được rồi! Ai mà lại đi mong chờ người khác hiểu cho hoàn cảnh của mình bao giờ hả!」
Ngay lập tức bị đáp trả, Olivia không còn biết nói gì hơn.
Thế rồi Marie đặt cánh tay phải của đối phương lên ngực mình.
「Ta đã định là sẽ phong ấn ngươi ở đâu đó, thế nhưng giờ thì không cần nữa. Nếu ngươi đã cảm thấy ghen tị đến như vậy, thì cứ thoải mái ở bên trong ta đi.」
「――ngươi-」
Olivia bất ngờ, vậy nhưng Leon mới là người phản ứng dữ dội hơn cả.
「Dừng lại ngay! Em có hiểu là mình đang làm gì không?」
Kế hoạch của Marie là sẽ giữ oán linh của Thánh nữ Ann bên trong cơ thể mình.
Leon muốn ngăn Marie lại, vì nếu như vậy thì chẳng biết lúc nào cơ thể nhỏ sẽ bị chiếm hữu cả.
Cho dù chỉ là một phần thôi đã đủ nguy hiểm rồi, đằng này Marie sẽ phải tiếp nhận toàn bộ oan hồn của Ann.
Không hiểu sao Marie lại thấy có chút hạnh phúc.
(Cái tên này, chẳng biết dựa dẫm vào mình gì cả.)
Marie vẫn không từ bỏ.
「Chẳng có gì đáng sợ cả. Cả ba người các ngươi――à nhầm, cả ba đều là một nhỉ? Sao cũng được! Ta đây không ngại gì oán linh của thánh nữ đâu. Ta chắc chắn sẽ huấn luyện ngươi và cho ngươi chứng kiến cuộc sống hạnh phúc của ta và Leon.」
Trông thấy cảnh Marie há miệng cười to, Olivia không biết phải phản ứng ra sao.
Vẫn đang theo dõi nãy giờ, Ann vừa bất ngờ vừa mừng rỡ.
Lý do là vì, mặc dù Marie rất mạnh―― ý định của nhỏ vẫn chỉ là 「Giữ đối phương bên cạnh để oán linh của Thánh nữ Ann có thể ở gần Leon, người trông rất giống Liia.」
『Cô bé này là vậy đó. Mạnh mẽ và tốt bụng――quả là một hậu duệ đáng tự hào.』
Marie thấy ngượng trước những lời tâng bốc của Ann, thế nhưng nhỏ cố gắng giả lơ và nói tiếp.
「Ta sẽ cho ngươi ở bên trong. Nếu muốn chiếm hữu thì ngươi cứ tự nhiên. Nhưng nếu ngươi dám làm vậy thật――thì đừng có mà hối hận đấy.」
Vẫn đang ngồi đó, Olivia bỗng chốc bật cười――và rơi lệ.
「Kể từ khi trở thành oán linh thì đây là lần đầu tiên có người chấp nhận ta. Ai cũng đều chống cự khi ta xâm nhập vào cơ thể họ cả.」
「Ngươi nên biết ơn ta đi.」
「Quả là một đứa con gái mạnh mẽ.」
Olivia vươn tay đến, Marie bắt lấy và kéo cô dậy.
Olivia――oán linh của Thánh nữ Ann giơ tay về bản thể còn lại của mình, oán linh trong vòng cổ.
「Có vẻ là đã ta hiểu được phần nào lý do của ngươi rồi.」
『Vậy à.』
「Đến đây. Cùng nhau, chúng ta sẽ ngủ yên bên trong cô bé này.」
『Ừ, phải rồi. Đã đến lúc gác lại mọi thứ――』
Màn sương đen bị hút vào bên trong Olivia.
Lần này thì không có sự phản kháng nào, và khi tất cả đã hòa làm một――.
「Không, không thể nào.」
――đột nhiên Olivia đặt cả hai bàn tay lên cổ, và bắt đầu quằn quại trong đau đớn.
「Dám lừa ta ư, MARYYY!!」