Trong phòng tiếp kiến tại Cung điện hoàng gia.
Đợi chờ tôi tại đó là Olivia-san――người đang ngồi trên chiếc ghế dành cho Hoàng hậu, ngay bên cạnh chính là ngai vàng.
Vận trên mình một bộ đầm trắng tinh, cổ đứng dậy và dang tay khi tôi đến gần.
Cảnh tượng cô ấy mỉm cười và nhìn thẳng vào tôi, vừa đẹp đẽ――vừa đáng sợ đến kỳ lạ.
「Ta đang đợi cậu đây, hỡi Leon・Fou・Bartfalt――hậu duệ của Liia.」
Tôi giương lên khẩu súng mà mình đang cầm, còn Ann đứng bên trái tôi thì tiến lên phía trước.
Khuôn mặt Olivia-san hóa vô cảm và cô nghiêng đầu khi trông thấy Ann.
Và rồi――.
「Tại sao nửa kia của ta lại ở bên cạnh Liia? A, có khi cậu mang nó đến đây giúp ta không? ――nếu đã vậy, hay là ta nên tha thứ cho cậu một chút nhỉ.」
Nửa kia của ta.
Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, cơ thể của Olivia-san đã bị oán linh chiếm hữu.
Tôi nhắm vào khu vực cạnh chân của Olivia-san và bóp cò súng vài lần.
Dù tôi đã bắn cảnh cáo như vậy, thế nhưng cô ta vẫn chẳng hề nao núng.
「Đợi chút đã nào, Leon. Giờ――ta sẽ dung hợp với nửa kia để xem chuyện gì đã xảy ra.」
Olivia-san vươn cánh tay phải về phía trước, và màn sương đen của Ann bị hút đi.
Ann phản kháng.
『Nghe ta nói này, hỡi nhân cách khác của ta.』
Olivia-san――bản thể khác của oán linh trú ngụ trong chiếc vòng tay và thánh trượng, dừng lại và hạ tay xuống.
Có vẻ như là ít nhất thì đối phương cũng chịu lắng nghe.
「Chuyện gì?」
Vẫn đang đợi cho Ann nói, biểu cảm trống rỗng trên gương mặt của Olivia-san khiến tôi phải lạnh cả sống lưng.
『Đủ lắm rồi. Việc báo thù đến đây là kết thúc. Hậu huệ của chúng ta đã tái hợp với hậu duệ của Liia. Qua bao thế hệ, mong ước của chúng ta, giờ đã trở thành sự thật rồi.』
Kể về chuyện của tôi và Marie, Ann muốn chấm dứt nỗi oán hận tại đây.
『Hậu duệ của Liia cũng chẳng mong muốn gì việc này cả. Hơn nữa, Liia cũng đã sống một cuộc đời trọn vẹn rồi. Anh ấy chắc chắn chẳng hề mang thù oán gì đâu. Có buồn cười không cơ chứ? Chúng ta cũng nên dừng lại đi thôi.』
Người đàn ông mà mình yêu, những tưởng là đã chết, hóa ra vẫn còn sống.
Hơn cả vậy, người đó còn tận hưởng phần đời còn lại một cách yên bình ở vùng quê.
――quả là một câu chuyện tệ hại.
Ông tổ à, ít nhất thì ông cũng phải cho Ann biết là mình vẫn ổn chứ.
Nếu ông mà chịu làm vậy, thì con đã chẳng phải khổ sở thế này rồi.
「Liia vẫn còn sống ư?」
Ngay khi nghe được rằng tổ tiên của tôi vẫn còn sống, gương mặt vô cảm của Olivia-san trong thoáng chốc đã thấm đẫm nước mắt.
Đưa hai tay lên che miệng, cô nức nở.
「――may quá. Thật may quá. Liia vẫn còn sống.」
À không, ổng chết lâu lắm rồi.
Mà dù vậy, trông thấy Olivia-san mừng rỡ như thế tôi cũng nhẹ nhõm phần nào.
Nếu nhỡ đâu mọi thứ mà diễn biến xấu đi, thì chắc sẽ loạn lắm.
Tôi thở dài và hạ nòng súng xuống.
「Ngươi đã hiểu rồi đúng chứ? Thế thì mọi chuyện sẽ kết thúc tại đây. Trả thân xác lại cho Olivia-san đi.」
Thế rồi, Olivia-san mỉm cười rồi lau đi nước mắt và bất ngờ lên tiếng.
「Ta không thể làm vậy được.」
「――cái gì cơ?」
Tôi ngay lập tức bị bối rối trước câu trả lời mà mình không muốn nghe nhất.
Mang trên mặt một biểu cảm nhẹ nhàng, Olivia-san nhìn thẳng vào tôi.
「Nhờ việc Liia còn sống nên ta mới có thể gặp được hậu duệ mang tên Leon của anh ấy. Định mệnh đã dẫn dắt đôi ta quay về bên nhau.」
「Đã nói là tôi không phải Liia――」
Đột nhiên.
『Chủ nhân!』
Luxion trong chốc lát đã bay ra trước mặt tôi và triển khai kết giới.
Những lưỡi đao băng xuất hiện và bắn đến từ khắp nơi.
Olivia-san giương cánh tay phải về phía chúng tôi.
Trên môi là một nụ cười giống hệt lúc nãy.
「Cậu chính là Liia. Là tái sinh của Liia.」
「Hảả? Đầu óc ngươi có còn bình thường không vậy?」
「Cách cậu nói chuyện giống hệt với Liia. ――Ta không phiền thái độ nổi loạn kia đâu, thế nhưng ta nhất định sẽ không để cậu trốn thoát. Phải dạy dỗ cậu một chút mới được.」
Tông giọng giờ đã thay đổi, và đôi mắt của Olivia-san trở trên sắc bén hơn hẳn khi nãy.
Cầm lên thanh trượng đặt cạnh ghế, cô ta vung thẳng về phía chúng tôi.
Lần này là một ngọn lửa phủ khắp sảnh đường.
Ann tuyệt vọng cất tiếng.
『Quả nhiên là vô ích sao.』
Ann đã từng nói với tôi.
Rằng nếu như có được một cơ thể thật sự, cô ta sẽ đặt mong muốn ở bên người mình yêu lên trên tất cả.
Mong ước ấy lớn đến độ cô ta sẵn lòng loại bỏ cả Marie, hậu duệ của chính mình.
『Chúng ta chỉ là oán linh thôi. Dư ảnh của quá khứ trú ngụ trong những ma cụ bị nguyền. Hậu duệ của chúng ta mới là những người đang thực sự sống, hãy buông xuôi đi.』
「Câm miệng!」
Càng trở nên mất bình tĩnh hơn nữa, những tia sét bắt đầu phóng ra từ thanh trượng của Olivia-san.
Tôi vẫn an toàn nhờ có kết giới của Luxion, thế nhưng một vài cây cột trong sảnh chầu đã bắt đầu nứt gãy.
「Mong ước của ta là được ở bên Liia!
Vậy nên ta mới nhờ đứa con gái đó phong ấn linh hồn mình vào ma cụ. ――Chúng ta đã phải chịu đựng bao lâu rồi ngươi có nhớ không? Đến khi có được một cơ thể, ngay cả kẻ trú ngụ bên trong vòng cổ là ngươi cũng sẽ phải thay đổi suy nghĩ thôi. Đã phải mất hàng trăm năm, ta không thể nào để cơ hội này vuột khỏi tầm tay được!」
Giọng của Olivia-san trở nên khản đặc.
Sau khi bị hàng loạt những ma pháp công phá, khu sảnh tiếp kiến cũng đã sắp không còn trụ nổi.
Có khi nào cả cung điện này sẽ bị thổi bay luôn không? Trong lúc tôi còn đang nghĩ vậy, cánh cửa lớn của khu sảnh đột nhiên bị hất văng.
Một giọng nói quen thuộc cất lên từ đó.
「Ngậm miệng lại rồi nghe cho thủng đây, đừng có mà ăn nói tùy tiện nữa!」