Những món đồ đắt tiền đó không có nhiều ý nghĩa đối với tôi.
Nhưng với căn phòng này thì khác.
Mặc dù thời gian ở đây ngắn ngủi nhưng nó mang ý nghĩa rằng nó đã sống với tôi gần nửa đời. Tôi chưa bao giờ coi trọng căn phòng này vì tôi đã quen với nó, nhưng sự cay đắng ập đến bất ngờ khi tôi rời đi.
“Ngay cả khi căn phòng này đã trở thành thứ thuộc về cô, nó vẫn chưa phải là phòng của riêng cô. Cô dám bước vào đây mà không cần sự cho phép của tôi. Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu trước khi vào phòng, cô chịu hỏi tôi phải không? ”
"Hm?"
Tôi nhận ra ngôi nhà mà tôi đã cố gắng để xây dựng là một lâu đài cát dễ dàng sụp đổ trước những đợt tàn phá của cơn bão.
Và tôi thấy không ổn về điều đó cho lắm.
Kể từ khi được sinh ra, tôi đã bị chia cắt khỏi cha mẹ và chỉ được gặp Thái tử. Không có ngày nào tôi được thoải mái trên con đường trở thành Hoàng hậu, người sẽ ở bên cạnh anh ấy, điều mà tôi đã làm bằng cách giảm thời gian nghỉ ngơi của mình.
Nhiệm vụ của Hoàng hậu là trông coi Hoàng thành.
Nó là trung tâm của đế chế.
Tôi đã làm việc chăm chỉ cho anh ấy vì tôi biết rằng sự sụp đổ của Thủ đô sẽ tương đương với sự sụp đổ của đế chế.
Tôi nghiên cứu ngày đêm để quản lý Hoàng thành, hoặc để giúp anh ta trong những cuộc tranh chấp mà anh ta sẽ khó giải quyết.
Tôi đã được nuôi dạy như một Công chúa để trở thành Hoàng hậu hoàn hảo, nhưng bây giờ khi lời tiên tri đã thay đổi và tôi bị bỏ rơi, tôi không biết mình có thể nói gì.
Làm thế nào tôi có thể diễn tả cảm giác thiếu thốn và cô đơn này đây?
“Công chúa, chắc là cô đã nghe nhầm rồi. Ừm…. Cô có muốn tôi giải thích lại không? ”
Cô Lurhtella có vẻ ngạc nhiên trong giây lát, nhưng cô nhanh chóng sửa lại vẻ mặt của mình và từ tốn mỉm cười.
"Cô không phải là con gái quý tộc của nhà Lurhtella sao?"
"Không, tôi là con của nhà tiên tri."
Nụ cười của cô ấy ngày càng tươi. Một tiếng cười du dương thoát ra khỏi môi cô.
Điều đó đã được chứng minh với mọi người với mái tóc hồng của cô ấy.
Cô ấy nhìn xuống tôi, lặng lẽ mỉm cười trong khi mắt cô nhìn lên đầu tôi. Một cơn đau đầu đột ngột ập đến trong tôi .
Chiếc ghế của Hoàng hậu, hay đúng hơn là chiếc ghế của Công chúa trước đó, không dễ gì giành được.
Nhưng cô con gái quý tộc trước mặt tôi đang cười toe toét như một đứa trẻ hạnh phúc vì nó đã có được món đồ chơi mà nó muốn.
"Thật thô lỗ. Làm sao mà cô nói như vậy trước mặt tôi chứ.”
“Cô không phải là người đã nhầm lẫn sao? Cô đã biết về sự thay đổi trong lời tiên tri mà. Cô chắc chắn biết rằng tôi sẽ trở thành Thái tử phi."
Đó là một lời khiêu khích táo bạo đến từ cô con gái nhỏ nhắn của một nhà quý tộc.
Những người hầu xung quanh bắt đầu run rẩy như một cái cây già nua.
Nguyên nhân chắc chắn là do vẻ ngoài xa hoa của người phụ nữ này.
Có vẻ như cô ấy nhỏ hơn tôi hai hoặc ba tuổi. Mặc dù vậy, tôi đã không thể hiện sự tức giận của mình. Tôi chỉ nhìn cô ấy với đôi mắt khép hờ.
“Thưa quý cô.”
Hoàng đế tương lai sẽ dành phần đời còn lại của mình với người phụ nữ này.
Tôi đã từng tin rằng nếu mọi thứ thay đổi, anh ấy cũng sẽ không quay lưng lại với tôi.
"Người con gái bí ẩn của Hầu tước Lurhtella."
Niềm tin đó giờ dường như trở thành vô ích.
"Ngươi tự cho mình là hơn Hoàng đế bệ hạ và Thái tử sao?"
"Đúng sao?"
Tôi đã trở nên nhún nhường vì đã trao mọi thứ cho anh ấy.
“Cô biết rằng ngay cả Hoàng đế và Thái tử đều không thể đuổi tôi ra khỏi lâu đài này. Quý cô ở đây là người duy nhất dường như không biết rằng tôi vẫn là vị hôn thê của Thái tử và rằng tôi vẫn là chủ nhân của thần dân của lâu đài này. "
Ngay sau khi sự thay đổi của tiên tri được công bố, tôi cảm thấy khó chịu khi nghĩ đến việc dành từng chút thời gian của mình cho Thái tử, người đã tự mình thông báo hủy hôn mà không cần tham khảo ý kiến của tôi.
"Cô sẽ không phiền nếu tôi hỏi lỗi của cô ngay bây giờ, phải không?"
Tất cả các sự thật trong cuộc đời của tôi, tất cả sự thật….
Tôi sẽ cảm thấy xấu hổ về những thứ mà tôi đã dành thời gian của mình. Ví dụ như là đối với Thái tử.
"Đưa cô ấy đi."
“…….”
“…….”
Vừa cảnh giác, những người hầu nắm lấy cánh tay của cô ta.
Mặt cô đỏ bừng nhưng chỉ chốc lát thôi. Cô ấy lại giấu biểu cảm của mình đi.
Có vẻ như những người hầu sẽ nói điều gì đó với người phụ nữ đang câm nín này, nhưng họ nhanh chóng ngậm miệng lại khi nhận ra cái nhìn chằm chằm của tôi.
“Cho quý cô đây cưỡi ngựa đến dinh thự của Hầu tước Lurhtella với cổ tay bị trói của mình.”
"Nhưng là……"
Những người hầu gái sững sờ khi nghĩ đến việc liệu họ có được phép làm điều đó với đứa trẻ của nhà tiên tri hay không.
Tôi gật đầu.
"Đó là một hình phạt nhẹ cho việc không nhận thức được điều gì và xông vào lâu đài của Thái tử phi để đối mặt với ta."
Những cô hầu gái khôn ngoan. Họ sẽ tuân theo mệnh lệnh của người trước mặt họ ngay bây giờ mà không phải người vĩnh viễn hay sau này, mà người đứng trước mặt họ là tôi.
Họ lập tức cúi đầu vâng lời.
Trước khi quay người vào phòng, tôi hơi ngoảnh cổ lại để ngắm nhìn người phụ nữ đang kêu ca bị lôi đi.
"Công chúa này thật là lố bịch."
Cô con gái quý tộc trẻ trung chưa trưởng thành đó đã thay thế tôi. Đó là kiểu người mà họ đã chọn hơn tôi.
***
Ban đầu nó yên tĩnh, nhưng rồi thời gian trôi qua, lâu đài của Công chúa trở nên tĩnh mịch hơn.
Lý do rất đơn giản.
Tôi không phải là Thái tử phi.
Ngược lại, nhiều người ngạc nhiên rằng tôi vẫn ngồi ở đây ngay cả khi lời tiên tri đã thay đổi.
Ít nhất, tôi có thể sống mà không gặp bất kỳ sự bất tiện nào vì tôi là công chúa. Không phải là có một lý do khác.
"Cô ấy chắc hẳn đã bị Chúa bỏ rơi, đúng không?"
"Tại sao lời tiên tri lại thay đổi?"
“Đúng vậy, đó là sự thật. Pesentria tội nghiệp, đứa con gái đáng yêu đó, cô ấy sẽ làm gì bây giờ khi Chúa đã bỏ rơi cô chứ? ”
Hầu hết những người hầu gái phục vụ hoàng gia đều xuất thân từ các gia đình quý tộc.
Dù không có địa vị cao nhưng họ thường là con thứ tư và thứ năm của Bá tước hoặc các quan chức cũ vì họ không có tài sản để thừa kế từ gia đình.
Có lẽ họ thuộc về một trong những gia đình quý tộc thấp hè, và hiện tại thì đang nói những câu chuyện về tôi.
"Chà, vì cô ấy là công chúa, cô ấy sẽ không kết hôn với một vị vua từ đất nước khác sao?"
"Ai sẽ kết hôn với một người con gái quý tộc bị Chúa bỏ rơi?"
“Vậy à?” Các cô gái phá lên cười vì họ nghĩ rằng điều này buồn cười.
Tôi dậm chân bước đi.
Âm thanh rõ ràng của bước chân chạm vào sàn đá cẩm thạch truyền đến họ.
Các cô gái đang nghỉ giải lao thì lặng người trước sự xuất hiện đột ngột của một vị khách bất ngờ.
Họ sững người khi nhìn thấy đôi giày trắng mới mang một viên ngọc đỏ trên mỗi chiếc.
Họ run lên vì sợ hãi khi tâm trí họ trở nên trống rỗng về cuộc trò chuyện nhỏ mà họ đang trò chuyện sau bữa ăn.
Sự chấn động của họ ngày càng tăng lên khi thấy tôi đứng yên tại chỗ mà không có bất kỳ lời nói hay cử động nào.
Tin đồn đã lan truyền rộng rãi rằng con gái của Hầu tước Lurhtella, đứa con mới của nhà tiên tri, bị buộc ra khỏi Pháo đài Hoàng gia với hai cánh tay bị trói.
Từ khi đứa trẻ của nhà tiên tri bị đối xử như vậy, những người hầu gái nghĩ rằng số phận của họ không thể tốt thêm chút nào nữa.
"Điều mà các cô đã đề cập, hãy lặp lại nó trước mặt ta đi."
Mái tóc hồng của tôi đung đưa theo làn gió thổi qua khung cửa sổ đang mở.
Khi mái tóc, từng là biểu tượng minh chứng cho lời của nhà tiên tri, xuất hiện, cảm giác nhận ra dường như chìm sâu hơn nữa bên dưới bề mặt.
"C..Công chúa."
“Như các cô đã nói, ta không phải là công chúa mà.”
“Công chúa! Xin hãy tha thứ cho tôi! Xin công chúa! ”
Tôi đang trên đường đến gặp Thái tử. Kết quả là tôi không còn tâm trạng thoải mái.
Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy như vậy khi gặp anh ấy.
Vì một lý do nào đó, cả Hoàng đế bệ hạ, Hoàng hậu hay Thái tử đều không bảo tôi dọn ra khỏi lâu đài này. Tôi không bận tâm cũng như không quan tâm đến việc phải sống ở đây một mình.
Không còn có thể chăm sóc vị Hoàng hậu đang nằm liệt giường, việc tự do lang thang trong lâu đài trở nên khó khăn.
Đó là một vấn đề tất nhiên.
Kể từ khi tôi bị ruồng bỏ bởi nhà tiên tri, tôi thậm chí không phải là một công chúa bình thường.
“Hãy lặp lại những gì ngươi vừa nói.”
Tôi lặp lại. Người hầu run rẩy, không thể suy nghĩ rõ ràng được.
"Ta nên làm gì với họ?"
Đang miên man suy nghĩ, tôi tình cờ bắt gặp ánh mắt của cô hầu gái đang đi ngang qua.
Người giúp việc đó, người đã nuôi nấng tôi từ thời thơ ấu, là một trong những người đã quay lưng lại với tôi ngay khi lời tiên tri thay đổi.
Đối với tôi, người từng vô cùng yêu quý cô ấy, đó cũng là một cú sốc không kém gì sự phản bội của Thái tử.
Tôi thở dài, lướt qua hình ảnh khuôn mặt nhăn nheo của cô hầu gái sau vài ngày. Không còn một ai nào trong lâu đài này đáng để tôi yêu quý và tin tưởng.
Nhìn thấy cô ấy, tôi như mất hồn trước những người đang bàn tán về mình. Tôi gỡ những bàn tay các cô hầu gái đầy nước mắt, ấn xuống thái dương đau nhói.
Tôi quay đi khi họ cứ nhìn chằm chằm vào tôi một cách cảnh giác. Những tiếng thở dài nhẹ nhàng phát ra từ phía sau tôi khi họ nhận ra mình đã sống. Cùng khoảnh khắc đó, tiếng bước chân của những cô hầu gái rời khỏi hội trường vang vọng sau lưng tôi.
Thân thể của tôi bất chợt chùng xuống.
Tôi không thể tin rằng họ quay lưng lại với tôi ngay lập tức.
Tôi đã có cảm tình với Thái tử, người mà tôi phải đi cùng suốt cuộc đời. Khi tôi rời xa cha mẹ và đến cư trú trong pháo đài hoang tàn này, tôi luôn giúp đỡ khuôn mặt tươi cười của anh ấy và cả việc đôi bàn tay non nớt của anh ấy luôn nắm chặt lấy tay tôi.
Thật đáng để cố gắng biết bao.
Rằng tôi đã cố gắng hết sức để trả lại cho anh ấy.
Những kỷ niệm về anh ta ùa về với hình bóng trẻ con trong thời gian khó khăn vẫn còn sống động trong dầu tôi.
Tôi liếc khung cảnh quen thuộc ngoài cửa sổ. Đế chế hiếm khi có tuyết rơi.
Lần đầu tiên tôi trải nghiệm điều này là khi tôi sáu tuổi. Sau khi đi dạo hơn hai tiếng đồng hồ với trái tim của chúng tôi đầy mệt mỏi, anh ấy đã ôm tôi vào lòng và đọc tôi nghe một cuốn sách khi ngồi trước lò sưởi.
Tôi không thể nào quên được cảm giác khi tôi ngủ ngon lành dưới chiếc chăn mà anh ấy đã đắp cho tôi.
Tôi quay đầu lại và nói với các hiệp sĩ đang đứng ở cửa.
"Tôi đến đây để gặp Thái tử."
Các hiệp sĩ lịch sự cúi đầu trước khi mở cửa.
Tất cả những kỷ niệm đó đều không thể nào quên. Tuy nhiên, chúng phải bị lãng quên đi.
Đồng thời cũng phải buông bỏ những kỷ niệm ngọt ngào mà mình từng ấp ủ.
Bởi vì chúng sẽ không còn ý nghĩa nữa.
"Công chúa."
Hương thơm từ trà mà anh ấy và tôi đã từng thưởng thức lan tỏa khắp phòng.
Đó là một loại trà được làm bằng cách sấy khô những bông hoa rất quý chỉ có ở phương Đông. Những bông hoa nhỏ đó rất hiếm khi nở vì vậy chỉ có thể thưởng thức trà trong Hoàng thành.
Điều này thật tự nhiên khi thấy anh ấy uống loại trà đó.