Không một ai là không biết về lời tiên tri.
Theo như lời tiên tri nói rằng, một cô gái có mái tóc màu hồng sẽ trở thành bạn đời
của thái tử. Màu hồng được cho là màu khá quan trọng trong đền thờ.
Đó là bởi vì vị thánh đầu tiên đã giúp Hoàng đế xây dựng đế chế. Người ấy có mái tóc màu hồng. Nhà tiên tri đã nói rằng 'Một đứa trẻ có màu tóc giống vị thánh đầu tiên sẽ là người chữa lành vết thương cho hàng chục nghìn người và ngăn chặn chiến tranh chỉ trong một lời nói. Người đấy sẽ trở thành thái tử phi và mang lại hòa bình, sự cân bằng cho đế quốc'.
Nhưng để tìm thấy một cô gái có mái tóc màu hồng dường như là điều không thể. Khi mọi người đều đặt cùng một câu hỏi, cũng là lúc mà mẹ tôi đã sinh ra tôi.
Khi ấy cha tôi, người vừa được thừa kế tước vị Công tước, và mẹ tôi đã trở thành Nữ công tước. Cả hai đều có mái tóc vàng trắng giống như màu mật ong và sữa.
Từ hai cá thể đó, một cô gái với mái tóc hồng đã được sinh ra, và mọi người đều khen ngợi tôi, họ tin rằng tôi là đứa con trong lời tiên tri.
Tôi được mọi người chào đón như một đứa trẻ được Chúa trời ban phước, nhưng vì tôi được sinh ra với tư cách là con gái của một Công tước, nên không cần phải nói thì mọi người đã chào đón tôi háo hức rất nhiều.
Nhưng bây giờ, tôi không thể tìm lại được ánh hào quang của lúc ấy. Tôi đoán nó sẽ như vậy. Một điều chưa từng xảy ra - Nó đã thay đổi chỉ sau một đêm. Tôi có thể nghe thấy họ thì thầm về việc tôi bị Chúa bỏ rơi.
Sau khi rời bỏ danh hiệu thái tử phi, bước chân của tôi chậm lại. Không có người giúp việc nào dõi theo tôi nữa, vì vậy sẽ không có ai sửa lỗi cho tôi nếu những bước đi chậm chạp của tôi không phù hợp.
"Đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau trong phòng khách."
Bước đi xa hơn bình thường, tôi thốt lên mà không hề hay biết trong sự trống vắng. Đó là nơi để tiếp khách, không phải là nơi để chào hỏi gia đình.
Nhưng vì tôi không phải là một thành viên trong gia đình, nên tôi cảm thấy mình chỉ là một vị khách của thái tử.
Đầu tôi không còn đội chiếc vương miện nặng nề nữa. Khi tôi khẽ nhúc nhích đầu, mái tóc hồng của tôi tung bay trong làn gió, nó nhẹ nhàng lướt qua khung cửa sổ đang mở.
Và khi tôi quay ra cửa sổ, tôi thấy những người hầu, người giúp việc đang bận rộn bên ngoài.
Mặc dù tôi không thể nghe thấy họ vì khoảng cách quá xa, nhưng có thể dễ dàng đoán ra từ nụ cười trên khuôn mặt họ rằng họ khá hào hứng.
"Có điều gì tốt đẹp khiến họ vui vậy nhỉ?"
Tôi lại một lần nữa lẩm bẩm một mình mà không một ai nghe thấy. Có lẽ rằng họ đang bận chào đón vị thái tử phi mới. Dường như đã không còn bất kì lý do gì để tôi ở lại đây.
"Có lẽ tôi nên đi thu dọn đồ đạc của mình."
Tôi không biết liệu nó có quá nặng hay không.
Đột nhiên những món trang sức và những bộ váy đẹp đẽ lướt qua tâm trí tôi. Nhưng vì tất cả đều do Hoàng thành sắp đặt cho thái tử phi, nên chúng dường như không thuộc về tôi.
Tôi trở về phòng và tìm hành lý, nhưng không có gì lọt vào mắt.
"Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ rời khỏi căn phòng như thế này."
Tôi nghĩ rằng tôi sẽ rời khỏi căn phòng này chỉ sau khi thái tử trở thành Hoàng đế và tôi trở thành Hoàng hậu để đến lâu đài.
Lần đầu tiên tôi bước vào căn phòng dành cho Thái tử phi là khi tôi được ba tuổi.
Tôi không biết bất kì cái gì vì tôi còn quá nhỏ, nhưng tôi nhớ một điều chắc chắn. Pháo đài hoàng gia là nơi xa lạ và lạnh lẽo, nó đưa tôi cách xa cha mẹ của mình.
Và sự ấm áp đầu tiên tôi cảm nhận được ở đây là khi tiếp xúc với Thái tử.
Không giống như Công quốc, những người hầu gái của Hoàng gia không hòa đồng. Họ luôn âm thầm hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Có lẽ đó là lý do tại sao tôi rất thích vị thái tử luôn mỉm cười với tôi, ân cần nói chuyện với tôi và quan tâm đến tôi.
Mỗi khi gặp khó khăn, tôi lại nhớ đến những lời an ủi của anh và bàn tay anh nắm lấy tay tôi. Tôi đã nghĩ đó là tình yêu.
Nhưng khi chứng kiến cảnh chúng tôi chia tay không chút đắn đo, tình cảm đó không phải là tình yêu. Đột nhiên, khuôn mặt của anh ấy như đang nói muốn nói lời xin lỗi hiện ra trước mắt tôi.
Trông anh ta không có vẻ gì là tiếc nuối cả. Tôi không thể đọc được một chút sự dịu dàng nào trong đó. Thực tế là mọi thứ đối với tôi đã sụp đổ chỉ sau một đêm.
Từ khi còn là một đứa trẻ, tôi đã được mọi người trong đế quốc chỉ bảo.
《Con là người bạn đời duy nhất của Thái tử. 》
Lúc đó tôi chỉ cười với vẻ bối rối vì không biết nó có ý nghĩa gì. Nhưng tại một thời điểm nào đó, nó đã trở thành định mệnh của tôi để tôi có thể trở thành một vị thái tử phi. Anh ấy là tất cả của tôi, và tôi đã cố gắng trở thành người hoàn hảo để xứng với anh ấy.
Bây giờ, khi tôi sắp trở thành Hoàng hậu tương lai, họ nói với tôi rằng lời tiên tri là không chính xác và tôi nên trở lại làm con gái của một công tước bình thường. Ôi, nghe thật nực cười làm sao.
“...Ồ, thưa tiểu thư! Không, cô không thể vào đây! ”
"Vui lòng đợi trong giây lát!"
Tôi nghe thấy một chút náo động bên ngoài. Điều này khiến tôi có thể nhẹ nhàng mở mắt ra, vì mắt tôi cứ khép lại như thể đang mắc kẹt trong một chiếc hộp.
Đôi mi dài của tôi uyển chuyển như cánh bướm khi tôi chớp mắt, bóng râm phủ lên làn da trắng ngần của tôi.
"Thưa tiểu thư!”
Tôi nghe thấy tiếng chuông lớn bên ngoài. Tôi bật dậy khỏi giường, ấn huyệt thái dương khi cơn mệt mỏi bất chợt ập đến. Làm sao họ dám lớn tiếng khi đang ở gần phòng của thái tử phi.
Tôi có thể đã nói như vậy, nhưng tôi không còn là người sử dụng danh hiệu này nữa. Mặc dù vậy thì tôi là con gái duy nhất của một Công tước.
Khi tôi mở cửa để chuẩn bị đối mặt với những lời nói hạ thấp danh dự của mình thì tôi lại
không thể không ngừng nhìn cảnh tượng hiện ra ngay trước mắt tôi.
Một mái tóc hồng xõa tung bay. Khi tôi tỉnh lại thì đôi mắt vàng tinh khiết đang hướng về phía tôi.
"Xin chào công chúa."
Một giọng nói dễ chịu từ từ rót vào tai tôi. Chỉ sau đó nó đã tấn công tôi giống như một giọt nước nóng trên một tảng đá lạnh. Người phụ nữ có bộ dáng trước mắt đang cười thô lỗ, dường như ……
"Cuối cùng, chúng ta cũng được gặp nhau."
Cô ấy dường như là người phụ nữ sẽ thay thế tôi trở thành đứa con của nhà tiên tri.
"Cô ấy là Nevea Lurhtella."
Tôi rất ngạc nhiên trước sự xuất hiện của vị khách bất ngờ. Chỉ riêng màu hồng sặc sỡ của mái tóc đã giải thích sự tồn tại của cô ấy. Màu tóc của tôi thì tối hơn một chút.
"Công chúa?"
Nghĩ lại thì đã lâu rồi tôi không được gọi là công chúa.
Họ luôn gọi tôi là 'Công chúa, thái tử phi’. Ngoại trừ những người hầu lười biếng của Công quốc. Những người này sẽ gọi tôi là 'Công chúa' Cho đến thời điểm khi tôi rời đi trung tâm của đế quốc.
"Cô đang làm cái gì ở đây vậy?"
Tưởng chừng như nơi này sẽ là nơi tôi ngồi trong tương lai nhưng sự thật là người phụ nữ này.
Tôi biết nhiều về Hầu tước Lurhtella nhưng tôi không có nhiều thông tin về con gái của họ. Đó là bởi vì tước vị của gia tộc Hầu tước không quá cao.
Tôi có thể đã gặp mặt với cô ấy vài lần trong những dịp chính thức, nhưng tôi dường như không nhớ khuôn mặt của cô ấy.
Cô ấy không xấu, nhưng tôi cảm thấy kỳ lạ khi nhìn thấy người phụ nữ này - Một Hầu tước trẻ tuổi, nhưng lại không có điểm nào xinh đẹp.
"Tôi đến đây để gặp công chúa."
“Ta không nhớ mình đã cho phép cô đến đây. Đây không phải là nơi mà cô có thể bước vào một cách cả gan như thế”.
Tôi không nghĩ rằng người phụ nữ này có thể sống tốt trong pháo đài, bởi vì nơi này quá hoang vắng và rất thiếu thốn tình cảm. Số phận của nhiều người đến chốn này và đi khỏi chốn này đều là do sự sai khiến của Chúa.
“Tại sao lại là không thể? Đây là căn phòng tôi sẽ ở từ bây giờ. Tôi chỉ muốn xem qua nó một chút thôi mà ”.
Cô ấy cười toe toét. Sau đó cô nhón chân lên cao một chút để kiểm tra căn phòng qua vai tôi.
Cô ấy chép miệng như một con quái vật trước mặt con mồi và kiểm tra căn phòng, trong khi đôi mắt của cô ấy tràn ngập tham vọng to lớn.
Tôi có thể đoán những gì cô ấy nhìn thấy. Cô con gái quý giá này của Lurhtella muốn có vương miện, đồ trang sức, vàng lấp lánh và những chiếc váy bồng bềnh. Và cả căn phòng này nữa.
Ah, tôi không thể tin rằng tôi phải cho cô ấy tất cả mọi thứ.
Có lẽ tôi hơi ghét nó ……