Tác giả: Mạn Bộ Trường An
Chuyển ngữ: Soái – Đào Quân Trang
Hoàng Hậu sửng sốt, nghi hoặc hỏi:
" Một cây non khỏe mạnh không đến ba ngày lại chết? Chẳng lẽ là do không tỉ mỉ chăm sóc?"
Kỳ Đế nhìn hoàng hậu một cái, phất tay áo đi nhanh ra trước điện.
Tăng nhân chùa Cảm Quang không có khả năng sẽ phạm sai lầm như vậy, ba cây non đó vô luận trồng ở nơi nào cũng sẽ mạnh mẽ tồn tại.
Kỳ Đế lẳng lặng ngồi trên long ỷ, tay nâng đầu, ấn hai huyệt ẩn ẩn đau. Thấy hoàng đế cau mày đại thái giám xem mặt đoán ý nhẹ nhàng đến ấn huyệt, dần dần mới thư hoãn.
Đại thái giám hỏi:
"Bệ hạ, cần truyền ngự y không ạ?"
"Không có việc gì đâu." Kỳ Đế xua tay.
Bên ngoài truyền đến thanh âm thái giám hô lớn Thái tử cầu kiến.
Thái tử tiến vào sau, liền quỳ trên mặt đất:
"Phụ hoàng, nhi thần khẩn cầu phụ hoàng xử trí tăng nhân chùa Cảm Quang, tăng nhân đó thực đáng giận, thế nhưng làm cây nhi thần trồng chết mất, rõ ràng đây là miệt thị hoàng gia."
Hoàng Hậu tiến vào, không tán đồng ngay:
"Bệ hạ, thần thiếp cho rằng, tăng nhân chùa Cảm Quang không có khả năng sẽ mặc kệ cây non đó, cây chết tất nhiên là có nguyên nhân khác."
Thái tử cúi đầu, Kỳ Đế trầm tư một hồi, phái người đến chùa Cảm Quang điều tra cho rõ.
Phương trượng trong chùa cùng vài cao tăng đắc đạo cẩn thận nhìn cây non đã được đào lên tẩy sạch rễ đặt trên thạch đài. Xem bộ rễ mềm sụp sụp đó phương trượng nhìn một vị cao tăng, hai người đồng thời gật đầu. Người Kỳ Đế phái đến chùa được phương trượng báo nguyên do cây chết, cái nguyên do này khiến người nghe thập phần khó hiểu, nhưng đây lại là kết quả phương trượng cùng vài cao tăng nhất trí nhận định. Người xuất gia không nói dối, tuy cảm thấy không biết tại sao nhưng cũng sẽ báo cáo kết luận với công chúng. Cây Thái tử trồng lại bị nước sôi tưới chết. Đến tột cùng là người phương tưới nước sôi lên cây thì phải còn chờ thẩm vấn, phương trượng đem tăng nhân chăm sóc cây trông giữ cẩn thận, chuẩn bị thẩm vấn.
Soái – Đào Quân Trang
Thái giám hồi cung phục mệnh, Kỳ Đế tức giận, một gốc cây mà thôi, đều có thể rước lấy sát họa, huống chi là người?
Kỳ Đế sai người triệu Nhị hoàng tử tới, Nhị hoàng tử tỏ vẻ khiếp sợ:
"Hoàng huynh cây huynh trồng thế nhưng lại bị người ta dùng nước sôi tưới chết, sao có thể chứ? Rốt cuộc là người nào dụng tâm hiểm ác?"
"Dụng tâm này xác thật ác độc." Hoàng Hậu sắc mặt ngưng trọng: "Bệ hạ cùng Nghiêu Nhi, Thuấn Nhi cùng nhau trồng nhưng chỉ chết cây Nghiêu Nhi trồng, người này nhất định là rắp tâm hại người, ý đồ châm ngòi cảm tình hoàng gia."
Kỳ Đế nhìn Hoàng Hậu, lại nhìn Thái tử đang cúi đầu và nhị nhi tử lòng đầy căm phẫn. Ánh mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu, tay phải theo thói quen chuyển động ngọc ban chỉ trên ngón tay trái.Thái tử quỳ xuống:
"Phụ hoàng, nhi thần vẫn phái người trông coi, không biết là ai bụng dạ khó lường, thế nhưng dùng nước sôi tưới chết cây non."
Thái tử là chủ cây nhưng cũng không rảnh quản chuyện tưới nước này nọ, tưới nước hay chăm sóc đều do tăng nhân làm. Gần đây chùa Cảm Quang có nhiều khách hành hương đông đảo đến chiêm ngưỡng đế vương thụ cùng cây non do đương kim thiên tử trồng.
Nhị hoàng tử nhăn mày:
"Phụ hoàng, việc này khẳng định là không có quan hệ gì đến hoàng huynh. Nhi thần cảm thấy trừ tăng nhân phụ trách chăm sóc là có thể động tới nước sôi thì vẫn còn một ít người có thể động tới nước sôi mà."
"Con nói là khách hành hương ở chùa?" Hoàng Hậu hỏi.
"Không sai ạ."
Thái tử đang quỳ bỗng thân mình cứng đờ, mơ hồ cảm thấy có chút không thích hợp."Khách hành hương?" Kỳ Đế như từ trong lỗ mũi hừ ra: "Cái dạng khách hành hương gì dám to gan lớn mật, dùng nước sôi tưới chết cây non đương kim Thái tử trồng?"
Nhị hoàng tử muốn nói lại thôi, Hoàng Hậu vội nói:
"Bệ hạ, Thuấn Nhi cũng chỉ suy đoán thôi, rốt cuộc là người nào làm, phương trượng chùa Cảm Quang sẽ điều tra ra."
"Phụ hoàng, nhi thần cho rằng, không phải là khách hành hương làm. Khách hành hương vào trong chùa đơn giản là cầu phúc tạ thần thôi, ai sẽ rảnh tưới chết cây trong chùa, đồ tăng tội nghiệt."
Hoàng Hậu hỏi lại:
" Thế theo ý hoàng nhi là tăng nhân làm à? Nhưng các tăng nhân đều là người tu hành, siêu thoát thế tục, nào sẽ tưới chết cây non đang sống chứ, cây cối tuy không phải sinh linh nhưng người xuất gia cũng không vô duyên vô cớ giết nó."
"Này..." Thái tử nghẹn lời.
Kỳ Đế trầm giọng:
"Bất quá chỉ là một gốc cây non mà thôi, ai cũng không thể bảo đảm cây mình đều có thể sống. Hà tất phải đại kinh tiểu quái, nó có đáng giá cho các ngươi tranh nghị sao."
Hoàng Hậu nhẹ nhàng cười:
"Bệ hạ nói không sai, là thần thiếp chuyện bé xé ra to."
Nhị hoàng tử cũng nói:
"Theo nhi thần nói không chừng là do tưới nhiều nước quá nên cây úng chết. Các tăng nhân nhìn rễ lại tưởng nước sôi làm chết."
"Không sai, những tăng nhân đó cũng là hảo tâm lại thành chuyện xấu." Hoàng Hậu tán đồng, chậm rãi đến trước mặt Kỳ Đế.
Kỳ Đế cho Thái tử đứng dậy:"Một thân cây mà thôi, không đáng phải hoảng hốt, ngươi mau đứng lên đi."
Thái tử đứng dậy chỗ Nhị hoàng tử đang đứng, Nhị hoàng tử cười. Lòng thái tử lạnh lùng, phụ hoàng rõ ràng là che chở cho hoàng đệ. Nguyên bản cho rằng mượn chuyện này tạo gió cho lòng nghi ngờ của đế vương nổi dậy, sẽ nghi ngờ là do hoàng đệ làm. Không nghĩ tới phụ hoàng dễ dàng bỏ qua việc này, không hề nghĩ truy cứu cái gì.
Soái – Đào Quân Trang
Chẳng lẽ lòng phụ hoàng đang dao động sao?
Kỳ Đế phái người đến chùa Cảm Quang tuyên chỉ, cây là do tưới nhiều nước mà chết. Tăng nhân chăm sóc tuy vô tâm nhưng cũng thật sơ ý gây ra. Bọn họ là người xuất gia, tứ đại giai không. Hết thảy đều ấn theo nội quy chùa Cảm Quang mà xử lý.
Phương trượng nhận được thánh chỉ, niệm A di đà phật rồi phạt tăng nhân đó một tháng gánh nước trong chùa để khiển trách. Còn vụ nước sôi tưới vào cây non là do hiểu lầm.
Soái – Đào Quân Trang
Thái tử trồng cây bị chết không biết bị ai truyền ra ngoài, lúc đầu cũng không có gì, dần dần mà trong kinh bắt đầu rộ lời đồn. Lời đồn đó nói Thái tử trồng cây gần quân vương bách, nhưng không có long khí nên cây mới chết. Ẩn ý là Thái tử không có long khí hộ thân, không phải chân mệnh thiên tử. Kỳ Đế nghe tin đồn nổi giận lôi đình. Hoàng Hậu cầu kiến vài lần đều tránh không gặp. Bất đắc dĩ, Hoàng Hậu phải quỳ gối ngoài điện, khóc lóc rơi lệ:
"Bệ hạ, Nghiêu Nhi là đích Hoàng trưởng tử, sao lại không có long khí? Không biết ai tử rắp tâm bất lương, tiểu nhân sau lưng ác ý hãm hại. Bệ hạ... Ngài nhất định phải vì Nghiêu Nhi làm chủ!"
Thái tử nghe tin đến, nâng Hoàng Hậu dậy: "Mẫu hậu, tiểu nhân ác ý hãm hại nhi thần, mẫu hậu chớ nên vì việc này mà tổn thương thân mình. Nhi thần bất hiếu, làm mẫu hậu lo lắng."
"Nghiêu Nhi... Mẫu hậu nghe lời đồn mà tâm như đao cắt. Tưởng tượng đến cảnh hoàng nhi chịu ủy khuất, hận không thể bắt kẻ bịa đặt thiên đao vạn quả."
"Mẫu hậu..." Thái tử động dung, cũng quỳ xuống theo.
Chỉ chốc lát sau, Nhị hoàng tử cũng chạy tới quỳ xuống.
Mẫu tử ba người, quỳ gối ngoài điện. Kỳ Đế ngồi trên long ỷ trong điện ánh mắt trầm hàn.
Lát sau, Kỳ Đế phái ngự vệ quân và kinh triệu phủ đồng thời xuất động trấn áp lời đồn đi xuống, không người nào còn dám tư nghị chuyện long khí. Nếu có bất luận đôi câu người đó sẽ gặp phải cảnh lao ngục tai ương. Vô luận trong cung hay là ngoài cung, người người cảm thấy bất an, thận trọng từ lời nói đến việc làm, sợ rước lấy tai họa. Soái – Đào Quân Trang
Tư các lão cùng Tư Lương Xuyên đóng cửa thư phòng nghị sự. Tư các lão lo lắng vì trữ quân tranh giành từ trước đến nay đều là ám chiêu ngươi chết ta sống. Vốn tưởng rằng nhi tử của đương kim bệ hạ đều do Hoàng Hậu sinh ra, hẳn sẽ không xuất hiện tình cảnh này.
Khi Bệ hạ vẫn còn là Chúc Vương, ba vị hoàng huynh vì trữ quân chi tranh mà kẻ chết chết, người tàn tàn, quan quan. Cuối cùng Chúc Vương đăng cơ. Nếu không phải vì ba hoàng tử đó xảy ra chuyện, dù thế nào cũng không tới phiên một người bình thường như Tứ hoàng tử Chúc Vương đăng cơ. Như vậy xem ra, tựa hồ Tư các lão quá lạc quan rồi. Sinh ra ở hoàng gia, có hoàng tử nào không nghĩ muốn bước lên kim điện, ngồi trên long ỷ nhìn thiên hạ. Soái – Đào Quân Trang
Vốn cho rằng sự tình có lẽ là do Nhị hoàng tử làm ra, không ngờ nhi tử lại nhận định chuyện ở chùa Cảm Quang là do Thái tử làm.
"Xuyên ca nhi, vì sao ngươi cảm thấy là do Thái tử làm? Thái tử tự dưng lại phá hoại là muốn gì?"
Tư Lương Xuyên bình tĩnh đứng trước mặt phụ thân:
"Phụ thân, Trĩ Nương có nói một câu, người được lợi thường chính là người sau màn làm. Việc này vừa thấy là người Thái tử phái chăm sóc không tỉ mỉ bảo hộ cây non. Thử tưởng tượng thì ai cũng sẽ cảm thấy Thái tử không có khả năng tự hủy thanh danh của mình, người đó sẽ ngày đêm bảo hộ cây non, không có khả năng đột nhiên cây chết mất."
Tư các lão cân nhắc một lúc lâu, gật đầu:
"Tức phụ ngươi nói lời này không vô căn cứ đâu, nghe thì có chút càn quấy nhưng nhất định có đạo lý. Theo ý kiến của ngươi, cây là Thái tử giết chết, nhưng lời đồn không phải là Thái tử tản ra."
"Lời đồn đó bất quá chỉ là có người tương kế tựu kế thuận thế làm. Người ấy là ai, phụ thân lòng đã có suy đoán. Thiên gia không phụ tử thì làm thế nào có huynh đệ được?"
"Ngươi nói không sai, Xuyên ca nhi, Tư gia xưa nay chỉ nhận chính thống. Vô luận tương lai hoàng tử nào đăng cơ, thì ngươi phải nhớ lấy người chúng ta trung tâm sẽ luôn là thiên tử."
"Phụ thân dạy bảo, nhi tử sẽ ghi khắc." Tư Lương Xuyên đồng ý.
Tư các lão vẫn chưa hết lo lắng, ngược lại càng lo hơn, khi bệ hạ vẫn là Chúc Vương, chỉ vì chúng hoàng tử phân tranh mà nhân tâm hoảng sợ, các đại thần vì chủ tranh đấu không thôi. Sau đó Bệ hạ đăng cơ, có lẽ là vì không muốn lại phát sinh chuyện huynh đệ bất hoà mà trong cung chỉ có Hoàng Hậu sinh hai đích hoàng tử, còn lại phi tần hoàn toàn không có ai. Nhị hoàng tử trước đó vẫn luôn không lộ dã tâm, nguyên lai cũng không phải thật sự vô tâm với hoàng vị.
Soái – Đào Quân Trang
Tư các lão nhìn nhi tử, từ năm trước hắn bắt đầu thêm trầm mặc. Tư các lão sinh ra nhìn không thấu cảm giác con trai, giống như hiện tại, tuy rằng Xuyên ca nhi không nói gì ông vẫn cảm thấy Xuyên ca nhi biết hết rồi.
Tư Lương Xuyên biết phụ thân đang đánh giá hắn, hắn đứng thẳng tắp, Tư gia vĩnh viễn không tham dự vào việc trữ quân phân tranh. Nhưng hắn không thể không cuốn vào trong đó, hắn không muốn Tư gia lại giống kiếp trước kết cục là thoái ẩn.
Rời thư phòng, hắn xem Trĩ Nương trong chốc lát, lại cùng Hứa Cảm ra cửa. Bọn họ đến một trà lâu ở góc đường chỗ, là sản nghiệp của Tư gia. Trên lầu hai đã có người đang đợi hắn, đẩy cửa đi vào để Hứa Cảm canh giữ ngoài cửa. Người chờ là Bình Triều.
"Không biết Bình công tử tìm ta vì chuyện gì?"
Bình Triều thần sắc tiều tụy, cằm nhọn ra: "Mạo muội tương mời, mong rằng Tư đại nhân không phiền lòng."
"Ngươi và ta đều là thư đồng, cần gì khách sáo thế. Bình công tử có chuyện cứ nói thẳng, Tư mỗ chăm chú lắng nghe."
Bình Triều nắm chặt tay, lặp lại vài lần mới nói:
"Lần này ta thỉnh Tư đại nhân tới, là có việc muốn nhờ. Ta cũng không sợ nói ra sẽ khiến ngươi chê cười, thật sự là nỗi sỉ nhục nam nhân, không nói không dễ chịu."
Tư Lương Xuyên sắc mặt như thường, nhìn thẳng hắn, ý bảo hắn nói tiếp.
Bình Triều uống một mồm trà lạnh, cười khổ nói:
"Gia môn bất hạnh, đều là chuyện gièm pha, vốn dĩ muốn che lấp còn không kịp, nhưng lòng ta oán hận, nghĩ tới nghĩ lui, người có thể cho ta tố khổ cũng chỉ có ngươi thôi."
Tư Lương Xuyên không lên tiếng chỉ nhìn hắn.
Bình Triều thở dài:
"Tư đại nhân, Bình mỗ trong lòng khổ sở, cưới vợ cưới hiền, cổ nhân không sai. Thê ta cưới không hiền không trinh, nhưng ta lại không thể bỏ nàng ta, còn phải nuốt nước đắng, thật sự là hổ thẹn vì thân nam nhân."
"Tư đại nhân đã xem qua nhất phẩm hồng chứ? Nam xướng trong đó thật sự giống ta. Thê tử của ta Đoàn Phượng Nương, nguyên tưởng rằng nàng ta ở Đoạn gia thủ thân là vì Bình Triều ta, lại không ngờ trong lòng nàng có người khác, xem ta như ngốc tử. Người nọ thân phận tôn quý, ta không thể nổi giận, thê lại không thể hưu, khổ không thể nói, ta sống thực sự rất uất ức."
Bình Triều nói xong, lại uống một ngụm trà lạnh. Hắn thật thích Phượng Nương, nhưng Phượng Nương lại coi hắn như chiếc giày rách. Vì Thái tử thủ thân mà nàng dùng nhược điểm của hắn uy hiếp hắn. Hắn trao nàng một khang chân tình, bao oán hận và không cam lòng cũng không thể nhìn gian phu dâm phụ đó thỏa nguyện. Nếu thật đến ngày đó, toàn bộ hầu phủ đều sẽ giống hắn, trở thành thằng hề trong chuyện cười của thiên hạ.
Thái tử từ khi biết Hoàng Hậu chỉ hôn cho hắn, liền xa cách hắn. Rõ ràng biết Phượng Nương là thê tử của hắn, còn có tạp niệm. Chủ tử như vậy hắn đi theo còn ý nghĩa gì?
Soái – Đào Quân Trang
Chẳng lẽ, muốn hắn trở thành nam tử thứ nhất của Kỳ triều bán thê cầu vinh sao? Nếu tương lai trở thành cận thần cũng sẽ bị người trong thiên hạ nhạo báng, để lại tiếng xấu muôn đời. Hắn không thể trơ mắt nhìn sự tình phát sinh, cô mẫu nói đúng, nữ tử trong thiên hạ rất nhiều, không nên vì một nữ nhân có người trong lòng mà hao phí tâm huyết. Phượng Nương phụ hắn trước, hắn bất quá chỉ là tự bảo vệ mình nên phản kích mà thôi.
Tư Lương Xuyên rũ mắt, Bình Triều là quy phục hắn, chỉ là Bình Triều làm thế nào lại xác định mình sẽ giúp hắn? Tư gia không tham dự chuyện hoàng tử phân tranh từ xưa đến giờ đã như vậy rồi. " Lời đồn trong kinh Tư đại nhân chắc đã nghe nói qua, Tư đại nhân thấy thế nào?"
"Tư mỗ không nhìn thấy gì, lời đồn mà thôi, sẽ tự sụp đổ."
"Ha ha... Tư đại nhân nếu là biết người nọ đã từng nói gì, chỉ sợ cũng sẽ không vân đạm phong thanh thế này. Tư đại nhân cũng biết Văn tứ gia, chính là người từng làm thủ hạ của nhạc phụ ngươi sư gia Văn tứ gia chứ. Ngươi biết người nọ từng hứa hẹn với Văn tứ gia cái gì không? Khẳng định là đoán không được rồi, kiều thê của ngươi bị người khác mơ ước. Người nọ đã đáp ứng Văn tứ gia, nếu trợ giúp hắn được việc, thê tử của ngươi chính là của người khác. Một người vô đức thế Tư gia còn muốn phụ tá sao?"
Tư Lương Xuyên đứng lên, mắt lạnh như băng:
"Bình công tử, ta mặc kệ lời ngươi nói là thật hay giả, nếu ngươi cùng người nọ vẫn còn nhất phái, thỉnh ngươi nói cho hắn, hắn tuyệt sẽ không được như ý nguyện đâu."
"Tốt." Bình hoảng cũng đứng lên: "Ta vẫn luôn bội phục Tư đại nhân, ta thành tâm cùng Tư đại nhân tương giao. Thật không dám giấu, lời đồn đãi là do ta thả ra, ta làm như vậy chính là muốn thế bất lưỡng lập. Ta thẳng thắn thành khẩn mong Tư đại nhân nên tin tưởng quyết tâm này."
Tư Lương Xuyên nhìn vào mắt Bình Triều, sau một lúc lâu mới nói:
"Tư gia chỉ ủng hộ chính thống, bệ hạ hướng vào ai, chúng ta không dám vọng tự phỏng đoán."
"Có những lời này, Bình mỗ đã nắm chắc, cáo từ."
Bình Triều chắp tay rời đi, Tư Lương Xuyên ở trong phòng lặng im thật lâu. Bình Triều đột nhiên tới, chẳng lẽ là được cao nhân chỉ điểm?
Trong đầu hắn lặp lại lời Bình Triều nói, rũ mắt xuống nhìn chén trà, duỗi tay dùng sức nắm chặt cái ly vỡ tan, lòng bàn tay hắn cũng chảy máu tươi.
Hứa Cảm gõ cửa tiến vào, nhìn mảnh vỡ và vết máu trên tay hắn thì vội vàng lau sau đó băng bó bôi thuốc. Tựa như không có cảm giác đau hắn chậm rãi đi khỏi trà lâu, Hứa Cảm bước đi theo.
Về đến trong phủ, hắn lập tức gọi Hứa Lịch phân phó vài câu, Hứa Lịch lĩnh mệnh mà đi.
Soái – Đào Quân Trang
Bình Triều rời trà lâu thì giục ngựa đi thẳng đến chùa Cảm Quang. Đoạn Phượng Nương còn ở trong chùa, ngày đêm sao chép kinh thư. Trong lòng cáu giận vì chiêu nước sôi chết cây sao lại biến thành như vậy? Không phải chỉ là chết một cây non sao có thể nhấc lên chuyện Thái tử không có long khí? Thái tử nếu không có long khí thì cuộc đời này cũng chỉ có thể là Thái tử mà thôi.
Nàng ta nắm bút vứt ra, mực nước bắn tung tóe khắp mặt đất. Nàng ta hít sâu mấy hơi, mệnh nha đầu tiến vào quét dọn. Soái – Đào Quân Trang
Bình Triều tới không vào nhà liền, mà lệnh tùy tùng đi thông truyền.
Đoạn Phượng Nương sắc mặt không kiên nhẫn, Bình Triều tới gặp nàng, sẽ không phải là muốn nàng hồi phủ chứ? Chẳng lẽ còn không rõ mình nếu đã có thể sử dụng cái chết của nha đầu hầu hạ Bình Bảo Châu tới uy hiếp hắn, chính là tỏ rõ không có nửa điểm tình nghĩa với hắn sao.
Dù bọn họ có danh nghĩa phu thê thì thế nào, nếu hắn vẫn quấn lấy cũng đừng trách nàng vô tình.
Hai người hẹn ở sau núi trong chùa nói chuyện với nhau, Bình Triều đầy mặt thống khổ, nhìn Phượng Nương mặc tố y:
"Phượng Nương, ta biết trong lòng ngươi vô ngã, ta cũng không bắt buộc ngươi nữa. Mấy ngày gần đây, ta nghĩ tới nghĩ lui, nữ tử trong thiên hạ tựa si tâm như ngươi không nhiều lắm, nên vô luận thế nào ta cũng phải thành toàn cho ngươi. Ngươi yên tâm, về sau nếu ngươi muốn làm cái gì, ta cũng sẽ giúp ngươi che giấu, đến một ngày ta sẽ giống Đoạn công tử nhận ngươi làm muội muội."
Đoạn Phượng Nương nghe thế đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là cảm động.
"Phượng Nương hổ thẹn, thực sự có ngày đó, ta tất hậu báo chi ân."
"Ta không cầu ngươi hồi báo, cứ tính là là duyên phận đi." Mắt Bình Triều ầng ật nước, cúi đầu, không liếc nhìn nàng một cái, xoay người rời đi.
Đoạn Phượng Nương vẫn đứng chỗ cũ, vẻ mặt buồn vui khó biện.
Soái – Đào Quân Trang