Tác giả: Mạn Bộ Trường An
Chuyển ngữ: Soái – Đào Quân Trang
Tưới xong cây non, Nhị hoàng tử lau trán đem mộc gáo đưa cho Kỳ Hoành, Kỳ Hoành đem thùng gỗ và gáo chuyển cho tăng nhân đứng cạnh.
Bình Triều cũng cầm đồ trong tay đưa tăng nhân, Nhị hoàng tử trêu ghẹo:
"Triều biểu ca tới mau thật, bổn cung biết biểu tẩu cũng ở trong chùa này, chẳng lẽ là phụ xướng phu tùy nên Triều biểu ca tới xem biểu tẩu hả?"
Hắn nói như chuyện thú vị, còn triều Bình Triều chỉ nhìn một chút sắc mặt xấu hổ, lúng ta lúng túng nói:
"Không phải, ta vì Thái Tử điện hạ mà đến đây."
"Nam nhi chí ở thiên hạ, sao có thể vướng nhi nữ tình trường." Thái tử nói xong những lời này liền phủi tay rời đi, Bình Triều theo sát bên. Trên người vừa khỏi vì bị thương hắn lập tức tới Đông Cung làm việc.
Hôm qua Thái tử rời cung cũng không thông báo cho hắn, nhưng hắn vẫn nghe thái giám nói Thái tử tới chùa Cảm Quang, trong lòng ngũ vị tạp trần không biết là đau hay là khổ. Hôm nay Thái tử tùy ngự giá ra cung cũng không nói cho hắn. Hắn thấy không ổn nên vội chạy tới. Quan hệ giữa hắn và Thái tử không biết sao đến giờ lại xa lạ thế này, trước kia có việc gì Thái tử cũng không giấu hắn, hắn chính là tâm phúc của Thái tử. Hiện tại Thái tử xa lạ kể cả ra cung là chuyện lớn công khai như vậy cũng không thông báo cho hắn theo. Soái – Đào Quân Trang
Thái tử chung tình với Phượng Nương, không phải hắn không biết, nhưng Phượng Nương đã bị Hoàng Hậu tứ hôn cho hắn. Thái tử nếu là một minh chủ sẽ biết thê tử của thần tử là không thể mơ ước, vì sao còn canh cánh trong lòng. Hơn nữa Phượng Nương... Trong lòng bỗng dâng lên cảm giác vô lực và nhàn nhạt tức giận.
Nhị hoàng tử cùng Kỳ Hoành đi sau bọn họ. Khi bọn họ rời đi, cách đó không xa có thân ảnh một người đi ra, một thân tố y chính là Đoạn Phượng Nương. Sắc mặt nàng ta lúc sáng lúc tối khó có thể cân nhắc.
Soái – Đào Quân Trang
Sáng sớm hôm sau, Thái tử cùng Nhị hoàng tử lặng lẽ hồi cung. Tin tức Đế hậu giá lâm ở chùa Cảm Quang truyền ra bốn dặm tám hương đều nghe, người đều tới chùa thắp hương, khách hành hương càng ngày càng nhiều, Tư gia không thể không xuống núi.
Ngồi trong xe ngựa, còn có thể nghe được tiếng ngựa xe, tiếng người hành hương nói chuyện với nhau. Người đến trước chùa không ít. Trĩ Nương nghĩ, chùa Cảm Quang chỉ sợ sẽ trở thành đệ nhị đệ nhất chùa miếu, sẽ là ngôi
chùa lớn sau Tế Nghiệp.
Các nàng trở lại trong phủ, các nam nhân đều không ai ở nhà, hạ nhân trong phủ đã sớm chuẩn bị thỏa đáng. Trĩ Nương vào nhà Hải bà tử liền ra đón, đầu tiên là hầu hạ nàng tắm gội thay quần áo. Soái – Đào Quân Trang
Tắm rửa sạch sẽ, Trĩ Nương mặc một bộ váy to rộng ngồi trên ghế. Ô Đóa dùng khăn vải lau tóc cho nàng, Hải bà tử nhẹ giọng kể cho các nàng chuyện mấy ngày nay phát sinh trong phủ. Đơn giản là chuyện các thôn trang cùng cửa hàng cũng không có gì đại sự. Trĩ Nương lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng lại hỏi một hai câu.
Hai phu thê Hải bà tử làm việc có năng lực nên nàng cũng yên tâm.
Nói xong chuyện trong phủ thì chính là kể chuyện trong kinh, gần đây thì việc Vĩnh Liên công chúa sắp xuất giá là sôi nổi. Phủ Công chúa đã sửa chữa xong, Văn gia cũng dọn vào thiên viện. Văn Mộc Tùng nạp Tiểu Ngọc Hồng làm tiểu thiếp tất nhiên cũng theo vào cửa.
Hải bà tử nói xong, tạm dừng một hồi lại nói:
"Thiếu phu nhân, nô tỳ nghe nói Bình gia cô nãi nãi hôm qua tới phủ công chúa nói là tưởng niệm nơi ở cũ nên đi thăm."
Phủ Công chúa nguyên chủ cũ là Địch gia, Bình Bảo Châu trước là vợ Địch gia, nàng ta đi xem cũng không có gì lạ. Nhưng Hải bà tử nói chuyện này chẳng lẽ là có dụng ý gì?
Trĩ Nương nhìn Hải bà tử:
"Có chuyện gì, ngươi cứ nói đừng ngại.""Nô tỳ cả gan nói, cũng vì không tận mắt nhìn thấy, chỉ là tin vỉa hè nên sợ nói sai."
"Ngươi nói đi, nói sai cũng không sao. Nếu là tin vịt, chúng ta cũng nghe một chút cũng vui."
" Vâng ạ." Hải bà tử nửa nâng đầu, nói:
"Thiếu phu nhân, nô tỳ nghe nói Bình gia cô nãi nãi cùng Văn gia Tứ gia có liên quan nhau."
Điều như thế thật ngoài dự đoán của mọi người, Trĩ Nương khá kinh ngạc, nàng thật là không nghĩ bọn họ có gian tình. Bất quá cũng không phải không có khả năng, Bình Bảo Châu xuất thân cao, tuy ly hôn về nhà mẹ nhưng tuổi tác cũng cỡ Văn sư gia. Văn sư gia một lòng muốn ở kinh thành, nếu có thể cưới nữ tử nhà cao cửa rộng sẽ hợp tâm ý hắn. Hai người này hẳn là đã gặp nhau, bằng không Bình Bảo Châu sẽ không tới cửa thăm. Không biết Vĩnh Liên công chúa có đáp ứng không? Thật hài hước.
Tay Ô Đóa động tác vẫn không ngừng, thay đổi bốn cái khăn vải, tóc Trĩ Nương đã khô bảy tám phần, lại xõa ra lát sẽ hoàn toàn khô.
Hải bà tử nói xong, liền rời khỏi phòng. Thanh Hạnh từ phòng bếp mang thức ăn tới, Trĩ Nương được Ô Đóa đỡ tay, đứng dậy ngồi dựa trên ghế mềm ăn. Soái – Đào Quân Trang
Tư Lương Xuyên về nhà thì thấy tiểu thê tử đang ăn, quai hàm phình phình ra rất đáng yêu. Tóc đen xõa ra, khuôn mặt nhỏ phấn nộn mang không ít phong tình.Ô Đóa cùng Thanh Hạnh không một tiếng động lui ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa che rèm lại.
Trĩ Nương đứng dậy giúp hắn cởi ngoại bào, hắn đè tay nàng lại, tự mình cởi đồng phục Hàn Lâm Viện ra, thay thường phục màu xanh lá.
Nàng thầm nghĩ phu quân thật không giống công tử thế gia việc gì cũng phải có người hầu hạ. Rất nhiều thời điểm hắn đều tự làm, không mượn tay người khác.
Chỉ có Tư Lương Xuyên biết kiếp trước hắn sống một mình ở Lãng Sơn, tuy rằng Lãng Sơn có đông học sinh nhưng hắn vô gia vô thất, từ trước đến nay vẫn thích thanh tĩnh tự tại, mọi việc đều tự mình làm.
Đổi quần áo xong, Tư Lương Xuyên hỏi nàng đi đường có thuận lợi không?
"Cũng không có gì, Hứa Lịch đi theo, nào xảy ra chuyện gì được. Chỉ là người đến chùa Cảm Quang quá nhiều, nên trên đường có ồn ào."
Hắn hiểu vì Kỳ Đế, Thái tử, Nhị hoàng tử đến chùa Cảm Quang trồng cây, không thể nghi ngờ sẽ kéo thanh danh chùa Cảm Quang đại chấn. Nên người đến trong chùa thắp hương cầu nguyện tất nhiên sẽ tăng, trên đường có chút nhộn nhịp cũng bình thường.
Trĩ Nương tùy tay rót một ly trà, đưa tới trong tay hắn:
"Phu quân, hơn hai ngày nữa Vĩnh Liên công chúa đại hôn, sẽ không lại xảy ra chuyện gì chứ?"
Vĩnh Liên công chúa có cam tâm gả vào Văn gia không?
"Sẽ không đâu, bệ hạ sẽ không để hôn sự này nãy sinh biến cố."
Gần đây "nhất phẩm hồng" danh khí lớn, cơ hồ có thể nhà nhà đều biết. Hoàng gia nặng nhất thanh danh, Kỳ Đế sẽ không cho phép Vĩnh Liên công chúa làm như trong kịch khiến người trong thiên hạ thóa mạ.
Trĩ Nương tán đồng:
"Thiếp cũng nghĩ vậy, Vĩnh Liên dù ngu ngốc cũng là người lớn trong cung, không có khả năng chút lòng dạ này mà không có."
Tư Lương Xuyên rũ mắt, hắn sẽ không quên chuyện Vĩnh Liên muốn mưu hại tiểu thê tử của hắn. Hắn nói chuyện với Trĩ Nương xong, liền đứng dậy đến thư phòng.
Soái – Đào Quân Trang Ở thư phòng, Hứa Lịch Hứa Cảm đã chờ ở đó. Khi hắn tiến vào, Hứa Cảm vội vàng đóng cửa lại:
"Đại công tử, Tiểu Ngọc Hồng truyền tin tới nói Văn tứ gia đã cùng Bình gia cô nãi nãi cẩu thả, phỏng chừng không bao lâu sẽ kết thân."
Hứa Lịch cũng nói:
"Đại công tử, còn một chuyện khác."
Tư Lương Xuyên nâng mi, bảo hắn nói tiếp.
Hứa Lịch nói:
"Bình Triều sở dĩ tùy ý cho Đoạn Phượng Nương tới chùa ở nửa năm, là bởi vì Đoạn Phượng Nương nắm được nhược điểm của Bình Triều. Thuộc hạ vô tình nghe lén Bình Triều nói chuyện với Đoạn Phượng Nương. Nha đầu của Bình Bảo Châu chết thoát không được quan hệ với Bình Triều."
Tư Lương Xuyên ngưng mày, Triệu Yến Nương chết Đoạn Phượng Nương là người hạ độc điểm này không thể nghi ngờ. Nhưng không phải chỉ mình nàng ta hạ độc, Bình Triều chẳng lẽ cũng có liên quan?
Soái – Đào Quân Trang
"Thuộc hạ nghe Đoạn Phượng Nương nói, là Bình Triều mua chuộc nha đầu của Bình Bảo Châu bằng cách hứa hẹn với nàng ta sẽ cho làm di nương. Cho nên nha đầu đó mới đồng ý nhân cơ hội bỏ thuốc vào đồ ăn của Triệu Yến Nương. Cuối cùng nha đầu đó treo cổ tự sát, còn lưu lại huyết thư là do Bình Triều động tay."
Hứa Lịch nói xong, Hứa Cảm hừ một tiếng:
"Đoạn Phượng Nương tâm cơ cũng thật thâm sâu, chuyện bí mật vậy nàng ta lại có thể biết, mất công ta trước kia còn đồng tình cho Bình công tử, không nghĩ tới hắn ta cùng Đoạn Phượng Nương thật đúng là trời sinh một đôi."
Tư Lương Xuyên lạnh lùng, việc này tất nhiên không phải do Đoạn Phượng Nương tự mình điều tra ra, mà là có người nói cho nàng ta. Người này, hẳn là ma ma trước kia lưu lại bên Triệu Yến Nương gọi là Lưu ma ma, Lưu ma ma làm thế tất nhiên lại là do ý của chủ tử.
Hoàng Hậu nương nương kiếp này sợ là có tính toán khác, sẽ không giống kiếp trước, dùng tàng long bào tới hãm hại Thái tử. Thái tử kiếp này không giống kiếp trước hẳn là sớm có phòng bị. Soái – Đào Quân Trang
Hứa Lịch cùng Hứa Cảm rời khỏi đây, Tư Lương Xuyên nhìn bức họa trên tường, cảnh sau núi Lãng Sơn, tầng tầng lớp lớp núi cao. Trĩ Nương đẩy cửa vào, trong tay bê mâm, trong mâm là một bát canh gà.
Hắn thấy thế vội bước lên, duỗi tay tiếp nhận mâm:
" Sao nàng đến đây?"
Nàng cười cười, đỡ eo:
"Thiếp sợ chàng cảm thấy vắng vẻ, cảm thấy thiếp không đủ quan tâm chàng."
Chỉ giáo cho? Hắn lau mắt mà nhìn, hắn chưa bao giờ cảm thấy cô đơn, vốn tính hắn thanh lãnh. Hắn còn sợ nàng không thích tính hắn vì cảm thấy vắng vẻ. Soái – Đào Quân Trang
Hắn đỡ nàng ngồi trên đùi, Trĩ Nương nhớ tới kiếp trước nghe người ta nói:
"Nữ nhân một khi có hài tử, thường sẽ xem nhẹ phu quân mình. Cho nên vì tìm kiếm an ủi phu quân mới có tiểu thiếp thông phòng."
"Nàng ở nơi nào nghe lời ngụy biện đó?"
"Sự thật như thế, chàng nhìn xem khắp trong kinh bao nhà giàu, nào có ai không phải vì chủ mẫu có thai, mà nam nhân liền ở phòng tiểu thiếp thông phòng chứ."
Tư Lương Xuyên nhìn nàng:
"Ta sẽ không."
Nàng nhấp môi cười, vẻ mặt ngọt ngào.
" Vì biết chàng sẽ không thế, cho nên thiếp càng phải quan tâm chàng hơn, xem như đối với sự kiên trinh đó mà khen thưởng cho phu quân nè."
Hắn bưng lên canh uống từng ngụm. Trĩ Nương bật cười, vì sao nàng luôn có một cảm giác như lão phu lão thê thế này? Hắn chưa bao giờ như người ta dỗ dành nàng, nhưng đi cạnh hắn lòng nàng lại thực an ổn.
Nàng không nhìn thấy bên tai hắn đang hồng nhạt. Vì trong đầu hắn hiện lên một hình ảnh, bướm bay khắp núi rừng, nàng mặc bộ váy xanh mỉm cười với hắn. Uống xong canh, phu thê hai người rời thư phòng, dọc theo vườn chậm rãi trở về. Trong một góc vườn, có hai người lôi lôi kéo kéo, tựa hồ còn có thể nghe được tiếng Thanh Hạnh. Nàng lôi kéo một nam nhân, xem thân hình khá giống Hứa Cảm.
Trĩ Nương cười khẽ:
"Phu quân, theo thiếp thấy phủ chúng ta sắp có hỉ sự phải không?"
Tư Lương Xuyên im lặng, kiếp trước Hứa Lịch Hứa Cảm đi theo hắn nên hai anh em họ cũng cả đời không lập gia đình.
Trĩ Nương trở lại trong viện, gọi Ô Đóa tới hỏi, Ô Đóa liền tuôn hết ra. Thanh Hạnh cùng Hứa Cảm quen nhau đã một đoạn thời gian.
Đang nói, Thanh Hạnh cũng tiến vào, nghe Trĩ Nương dò hỏi, mắt nhìn Ô Đóa:
" Hay nha, ngươi còn ở trước mặt Thiếu phu nhân nói về ta, hừ, ta còn chưa nói chuyện ngươi cùng tên đầu gỗ kia đâu."
Trĩ Nương vừa nghe Ô Đóa cũng có, vội hỏi:
"Nàng ấy cùng đầu gỗ làm sao vậy?"
Đầu gỗ là con trai Hải bà tử, cùng trượng phu Hải bà tử giúp nàng quản lý thôn trang, cửa hàng, hạ nhân đều gọi hắn là Tiểu Mộc tổng quản.
Thanh Hạnh giống cây đậu nhanh chóng nói:
"Thiếu phu nhân, Hải mụ mụ vẫn muốn Ô Đóa làm con dâu, người xem đầu Ô Đóa cài cây trâm đấy là quà của Tiểu Mộc tổng quản đưa."
Trĩ Nương nhìn lại, quả nhiên thấy trên tóc Ô Đóa cài một cây tinh tế, còn Ô Đóa mặt đỏ bừng.
Thanh Hạnh nói xong, không được tự nhiên vuốt cổ tay mình, chỗ đó có một cái vòng tay, vừa rồi vì Hứa Cảm ngang ngạnh muốn nàng mang. Nhớ tới khúc lôi kéo, thân thể lơ đãng đụng chạm nàng cũng đỏ mặt.
Trĩ Nương xem dáng vẻ các nàng, thầm nghĩ hai người đều có chủ, cũng là thời điểm cho các nàng xuất giá.
Soái – Đào Quân Trang
Nàng gọi Hải bà tử tiến vào, bảo Hải bà tử chuẩn bị hai phần của hồi môn, từng người cho thêm năm trăm lượng bạc. Nghe thế tâm Thanh Hạnh cùng Ô Đóa đều nóng lên. Năm trăm lượng bạc là giống nữ nhi phú hộ không kém thứ gì.
Hải bà tử hiểu ý, cao hứng lui ra ngoài.
Trong Thường Viễn Hầu, thế tử phu nhân vì tức giận mà bệnh ở trên giường. Đã nói không nên tiếp Tang Môn tinh vào cửa, vừa vào cửa không quá hai ngày đã về nhà mẹ đẻ hầu bệnh, nương nàng ta vừa chết liền nháo lên nói giữ đạo hiếu. Này nào phải là chuyên tâm cùng Triều ca nhi sinh sống?
Cố tình là Triều ca nhi lại che chở nàng ta, giúp nàng ta nói chuyện. Là mẹ ruột lại không bằng một ngoại nhân, làm thế nào bảo thị không tức giận.
Càng giận hơn chính là nhà Hồ học sĩ, trước muốn đem Hồ Linh Nguyệt gả vào hầu phủ, tìm mọi cách nịnh hót thị, hiện tại cũng vẫn nịnh hót chẳng qua không còn muốn đem cháu gái gả vào hầu phủ, mà là muốn đưa cháu gái vào Đông Cung, giúp Tương Nhi cố sủng. Hồ gia nói dễ nghe lắm, cái gì mà về sau Hồ tiểu thư sinh hài tử đó chính là hài tử của Tương Nhi. Phi! Tương Nhi tuổi trẻ, thân mình cũng tốt, chính mình tất nhiên có thể sinh ra con vợ cả, dựa vào cái gì mà coi trọng hài tử nhà khác? Những người này còn không phải là vì thấy Tương Nhi thất sủng, mới tìm mọi cách mưu tính. Tương Nhi sao mệnh lại khổ vậy? Soái – Đào Quân Trang
Cát thị không khỏi bi ai cho con gái, một bà tử tiến vào nói cô nãi nãi hôm nay lại trang điểm hoa hòe lộng lẫy ra cửa, Cát thị lại tức thiếu chút nữa trợn trắng mắt. Cái đồ không biết xấu hổ, làm như người khác không biết mình cùng Văn Tứ gia dây dưa không rõ hay sao mà còn rêu rao thế chứ.
Soái – Đào Quân Trang
Bình Bảo Châu mấy ngày nay xuân phong mãn diện, Văn Tứ gia kia nho nhã đa tài, mấu chốt là chưa từng cưới vợ. Tuy rằng Văn gia thế yếu, nhưng thị gả qua đó vừa ổn, nàng ta thân phận cao, Văn gia nhất định sẽ cung phụng nàng ta. Liền tính là Văn gia có cháu trai là Phò mã, nhưng trước Vĩnh Liên công chúa thị cũng không sợ gì, luận bối phận, Vĩnh Liên công chúa còn phải gọi nàng ta một tiếng dì. Còn hai thiếp thất, Tôn thị lớn tuổi không đáng sợ, tuổi già sắc suy lại không con, còn không phải là tùy ý dưỡng. Tiểu Ngọc Hồng bất quá là nữ tử hát rong tiện tịch, nữ tử kiểu đó nếu thật là may mắn mang thai, đến lúc đó bỏ mẹ lấy con, nàng ta có con trai địa vị càng ổn. Tứ gia lại đáp ứng thị, chờ công chúa đại hôn xong, liền tới hầu phủ cầu hôn. Càng nghĩ lòng càng tràn đầy chờ mong.
Soái – Đào Quân Trang
Hai ngày sau, Vĩnh Liên công chúa đại hôn.
Kỳ Đế mở tiệc ở trong cung, nam nhân Tư gia cùng Tư lão phu nhân, Tư phu nhân tiến cung dự tiệc, chỉ Trĩ Nương ở trong phủ. Trĩ Nương mang thai sáu tháng, hỉ thần cùng thai thần dễ chạm vào nhau, nữ tử có thai đều sẽ không đến nhà người khác tham gia hỉ yến. Trĩ Nương vạn phần cảm kích tập tục này, nàng thật không muốn đi tham gia tiệc cưới của Vĩnh Liên.
Vĩnh Liên công chúa xuất giá, cảnh tượng sẽ không nhỏ, của hồi môn gì đó đã sớm nâng vào phủ công chúa. Đế vương gả nữ nhi không thể so với dân gian gả được, tuy là gả, kỳ thật là cưới. Công chúa chỉ cần ở trong phủ công chúa nghênh đón Phò mã vào cửa. Soái – Đào Quân Trang
Văn Tề Hiền thương thế đã tốt lên, hắn đã dọn vào phủ công chúa. Hôm nay đại hỉ, các cung nhân giúp hắn thu thập một phen, sau đó từ cửa hông cưỡi ngựa đi một vòng, lại từ cửa chính có lễ quan xướng từ.
Hắn ta cùng Vĩnh Liên công chúa phu thê giao bái, kết thúc buổi lễ.
Hiền phi được đặc cách cho phép ra cung, lại không thể được hai người họ bái lễ cao đường, chỉ có thể ngồi ở ghế sườn nhìn bọn họ hành cung lễ.
Kết thúc buổi lễ, công chúa về phòng mình. Văn Tề Hiền bị đưa đến một gian phòng khác trong phủ, Phò mã là thần, công chúa là quân, không có công chúa triệu tẩm, Phò mã không thể tự tiện xông vào phòng công chúa.
Vĩnh Liên công chúa là ấn theo cung quy nên không thể so với khi Vĩnh An công chúa xuất giá, khi đó Vĩnh An cùng Lương phò mã có tình cảm với nhau, nên tự nhiên phải cho Lương gia thể diện.
Soái – Đào Quân Trang
Văn Tư Tình cùng một ít bạn mới cao hứng nói chuyện, đó đều là các tiểu thư tiểu quan, ngôn ngữ tâng bốc nàng ta. Nàng ta đắc ý vạn phần, ai bảo hiện tại nàng ta là em chồng Vĩnh Liên công chúa. Nàng ta mặc kệ ý tứ thúc cùng đại ca, nàng ta bất quá chỉ là nữ tử, nữ tử quan trọng nhất chính là về sau gả vào gia đình tốt. Có Vĩnh Liên công chúa là tẩu tử, hôn sự khẳng định sẽ không kém được.
Quả nhiên, đêm tân hôn Vĩnh Liên công chúa không triệu Văn Tề Hiền, với lý do thực đầy đủ là Văn Tề Hiền thương thế chưa tốt, cần điều dưỡng thân thể thêm chớ nên khiến thương tổn nguyên khí. Soái – Đào Quân Trang
Người ngoài nghe còn khen công chúa khí độ, không hổ là công chúa. Ngày hôm sau Vĩnh Liên công chúa tiến cung, dẫn theo Văn Tề Hiền bái kiến Đế hậu. Hoàng Hậu rất thân thiết không ngừng khen Văn Tề Hiền. Văn Tề Hiền thực khẩn trương, lần đầu tiến cung cũng là lần đầu thấy thiên nhan. Khi hắn nói chuyện giọng còn run rẩy, đôi tay rũ tại bên người, ngón tay phát run. Vĩnh Liên công chúa càng thêm chướng mắt hắn. Nhớ tới nam tử mãi bình tĩnh thong dong đó trong lòng càng thêm khinh thường.
Kỳ Đế cho bọn họ đi gặp Hiền phi, Vĩnh Liên công chúa cung kính lui ra, vừa ra ngoài điện, liền lạnh mặt. Lệnh thái giám đưa Văn Tề Hiền ra cung, một mình nàng ta đi gặp mẫu phi. Văn Tề Hiền không dám trái mệnh, thái giám theo phía sau, thấy hắn sợ hãi trắng bệch này là phu cương khó chấn.
Soái – Đào Quân Trang
Trong điện, sắc mặt Kỳ Đế thật không tốt. Đêm qua Vĩnh Liên không cùng Văn Phò mã hành phòng, tuy rằng lý do thực tốt, lại khó che mắt người thông minh.
"Bệ hạ chớ lo lắng, Vĩnh Liên biết chừng mực. Mới vừa rồi thần thiếp nhìn sắc mặt Văn Phò mã còn chút bạch, chắc thật không ổn, Vĩnh Liên săn sóc thân thể hắn cũng không gì đáng trách cả."
Kỳ Đế hừ một tiếng.
Hoàng Hậu nói về con trai Vĩnh An công chúa, khen tiểu tử đó lớn lên béo tốt, rất có tinh thần, còn nói chờ khi Vĩnh An công chúa ở cữ xong, sẽ tiếp mẫu tử họ tiến cung một thời gian.
Con Vĩnh An công chúa là cháu đầu tiên của Đế hậu, đứa bé đầu tiên tất nhiên trong lòng Kỳ Đế sẽ không giống đứa trẻ khác.
Thần sắc dần dần hòa hoãn, Kỳ Đế đứng dậy ra ngoài điện, Hoàng Hậu theo sát sau đó.
Soái – Đào Quân Trang
Hai người tới Ngự Hoa Viên thì phương trượng chùa Cảm Quang phái người tới báo cây non Thái tử trồng đã chết. Kỳ Đế vừa nghe xong, nháy mắt trầm mặt xuống.
Soái – Đào Quân Trang