“Tôi hiểu rồi. Khi cậu nói cậu không có bạn bè là đang kể chính trải nghiệm của mình.”
Cô gái này không biết nói giảm nói tránh à…. Không, có lẽ cô ấy biết nhưng không làm vậy vì điều đó còn tệ hơn.
Sắc mặt của Takawashi bỗng dưng trở nên nhẹ nhõm hơn.
Tuy nhiên cô ấy hạ ánh mắt xuống ngay lập tức. Tôi không thể nhìn thấy biểu cảm của cô ấy được nữa và màn hình LED cũng đã biến mất. Có vẻ ngừng tiếp xúc bằng mắt một thời gian thì nó sẽ biến mất.
“Con chuột lủi thủi đáng ghét. Con chuột lủi thủi đáng ghét. Lủi thủi đá–”
“Mình xin cậu đấy, đừng có gọi mình như thế nữa và cũng đừng viết tắt cho nó chứ.”
“Tôi sẽ khuyên cậu chân thành rằng– lý do cậu không có bất kì người bạn nào là vì cậu luôn lủi thủi trong góc như một con chuột.”
Người ta hay nói liều thuốc tốt luôn đắng. Nhưng cũng đắng quá rồi đấy.
“Cậu hiểu sai rồi. Chính vì không có bạn nên mới cố giấu mình.”
“Nhưng giờ cậu lại bị mắc kẹt trong một cái vòng luẩn quẩn.”
“Ừ, mình biết cậu đang cố gắng nói điều gì. Nhưng mình cũng cho cậu một lời khuyên– cậu không thể kết bạn là vì tính cách của cậu quá cực đoan. Mình chắc chắn cậu sẽ trở thành một người bình thường nếu có thể sửa đổi điều đó.”
Điều này có thể khiến cô ấy buồn. Nhưng không sao cả nó tốt hơn so với những lời cảm ơn sáo rỗng.
“Đúng rồi đó.”
Một tiếng thở dài u sầu vang vọng khắp phòng.
“Tức giận khi ai đó gây sự với mình là bình thường. Nhưng khi mình cố thân thiện với mọi người thì họ lại muốn tránh xa tôi. Đây là tình huống thật khó khăn nên mình cần ai đó phán đoán từ góc nhìn trung lập.”
Tôi hiểu lý do của cô ấy. Chỉ nhìn qua vẻ bên ngoài thì thật khó để đánh giá được tình trạng.
“Từ góc nhìn của mình, 30% những gì mình nói là lời xúc phạm, 30% là nói chuyện bình thường và 40% là mang tính thân thiện.”
“Thật đấy à?! Chỗ nào của cậu thân thiện vậy!?”
“Lúc trước mình thực sự mong nó sẽ rẽ theo hướng–– “Dứa ngọt mà chua, đúng là một biệt danh buồn cười mà! Cậu còn cái nào khác không?”
“Tôi không muốn nghĩ tới nó đâu! Với lại những người chờ cho người khác bắt chuyện rõ ràng là những kẻ thất bại!”
“Cậu cần phải xem bối cảnh để thấy nó có thân thiện không. Ngoài ra thì mọi người cũng không dễ gì nói ra suy nghĩ thật đâu. Nếu tất cả mọi người đều chỉ nói ra điều họ thực sự nghĩ thì thế giới sẽ rơi vào hỗn loạn mất.”
Takawashi cố tỏ ra bực bội nhưng với một tay đang cầm chổi, cô ấy chỉ có thể hất tay lên trời.
Tôi chắc rằng hồi sơ trung tôi đã đọc một cuốn truyện giả tưởng ngắn miêu tả đúng những gì cô ấy nói.
Trong thế giới đó đàn ông chỉ có thể nói thật với người khác nhưng khi gặp một người phụ nữ xinh đẹp thì họ sẽ bất ngờ nói “Tôi muốn làm những điều dâm dục với cô.” và họ không còn là người chín chắn nữa.
Đó là một câu chuyện hài hước nhưng nếu là đời thực thì nó sẽ trở thành bi kịch.
Sẽ có những người khiến bạn khó chịu hoặc những người mà bạn không thể hòa hợp. Kể cả những người bạn thân thiết thì bạn cũng có thể không biết về niềm tin và lý tưởng của họ.
“Tôi ghét chính năng lực của bản thân. Vì nó mà tôi không thể tạo dựng được mối quan hệ tử tế nào.”
Takawashi miễn cưỡng đẩy những lời nói ra khỏi miệng mình.
“Tôi sửa lại nhé. Tôi căm ghét nó.”
Nếu tôi có thể đọc được suy nghĩ của cô ấy ngay lúc này, tôi chắc rằng cô ấy cũng sẽ nghĩ điều tương tự.
“Và tôi căm ghét chính bản thân mình, người sỡ hữu năng lực này.”
Tôi cảm thấy rùng mình.
Takawashi cúi đầu trong suốt khoảng thời gian này. Cảm giác như thể cây chổi đang gánh chịu mọi thứ từ cô ấy vậy.
Cậu không cần phải căm ghét bản thân, cậu biết mà. …nhưng cũng chẳng giải quyết được gì nếu nói vậy. Làm vậy cũng chẳng khiến năng lực của cô ấy biến mất, cũng không làm cho cô ấy có bạn bè.
Đó là lý do tại sao tôi lại nói––
“Mình cũng ghét năng lực của bản thân từ tận đáy lòng.”
“Vậy nó có khiến cậu ghét chính bản thân mình không?”
“Nhưng mình không bao giờ muốn phải ghét bản thân cả và trước giờ vẫn vậy.”
Đây là điều khác biệt giữa tôi và Takawashi.
“Cậu biết đấy, mình phải chịu gánh nặng này không phải vì lỗi của mình. Mình là một nạn nhân. Tại sao một nạn nhân lại phải tự ghét mình cơ chứ!? Tất cả là lỗi của cái năng lực này! Đó là lỗi của số phận vì đã ban cho mình năng lực này! Tôi vô tội và tôi có quyền được tìm kiếm hạnh phúc!”
Takawashi ngạc nhiên nhìn tôi. Lần này cô ấy là người chăm chú vào tôi.
Tôi đáp lại ánh nhìn của cô ấy. Khi truyền đạt điều gì đó quan trọng thì việc nhìn vào mắt đối phương là bình thường.
“Cậu có thể dừng việc cố gắng đọc suy nghĩ của tôi không? Trong vài khía cạnh thì nó còn tệ hơn cả việc nhìn trộm.”
“À đúng nhỉ! Xin lỗi! Mình bất cẩn thật!”
Takawashi một lần nữa tránh đi ánh mắt của tôi.
Không thể nhìn vào mắt nhau thật khó chịu. Bạn có thể học được nhiều điều dựa trên biểu cảm của đối phương.
“Lời nói của mình còn chưa kết thúc đâu.”
Tôi đoán đây là lúc cô ấy phải nói rằng cô không thực sự chối bỏ bản thân.
Tôi nhìn xuống và chỉ tập trung lắng nghe cô ấy. Dù chỉ chút ít thôi nhưng tôi vẫn cố hiểu cảm xúc của cô ấy ngay cả khi không thể nhìn thấy gương mặt cô. Đó chính là ý nghĩa của việc giao tiếp.
“Tôi ghét cả bản thân và năng lực này. Dù cả khi nghe lời khuyên của cậu thì điều đó vẫn không thay đổi. Nhưng… tôi muốn có bạn.”
Chỉ thông qua giọng nói mà tôi đã phần nào cảm nhận được tâm trạng của cô ấy hiện giờ.
“Đây là lý do tôi muốn thành lập một liên minh có thể làm tất cả mọi thứ trong khả năng để giúp mọi người kết bạn.”
Không cần phải nói thêm nữa.
Tôi cũng muốn có bạn.
Dù là một kẻ cô độc–– không, vì là kẻ cô độc nên tôi muốn có bạn.
“Bọn mình không có bạn bè. Mình là người quá năng động. Cậu lại quá dè dặt. Vì chúng ta quá khác biệt nên một liên minh sẽ có giá trị.”
“Biết đâu khi có bạn bè, chúng ta sẽ nhận ra nó không tuyệt như chúng ta nghĩ.”
“Đừng nói với mình là cậu tính bảo “Ồ, bạn bè ở cao trung không thực sự quan trọng đâu”? nhé. Chính vì không có bạn bè nên việc có bạn mới hấp dẫn với tôi đến thế.”
“Mình biết rõ điều đó đến đau lòng.”
Một lần tôi thấy có người xin lời khuyên trên mạng “Làm kẻ cô độc thật khó khăn” và ai đó đã trả lời là “Làm kẻ cô độc không có gì phải đáng xấu hổ cả”. Tôi nghĩ người đó thật thiếu hiểu biết.
Tôi không quan tâm đến việc có xấu hổ hay không! Chỉ riêng việc cô đơn đã là nỗi đau rồi! Chúng tôi cần chấm dứt nỗi đau này!
“Thành thật mà nói tôi không biết thứ gọi là bạn bè này có giá trị thế nào.”
Những lời nói ấy vang vọng khắp căn phòng cô đơn này.
Nếu có thêm ai đó khác ở đây, tôi nghĩ bạn sẽ không bao giờ nghe thấy những lời này.
Nếu nói về định nghĩa của tình bạn thì thật khó. Những cuộc trò chuyện về các khái niệm trừu tượng là không nên.
“Tất cả điều đó nói lên rằng có lẽ nó chỉ là cảm giác muốn theo kịp xu hướng. Có thể những liên kết đó sẽ bị cắt đứt hoàn toàn một khi lên đại học. Dù vậy–”
Đây là lần đầu tiên Takawashi lớn giọng đến vậy.
Nó có thể không đủ lớn để gọi là hét nhưng tôi có thể nghe thấy cô ấy đang khóc.
“Tôi– không, chúng tôi– cảm thấy nặng nề vì không có bạn bè. Nó liên tục khiến chúng tôi sống trong sự bất an.”
Đúng như vậy.
Người lớn có thể nói rằng bạn sẽ ổn ngay cả khi không có bạn bè. Một số người còn có thể nói “Tôi từng không có bạn bè nhưng giờ tôi đang sống một cuộc sống viên mãn”.
Những lời đó không giúp ích gì cả.
Cái cuộc sống bao phủ bởi một màu xám xịt này mà chúng tôi đang sống thật ngột ngạt và vô vọng. Các hoạt động trong trường chiếm khoảng 80% đối với đời sống xã hội của một học sinh cao trung. Nếu 80% đó cứ lạnh lẽo như vậy, tôi sẽ đốt Bộ Giáo Dục.
Đôi mắt tôi vẫn dán chặt vào sàn nhà.
Dù mới lau đọn mà bụi bẩn vẫn còn nhiều hơn tôi nghĩ.
Có một loạt các vết loang lổ ở đây và ở đó. Chúng đặc biệt nổi bật ở những chỗ có ánh sáng chiếu vào.
Nhìn kỹ hơn hơn nó trông như một loạt các ô vuông xếp thẳng hàng với nhau. Cũng có những chỗ trông giống như các vòng năm của gỗ.
Tôi chắc chắn rằng một người bình thường sẽ không để ý đến những điều vô nghĩa này. Họ thường không nhìn xuống chân mình, còn tôi thì cúi đầu thường xuyên đến mức tôi có thể trở thành một chuyên gia về sàn nhà.
Takawashi đã im lặng một lúc lâu. Tuy nhiên cô ấy không có dấu hiệu rời đi.
Tôi vẫn chưa trả lời đề nghị của cô ấy.