Người sỡ hữu năng lực này đang trốn ở đâu? Chắn hẳn có những người có thể tạo ra vật thể từ hư không.
Nhưng thứ này… nhìn giống với nội tâm của Takawashi…?
“D-dừng lại, đừng có nhìn vào mắt tôi nữa…. T- Tôi không muốn nhìn thấy vẻ tự ti trên khuôn mặt cậu đâu. Nó sẽ lây cho tôi mất…!”
Takawashi đứng phắt dậy và quay mặt đi chỗ khác. Cô ấy trông có vẻ đã ổn hơn. Như thể có được sức mạnh tối đa khi đối mặt với chuyện nguy hiểm tới tính mạng.
Điều tôi hiểu ra là đã có một năng lực nào đó được kích hoạt. Nhưng tạo ra một màn hình LED thì thật là quá đặc thù….
(Mình phải làm gì đây…. Nếu năng lực của mình bị phát hiện, nó sẽ là một vấn đề nghiêm trọng…)
Nhiều từ hơn hiện lên trên màn hình LED.
“Này, c… cậu có năng lực hiển thị suy nghĩ của mình lên một bảng tin không?”
“Cái gì? Tôi chưa bao giờ nghe thấy một năng lực nào ngu ngốc như vậy. Tôi không muốn nghe bất kì điều gì từ cậu cả.”
(Không thể nào… chúng ta đã thực sự giao tiếp bằng mắt!? Một khi nó đã xuất hiện thì mất một thời gian mới biến mất…. Mình phải câu giờ bằng cách nhìn đi chỗ khác…)
Takawashi đột ngột ngoảnh mặt đi ngay khi từ nhìn đi chỗ khác hiện lên.
Ở đây có quá nhiều sự trùng hợp.
Chuyện này không tự nhiên chút nào, vì vậy tôi quyết định dò xét xunh quanh cô ấy khi vẫn giữ khay hốt rác. Sau đó nhìn thẳng vào mắt cô ấy.
Takawashi quay đầu 90 độ ngay tức thì.
Tôi đi vòng 90 độ quanh cô ấy.
“Sa-Sao cậu cứ nhìn chằm chằm vào tôi thế…”
Tôi cảm thấy tệ vì hành vi đáng sợ của mình nhưng bây giờ thì tôi đã rõ rồi.
“Cái thứ đằng sau cậu, nó có liên quan gì đến năng lực của cậu không?”
Có sự thay đổi xuất hiện trên khuôn mặt lạnh nhạt của Takawashi.
Cho dễ hiểu thì đó là khuôn mặt khi bạn vô tình xóa toàn bộ dữ liệu của bản thảo.
Khi bạn đối mặt với một vấn đề quá lớn để xử lý, bạn đơn giản là phủ nhận điều đó.
“Umm… Không phải là tôi ngại ngùng hay gì đâu, nhưng mà… cho phép tôi hít thở sâu một cái đã nhé?”
“…mình không nghĩ là cậu cần phải xin phép như thế đâu.”
“Được rồi, cứ coi như là khi nãy tôi thấy xấu hổ khi cậu ôm tôi đi.”
…Vậy tôi đoán rằng không ai cảm thấy sự lãng mạn nào từ những gì đã xảy ra.
Tâm trí tôi vẫn bị mắc kẹt bởi màn hình LED đó.
(Bí mật của mình bị lộ rồi sao…? Rằng mình có năng lực hiển thị suy nghĩ của bản thân…. Mặc dù mình đã cố gắng hết sức để tỏ ra lạnh lùng và tránh giao tiếp bằng mắt…)
“Mình hỏi cậu một câu nhé, chỉ cần trả lời là có hoặc không thôi. Cái thứ trông giống màn hình LED đằng sau cậu, đó là năng lực của cậu à?”
“Tôi muốn cậu đừng có nói những điều lố bịch nữa.”
(Đúng rồi đó… Hồi mình còn học tiểu học, mình đã đặt cho nó một cái tên thật đáng xấu hổ– “Kokoro Open”.) [note59036]
“Ừ, mình nghĩ nó nghe hơi tầm thường, nhưng điều đó là bình thường ở trường tiểu học.”
“Tô-Tôi đã nói gì đâu…”
Hình như kế hoạch của cô ấy là tỏ ra không biết gì hết. Nhưng tôi chưa xong đâu.
“Takawashi-san, có phải thái độ lạnh nhạt đó là do cậu tự dựng sẵn? Chứ cậu không hề như vậy?”
“Dựng sẵn? Thật là ngớ ngẩn. Tôi vẫn là tôi thôi.”
(Đúng vậy. Nếu tôi giao tiếp bằng mắt trong 3 giây, thứ đó sẽ xuất hiện. Tôi sợ mọi người đọc được tâm trí của tôi, Vì vậy tôi đã tạo nên một nhân vật để diễn kịch nhằm ngăn người khác chú ý đến tôi. Nhưng nó lại thành công quá mức mong đợi… Tôi không nghĩ rằng nó sẽ ngăn cản việc tôi kết bạn…)
Mọi bí ẩn đã được giải đáp. Suy nghĩ của cô ấy đã cho tôi toàn bộ câu trả lời.
Khuôn mặt của Takawashi trở nên nhợt nhạt. Bộ cô ấy nghĩ tôi sẽ dùng nó để tống tiền à?
Ah… tôi đang đứng quá gần cô ấy. Sau khoảng thời gian dài, Tôi biết được cảm giác đứng gần 130cm khó chịu như thế nào, tôi cần phải lập ra một kế hoạch tốt hơn cho sau này…. Điều này đang gây ra sự căng thẳng về thể chất hơn là tinh thần cho cô ấy.
Tôi lùi ba bước lớn. Tôi thực sự mong sức mạnh này có thể phản hồi gì đó cho tôi khi nó kích hoạt. Nếu tôi không tiếp xúc, tôi gần như chẳng cảm nhận được gì.
“Takawashi Enju, mình đã phát hiện ra năng lực của cậu.”
Tôi đã chịu những lời sỉ nhục đủ rồi, nên tôi bỏ qua kính ngữ cũng không sao. Cô ấy không tôn trọng tôi nên tôi cũng không cần phải tôn trọng cô ấy.
“Giờ thì cậu tính chơi trò thám tử à? Sao cậu không tự nhốt mình trong phòng rồi ngạt thở đến chết luôn đi.”
(Kết thúc rồi…. Trong trường hợp xấu nhất, mình sẽ trở thành kẻ cô độc VÀ thất bại…)
Cô ấy vẫn chưa thể nói ra điều mà cổ muốn nói, nhưng những gì mà cô ấy đang nghĩ thì tôi hiểu rõ một cách đớn đau.
“Đừng lo. Mình sẽ không nói với ai đâu.”
“Th-Thật không!?”
Trong khoảng khắc đó, tôi có thể thấy “Th-Thật không!?” chạy qua màn hình LED.
Có vẻ cô ấy không dễ gì kiểm soát được lời nói của mình khi đối mặt với điều gì đó bất ngờ.
“Chờ đã, có lẽ cậu sẽ yêu cầu tôi gì đó để giữ im lặng…. Như việc cậu lợi dụng tôi lúc đang yếu ớt…”
Trên màn hình LED đang mô tả những điều như trong một cuốn eromanga [note59035]– Tôi không thể nhìn nó được!
“KHÔNG! Tôi không có nghĩ đến điều gì hư hỏng cả! Ý định của tôi cao đẹp đến mức tôi sẵn lòng chiến đấu với một kẻ ác vì cậu!”
“Cậu nghĩ một người liên tục tự nhận mình “Tôi là một người bình thường!” sẽ chắc chắn là một người bình thường à? Họ đang có vấn đề gì đó là rõ. Không đời nào mình tin đâu.”
“Tôi hiểu cậu muốn nói gì, nhưng ở đây thì tôi tự vệ kiểu gì!?”
Nè, tôi ước gì tôi có năng lực không cần phải khẳng định mình mọi lúc rằng tôi không phải là một mối đe dọa. Rõ ràng nó còn tệ hơn cả việc không có năng lực.
“Lý do vô cùng đơn giản. Cậu biết mà, đúng chứ?”
“Nếu mình biết, mình đã chẳng phải khổ sở như thế này rồi. Bình thường thì không dễ để hiểu được suy nghĩ của người khác đâu, cậu biết mà.”
Takawashi sờ nhẹ má phải của mình. Tay cô dừng lại ngay đó, tạo ra cảm giác như cô đang chỉ vào chính mình.
Cô ấy tranh luận tốt đấy. Dù sao cô ấy là ngoại lệ mà.
Có lẽ sẽ rất thuận tiện nếu biết người kia đang nghĩ gì. …hoặc là không…? Người làm được điều đó có thể có những lo âu mà chỉ họ mới hiểu.
“Cậu không muốn có bạn à? Năng lực của cậu khiến cho cậu khó kết bạn nên đã viết ra nhân vật đó. Vì thế đóng vai nhân vật lạnh lùng… chỉ là cách trốn tránh thôi.”
Takawashi vẫn tĩnh mịch nên tôi cho rằng mình đã đúng.
“Không phải chỉ mình cậu muốn kết bạn đâu. Không có ai muốn gần gũi với một chàng trai mà họ không thể tiếp cận cả.”
“Giờ đã là thế kỉ 21, cậu có thể vượt qua điều đó bằng cách sử dụng mạng xã hội.”
Mọi vấn đề của người khác dễ dàng giải quyết hơn của chính mình à…
“Vậy, giả sử tôi có thiện cảm với ai đó tôi gặp trên mạng. Cậu nghĩ điều đó tốt hơn có một người bạn ở đời thực à? Cùng nhau về nhà và than vãn về giáo viên– cậu không thể thực hiện những điều đó, cậu biết mà?”
“Cậu nói đúng. Ngay cả bạn trên LINE cũng thường là bạn bè ở đời thực.”
Tôi chưa từng nghe có ai không hòa thuận với nhau ngoài đời nhưng lại là bạn bè thân thiết trên mạng cả.
Dù sao thì tôi đã thử Twitter, nhưng tôi còn chẳng có nổi nhiều hơn 6 người theo dõi. Hai trong số đó còn là tài khoản spam. Nếu ai đó trong trường nhìn thấy tài khoản đó, họ sẽ không theo dõi nó vì quá rủi ro…
Hai chúng tôi đều có chung một nỗi đau.
Chúng tôi đều không thể kết bạn bởi năng lực mà chúng tôi sở hữu.