Cái thói xấu hay nói câu không nên phân biệt đối xử này, để rồi nhận ra thực chất có sự phân biệt, thật sự rất khó chịu!
Nếu chuyện này xảy ra trong một tình huống khác, nó có thể làm cho mọi người nhận ra vấn đề và giải quyết nó. Nhưng trong trường hợp này, ai sẽ là người đứng lên và làm bạn với kẻ cô độc này?!
Chết tiệt, hay là mình trở thành một kẻ xấu luôn! Dù sao thì chỗ ngồi của mình trông cũng giống vậy mà! Được rồi, dừng. Nó sẽ ảnh hưởng đến tương lai của mình mất. Cái học bạ để nộp vào trường đại học cũng sẽ tan tành. Bạn biết không, tôi cá là bọn côn đồ còn chẳng dám cho tôi vào nhóm của chúng!
Chẳng lẽ tôi phải nói thẳng ra là “Ừ, tôi là kẻ cô đơn đấy!”?! Nah, nếu nó không hiệu quả thì tôi chết chắc. Tôi thực sự sợ rằng họ sẽ chỉ thương hại tôi hơn thay vì là những tiếng cười đùa.
“Sensei, chuyện nhỏ thôi mà.”
––Tôi nói trong lúc kìm nén sự tức giận của mình.
Trời ạ, giết tôi luôn đi. Tôi đứng trên biển đầy tuyệt vọng. Dù tôi có lặn sâu đến mức nào đi chăng nữa thứ tôi bắt lấy được chỉ là sự thất vọng. Phía dưới đáy không có gì ngoài sự tuyệt vọng vô tận.
Cả một ngày dài, tất cả những gì tôi có thể làm là cầu nguyện cho sự bất hạnh của mình tan biến đi.
Khi tôi cầu nguyện xong, buổi học cũng đã kết thúc.
Thay đổi thế giới chỉ bằng việc cầu nguyện– Tôi không nghĩ là có khả năng nào tồn tại cả.
Ừ, được rồi, tôi không thể mãi cầu nguyện như thế này được nên hãy bắt đầu lại nào.
Tôi là một chiến binh, không phải một kẻ thích bỏ cuộc. Tôi sẽ bán cả linh hồn của mình nếu nó giúp tôi có thể kết bạn.
Buổi học đã kết thúc rồi, mình phải làm gì đó. Ngày hôm nay chưa kết thúc đâu!
Cao trung chỉ có 3 năm (trừ khi bạn bị rớt). Và giờ tôi đang học năm hai, tôi đã lãng phí năm thứ nhất. Nếu tôi cứ lơ là thế này thì sẽ lãng phí cả nửa đời cao trung mất.
Trường hợp tồi tệ nhất sẽ là tốt nghiệp mà không có lấy một người bạn.
Tôi không thể tự bào chữa rằng mình đã quá tập trung vào các môn thể thao và cuộc thi. Nếu tôi đi thi đấu thể thao, đến quá gần đối thủ sẽ kích hoạt năng lực của tôi, điều nãy rõ là phạm luật.
“Hãy giúp mọi người bằng cách dọn dẹp thôi nào.”
Như thường lệ, tôi cầm cây chổi lên mặc dù chưa đến phiên tôi trực.
Tôi hy vọng việc này ít nhất sẽ khiến ai đó nghĩ rằng “Này, cậu ấy là một người tốt.”
Tôi sẽ nỗ lực dù cho khả năng ấy mỏng manh đến mức nào. Nếu nó có thể dẫn đến một cuộc trò chuyện.
Ví dụ như thế này:
“Này, cậu đúng là một chàng trai tốt Narihira.”
“À thì, mình ở câu lạc bộ Go-Home nên có thời gian rảnh.”
“Mình không tham gia vào hoạt động của câu lạc bộ hôm nay. Narihira, cậu có muốn cùng về nhà với mình không?”
“Được chứ. Hãy mua vài cây kem trên đường về nhé?”
“Đây là lần đầu tiên mình thấy cậu gần gũi với người khác như thế đấy.”
“Cậu biết mà, một mét không phải là quá xa đâu. Nó sẽ ổn thôi.”
Đúng vậy, chính là nó. Kiểu tình bạn mà bọn con trai cao trung dành cho nhau ấy! Kiểu tình bạn bình thường đó lại sâu sắc một cách ngạc nhiên! Game di động, nhạc, game đối kháng– Tôi thích mọi thứ! Bất cứ điều gì bạn muốn, tôi đều có thể đáp ứng! Bạn muốn nói những điều dâm dục và khiếm nhã ư, cứ nói đi!
––mọi người trong phiên trực hôm nay đều là nữ.
Một kẻ cô đơn muốn kết bạn với bạn khác giới giống như một con cá cố lên bờ và bay vào không gian vậy! Phải làm quen với mặt đất trước! Mọc thêm mấy cái chân là được!
Tôi giữ khoảng cách với mọi người và bắt đầu dọn dẹp.
Xui xẻo chồng chất. Khi nhìn ra cửa sổ, trời đã bắt đầu mưa.
Tôi đạp xe đạp đến trường nên trời mưa khiến tôi cảm thấy thật tệ.
Vừa cầm ô vừa đạp xe đạp là trái pháp luật, cặp của tôi thì thật sự rất khó khăn để nhét vừa cái áo mưa, việc dùng một trong các loại xe đạp có tích hợp ô, giống như loại mà người già dùng ở Osaka, thì có hơi tân tiến quá.
Nếu chỉ là mưa phùn nhẹ, tôi thường chạy xe đạp dưới trời mưa. Một cơn mưa phùn nhẹ sẽ không đủ để làm tôi bị ốm, nên đó là lựa chọn tốt nhất.
Dù vậy, nhà tôi ở khá xa nên vẫn bị ướt sũng khi vừa về tới nơi.
Nếu có ai nói rằng tôi nên đi học bằng tàu điện, thì đường tới trường của bạn chẳng khác gì địa ngục. Đi xe buýt hay tàu điện đồng nghĩa với việc tôi đang hấp thụ sinh lực của mọi người xung quanh. Nếu tôi phải đi tàu điện, tôi thường xuyên xuống trạm, đổi chỗ, bất kì việc gì để giảm sự hấp thụ cho các hành khách.
Ngó qua cửa sổ, Tôi có thể thấy mọi người đang bật nhảy và phóng vèo vèo cùng với chiếc ô. Bạn biết không, ở thời Edo, có một người đưa thư sử dụng năng lực bay nhảy khắp nơi.
Ngày nay, năng lực như vậy có thể tiết kiệm chi phí đi lại khá nhiều. Tôi nghĩ là nó phải ở cấp độ đóng góp 4. Ít nhất thì công ty họ làm việc sẽ tiết kiệm được một khoản lớn.
Ở cao trung, không có ai khoe khoang về mức độ đóng góp của họ, nhưng nó ảnh hưởng rất lớn đến việc làm trong tương lai. Tôi còn nghe nói rằng bạn sẽ được dễ dàng giới thiệu cho các trường đại học.
Khi tôi sang năm hai, tôi đã chuyển từ không bận tâm đến nó sang nhận thức được cấp độ của người khác. Tôi nghe được những thành tích từ việc sử dụng năng lực có thể nâng được cấp độ đóng góp.
Kẻ địch, hãy đối mặt với ta đi.
Tốt nhất là kẻ địch sẽ chỉ gây được chút ít sát thương cho tôi và tôi sẽ giành lấy chiến thắng.
Tôi mơ mộng về một tình huống tốt đẹp khi đang quét dọn.
Một khoảng thời gian dài đấu tranh sẽ làm bạn quên đi những thứ như bạn bè– Tôi đoán rằng tôi vẫn sẽ ổn thôi. Có lẽ đến cuối cùng, Tôi sẽ được mọi người yêu mến và tôn trọng.
Những tình huống chiến đấu bắt mắt đó thường nhấn mạnh sức mạnh tình yêu và tình bạn. Không có tác phẩm hư cấu nào mà các nhân vật đều hành động một mình.
Các cô gái đang dọn dẹp và hạnh phúc đùa cợt với nhau.
Theo như tôi thấy, họ không có biểu hiện gì là đang cười nhạo tôi.
Tình bạn thực sự đặc biệt khi chúng ta có thể chia sẻ những gì tầm thường nhất và cười đùa về nó. Nếu tôi là bạn của Isshinden-san, tôi sẽ nói, “Isshinden-san, tên của cậu luôn làm mình nghĩ đến isshindenshin…”, và chúng tôi sẽ cùng cười vui vẻ về điều đó. “Thôi, mình không muốn có liên kết thần giao cách cảm với cậu đâu (haha)” “Trời, cậu tàn nhẫn thế (haha)” ––đó có lẽ là cách chúng tôi sẽ nói chuyện với nhau.
Nhưng tôi không phải là bạn hay bất kì điều gì đặc biệt đối với cô ấy. Chỉ là một anh chàng nào đó đang dọn dẹp mà thôi.
Một người lạ đang nói chuyện với bạn một cách tự nhiên thì thật là rùng rợn. Không vui chút nào cả.
“Xin lỗi, câu lạc bộ đang có cuộc họp…. Bọn mình đi trước nha, được chứ?”
“Cậu chỉ cần bỏ rác vào thùng thôi! Làm ơn đấy!”
––cô ấy nói một cách kiên quyết. Tốn có vài phút thôi, cậu không thể ở lại cho đến khi xong à? Tinh thần hợp tác đâu? ––là điều tôi không bao giờ nói được.
“Tất nhiên rồi để mình làm cho.”
––đó là điều mà tôi đã trả lời. Người dễ bị kích động như tôi phải tuân theo quy tắc. Không có tinh thần hợp tác là chuyện bình thường đối với những người như thế. Đó là lý do tôi mong những người như họ sẽ phải chịu đựng cơn nhiệt miệng cứ mỗi 3 ngày.
“Cảm ơn cậu nhé, Narihira-kun!”
Bốn cô gái khi nãy vẫn còn đang nói chuyện vui vẻ đã rời khỏi phòng một cách tự nhiên. Cảm ơn cái đít tôi ấy. Bọn họ sẽ quên ngay cái lòng biết ơn đó sau 5 giây. Bây giờ chỉ còn tôi và một cô gái nữa ở đây. Mọi thứ đã gần xong xuôi rồi.
Đối mặt với một cô gái hử. Tôi cảm thấy tệ khi nghĩ rằng cô ấy sẽ rất khó xử khi ở một mình với tôi. Cho đến khi tôi nhận ra cô ấy là ai, Tôi đã chết lặng đi vì sốc.
Bằng một cách nào đó, cô ấy lại là một người giống với tôi.
Takawashi Enju––còn được gọi với biệt danh “Công chúa băng giá”.
Ở năm đầu tiên, cô ấy đứng đầu bảng trong mọi bài kiểm tra.
Trên hết, cô ấy lưu ý rằng cô ấy không thích những kẻ ngốc nên cô ấy thường tránh xa và không bắt chuyện với bất cứ ai. Từ khi tôi học chung lớp với cô ấy vào năm hai, trong giờ giải lao cô ấy luôn đeo một chiếc tai nghe lớn và mặc kệ mọi thứ xung quanh mình.
À , chúng tôi đều có điểm chung là không có ai để nói chuyện cả.
Hôm nay cũng như mọi ngày, Takawashi vẫn trung thành với biệt danh “Công chúa băng giá”, với mái tóc dài tựa như của một quý tộc và đôi mắt lạnh lùng như đang nhìn mọi người từ trên cao. Đặc biệt, các đường nét trên khuôn mặt cô ấy thật quyến rũ phù hợp với hình tượng một nàng công chúa. Cô ấy cũng là một trong những cô gái cao nhất trong nhóm và có thân hình mảnh mai, khiến cô ấy trông như một người mẫu.