Butsuriteki ni Koritsu shiteiru Ore no Koukou Seikatsu

chương 1.1: một chàng trai bị cô lập phát hiện ra bí mật của cô gái giống với cậu (1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khi tờ tài liệu được chuyền đi khắp lớp, chúng dừng lại ở chỗ ngồi của Isshinden-san trước mặt tôi.

Cô vui vẻ lấy ra một cây vợt tennis và đặt tờ tài liệu lên trên.

Cô nắm chặt tay cầm và vươn tay ra hết mức có thể––

"Tài liệu của cậu đây…. Narihira-kun "

Cô ấy hoàn toàn không muốn lại gần tôi. Ghế của tôi và cô ấy cách xa nhau một cách bất thường.

Nói đúng hơn, cách nhau 1 mét là ổn nhưng cách xa 2,5 mét có lẽ là tốt nhất cho Isshinden-san.

Ngay từ tiết học đầu tiên vào sáng thứ Hai, tôi lập tức rơi vào tuyệt vọng và bắt đầu cảm thấy thế giới này thật bất công.

Nhưng đó không phải là lỗi của Isshinden-san. Tôi hiểu rõ điều đó hơn ai hết.

Đây là điều tốt nhất cô ấy có thể làm.

Đáng buồn thay, tôi thậm chí chưa thể với tới nó. Tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi, lại gần cô ấy trong tích tắc và lấy tờ tài liệu. Chúng tôi đã đạt được mục đích với những nỗ lực này.

Tôi vội vàng trở lại chỗ ngồi của mình ngay khi lấy tài liệu.

Nếu tôi ở lại quá lâu, cô ấy sẽ bị hút sinh lực mất."Xin lỗi vì phải đối xử với cậu như thế này, Narihira-kun."

"Không đâu, câu đó để mình nói mới đúng. Xin lỗi vì đã luôn làm phiền cậu."

Isshinden-san là một người tốt. Thực sự tốt hơn hầu hết mọi người, đó là điều tôi muốn nói.

Với khuôn mặt khiến bạn liên tưởng đến một con vật nhỏ bé hiền lành, gặp được cô ấy khiến cuộc sống cao trung của tôi được cải thiện thêm 3%. Sự hiện diện của cô ấy giống như lớp giáp bảo vệ tôi.

Một lần, tôi nghĩ rằng cố gắng gần gũi hơn với cô ấy là một ý tưởng hay, lúc đó tôi đã nói––

"Isshinden-san... nghe giống như Isshindenshin nhỉ”.

Bạn biết đấy, 'thần giao cách cảm'.

“… À, ừ, đúng vậy.... Haha......"

Thật ngạc nhiên khi cô ấy vẫn có thể tử tế như vậy khi ai đó nói điều xấu hổ với cô–– Aaaahhh... Tôi ước gì mình có thể quên điều đó đã từng xảy ra.

Hầu hết các bạn cùng lớp khác của tôi cũng có xu hướng là người tốt. Tôi chưa bao giờ bị bắt nạt và cũng chưa bao giờ có ai nói xấu tôi đủ lớn để nghe được cả.

Đúng vậy, tôi đơn giản là bị cô lập.

Năng lực của tôi được gọi là Hấp thụ. Đó là cách mà tôi gọi nó.

Đó không phải là tên tôi chọn chỉ vì nó nghe có vẻ ngầu. Bên cạnh đó, "Khả năng liên tục hấp thụ sinh lực của mọi người trong bán kính 1 mét và tăng cường sức mạnh cho người dùng" là một điều thực sự thú vị.

Năng lực hấp thụ này có thể không hào nhoáng lắm, nhưng nó khá tốt trong cận chiến.

Chỉ cần tiếp cận mục tiêu và làm suy yếu họ. Hấp thụ sinh lực của họ... mặc dù tôi chưa bao giờ bị đánh đến hấp hối nên tôi không nhận thấy bất kỳ sự khác biệt nào.

Nếu tôi chủ động tập trung vào việc hấp thụ, tốc độ của hấp thụ sẽ tăng lên và bán kính cũng có thể được mở rộng. (Và tôi cũng có thể cố gắng kìm hãm nó.) Tiếp xúc vật lý thậm chí sẽ đẩy nhanh nó hơn nữa.

Với những khả năng đó, nó là một năng lực mạnh mẽ - nhưng cũng chỉ có vậy.

Số lần nó có ích trong cuộc sống của tôi – là bằng không. Và số lần nó sẽ có ích trong tương lai chắc chắn cũng bằng không.

Nếu tôi đi đánh nhau thì tôi sẽ khá mạnh. (Chắc vậy)

Tôi đã được nói nhiều lần rằng tôi có một năng lực gian lận.

Nhưng–– các trận chiến có còn tồn tại trong cuộc sống hàng ngày không?

Không.

Bởi vì cuộc sống ngày nay gần như hoàn toàn chỉ có quang cảnh bình yên nên năng lực này chỉ là một gánh nặng.

Vì sức mạnh này, tôi không có bạn bè. Nó có thể chỉ là 1 mét nhỏ nhen, nhưng nỗi sợ hãi mà nó gây ra khiến mọi người ngày càng xa cách. Bản thân tôi không muốn làm mọi người sợ hãi khi đến gần, vì vậy tôi cố gắng hết sức để giữ khoảng cách 3 mét.

Ghế cuối lớp ngay cạnh cửa sổ.

Đó là chỗ ngồi được chỉ định cho tôi và không có bàn nào trong bán kính 1 mét.

Một số dải băng đỏ trên sàn đánh dấu khu vực 1 mét.

Điều này hoàn toàn giống như là bắt nạt, nhưng đó là đề nghị của tôi. Có một vùng đánh dấu rõ ràng giúp các học sinh khác yên tâm hơn. Nhà trường cũng đã đồng ý quyết định của tôi.

thở dài... Tôi tự hỏi liệu có một người nào đó có năng lực tự phục hồi sinh lực khi họ ở gần một người không....

Có... Có lẽ không phải ở ngôi trường này. Năng lực của tôi cũng khá hiếm... thực ra thì tôi là người duy nhất họ tìm được cho đến nay. Chắc Chúa đã làm điều này chỉ để hành hạ tôi.

Ngôi trường này là một trong những trường ở Tokyo dạy về năng lực đặc biệt. Trường cao trung phía tây thủ đô Tokyo ở thành phố Hachiouji. Thực ra, nó thậm chí còn không có một khóa học bình thường.

Trong thành phố Hachiouji, nơi sinh sống của hơn 500.000 người, ngôi trường cao trung này được tạo ra để chứa những người sử dụng năng lực– chiếm khoảng 5% tổng dân số Nhật Bản.

Yêu cầu xét tuyển đương nhiên phải là một người sử dụng năng lực. Nói đúng hơn, người sở hữu năng lực chỉ có thể đăng ký vào các trường có khóa đào tạo sử dụng năng lực. Vì vậy bạn không thực sự có nhiều sự lựa chọn.

Thông thường, nó được gọi là Seikou. Không phải Nishikou, mà là Seikou.

Năng lực được đánh giá dựa trên việc nó có thể phục vụ gì cho xã hội, vì vậy có một thứ gọi là "cấp độ đóng góp". Nó có năm cấp độ, với 5 là cao nhất và 1 là thấp nhất. (Ít nhất đó là những gì tôi nghĩ khi đăng ký.) Họ không thực sự phân biệt đối xử với bạn dựa trên cấp độ đóng góp, nhưng tôi đã nghe nói đó là một lợi thế khi tìm việc làm.

Nhưng đây là những gì đã được viết trong bản hồ sơ năm nhất của tôi-

– Cấp độ đóng góp: 0

Vậy, nó thực chất là một thang đo 6 cấp độ? Cái quái? 0 có ý nghĩa gì ở đây?

Rõ ràng năng lực của tôi được coi là một mối nguy hiểm, nó thực sự còn tồi tệ hơn cả cấp độ 1 được coi là vô dụng.

Nếu tôi có bất kỳ người bạn nào, đó sẽ là một câu chuyện hay để kể cho họ. Tôi cá là lần nào nó cũng sẽ mang lại tiếng cười.

Thôi nào, khóc lóc vì những gì mình không có cũng chẳng có ích gì... đúng thế...

"Narihira-kun, của cậu đây, tờ thứ hai."

Một lần nữa, Isshinden-san đặt tờ tài liệu lên cây vợt tennis, và đưa nó cho tôi.

Tôi cá là cô ấy chưa bao giờ nghĩ rằng tham gia câu lạc bộ quần vợt sẽ giúp cô ấy theo cách này.

Nhân tiện, cô gọi tôi bằng tên riêng không phải vì chúng tôi thân thiết, đó là vì họ của tôi là Hagure (nghe như "kẻ bị ruồng bỏ"). Mọi người đều nghĩ rằng gọi một kẻ bị ruồng bỏ ngồi ở góc lớp là "Hagure-kun" sẽ quá tàn nhẫn. Mọi người trong lớp rất tốt. Họ không muốn tôi cảm thấy bị ngược đãi.

“Cảm ơn cậu.”

Tôi nói vậy khi nhận tờ tài liệu.

Cảm ơn cậu…nghe có vẻ buồn.

Tôi được dạy rằng ai đó nói “cảm ơn” là để tỏ lòng biết ơn tới một người, nhưng chỉ nói “cảm ơn” không giúp tôi có được người bạn nào. Tôi không cần được khen ngợi, Tôi chỉ muốn có bạn thôi!

Tất nhiên, Tôi đã nghĩ ra một kế hoạch.

Tôi không phải là một kẻ thua cuộc chỉ biết than phiền mà không bỏ ra chút nỗ lực nào.

Tôi cố gắng hết sức để giữ thể diện của một người đàn ông.

Có nhiều người sẽ cố tránh xa những ai trông không được thân thiện, thế nên tôi đã cố gắng để trở nên hào nhoáng đủ để những người nhút nhát cũng có thể bắt chuyện với tôi. Nếu bạn thoáng một chút trong việc chấm điểm, bạn thậm chí có thể khen tôi đẹp trai.

Không quan trọng thể loại gì, tôi đều cố gắng học hỏi bất cứ điều gì đang thịnh hành, chỉ để tôi có thể tham gia vào các cuộc trò chuyện. Tôi cũng không trốn tránh việc học– Tôi cố giữ được điểm số thấp nhất trong nhóm điểm cao nhất.

Khi có quá ít người để dọn dẹp, Tôi chủ động giúp đỡ.

Như lúc chơi tennis ở môn thể dục., Tôi là người duy nhất dọn dẹp trang thiết bị.

Chúng chẳng giúp ích gì cả.

Điều này có lẽ là hiển nhiên khi nghĩ về nó, nhưng–– tôi không nghĩ rằng sẽ có những người muốn kết bạn với người khác chỉ vì họ tốt bụng.

Cái thực tại bị cô lập này vẫn chẳng thay đổi, miễn là tôi vẫn còn bị cô lập thì tôi chẳng thể kết bạn huống chi là có bạn gái.

Trong khi đang giữ khoảng cách 1m, liệu chúng ta có thể cùng nhau ăn hay xem phim không? Ngay cả một thám tử kỳ cựu cũng không thể làm điều đó. Người ngồi xem phim bên cạnh tôi sẽ phải được đưa đi trên cái giường cứu thương trước khi bộ phim kết thúc.

Năng lực này lần đầu tiên xuất hiện vào năm tôi học lớp 5, vì vậy tôi hầu như không thể níu giữ bạn bè của mình cho đến hết năm. Có một khoảng thời gian họ thậm chí còn ổn khi ở cách tôi 50 cm.

Ở trường sơ trung, cuộc sống của tôi rất ảm đạm. Thậm chí là hoang vắng. Tôi không bị bỏ mặc, nhưng lại bị coi là mối đe doạ.

Ngay cả khi tôi bước vào năm hai tại trường dành riêng cho người sử dụng năng lực, mọi thứ vẫn ảm đạm. Tôi đã nghĩ rằng mọi người trong trường dành cho người sử dụng năng lực sẽ hiểu tôi, nhưng tôi không nhận được thông cảm hay đồng cảm nào cả. Một sức mạnh làm suy yếu con người thì thật đáng sợ.

Tôi muốn hét lớn “Hãy làm cuộc sống của tôi thêm màu sắc!”

Tôi muốn hét lên thật to rằng “cái quái gì thế này?! Thế quái nào một sức mạnh làm suy yếu có thể giúp được một học sinh cao trung chứ ?!”

Tôi muốn gào lên “Tôi vô tội, vậy tại sao tôi lại là kẻ thua cuộc trong số những kẻ thua cuộc?! Mọi điều khác về tôi đều tuyệt vời. Bình thường với những phẩm chất này có thể giúp bạn có bạn gái!”

Nhưng tôi không thể nói ra những điều đó.

Làm như vậy sẽ thật điên rồ.

Tôi sẽ từ “Một anh chàng đẹp trai và chính trực” thành “Một anh chàng khá đáng sợ”.

Tôi đã xấu xa như thế nào trong kiếp trước? Cho tôi biết! Nếu tôi biết được, tôi sẽ tìm một người có năng lực tương tác với kiếp trước và yêu cầu họ giết kiếp trước của tôi! Điều đó có thể làm cuộc sống của những người xung quanh kiếp trước của tôi tốt hơn và thay đổi số phận hiện tại của tôi, phải không? Ah, điều đó có thể dẫn đến việc xóa sổ tôi và thay thế tôi bằng một người hoàn toàn khác, chết tiệt... Có thể tạo ra một vòng lặp thời gian, nhưng ai quan tâm đến điều đó...

“Narihira, em có biết nghĩa của từ này không?”

Goidou-sensei đã mời tôi để hỏi. Tệ thật. Trong cơn giận dữ thầm lặng, tôi đã hoàn toàn quên mất mình đang ở trong lớp. May mắn là tôi có thể trả lời câu hỏi đó.

“Umm, isolation…. Nghĩa là bị tách biệt với người khác”

Tôi trả lời câu hỏi một cách rõ ràng nhất có thể.

Tuy nhiên, khuôn mặt của Sensei bỗng dưng trở nên trầm trọng.

“Ah– xin lỗi… Thầy không cố ý hỏi em câu đó đâu…. Chỉ là sự trùng hợp thôi, thầy quên mất điều đó…. À, thầy không có ý định ngụ ý rằng em luôn cô đơn hay gì đâu…”

AAAAAAHHH! Phải giải thích rằng bạn không cố ý làm điều đó, xong rồi phải xin lỗi vì nghe như thể bạn đang ám chỉ điều gì đó–– chúng ta thực sự phải xem hết màn kịch này ư?!?!

Truyện Chữ Hay