Chương 11: Chúng tôi đã chính thức trở thành bạn bè rồi!!
Ở phía sâu nhất trong sảnh ăn, tôi có thể cảm thấy một vài ánh nhìn từ các giáo viên.
Khi nhìn sang phía đó, các bạn có thể thấy thầy Hiệu trưởng và Rokomoko-sensei đứng đầu, đằng sau họ là những giáo viên khác cũng đang thích thú nhìn tôi. Và bằng cách nào đó, hôm nay học sinh đông hơn bình thường. Chuyện quái gì đã xảy ra vậy?
[Đợi-đợi đã. Về phòng của ta trước đã.]
Vision sẽ cảm ơn tôi vì những viên đá quý mà tôi đã tặng cậu ta tại đây mất! Bây giờ thì cậu ta đã có thể trả tiền học phí rồi! Nhưng mà nếu cậu ta mà nói chúng ra ngay tại đây, thì tôi sẽ bị coi là cái đồ con lợn dùng tiền để mua tình bạn đó! Sử dụng cái đầu của mình đi chứ, Vision!
[Phòng của Dening-sama ư?]
[Ừ, ừ đúng rồi! À, đừng quên mang theo bữa sáng trên tay ngươi.]
Chúng tôi vội vã rời khỏi sảnh ăn. Tôi có thể nghe thấy rất nhiều tiếng thở dài thất vọng. Ôi trời, sao mấy người tò mò thế.
Hmn? Tất nhiên là chúng tôi không quên mang theo bữa sáng hoành tráng của Vision theo rồi. Có vẻ như cậu ta đã biết rằng tôi là người đã gửi cái túi đó, tôi không thể tin được là cậu ấy thực sự đang bưng cái bữa sáng tổ bố này lên cho tôi. Nó sẽ là phần thưởng cho tôi vì đã nỗ lực hết mình từ trước tới giờ.
[Tuyệt vời, các phòng ở tầng bốn thật sự rất khác biệt.]
Vision nhìn vào căn phòng của tôi với ánh mắt tò mò. Này, nhanh lên nào, đặt cái thứ hoành tráng trên tay cậu lên bàn của tôi đi. Cái đó là dành cho tôi mà, phải không?
[Hành lang thì được làm đơn giản, để mọi người khi đi qua sẽ để ý đến tấm thảm nhiều hơn, và những căn phòng ở đây được tạo ra khác biệt với những phòng ở tầng ba. Mỗi người đều có một phòng ngủ riêng, một điều có nằm mơ thì tôi cũng chẳng dám mơ đến. Có vẻ như trần nhà cũng được làm cao hơn một chút nữa.]
[Vậy à? Rốt cuộc thì ta cũng chả biết mấy tầng khác thì như thế nào.]
Cho dù đó có là tầng thứ năm, thứ ba, thứ hai hay thứ nhất gì đấy, tôi không có một mống bạn nào ở đó để mà biết cả. À đúng vậy, tôi cũng không có bạn ở tầng này luôn. Một nửa của tầng một được dùng để làm nhà kho và tôi cũng nghe nói là phòng dành cho những bình dân ở đã xuống cấp trầm trọng.
[Cái bàn này, nó được làm từ một cây cổ thụ hàng trăm năm tuổi, mới chỉ là tầng thứ tư thôi mà đã được vậy rồi, đến tầng năm thì chắc sẽ thành cung điện hoàng gia mất?]
[Chà, dù sao thì những người được sống trên đó là hoàng tộc mà. Nhưng hiện tại chỉ có một người sống ở tầng năm, và quả thực hắn ta sống như hoàng gia. Hình như cũng có một vài hầu gái riêng ở đó nữa,… Giờ thì, cậu đang cầm cái gì trên tay vậy?]
.
Sau khi ngồi xuống, tôi bắt đầu xử bữa sáng thứ hai của mình.
Vision ngạc nhiên khi nhìn thấy một bức tranh đang treo trong phòng tôi.
[…thôi giả nai được rồi. Bộ ta trông giống thằng ngốc lắm à?]
Cậu ta trông có vẻ như đã sụt vài kí. Chắc dạo gần đây không ngủ được tí nào rồi nhỉ?
Tôi không hể thấy một tên ikemen với mái tóc bóng mượt nào nữa.[note13393]
.
[Làm ơn đừng giận Charlote-san. Sự thật là, sau khi bị hiệu trưởng mắng, tôi đã phải chuyển xuống tầng một, chỉ bằng cách đó thì tôi có thể sống tiết kiệm hơn. Để cho ngài biết thêm, thì phòng của bình dân dưới ấy thực sự tồi tệ như lời đồn. Tôi đã rất ngạc nhiên khi biết chúng tôi sẽ bị nhồi nhét vào trong đó. Lúc đó tôi thấy Charlote-san đang nói chuyện với một người giúp việc khác và tôi lại tình cờ nghe thấy tên của mình trong cuộc trò chuyện giữa họ, vì vậy nên tôi đã quyết định nghe lén họ.]
Tôi ngẩng mặt lên và thấy Vision ở ngay trước mắt tôi.
Tôi chưa bao giờ nghe chuyện một quý tộc bị chuyển từ tầng ba xuống tầng một. Không hề sai khi nói chất lượng cuộc sống của cậu ta sẽ giảm bị đáng kể, nhưng còn niềm tự hào là một quý tộc của cậu ta thì sao? Tôi nghĩ rằng dù gì thì cậu ta cũng là một quý tộc nên cậu ta cũng phải có lòng kiêu hãnh cao lắm chứ.
.
[Dening-sama. Tôi đã từ bỏ con người đó từ hôm qua rồi. Tôi đã bị hiệu trưởng trách mắng. Thầy ấy bảo tôi phải nghĩ mà xem liệu sức mạnh mà các tinh linh cho tôi mượn khi tôi bị cảm xúc lấn át liệu có thực sự là sức mạnh mà tôi mong muốn hay không. Tôi đã từ bỏ con người ấy rồi. Dù sao thì, tôi nghĩ rằng trong quãng thời gian sắp tới tôi sẽ phải trở thành trò cười cho mọi người thôi.]
Vision cười nhạo chính mình.
Đúng là thầy hiệu trưởng. Thầy ấy đâu phải là người có bộ râu thanh lịch ấy để trưng đâu.[note13394]
Nếu Rokomoko sensei là người dạy phép thuật cho nhân vật chính, thì người định hướng cho tâm hồn cậu ta lại là thầy hiệu trưởng.
.
[Sau khi mắng chúng tôi xong, thầy ấy bảo riêng tôi ở lại vì có chuyện muốn nói. Lúc đầu tôi nghĩ rằng thầy ấy sẽ kêu tôi bỏ học, nhưng thay vào đó thầy ấy lại nói với tôi lý do tại sao vị trí của bố tôi lại trở nên tồi tệ như vậy. Đây là lần đầu tiên tôi được nghe sự thật về bố mình.]
Bố của Vision hử? Vậy là tử tước Greytroad sao.
Ông ấy bị buộc tội gì?
[Vì quá xấu hổ nên tôi thật sự đã khóc. Có rất nhiều điều mà tôi không biết, tại sao tôi lại trở nên mù quáng như vậy? Sự tức giẫn, nỗi buồn, những cảm xúc ấy, tôi đã dồn hết vào thầy hiệu trưởng. Vậy mà sau đó thầy ấy lại nói với tôi rằng thầy ấy sẽ nghe tôi nói sau khi tôi bình tĩnh lại.]
Đúng như tôi nghĩ, người thích hợp để giáo huấn cậu ta không phải là tôi, mà phải là hiệu trưởng. Tôi rất muốn vỗ tay tán thưởng cho vị hiệu trưởng của chúng tôi.
Nhưng Vision này, dường như cậu thực sự rất tin tưởng tôi khi kể cho nghe những chuyện quan trọng như thế này. Tại sao vậy? Cậu cũng xem tôi như một người bạn à?
.
[Thầy ấy đã kể cho tôi rất nhiều điều, nhưng có một chuyện trong số đó thực sự thú vị. 12 năm trước, có một thường dân đã trở thành hiệp sĩ và phục vụ dưới trướng nhà Dening.]
Có phải là hiệu trưởng đã nói điều đó với Vision vì thầy ấy muốn cho cậu ta một chút hy vọng chăng?
Nhưng trở thành một hiệp sĩ từ một thường dân, thực sự chuyện đó rất khó khăn.
Đến một nam tước cũng phải mất rất nhiều năm để trở thành một hiệp sĩ, và vào lúc ấy, người đó mới thực sự trở thành một quý tộc.
[Tôi vẫn còn nhớ rõ hình tượng của hai vị hiệp sĩ mà ngài đã mang tới buổi dạ vũ năm xưa. Một người thì nghiêm túc đến mức cứng đầu, ngưởi còn lại thì luôn tíu tít bám theo phụ nữ. Hai người này tuy có tính cách cực kỳ khác nhau, nhưng họ dường như rất vui vẻ mà bảo vệ ngài. Hai vị hiệp sĩ tuyệt vời đó, họ đã thề trung thành với một đứa trẻ không khác tuổi tôi là bao, nếu tôi mà không tự chứng kiến điều đó, thì chắc có lẽ tôi sẽ không tin đâu. Sau đó, hiệu trưởng nói với tôi rằng vị hiệp sĩ rất thích tán tỉnh phụ nữ, thực ra là một thường dân. Nếu tôi nhớ không lầm thì anh ấy là… Hiệp sĩ Silva]
.
Anh ấy là hiệp sĩ mà tôi đã chọn từ tầng lớp thường dân.
Tôi nghe rằng anh ấy đã từ bỏ vị trí hiệp sỹ của mình và hiện tại thì đang nay đây mai đó.
.
[Lúc nửa đêm, tôi đã cố gắng để chuyển xuống tầng một mà không để bị ai chú ý tới. Nhưng những học sinh ở tầng ba và tầng hai bây giờ nhìn tôi như đang muốn cười cợt, những lúc như vậy tôi chỉ biết cắn răng mà khóc thầm thôi. …Dening-sama, dường như bây giờ tôi đã không còn bạn bè rồi. Những người mà tôi đã từng cho là bạn bè, khi họ biết về sự xuống dốc của tôi, không ai trong số họ muốn giúp tôi cả. Rồi tôi lại nghe thấy Charlote-san yêu cầu một người giúp việc khác đưa cho tôi chiếc túi đá quý này. Tôi đã khóc suốt đêm sau khi trở về phòng đấy, ngài biết không? Suốt đêm ấy, tôi đã trằn trọc suy nghĩ về ngài một lúc lâu, và rồi tôi quyết định rằng tôi muốn nói chuyện riêng với ngài, nói về người thường dân mà ngài đã thăng chức cho thành hiệp sĩ. Nếu mọi người đều biết đến chuyện này, họ chắc chắn sẽ ngạc nhiên và không tin vào câu chuyện của người thường dân đó rồi.]
Vision dừng đi lại trong phòng và nghiêm túc nhìn tôi.
Nhưng không lâu sau đó, khuôn mặt cậu ta đã nở một nụ cười. Có vẻ như việc nhìn tôi xử bữa ăn này trông rất thú vị với cậu ta.
[Dening-sama. Tôi sẽ thật lòng nói ra điều này. Tôi đã luôn ngưỡng mộ ngài từ lâu. Không, không chỉ có vậy, tôi đã bị thu hút bởi sự rạng rỡ của ngài!]
Này, cậu tâng bốc tôi cao quá rồi đấy, đồ ngốc!
Dù cậu có tâng bốc tôi nhiều như vậy thì tôi vẫn sẽ không trả lại bữa sáng này cho cậu đâu. Ngon tuyệt vời! Quả nhiên là tôi rất muốn từ nay về sau được ăn một bữa sáng như thế này ~!
.
[Nhưng sự rạng rỡ từ đứa trẻ kỳ diệu ấy đột nhiên lại biến mất, và ngài giờ đã trở thành một con người tồi tệ như bây giờ. Có giả thuyết cho rằng ngài ăn nhầm thứ gì đó hay là bị quỷ ám , và nó đã thay đổi ngài hoàn toàn, nhưng không có thông báo chính thức nào về chuyện ấy cả. Tôi không thể tin được những điều đó. Bởi vì tên của ngài thậm chí đã từng vang danh tới các nước khác. Tôi cũng không thể tin được câu chuyện này, nhưng một số người cho rằng vương quốc thậm chí đã phái ra một số sát thủ chỉ để giết ngài.]
Thật ra thì đúng là như vậy.
Và khi tôi đã gần như là sẽ chết vì điều ấy, thì một thường dân đã cứu mạng tôi.
.
[Sau khi nghe được những tin đồn về ngài, tôi đã rất mong chờ được vào Học viện ma thuật Kurushu để học cùng ngài. Lúc ấy tôi muốn cho ngài thấy rằng ma thuật của tôi đã mạnh hơn trong khoảng thời gian vừa qua. Nhưng tính cách ngài thì hệt như những gì người ta đồn. Không, có khi còn tệ hơn thế.]
Hmm, lúc tôi mới đăng kí nhập học tại đây à?
Ngủ trong lúc đang khai giảng, bày trò quậy phá giáo viên trong giờ học, đúng, là tôi đấy.
[Một con heo, phải không? Ta lúc ấy béo như một con heo sắp xuất chuồng.]
Vision cười, gật đầu đồng tình.
[Vâng, đúng là một con heo thực sự. Bây giờ thì tất cả mọi người đều gọi ngài là Công tước Heo rồi. Chỉ cần một người ngoài kia nói từ “Công tước Heo” ra thì họ sẽ có thể kết bạn ngay lập tức. Thêm nữa, ngài thậm chí còn đánh nhau mà không cần biết người kia là ai, ngài thẳng thừng nói ra khi thấy điều gì đó khó chịu và ngài được sống một cuộc sống tự do buông thả. Tất cả điều này cũng phát sinh trong lúc gia tộc ngài suy thoái nên không thể không khiến mọi người đặt ra câu hỏi như là, ngài ấy đã nhận một nền giáo dục kiểu quái gì mà từ một đứa trẻ kì diệu lại thành ra như thế này vậy?]
Dừng lại đi, đừng nói gì thêm nữa!
Lúc ấy tôi cần những tin đồn xấu đó để gia đình bỏ rơi tôi mà!
.
[Nhưng gần đây ngài đã thay đổi, mặc dù mọi người đều nói những chuyện này chỉ là một trong những suy nghĩ bất chợt xuất hiện trong đầu Công tước Heo mà thôi. Họ cũng đang cá cược với nhau về việc khi nào ngài quay lại việc trở thành một con heo.]
Cái quái gì thế?!
Bộ việc tôi giảm cân là để mọi người đặt cược à?![note13395]
Được thôi!!! Vậy thì tôi cá là tôi sẽ thành công trong việc này, nhớ đấy Vision!!!!
.
[Lý do tôi nhập học ở đây là vì tôi đã nghĩ đến việc tâng bốc Công tước Heo hay ăn chơi kia. Nhưng trước khi tôi kịp làm điều gì tôi đã nhận ra rằng trong ngài đã có sự thay đổi. Các học sinh khác sẽ không nhận ra điều đó, nhưng đối với tôi, người từ rất lâu đã luôn nghĩ về ngài rồi có thể thấy rất rõ điều đó. Đó là lý do tại sao tôi đã cố gắng đến tuyệt vọng để làm lành với ngài. Tôi muốn ngài nhận ra tôi bằng cách cho ngài thấy tôi biểu diễn những phép thuật ngài đã từng cho tôi chứng kiến.]
Đột nhiên cậu ta mỉm cười.
Từ cửa sổ, gió thổi vào khiến cho mái tóc cậu khẽ đung đưa trong gió, hệt như một bức tranh.
.
[…Dening-sama. Tôi không thể nhận đống đá quý này được.]
[Ơ?]
Không không không, tại sao cậu lại nói điều đó vào lúc này? Không phải là lạ lắm sao?
Cậu muốn nghỉ học à? Hãy dừng suy nghĩ đó lại đi. Hãy dùng những viên đá quý mà tôi đã cho cậu ấy, chết tiệt!
Tôi nhét một lát khoai tây to vào mồm. Un, quả thực là nó rất ngon.
[Hiệu trưởng đã hứa với tôi là sẽ cho tôi một công việc bán thời gian trả một khoản tiền tốt, nhưng mà thỉnh thoảng mới được nhận thôi.]
Bán thời gian ư…?
Nghe thấy từ đó, tôi bàng hoàng và toàn thân run lẩy bẩy. Và vô tình tôi đã ngừng nhai những lát khoai tây ngon lành trong miệng.
Hiệu trưởng giao một công việc bán thời gian cho học sinh ư? Bằng cách nào đó thì tôi lại nhớ ra điều gì về chuyện đó.
[E-to[note13396]… Có phải nhiệm vụ là giết một con wyvern trong núi lửa cùng với Rokomoko sensei không?]
[Vâng! Đây là hình phạt cho việc tôi đã gây ra một cơn náo loạn như vậy, nên lần này tôi phải đi theo Rokomoko sensei.]
.
Cái gì?! Nà ní!?
Khi tôi nuốt khoai tây trong miệng, tôi uống một ít nước.
[Guee! Guee!! Gohokgohok! Gohogoho !!!]
[Ơ, ngài ổn chứ?!]
Khoai tây bị mắc trong cổ họng của tôi rồi!!
Ôi !! Ôi !! Tôi sẽ chết mất!!!
[N-nước.]
[Nước, nước, nước đâu rồi nhỉ, thứ nước trong chai này là gì ta?! Chắc là uống được ấy nhỉ?]
Đừng đùa với tôi chứ! Đó là nước hoa gọi quái vật đấy !! Không phải là trên đó có cái nhãn bảo rằng không được cho nó rỉ dù chỉ một ít nước ra ngoài rồi à?!? Vision, cái đồ chết tiệt!!! Cậu thực sự muốn giết tôi lắm à?!?!Vậy là cậu cũng chỉ nghĩ đến tiền thôi, phải không?! Trả lại đống đá quý cho tôi!!!
.
[Đằ-đằng đó…]
Khi tôi bắt đầu hụt hơi, tôi chỉ về phía phòng ngủ của mình.
[Guee, guee, Oeeee, obobbobo]
[Ực, ực !! Phuwa !!]
Tôi đã sống lại rồi, thực sự lúc nãy cứ tưởng có ông thần chết đứng góc phòng vẫy mình lại chứ.
Kể từ bây giờ tôi phải ngừng ăn hai bữa sáng thôi. Vừa nãy là một hình phạt thiêng liêng từ thánh thần dành cho tôi vì đã ăn hai lần bữa sáng.
[Ngài ổn chứ Dening-sama!? Quan trọng hơn, ngài cũng được mời đi giết wyvern à? Ngài sẽ là một nguồn sức mạnh to lớn cho chúng tôi nếu ngài cũng đến đấy, Dening-sama!]
Vision nhìn tôi phấn khích.
[Ta thì không được mời, nhưng cái sự kiện đó…]
…
Chẳng phải đó là một sự kiện quan trọng để nhân vật chính tạo quan hệ tốt với Rokomoko sensei hay sao?!
Nếu cậu mà là người đến đó, thì chẳng phải là nhân vật chính sẽ trở nên yếu đuối phải không!?
Và không phải chúng ta đang nói đến chuyện giết một con wyvern sao?!
Tại sao không phải là nhân vật chính, mà là cậu mới là người có mối quan hệ tốt với Rokomoko sensei, Vision?!
Tại sao!? Không lẽ cậu đang nắm giữ một tài năng đủ để trở thành nhân vật chính?! Và rồi sau đó cậu sẽ tham gia thêm một loạt sự kiện nữa?!
[Ồ vâng, đúng vậy thưa Dening-sama! Lần tới tôi sẽ đi đến một thị trấn cùng với Rokomoko sensei! Thầy ấy nói là sẽ tìm cho tôi một thanh kiếm đủ khả năng để tôi thể hiện tất cả sức mạnh của mình vì thầy ấy nói rằng tôi phù hợp để trở thành Ma kiếm sư hơn!]
Ma kiếm sư?
Này này này~~~?!
Không phải cái đó là dành cho nhân vật chính sao?
Cậu đã làm cái quái gì vậy Vision?!
Thêm nữa, nhân vật chính thực sự sẽ ổn chứ?
Vai trò của cậu ta hoàn toàn đã bị Vision lấy đi mất rồi.
Tôi muốn xin lỗi cậu ta quá.
.
[Chúng ta hãy cùng đi đi, Dening-sama! Dường như đang có một thử nghiệm thú vị đang diễn ra trong thị trấn! Tôi nghe được từ cậu học viên sống cùng tôi, người mà tôi đã kể về quá khứ của ngài cho cậu ta, cậu ta nói rằng sẽ có một lễ hội tại thị trấn đó! Chúng ta cũng sẽ mời Charlote-san đi theo cùng!]
Thị trấn ư? Cậu muốn trở thành nhân vật chính đến vậy à?
Thêm nữa, Rokomoko sensei cũng sẽ đến đó, phải không?
[Kể cho ta nghe trước đi. Đó là lễ hội gì?]
.
Đây chỉ là một linh cảm, nhưng tôi nghĩ tôi nghĩ Rokomoko sensei đã chú ý đến chuyện đó.
“Nhớ lấy cái này, 30 lần”. Đó là số lần mà tôi đã lẻn ra khỏi lớp thực hành ma thuật.
.
Tôi nghe Vision kể về lễ hội này, rồi sau đó đứng phắt dậy.
[Ta sẽ tham gia !!!! Ta chắc chắn sẽ đi đến cái lễ hội ấy !!! BUhhi !!!]
Phải nhanh chân đi tìm Charlotte và kể cho em ấy thôi.
Khi tôi phấn khích mở cánh cửa ra, tôi bỗng quay lại nhìn và thấy Vision đang lẩm bẩm.
[…Thế này thì… Chúng ta đã là bạn rồi phải không?]
Nghe khó xử quáá!!!
Guwaaaa !! Tại sao cậu lại nói một câu nghe xấu hổ vậy! Nhưng mà tôi muốn xác nhận lại điều đó! Tôi muốn chắc chắn về câu tôi vừa nghe được! Tôi phải nói với Charlote rằng cuối cùng tôi đã kết bạn được rồi!
Không có sự khác biệt giữa người có mười đứa bạn và người có mười một đứa bạn! Nhưng đối với một người không có ai và người có một người bạn thì khác biệt nhau hoàn toàn đấy!
Vision này! Đừng nghĩ đến thứ gì kỳ lạ đấy, được chứ?!
.
[Hôm qua tôi đã học được một điều từ thầy hiệu trưởng.]
Nn? Thầy ấy đã nói gì với cậu à?
Vision ngước nhìn ra bầu trời ngoài khung cửa sổ.
Ngoài kia là khung cảnh mà tôi ngày nào cũng thấy, nhưng đối với Vision, phong cảnh từ tầng bốn là một thứ gì đó rất mới mẻ.
[Dù cho tôi có trở thành thường dân đi nữa, miễn là tôi không bao giờ quên lòng kiêu hãnh trong lòng mình…]
Và rồi cậu ta quay đầu lại.
Khi tôi vừa nghĩ rằng cậu ta đẹp trai hệt như mấy tay diễn viên xuất sắc phục vụ cho hoàng gia, thì cậu ta nở một nụ cười rạng rỡ với tôi.
[…- Thì tôi vẫn sẽ luôn là một quý tộc.]
Một cơn gió bất chợt thổi qua cửa sổ.
Và rồi nó nhẹ nhàng lướt qua tôi.
[Và tôi cũng đã từng mắc một sai lầm khủng khiếp,… suýt nữa thì tôi đã phá hỏng mối quan hệ với người bạn này của mình.]
Con người đã từng là quý tộc ấy, nay đã là một thường dân, mỉm cười một cách vui vẻ.
.
[Buhiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii]
[Công tước Heo đang chạy như bay xuống cầu thang kìa! Tránh ra đi, không bị thương giờ! Mấy đứa năm nhất té lẹ!]
Tôi chạy xuống cầu thang trong khi đưa mắt xung quanh tìm Charlote.
Trong khi đang cảm nhận cơn gió bay qua người mình, tôi thầm nghĩ.
Vision đã thay đổi.
Dù cậu ta không thể quay trở lại làm một quý tộc đi nữa, thì cậu ta vẫn sẽ ổn thôi.
[Buhhhiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii]
Tôi nghĩ về dáng vẻ ngầu lòi ban nãy của cậu ta trong đầu.
Không hề có một chút do dự nào trên gương mặt của cậu ta.
Tôi cũng đã quyết định chuyện này từ lâu rồi.
.
[Công tước heo đang chạy như bay xuống cầu thang kìa! Tránh đường gấp!]
Thôi im đi! Ta còn làm được nhiều điều tuyệt vời hơn thế này nữa! Nhìn này! Kết quả của việc tập luyện của ta đó!
Khi tôi tính thử thách mình bằng cách bước một lần xuống hai bậc thang, tôi vấp té.
[Gueeeeeeeeeeeeeeeeeeeee]