Trans: Kuroyami
Edit: NoName
PJ mới của mình phối hợp với bạn No name vì chap nào mình dịch xong mình sẽ đăng trước nên hãy để ý chương nào trước khi đọc nha mấy chế <3 <3 chương 12 thì xong từ tối thứ 7 rồi định đăng thì trans kia kêu qua tuần rồi đăng cho đúng quy trình chứ ko phải nhác ko đăng đâu … Còn bộ Loli yuusha thì làm sau :)) Like fb để đọc chap ms sớm nhất nhá.
_______________________________________________
Chương 12 - Một chuyến đi với BẠN! Đi với B.Ạ.N đấy!
.
Vào buổi sáng sớm tinh mơ.
Học viện Kurushu vẫn còn chìm trong sự tĩnh lặng và thanh bình. Ở nột nơi yên tĩnh và tách biệt gần đó, một chú heo đang chạy thể dục một mình.
_____Đổi POV(ngôi kể)______
[Buoon, buoon.]
Tôi chạy trong khi nước mắt và nước mũi chảy khắp mặt mình. Loại bỏ hết cả đống mỡ thừa này khỏi cơ thể thật không dễ dàng chút nào. Nhưng tôi cần phải vượt qua cơn tra tấn này. Tôi muốn nhìn thấy một tương lai đẹp đẽ tràn đầy những tình huống rom-com càng nhanh càng tốt, Nhưng cơ thể chết tiệt này chưa gì đã run rẩy nhiều thế này rồi.
Heyaaaa, ta đến đây, tương lai đầy tốt đẹp kia.
[Bububububu, bububububu.]
Tăng tốc lên nàooo.
Cho dù chỉ là khoảng cách ngắn, nhưng tôi đã dùng hết tất cả những gì mình có! Tôi thường chạy chậm lại, vì sợ sẽ làm chấn thương đầu gối với cơ thể này. Nhưng giờ đã khác rồi!
[Bubububu, bububu]
Bứt tốc lên nào!
Toàn bộ cơ bắp trong tôi đang gào thét! Nếu sau tất cả những chuyện này mà đống mỡ vẫn còn nguyên vẹn thì tôi sẽ đau đớn mà khóc mất.
Nếu không phải thế, thì ‘mày’ sẽ không còn ở đây đâu! Nào, một lần bứt tốc cuối nào!
[Guee,guee]
Haah, Haah, trong khi đang cố gắng để điều chỉnh nhịp thở, tôi có thể nghe được tiếng bước chân của ai đó đang tiến đến gần.
Dựa theo cách chuyển động ấy, người này chắc chắn không phải là tay mơ.
[Denning-sama! Tôi đã sắp xếp được chỗ rồi ạ! Ngài sẽ ở tầng cao nhất ở quán trọ cùng với sensei ạ]
Lúc mà cậu ta chạy đến với tin này thì cũng là lúc mặt trời đã ló rạng.
Cậu ấy có chiều cao hơi thấp, gương mặt ngây thơ với mái tóc nâu rối bời.
Đó là người bạn thứ hai của tôi - Deppa.
[Cảm ơn cậu nhiều! Ta thật sự thấy có lỗi vì đã nhờ cậu giúp trong thời gian ngắn như thế]
[Đừng thưa ngài, Đó chỉ là việc nhỏ thôi ạ! Ngài đã giúp tôi khi tôi đang tập luyện phép thuật, cả gia đình tôi rất biết ơn với việc ngài đã giúp tôi! À, hãy để tôi đồng hành cùng ngài trong lần chạy tiếp theo.] [note13412]
(tại sao chứ web ơi... LN thì BB sao Web lại thành Ma kiếm sư mà còn là trai...)
.
[Ôi. Tại sao mình lại phải cưỡi ngựa trong khi học sinh và người hầu lại dùng khoang xe ngựa chứ. Mình là giáo viên mà lại bị đối xử như thế này sao!]
Chúng tôi đang tận hưởng sự thoải mái ở trong cái khoang xe ngựa này.
Cỗ xe này là loại được kéo bởi 2 con ngựa.
Khi nhìn ra cửa sổ, tôi có thể thấy Vision và Rokomoko sensei đang cưỡi ngựa. Lần đầu tiên thấy ngựa của Afro sensei lúc nãy làm tôi rất bất ngờ. Bây giờ thì tôi lại ngưỡng mộ ngựa của thầy ấy. Đúng như mong đợi từ cựu hiệp sĩ hoàng gia, việc chăm sóc ngựa cũng là một khả năng bắt buộc phải có của thầy ấy.
[Thầy có thôi nghĩ về việc đó được không, thầy nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu em cưỡi ngựa với cái cơ thể này. Ngoài ra phí ăn ở cũng miễn phí rồi, nên đừng phàn nàn nữa sensei.]
[Gần đây em đang làm tốt lắm có biết không? Các giáo viên đã nhìn em với con mắt khác. Và em nhìn thon thả hơn thì phải.]
[Không không không, vẫn còn chặng được dài để gọi em là thon thả thưa thầy.]
Và tôi cũng đã phải tốn hơi nhiều tiền để thuê chiếc xe ngựa này.
Nhưng có lẽ cũng chẳng sao đâu, dù sao thì mình đang dùng số đá quý mà Vision đã trả lại để cược vào việc 'Công tức heo sẽ vượt qua chính mình’. Có nhiều người tham gia vào cá cược lắm, nhưng hầu như tất cả đều đặt vào ‘Công tước heo chẳng thể vượt qua được đâu’, nên nếu mọi người cứ tiếp tục cá vào trường hợp ‘xấu’ này thì tiền lời của tôi sẽ tự động tăng lên thôi.
Đúng là một màn giải trí đỉnh cao mà mình đã dành cho học viện này.
Không, không chỉ mỗi học viện Kurushu đâu, mình nghĩ mình sẽ là màn giải trí bậc nhất cái quốc gia Darius này.
.
[Mà các em thật sự sẽ tham gia cuộc thi ăn uống à? Không phải em vẫn còn đang mập sao, trò Denning?]
[Giải nhì của cuộc thi là thuốc giảm cân đấy, sensei, chắc thầy cũng nghe về việc giảm cân của em rồi nhỉ.]
[Tôi cũng sẽ hỗ trợ cho việc giảm cân của ngài mà. Vậy thì giờ chúng tôi sẽ đi trước, mọi người nên theo sau và đến quán trọ trước tiên nhé.]
Vision và sensei cưỡi ngựa đi dọc theo đường chính và để chúng tôi lại.
Trước khi tôi kịp nhận ra thì họ đã có mối quan hệ tốt với nhau rồi.
.
…Cho tôi xin lỗi nhé, nhân vật chính.
Tôi…thật ra cũng không ghét cậu đâu… Nhưng mọi việc lại diễn ra theo hướng này đây.
Mà, tôi nghĩ nếu là cậu thì cậu cũng chẳng phiền đâu.
Nhưng, cậu khiến tôi phải suy nghĩ lại về sự tồn tại của cậu trong học viện pháp thuật đấy.
Khí phách mà cậu tỏa ra khiến mọi người đều bị thu hút. Nhất là cái mái tóc rực lửa ấy.
Chắc chắn chúng ta sẽ đối mặt nhau trong tương lai. Vậy thì….hãy khiến việc đó xuất hiện sớm hơn nào! Nhưng tôi nghĩ muốn mình gầy hơn trước khi điều đó xảy ra!
Vậy nên, bây giờ tôi muốn tận hưởng cuộc sống này một lúc.
Từ ngày này trở đi hãy nhắm đến happy end nào!
Do đó đừng đến tìm tôi nhé, nhân vật chính. Tôi còn chưa ném chai nước hoa đó vào bản mặt của cậu mà, vậy nên hãy tránh xa tôi ra.
Mà cũng nhờ Vision mà nó chỉ còn có nửa.
[Gueee]
Chỉ việc nhớ tới nó thôi cũng đã làm mình thấy buồn nôn rồi.
Vision, tôi biết cậu nhớ về lọ nước hoa đấy.
.
Học viện pháp thuật Kurushu được bao quanh bởi một khu rừng và nó trải dài từ lối vào học viện đến bìa rừng.
Nếu ta đi theo con đường này, nó sẽ dẫn ta đến phía Đông Nam.Trên đường đi ta sẽ đến thành phố Yolem, một trong những thành phố Hiệp sĩ của Daris.
Sẽ tốn từ 2 đến 3 tiếng để đến đó nếu cưỡi ngựa. Nếu nói về diện tích thì là thành phố đứng thứ 2 quốc gia.
Chúng tôi khởi hành từ sớm ở trường, vậy tôi nghĩ mình sẽ đến nơi vào buổi chiều nếu cứ tiếp tục tiến độ này.
Bạn cũng có thể ngủ trên đường đi nếu muốn, đây quả là chuyến du ngoạn ngắn dễ chịu.
[Có ổn không khi đem em theo trên chuyến hành trình này, Slow-sama? Hiếm lắm ngài mới có cơ hội đi với bạn bè.]
Người ngồi đối diện tôi, Charlote đang tỏ vẻ lo lắng về chuyến đi này.
Em ấy hiếm khi đi ra ngoài với nhiều người. Lúc nào cũng giam mình trong phòng mỗi khi rảnh rỗi…EM là NEET sao CHARLOTE!? Không, mình nên xin lỗi em ấy, lúc nào mình cũng đòi hỏi nhiều thứ ngốc nghếch mà.
[Charlote, em sống khép kín hơi lâu rồi đấy.]
Mình cũng đoán được điều này, ngay cả bây giờ Đế Chế vẫn đang tìm kiếm công chúa mất tích của Cựu vương đô.
[…Em thích đọc sách trong phòng mình hơn.]
Đó không phải là sở thích xấu.
Nó không xấu, nhưng dù sao em ấy cũng là một người hoạt bát, năng động mà.
Tôi hiểu rất rõ điều đó vì chúng tôi đã bên nhau từ lúc nhỏ.
Đế Chế vẫn chưa thể tìm thấy nơi Charlote đang ẩn náu.
Có thể có gián điệp ẩn trong Yolem, nhưng nếu có ai muốn làm hại đến em ấy, thì Phong linh Vương sẽ nhận thấy ngay.
Thật sự là rất phiền phức.
Phong linh Vương đã đến Yolem vài ngày trước để xem thành phố có an toàn hay không.
[Eh? Charlote-sama thích đọc sách đến vậy ư?]
Cậu ta là thường dân năm nhất mà tôi đã gặp khi chạy bộ và tiện thể giúp cậu ta về Thổ ma thuật.
Từ đó, nhiều lúc mà thấy chàng trai này tập phép thuật một mình thì tôi sẽ gọi cậu ta và cùng tập chung với nhau. Từ đó, tôi nghĩ mình và cậu ấy đã thân thiết hơn.
Tên chàng trai này là Deppa. Đúng là một cái tên dễ đọc.
[Đúng vậy, tôi rất thích đọc sách. Nhưng thật bất ngờ khi thấy Slow-sama kết bạn nhanh đến thế này. Và không phải chỉ có MỘT, ngài ấy còn kết bạn được với HAI người trong thời gian ngắn thế này.]
Em ấy cười trong khi nói thế…
À ngoài ra, Deppa là học sinh ở cùng Vission-người mới chuyển xuống tầng một.
Đúng là sự tình cờ thú vị. Ngoài ra Deppa cũng là người nói với Vission về cuộc thi ăn uống này.
[Mày phải cố lên đấy, cơ thể.]
Tôi nhìn Charlote với khuôn mặt tự mãn.
Khi tới Yolem chắc chắn sẽ có nhiều tên sẽ cố tán tỉnh em ấy. Có chết tôi cũng không rời xa Charlote dù chỉ một giây.
[Không phải đâu ạ. Được trở thành bạn với Slow–sama là vinh dự của mình.]
[Không phải ta đã nói cậu gọi ta là Slow thôi à?]
[Tôi không thể làm điều đó được! Xin hãy thứ lỗi cho tôi!]
Đúng là một chàng trai trung thực. Thảo nào Tinh linh dễ dàng cho cậu ta mượn ma thuật đến vậy.
Phong Tinh linh rất thích những người thuộc dòng dõi quý tộc và có trái tim lương thiện. Điều kiện này thì rất khó để tìm thấy trong các thường dân. Điều này hẳn sẽ gây khó khăn cho cậu ta trong việc sử dụng Phong ma thuật đây.
[À ngoài ra, tên cậu là gì ấy nhỉ?]
[V-vâng! Charlote–sama! Tôi là Deppa! Slow-sama đang cố gắng dạy tôi Thổ ma thuật! Thật ra thì…Tôi đã cố tập luyện Phong ma thuật nhưng chắc có lẽ không có tài năng trong việc ấy! Ahahaha!]
Mà, cậu ta còn giỏi võ thuật nữa mà. Để vào học viện Kurushu thì có rất nhiều bài kiểm tra võ thuật. Vì chàng trai này có tài năng thiên bẩm nên đã dễ dàng vượt qua màn phỏng vấn và nhập học. Đúng là một thành tựu đáng chú ý, khi mà nhập học vào Kurushu chỉ bằng võ thuật.
Deppa luôn tập võ thuật trước phép thuật nên cách di chuyển của cậu ta rất đáng gờm.
Và chàng trai này luôn mơ đến việc kết hợp võ thuật với Phong ma thuật để tạo nên võ kĩ mới.
[Mình chỉ là người hầu thôi nên cậu không cần giữ lễ nghi đâu Deppa–sama.]
[Không! Tất nhiên là không được rồi. Người là hầu cận của Slow-sama nên cì thế đừng khiêm tốn như vậy. Chỉ việc trọ lại quán của nhà tôi thì ngài đã khiến danh tiếng của nó tăng lên rồi.]
Đúng vậy, cậu ta là con một của một chủ quán trọ ở Yolem. Đúng là một tình cờ tuyệt vời khi cậu ta cũng trở về nhà nên chúng tôi quyết định sẽ đi cùng nhau. Thật vui khi đi chơi cùng bạn bè. VÀ quan trọng mình không phải trả phí ăn ở, lần này Vision làm tốt lắm.
Mà cậu ta cũng vừa mới thành thường dân mà.
[Rokomoko-sensei cũng là một cựu hiệp sĩ hoàng gia nên đó là cũng là một vinh dự khi được thầy ấy trọ lại quán của nhà chúng tôi.]
Mải trò chuyện, chúng tôi đã đến Yolem.
Vì không có mối đe dọa nào nên mình chỉ việc giành được lọ thuốc giảm cân ấy và thế là nhiệm vụ của tôi sẽ xong.
Chẳng có ai gan dạ tới mức dám gây sự với tôi đâu.
Chúng tôi đã đến thành phố một cách yên bình.
[Buhiii….]
Nào, sân khấu đã được dựng rồi Rokomoko-sensei. Người nhận được ân sủng từ Quang Tinh linh. Hiệp sĩ bảo vệ dòng dõi hoàng gia.
Và cả cái '30 lần’ lúc đó nữa, em sẽ trả lời cho thầy.