Núi lở.
Khổng Hi Nhan đang nghỉ ngơi thì bị người đánh thức, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị kéo tay chạy ra ngoài.
Nàng nhìn chằm chằm người đang nắm chặt tay nàng, kêu lên: "Tiểu Thu?"
Phó Thu không có thời gian để nói chuyện, cứ kéo nàng chạy theo sau mọi người, Khổng Hi Nhan nhìn trước mắt, cơn mưa lớn liên tục đã san bằng con đường, bọn họ đang chạy theo hướng dòng nước chảy.
Bên tai thỉnh thoảng có người hét to: "Núi lở! Núi lở"
"Nhanh chạy đi, chạy ngay đi!"
Thanh âm huyên náo không dứt bên tai, ánh mắt Khổng Hi Nhan nhìn về phía sau mà kinh hãi, nàng kéo mạnh tay Phó Thu hướng sang bên cạnh, Phó Thu bị nàng kéo không kịp phản ứng, ngã nhào trên đất.
Khổng Hi Nhan hô: "Tiểu Thu! Tránh sang một bên!"
Phó Thu ngẩng đầu, mưa to tầm tã tạt vào mặt, bùn nhão gần đó đang sạt xuống, lúc nào cũng có thể nuốt hết bọn họ.
Sắc mặt Phó Thu trắng bệch.
Khổng Hi Nhan nhìn cô sững sờ cũng không kịp gọi, trực tiếp cúi người cõng Phó Thu lên.
Năng lực của con người đúng là vô hạn.
Bình thường, Khổng Hi Nhan hoàn toàn không tin bản thân có thể nhấc lên cõng được một người gần năm mươi cân, nhưng hiện tại nàng không chỉ đang cõng, còn có thể vừa cõng vừa chạy.
Khổng Hi Nhan cõng Phó Thu vừa chạy vừa kêu: "Đừng đi theo dòng hạ lưu! Chạy sang hai bên đi!"
"Đừng đi theo dòng chảy nữa!"
Thanh âm của nàng xé cổ xé họng vang lên, nhanh chóng bị tiếng mưa át đi, may là có người vẫn nghe thấy.
Đây là lần đầu Sài Nhân gặp phải núi lở, cô cũng kinh hãi đến mức mặt trắng bệch, lúc này nghe thấy tiếng kêu của Khổng Hi Nhan mới quay đầu nhìn, sau đó cũng truyền lại lời của nàng cho người khác.
Trong thôn có không ít người chạy sang hai bên, nhưng vẫn còn nhiều người chạy theo dòng chảy, Sài Nhân và Khổng Hi Nhan đứng dựa vào các cây đại thụ liên tục hô lên, mọi người cũng truyền lời của cả hai, đoàn người lập tức như bị một thanh kiếm bổ đôi, chia làm hai bên chạy.
Đúng lúc này, bùn đất hung hăng tràn qua, khí thế càn quét.
Nếu chậm hơn một chút thôi, khả năng đã cuốn bọn họ đi cùng.
Ai nấy nhìn đều tái mặt.
Khổng Hi Nhan ngã ngồi dưới gốc cây, Phó Thu đã lấy lại tinh thần, cô rời khỏi lưng Khổng Hi Nhan, cõi lòng hổ thẹn nói: "Khổng tỷ, cảm ơn chị."
Phó Thu nói hết câu thì Sài Nhân cùng người khác đi tới chỗ hai người họ.
Mọi người bị mưa dội ướt sũng, Lâm đo điểm danh số người, cũng may, không thiếu ai.
Bọn họ thở ra một hơi.
Đúng là trong cái rủi có cái may.
Chỉ là xảy ra chuyện như vậy, sắc mặt Lâm đo vẫn rất khó nhìn.
Gần đó có người của chính quyền đang làm công tác chống nước, nhưng mưa này quá lớn, không ai ngờ tới sẽ gây ra sạt lở, Lâm đo cau mày nhìn về khu đổ nát kia, vẫn còn đất bùn liên tục trào ra.
Trong đám người.
Không biết là ai gào lên: "Viên Viên!"
"Viên Viên đi đâu!"
Giọng của người nọ lanh lảnh, trong nháy mắt liền vượt qua tiếng mưa mà vang sang bên này, mấy người Khổng Hi Nhan đứng ở khu rừng cây nhỏ đầu làng, xung quanh cũng có nhiều người dân, bọn họ đang đứng tụm lại, chắc cũng đang đếm người.
Khổng Hi Nhan nhìn sang, nhiều người đàn ông trung niên đều đang cõng người già yếu trên lưng, còn phụ nữ thì ôm trẻ nhỏ, khuôn mặt ai cũng là sợ hãi không thôi, vẻ mặt trắng xám.
Người kêu lên là một người phụ nữ trông cũng còn trẻ, cô ta nhìn sang người bên cạnh hỏi: "Có nhìn thấy Viên Viên không?"
"Có thấy Viên Viên nhà tôi không?"
Khổng Hi Nhan nghe thấy hai chữ Viên Viên thì mắt sáng lên, không để ý chân đang đau mà đi thẳng về trước, Phó Thu đứng sau lưng nàng gọi: "Khổng tỷ."
Khổng Hi Nhan quay đầu nhìn Phó Thu: "Chị qua xem xem."
Phó Thu không cản được bèn đi theo sau nàng.
Người phụ nữ kia vừa nói xong thì có người đáp lại: "Viên Viên? Vừa rồi tôi còn thấy con bé, chẳng phải nó vẫn ở cùng cô à?"
"Không có! Không có! Vừa rồi rõ ràng đứng cạnh tôi! Tôi vừa quay người liền không thấy nữa."
Tâm tình người phụ nữ tan vỡ, cứ hướng hai bên gào: "Viên Viên!"
"Không đúng, rõ ràng vừa rồi còn thấy."
"Tôi cũng thấy mà."
"Dì hai..."
Một giọng nói nho nhỏ yếu ớt vang lên, sau đó bị một người mất kiên nhẫn đẩy đẩy: "Đừng nghịch, đang có chuyện đấy."
Khổng Hi Nhan nhìn bé gái vừa lên tiếng, chỉ thấy em nhìn về phía dì hai của mình, mắt nheo lại vì bị mưa, khóe miệng mấp máy, nàng đi tới bên cạnh bé, khom người hỏi: "Bạn nhỏ, em muốn nói gì?"
Đứa bé hơi mở to mắt ra nhìn nàng: "Chị?"
Khổng Hi Nhan đến nơi này ngày đầu tiên đã đi chơi với đám trẻ, vì thế trẻ con trong thôn đều biết có rất nhiều anh, chị xinh đẹp đến đây, lúc này thấy Khổng Hi Nhan, bé gái theo bản năng gọi: "Chị xinh đẹp."
Khổng Hi Nhan sờ sờ đầu của em: "Ngoan, nói cho chị nghe, có phải em nhìn thấy Viên Viên?"
Cô bé gật gật.
Mọi người đều đang nhìn sang, mẹ Viên Viên thấy thế liền chạy đến, cô ta nắm lấy hai vai bé gái, em bị nắm chặt vai thấy rất đâu, không nhịn được mà lùi về sau tránh, Khổng Hi Nhan kéo tay người phụ nữ kia: "Đừng kích động, để cho em ấy từ từ nói."
Mẹ Viên Viên nhất thời đẩy nàng ra.
"Cái gì đừng kích động! Tôi không thấy con nữa chẳng lẽ có thể không kích động sao!"
"Cô đừng có ở chỗ này bàn luận nói mát!"
"Mau nói đi, Viên Viên ở đâu, cháu mau nói nhanh."
Khổng Hi Nhan thấy đứa bé bị lay người sắc mặt biến đổi, trong mắt chỉ toàn là sợ hãi, nuốt nước miếng, né tránh ánh mắt, nàng nhịn xuống lửa giận trong lòng đi đến nói: "Cô như vậy đang dọa đến em ấy."
"Cô dọa sợ em ấy, em ấy sẽ không thể nói cái gì được!"
"Cô có muốn tìm Viên Viên về hay không!"
Sự giận dữ của nàng vẫn có sức ảnh hưởng, lấn át mẹ Viên Viên, người dân nhìn nhau, có mấy người đi đến bên cạnh mẹ Viên Viên, kéo tay áo cô ta nói: "Đừng nóng vội."
Lâm đo nghe thấy bên này có tiếng cãi vã, ông và những người khác cùng đi đến, Phó Thu thấy thế liền đến nói nhỏ với Lâm đo giải thích, Lâm đo gật gù.
Sau đó ông đi đến bên cạnh Khổng Hi Nhan nói: "Đứa bé thế nào?"
Khổng Hi Nhan quay đầu nhìn ông: "Bị dọa sợ rồi."
"Đang không nói nên lời."
Lâm đo liếc nhìn về phía thôn dân, ban đầu chỉ có Khổng Hi Nhan và Phó Thu thì bọn họ chẳng nể nang gì, bây giờ Lâm đo và người khác đến thì không khí đột nhiên khác biệt.
Khổng Hi Nhan nhìn chằm chằm cô bé run cầm cập trước mắt, nàng suy nghĩ một chút rồi cởi áo khoác ra, che trên đầu em, lập tức nước mưa không với được tới em.
Cô bé cảm thấy lạ liền ngẩng đầu lên, thấy Khổng Hi Nhan dùng áo khoác che đầu cho mình, khóe môi em giật giật, nói: "Cảm ơn chị ạ."
Khổng Hi Nhan nghe thấy em nói mới thở phào.
Có thể nói tiếp là chuyện tốt.
Giọng của nàng rất dịu dàng: "Nói cho chị nghe, Viên Viên ở đâu được không?"
Bé gái nuốt nước bọt gật đầu: "Viên Viên nói bạn ý có đồ vật ở nhà, phải về nhà lấy."
Sắc mặt mọi người đều kinh hãi.
Bây giờ không còn đường về làng, cho dù còn đường đi, cả làng cũng bị đất đá vùi lấp rồi.
Mẹ Viên Viên ngồi sụp xuống, gào khóc: "Viên Viên!"
"Viên Viên ơi! Con mau về với mẹ!"
"Mẹ không nên để lạc con!"
"Ai cứu con tôi với!"
Gần cạnh mẹ Viên Viên có mấy người dân vội né đi, vốn trời đang mưa tầm tã, đi vài bước cũng khó khăn, đừng nói là về làng, nếu như lại có sạt lở, bọn họ không thể chạy kịp.
Tất cả mọi người đều không cử động.
Mẹ Viên Viên đấm tay xuống đất, nước bắn lên tung tóe.
Khổng Hi Nhan nhìn cô ta với ánh mắt khác, Lâm đo ngồi xổm xuống cạnh nàng nói: "Hi Nhan."
Khổng Hi Nhan ngước mắt nhìn, Lâm đo lắc lắc đầu với nàng.
Trong lòng nàng hiểu rõ, bây giờ quay lại không khác nào liều mạng, ai dám cơ chứ.
Trời vẫn đang mưa to, còn có tiếng gào khóc thương tâm, hai chữ Viên Viên quấy rối trong lòng khiến nàng buồn bực khó chịu, Khổng Hi Nhan nắm chặt tay lại.
Trước mắt nàng hiện lên khuôn mặt Trì Vãn Chiếu.
Người ấy dịu dàng nói với nàng.
"Nhớ chăm sóc bản thân thật tốt."
"Em đừng có gầy."
"Em mà gầy thì xấu lắm."
Khổng Hi Nhan nhớ đến lời của Trì Vãn Chiếu, bờ môi run lên, trong lòng như được sưởi ấm, nàng giữ hai tiếng Tiểu Vãn tại đầu lưỡi, vừa xoay người vừa kêu lên.
Nếu như có thể vuốt ve khuôn mặt của chị ấy thì tốt biết bao.
Rất nhớ chị ấy.
Rất muốn ôm chị ấy.
Rất muốn hôn chị ấy, muốn cùng chị ấy làm những chuyện điên cuồng.
Trong lòng Khổng Hi Nhan đau đớn, bị lôi kéo như quả lắc, cuối cùng nàng cắn môi, vẻ mặt kiên định.
Phó Thu nhìn chằm chằm nàng, phút chốc mở miệng: "Khổng tỷ, có phải chị muốn đi tìm đứa bé kia?"
Ánh mắt Phó Thu bị nước mưa trút đến mức trong trẻo, không chớp mắt nhìn Khổng Hi Nhan.
Khổng Hi Nhan không lên tiếng, Phó Thu kéo tay nàng: "Khổng tỷ, để em đi."
"Không được."
Khổng Hi Nhan lập tức lắc đầu: "Chị nhìn qua rồi, đường làng đều bị lấp kín, một đứa bé sẽ khó đi, nó sẽ không thể về làng được, chị đi tìm xung quanh thôi, không đi quá xa."
Phó Thu nghe nàng nói thì thở phào.
Lâm đo cũng tán thành ý kiến của Khổng Hi Nhan, một đứa bé không thấy nữa, bọn họ mà không tìm thì lòng không yên, nhưng phải quay lại làng tìm cũng nhiều nguy hiểm, họ cũng không muốn gặp chuyện gì bất trắc.
Vì thế đi xung quanh tìm kiếm là biện pháp tốt nhất bây giờ, Lâm đo cực kì tán thành.
Nghĩ thế, Lâm đo bảo mọi người tản ra, đi quanh rừng xem.
Cánh rừng không lớn, một nhóm bốn, năm người, coi như có đất đá sạt lở cũng có cây lớn ngăn lại, vì thế là một nơi tị nạn rất tốt.
Khổng Hi Nhan thấy mọi người bận rộn, Phó Thu lại vẫn đứng cạnh nàng thì nói: "Em cũng đi xem đi."
Phó Thu do dự: "Khổng tỷ, vậy chị..."
Khổng Hi Nhan phất tay: "Chị không có việc gì, chị ở đây với em nhỏ này."
Phó Thu gật đầu: "Được."
Cô nói xong thì đi theo Sài Nhân hướng về nơi khác đi tìm.
Người dân cũng dồn dập tham gia tìm kiếm.
Khổng Hi Nhan cúi đầu nói với bé gái: "Em gái nhỏ, em có thể tự cầm áo che đầu không, chị cần đi có việc, em đừng chạy lung tung nhé?"
Cô bé ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng nõn, chớp đôi mắt to tròn nói: "Chị xinh đẹp, chị muốn đi tìm Viên Viên ạ?"
Khổng Hi Nhan bị em hỏi sững sờ không nói gì.
Cô bé cắn môi nói: "Em biết nhà bạn ấy ở đâu, em đưa chị đi."
Khổng Hi Nhan lập tức cự tuyệt: "Không được."
Cô bé bây giờ không còn khúm núm như ban nãy, dường như Khổng Hi Nhan đã cho em nhiều dũng khí hơn, em nắm chặt tay nàng nói: "Chị xinh đẹp, em rất thích Viên Viên, em muốn tìm bạn ấy."
Trong lòng Khổng Hi Nhan chua xót, nàng nhìn bàn tay non nớt đang nắm chặt lấy tay mình, bàn tay chỉ bằng nửa lòng bàn tay nàng, nàng có thể dễ dàng bao trọn bàn tay ấy.
Một lúc sau.
Trên cành cây chỉ còn lại chiếc áo khoác.
Khổng Hi Nhan và cô bé đã biến mất không thấy tăm hơi.
Phó Thu là người đầu tiên nhận ra điều đó, trong lúc đi tìm cô vẫn luôn theo bản năng nhìn về phía này, mỗi lần thấy áo khoác màu đen vẫn ở đó thì cô mới yên lòng, nhưng nhìn thêm vài lần, cô liền thấy không đúng, áo khoác không thay đổi dáng vẻ, cô bước đến liền hô to: "Không thấy Khổng tỷ nữa."
Lâm đo nghe thấy liền chạy đến, không thấy Khổng Hi Nhan, vẻ mặt ông trầm xuống, nói với Phó Thu: "Có phải đi về làng?"
Phó Thu lắc đầu: "Tôi không biết."
Nhưng khả năng cao là vậy.
Phó Thu cau mày nhìn về hướng ngôi làng, trong lòng phiền muộn.
Lâm đo đi đi lại lại, không bao lâu thì mọi người đều tập trung về đây, bọn họ thấy vẻ mặt của Phó Thu và Lâm đo thì trong lòng lộp bộp, đặc biệt là Cố Linh, cô vội nói: "Khổng tỷ đâu?"
Phó Thu cắn môi: "Tôi đi tìm chị ấy."
Lâm đo giữ chặt tay Phó Thu: "Không được."
Hiện tại chân trời gần tối, cứu hộ còn chưa đến, giờ Khổng Hi Nhan đã tách đoàn, ông không thể để thêm người tách đoàn nữa.
Phó Thu vẫn muốn đi, Sài Nhân đi đến đè lại vai cô: "Đừng nóng vội, Hi Nhan làm việc có chừng mực, sẽ không làm bừa đâu."
Lâm đo giận tái mặt.
Người dân còn chưa trở lại, mẹ Viên Viên khóc mệt ngất đi đang dựa dưới tán cây, ngay lúc đó có rất nhiều ánh sáng chiếu vào chỗ bọn họ, sau đó nghe thấy tiếng người dân kêu lớn: "Đến rồi, đến rồi!"
"Cứu hộ đến rồi!"
Sắc mặt mọi người thả lỏng, ngay cả Lâm đo cũng hòa hoãn không ít, sau đó các cứu hộ viên nhanh chóng đi xuyên qua rừng, Phó Thu thấy Lâm đo nói chuyện với họ, thỉnh thoảng chỉ tay về phía làng, vẻ mặt phức tạp, cứu hộ viên nhíu mày, liên tục gật đầu, khi Lâm đo nói xong thì bọn họ đi ra.
Chân trời gần đen, màn đêm bắt đầu buông xuống, cứu hộ viên muốn đưa bọn họ rời đi trước, Phó Thu chết cũng không chịu đi, Cố Linh cũng không muốn đi, Lâm đo định răn dạy hai người thì thấy gần đó truyền ra tiếng huyên náo.
Sau đó có vô số ánh đèn chiếu đến.
Một cô gái đang bế một đứa bé trong lòng, trên tay dắt một bé gái khác, bước chân nàng không ổn, sắc mặt tái nhợt, nước mưa chảy trên gò má nàng, rơi xuống đất, bắn tung tóe.
Hình ảnh như bị đóng băng.
Tiếng mưa xối xả dường như lùi ra xa, ánh mắt mọi người đều tự nhiên hướng về phía nàng, cứ như vậy lặng lẽ nhìn thân hình nghiêng ngả của người con gái ấy.
Phó Thu kêu lên: "Khổng tỷ!"
Cô quên mất tay mình còn đang bị giữ chặt, cơ thể bị lôi kéo, Sài Nhân nhanh chân bước đến bên cạnh Khổng Hi Nhan trước, có một nhân viên cứu hộ đón lấy đứa bé từ tay nàng, Khổng Hi Nhan thở ra một hơi, yếu ớt mỉm cười, ánh mắt vô định, hai mắt khép hờ, cả người nghiêng về một bên.
Sài Nhân vội vàng vươn tay ôm lấy bả vai nàng, kêu lên: "Nhanh nhanh cứu người!"
Tiếng la của Sài Nhân như muốn kéo cơn mưa hiện tại quay lại trong nhận thức của mọi người, xung quanh lại huyên háo, thế giới khôi phục lại dáng vẻ ồn ào.
Khổng Hi Nhan tựa trong lòng Sài Nhân, khóe môi mấp máy, đang nói mê, Sài Nhân ghé sát vào, nghe được nàng thì thào gọi.
"Tiểu Vãn...".