Khổng Hi Nhan không biết nàng vừa mới đi rời đi, thành phố B liền nổi lên tin tức, Hà Vi và Ngụy Diễm song song kí hợp đồng với Hâm Huy.
Vốn dĩ chuyện này cũng không có nhiệt độ cao lắm, vì phía trước có quảng cáo của HG, rồi cảnh tú ân ái của Trì tổng Cảnh Yên và Khổng Hi Nhan, chỉ cần hai cái này cũng đủ để cư dân mạng bàn luận.
Nhưng sau khi hai chủ đề kia hạ nhiệt, tên của Hà Vi và Ngụy Diễm lại bị người có tâm đẩy lên.
Hà Vi, Ngụy Diễm nối lại tình xưa với Hâm Huy
Hà Vi, Ngụy Diễm cùng tái kí Hâm Huy để làm gì?
Hai đề tài bị người có ý đồ thổi phồng lên, trên weibo bắt đầu một vòng mới chửi mắng Ngụy Diễm và Hà Vi.
Phần lớn là fan cũ của hai người.
Yêu càng sâu, hận càng đậm.
Họ từng yêu thích hai người đó bao nhiêu thì sau khi bị tổn thương sâu sắc, sẽ càng hận hai người.
Đặc biệt là fan Hà Vi, trước đây trong mắt họ, cô ta là thiên sứ vạn người mê, bị tổn thương tình cảm vẫn kiên cường chống đỡ, khiến người khác đau lòng thay, không nhịn được phải dâng cho cô ta đồ tốt nhất, những lần đi đóng phim ngày đêm đều là bọn họ cùng với cô ta trải qua.
Bọn họ nhìn cô ta từ đáy vực leo lên đỉnh cao, sau đó lại rơi xuống vực.
Nhưng nguyên nhân rơi xuống thì lại khiến người ta khinh thường không thôi.
Hành vi của Hà Vi như cái tát giáng mạnh vào mặt fan, như cười nhạo bọn họ là lũ ngu ngốc, trào phúng lòng nhiệt tình yêu thích của họ.
Những fan này giấu lửa giận trong lòng, ngày thường thì không có chỗ trút, giờ phút này thấy Hà Vi và Ngụy Diễm đồng thời đầu quân về Hâm Huy như nhóm lên đống lửa, hoàn toàn bùng cháy.
Bọn họ tạo sóng gió trên weibo, phơi bày hết tin xấu không muốn ai biết của Hà Vi và Ngụy Diễm, Hâm Huy rõ ràng đang cố gắng ép xuống, nhưng Hà Vi và Ngụy Diễm không phải như Vệ Hạo Nhiễm, dư luận khó lòng bị ép được.
Không chỉ không thể ép, trái lại còn phát triển theo chiều hướng ác liệt hơn, tên của Hà Vi và Ngụy Diễm ngày nào cũng được lôi ra lôi vào.
Không ít fan Khổng Hi Nhan đua nhau đổi tên ID.
/Hôm nay Ngụy Diễm xin lỗi chưa/
/Hà Vi xin lỗi đi/
/Tôi là Hà Vi không biết xấu hổ/
Những ID này tầng tầng lớp lớp, quấy nhiễu weibo trong lúc đang gió tanh mưa máu, Trì Vãn Chiếu họp xong ra khỏi phòng làm việc, Chu Sinh đi đến, giơ máy tính bảng trước mặt cô.
Trì Vãn Chiếu hỏi: "Đồng Duyệt làm?"
Chu Sinh gật đầu: "Có qua có lại mới toại lòng nhau, Đồng Duyệt vẫn còn nhớ rõ lần trước Vệ Hạo Nhiễm khiến phu nhân chịu thiệt thòi."
Trì Vãn Chiếu mím môi: "Giúp cô ấy một tay."
Chu Sinh cười cười: "Rõ."
Trì Vãn Chiếu đi thẳng về phía trước, Chu Sinh nghĩ một chút tiếp tục nói: "Trì tổng, phía phu nhân bây giờ..."
"Khả năng sẽ phải về sớm."
Trì Vãn Chiếu nhíu mày: "Vẫn chưa hết mưa à?"
Chu Sinh lắc đầu: "Vẫn chưa."
Trì Vãn Chiếu nhìn sắc trời tối om om bên ngoài, cô nhíu mày đi vào phòng làm việc.
Trì Vãn Chiếu gọi liên tục cho Khổng Hi Nhan nhưng không ai nhấc máy, cuối cùng lúc cô chuẩn bị từ bỏ đặt điện thoại xuống thì mới nghe được tiếng nói yếu ớt.
Tín hiệu phía Khổng Hi Nhan không tốt lắm, hay đứt quãng.
Nàng gọi: "Tiểu Vãn."
Trì Vãn Chiếu nghe được thanh âm của nàng, tự nhiên lòng thắt lại.
Đã một tuần không nhìn thấy nàng, nếu không phải chuyện của công ty bận rộn, cô đã sớm bay đến nơi đó.
Lúc này nghe được giọng của Khổng Hi Nhan, viền mắt không khỏi nóng rực, Trì Vãn Chiếu khàn khàn mở miệng: "Hi Nhan, em có khỏe không?"
Khổng Hi Nhan: "Vẫn khỏe ạ, nhưng mưa lớn, Lâm đo đang muốn trở về."
Trì Vãn Chiếu yên tâm hơn, nói chuyện với nàng đôi câu.
Tín hiệu phía Khổng Hi Nhan quá kém, không bao lâu thì hai người cúp máy.
Phó Thu đi đến đưa cho nàng một chén trà nóng: "Khổng tỷ, là Trì tổng ạ?"
Khổng Hi Nhan gật gù: "Ừ"
Bọn họ không được may mắn lắm, hai ngày đầu đến xã H trời trong nắng ấm, ai ngờ được đến ngày thứ ba thì trời mưa tầm tã, liên miên không dứt, còn có xu hướng càng ngày càng mưa to, hôm nay đã là ngày thứ , chính quyền đã bắt đầu công tác chống thấm.
Chắc chắn là không thể quay phim, thời tiết như vậy, đừng nói là quay phim, lên núi cũng không thể lên được.
Ban đầu Lâm đo muốn mọi người chờ thêm hai, ba ngày đến khi mưa tạnh, nhưng mưa vẫn tiếp tục ngày này qua ngày khác, hôm qua mọi người nhận được tin lần này có thể mưa thêm một tuần nữa, Lâm đo liền quyết định về thành phố B trước.
Hai hôm nay, mọi người đều đang thu dọn đồ đạc, Khổng Hi Nhan cũng không ngoại lệ, thu dọn xong thì nàng nằm nhoài trước cửa sổ nhìn mưa.
Phó Thu đứng bên cạnh nàng, cả hai cùng nhìn hướng ra cửa sổ.
Nhà trọ mà Lâm đo thuê là nằm ở chân núi, vì muốn thuận tiện khi lên núi, cũng dễ dàng lấy bối cảnh, nào ngờ trời mưa to như vậy.
Thật sự là trời không chiều lòng người.
Khổng Hi Nhan buồn bực ngán ngẩm nhìn ra cửa sổ, cửa phòng vang lên tiếng gõ, sau đó trợ lý Lâm đo gọi: "Khổng tỷ!"
"Khổng tỷ, ăn cơm thôi."
Phó Thu vội vàng đi ra mở cửa, nói: "Được, chúng tôi ra ngay đây."
Khổng Hi Nhan nghe thấy thế bèn đóng cửa lại đi ra khỏi phòng.
Sau khi đến đây, mọi người ăn cơm cùng nhau.
Ở thành phố B thì có cơm hộp, nhưng mà ở đây đều phải ăn cơm chay, bây giờ còn dính mưa lớn, không tiện đi đến thành phố, Lâm đo mua ít đồ ăn chay từ người dân trong thôn, sau đó ai biết nấu sẽ nấu, ai không biết thì hỗ trợ việc khác.
Khổng Hi Nhan đi phía sau Phó Thu, đi thẳng đến phòng ăn, nàng nghe được giọng của mấy người đàn ông, họ đang đánh bài với nhau.
Hôm nay, có vẻ vận may đến với Viên Tu Tuấn, anh liên tục thắng bài, vị ảnh đế quay quảng cáo cũng nhận được cát-xê mấy triệu nhân dân tệ giờ lại cực kì vui vẻ chỉ vì thắng được một ít tiền, Khổng Hi Nhan không khỏi cảm thấy buồn cười, nàng đi đến nhìn, trước mặt Viên Tu Tuấn có một đống tiền lẻ.
Anh ngồi đối diện Lâm đo, vẫn không chịu xòe bài, bị người giục mới ra.
Mọi người cho rằng anh đang cầm bài tốt, sau khi xòe bài cũng không có gì bất ngờ, Lâm đo lại thua.
Đúng lúc ván bài vừa kết thúc, mấy người trợ lý gọi bọn họ đi ăn cơm.
Có hai bàn ăn.
Khổng Hi Nhan và Phó Thu đi vào phòng, nàng thấy Cố Linh và mấy diễn viên phụ đóng vai nữ sinh đã ngồi xuống, hôm nay có năm, sáu món chay, Sài Nhân thì đang bưng bát canh vào.
Một cô gái đứng lên đón lấy bát canh từ tay Sài Nhân: "Ôi, hôm nay có thịt ăn."
Tới đây mấy ngày rồi, vẫn là bữa đầu tiên có thịt.
Sài Nhân cười cười: "Lâm đo biết mọi người chắc thèm rồi, đặc biệt vào làng mua hai con gà, mau ăn đi."
"Nhân tỷ, đã quyết định ngày mai trở về sao?"
Sài Nhân gật đầu: "Ừ."
Cô vừa dứt lời, mấy cô gái nhìn nhau, đuôi mắt cũng mang ý cười.
Xem ra là ở đây nhịn đói gần chết.
Mọi người đều đang hớn hở vì sắp được về, Khổng Hi Nhan ngồi xuống bắt đầu ăn cơm, Cố Linh ngồi bên cạnh nàng.
Cố Linh nhân lúc mọi người không để ý, gắp một cái đùi gà đặt vào bát Khổng Hi Nhan, thấy ánh mắt nghi hoặc của nàng, Cố Linh cười cười: "Khổng tỷ ăn đi, chị không biết là mấy ngày nay chị gầy đi rồi sao."
Khổng Hi Nhan liếc nhìn đùi gà trong bát, cụp mắt nói: "Cảm ơn."
Cố Linh quay đi tiếp tục ăn như bình thường.
Có lẽ biết được sắp về rồi, ai nấy đều vui vẻ, vừa ăn vừa nói chuyện rôm rả, có hai ba người cầm điện thoại lướt mạng, nhưng tín hiệu ở đây yếu, bọn họ nhăn mặt, bất đắt dĩ lắc lắc điện thoại.
Khổng Hi Nhan vẫn cúi đầu ăn cơm, thỉnh thoảng nói dăm ba câu với Phó Thu, ánh mắt Cố Linh thỉnh thoảng liếc nhìn nàng, muốn nói lại thôi.
Sài Nhân ngồi đối diện bọn họ, cô thấy rõ vẻ mặt Cố Linh, cúi đầu sâu sắc suy nghĩ.
Khổng Hi Nhan nhanh chóng kết thúc bữa trưa, ăn xong mọi người cùng Phó Thu bắt đầu dọn bát đũa đi rửa, Cố Linh đương nhiên muốn cùng làm, nhưng lại bị Sài Nhân kêu ra ngoài sân sau.
Ngoài cửa mưa tầm tã, bọt nước lạnh lẽo bắn trúng người để lại hàn ý, Sài Nhân gọi Cố Linh ra giúp nhặt rau, nói là cần cho buổi tối nay.
Cố Linh muốn từ chối nhưng không có lý do, đành ngồi xuống nhặt rau cùng Sài Nhân.
Hai người vừa nhặt rau vừa nói chuyện phiếm, Cố Linh xuất đạo sau Sài Nhân, theo lý phải gọi một tiếng tiền bối, nhưng từ lúc đến xã H Cố Linh vẫn luôn có thái độ khó chịu với Sài Nhân, ban đầu cô còn không hiểu vì sao Cố Linh lại như vậy.
Vừa rồi liền biết.
Chắc hẳn có liên quan đến Khổng Hi Nhan.
Chỉ là Sài Nhân không chắc, Cố Linh thái độ vì cô và Khổng Hi Nhan xào couple, hay vì scandal ba năm trước của cô và Trì Vãn Chiếu.
Vì Khổng Hi Nhan không thích cô, nên Cố Linh cũng không thích cô chăng? Dù sao yêu ai yêu cả đường đi, cả hai trường hợp trên đều có lý.
Nghĩ đến đây, Sài Nhân đặt chỗ rau Cố Linh đã nhặt xong thả vào thau nước, Cố Linh ngồi bên cạnh, nghe thấy Sài Nhân chậm rãi nói: "Rau hôm nay bẩn ha."
Cố Linh không để ý nói: "Bẩn thì rửa thêm hai, ba lần."
Sài Nhân gật đầu: "Cũng đúng, rau bẩn có thể rửa hai, ba lần."
"Nhưng Cố tiểu thư nói xem, trái tim người mà bẩn thì nên làm gì bây giờ?"
Cố Linh bị Sài Nhân hỏi mà choáng váng, sau đó nhìn cô: "Cô muốn nói cái gì?"
Sài Nhân mỉm cười: "Không có gì, chẳng qua là cảm thấy con người có lúc thật kì lạ, biết rõ vài thứ không thuộc về mình, lại cứ nhất định muốn tranh thủ, nhất định phải sứt đầu mẻ trán, chảy máu đầm đìa mới bỏ qua."
"Cố tiểu thư, cô thấy như vậy có đáng thương không?"
Cố Linh nghe vậy, sắc mặt tái mét, trân trân nhìn Sài Nhân.
Sài Nhân rửa sạch rau thì lau khô tay, cô vỗ vỗ vai Cố Linh: "Cố tiểu thư, với tư cách một người từng trải, tôi khuyên cô một câu, nhân lúc trái tim vẫn chưa bẩn thì đi tắm rửa một chút, miễn cho ngày sau dính bẩn rồi, khó mà rửa sạch được."
Cố Linh nắm chặt hai tay, trào phúng nói: "Sài tiểu thư ở đây thuyết giáo tôi, không bằng tự quản tốt bản thân, cô và tôi chẳng lẽ không giống nhau?"
Sài Nhân ghé vào gần Cố Linh, sắc mặt nghiêm nghị, giọng nói lạnh lẽo: "Cố tiểu thư, tôi và cô, KHÔNG.HỀ.GIỐNG.NHAU."
Sài Nhân nói xong thì rời khỏi sân sau, Cố Linh ngồi trong sân rất lâu, có mấy cô gái đi qua đi lại chào hỏi, Cố Linh miễn cưỡng cười cười.
Không biết qua bao lâu, Cố Linh đứng dậy, lại nghe thấy có người gào to.
"Núi lở!"
"Chạy mau!"
"Núi lở rồi!"
Sắc mặt Cố Linh hoảng hốt, cô vội vã chạy ra khỏi sân sau, sau đó cô bị trợ lý của mình kéo tay chạy đi, Cố Linh hô lớn: "Xảy ra chuyện gì?"
Trợ lý vừa chạy vừa trả lời: "Núi lở rồi, đất đá đang sạt xuống! Bây giờ..."
Lời của trợ lý bị chìm trong tiếng mưa, Cố Linh quay đầu nhìn, chỉ thấy trên núi đất đá nâu đỏ đang di chuyển, chính là hướng về phía nhà trọ của bọn họ!.