Viết được nửa câu trong kế hoạch, Norman bị cắt ngang bởi câu hỏi của Ivet, « Này Norman, em tự hỏi không biết liệu có ai thắng nổi anh trong lần chơi cuối này hay không ? »
Norman rời mắt khỏi trang giấy đang viết và suy tư. Kí ức đầu tiên xuất hiện trong đầu cậu là đuổi bắt, trò chơi mà lũ trẻ luôn chơi bất cứ khi nào rảnh rỗi.
Ivet nói « lần cuối » bởi tối hôm qua Isabella đã thông báo rằng Norman sắp rời đi.
« Haha, anh cũng thắc mắc đó », Norman cười.
Ivet nghiêng người về phía trước, hỏi thêm, « Chị Emma thắng được anh không ? Cả anh Ray nữa ? »
« Anh sẽ không bị Emma hay Ray bắt được đâu. Chắc chắn đến tận phút cuối luôn.”
“ Em hiểu rồi. Anh thật giỏi quá, Norman”, Ivet phấn khởi khi nghe câu trả lời từ người anh, cô vỗ tay hào hứng.
“ Chúng ta đã chơi đuổi bắt rất nhiều lần rồi”.
Khu rừng trước mặt họ chính là sân chơi- do họ tự quyết định khi còn nhỏ. Họ đã chơi đuổi bắt và trốn tìm không biết bao lần trong khu rừng này rồi.
( Thật hoài niệm…)
Norman nhớ lại những kí ức trước đây và mỉm cười.
Mỗi ngày, cậu đều trải nghiệm rất nhiều thứ với Ray và Emma. Vào mùa xuân, họ đi cắm trại. Mùa đông, là những trận chiến ném tuyết. Norman có hàng triệu kí ức, về những ngày đặc biệt và cả những ngày bình thường.
Cậu không có nhiều kí ức về ngày họ gặp nhau. Những điều Norman có thể nhớ là hai người họ, Ray và Emma,đơn giản đã luôn bên cậu.
Tuy nhiên, Ray thì khác. Cậu ta có thể nhớ được mọi chuyện kể từ khi sinh ra.
(Đáng lẽ chúng ta phải lắng nghe cậu ấy nhiều hơn…)
Norman nhớ lại hồi cậu khoảng 3, 4 tuổi. Có một kỉ niệm mà cậu nhớ rất rõ. Đó là kí ức lâu nhất và cũng là kí ức đầu tiên cùng Emma và Ray.
Nhớ lại lần đó, Norman tự mỉm cười.
Đập nhẹ từng trang trong quyển vở nháp, Ivet ngước nhìn người anh đang ngồi cạnh mình. Với ánh nhìn tò mò trên khuôn mặt, Norman hỏi cô bé, “ Ivet, em nghĩ sao về những con ma?”
“Dạ???”, Ivet nghiêng đầu bối rối.
Norman khẽ cười trước phản ứng của cô bé.
“ Những con ma sống trong ngôi nhà này.”, có ai đã từng nói vậy. Là ai nhỉ? Có lẽ là chị Olivia. Chị ấy lớn hơn Norman hai tuổi.
“Chị đã thấy nó vào tối qua…”
Những đứa trẻ quây quần bên chiếc giường trong một căn phòng trước giờ đi ngủ. Chúng ngồi và nằm quanh nhưng tất cả đều xúm lại bên người chị lớn, Olivia, người đang thì thầm từng tiếng. Mỗi đứa đều chăm chú lắng nghe câu chuyện của cô.
( Chị đã thấy gì vậy? Em tò mò muốn biết thứ chị thấy Olivia.)
Hòa vào đám anh chị em của mình, Emma háo hức đợi phần tiếp của câu chuyện. Olivia ôm cái gối trước ngực và kể tiếp. Bình thường, Olivia hay cột tóc cao. Nhưng tối nay, cô xõa tóc và tóc mái che ngang mặt, làm không khí trong phòng thêm rùng rợn.
“ Lúc đi vệ sinh xong, chị về phòng ngủ thì thấy một cái bóng trắng chạy vụt qua hành lang. Chị sợ quá bèn chạy một mạch về phòng. Chắc chắn thứ chị thấy là một con ma.”
Ngay lúc đó, mưa bên ngoài ngày càng to hơn. Tiếng mưa rơi dội khắp căn phòng. Một người anh khác ngồi trước Olivia hít một hơi thật sâu.
“ Anh cũng thấy nó. Anh cũng thấy nó rồi.”
Marcus nhìn quanh phòng rồi bắt đầu kể.
“ Các em biết không, vào một buổi tối anh chợt nghe thấy một âm thanh, và khi anh tỉnh dậy thì ra đó là tiếng piano. Nhưng lúc đó là nửa đêm. Anh bèn xuống phòng nhạc kiểm tra.”
“Wow! Marcus, anh thật can đảm!”
Nghe những đứa em ca ngợi mình, Marcus cảm thấy rất tự hào. Cậu hạ giọng và kể tiếp câu chuyện.
“ Nhưng khi anh mở cửa ra, đèn trong phòng đều bật nhưng lại không có ai ở đó cả.”
“Đáng sợ quá!”
Gilda, đứa ngồi im cạnh Emma, chợt khóc nức nở.
“Em xin lỗi! Xin lỗi. Tại giọng anh Marcus kể đáng sợ quá!”
“Này, người bắt đầu kể chuyện ma là Olivia, không phải anh nha”, Marcus đáp lại.
Olivia và Marcus, hai đứa kể chuyện ma, liền đổ lỗi cho nhau.
Emma nắm tay Gilda và trấn an cô bé, “ Không sao đâu, Gilda.”
“ Chị Emma…,” Gilda sụt sịt, gật đầu.
“ Đến giờ ngủ rồi. Đi ngủ thôi!” Olivia nói với lũ trẻ.
Mọi người trở về giường của mình. Trong căn phòng tối, một giọng nói nhỏ vẫn nghe thấy ở đâu đây.
“ Trời! Vì câu chuyện đó mà mình không thể ngủ được.”
“ Mình sẽ không sợ đâu dù cho có một con ma thình lình xuất hiện!”
Gilda tiến đến chiếc giường bên cạnh, nơi cô bé nghe thấy những lời nói nhỏ ban nãy.
“Chị Emma, tối nay em ngủ với chị nha?”
Gilda ôm một chiếc gối lớn, nhìn Emma với vẻ mặt đầy sợ hãi. Cho đến tận năm ngoái, Gilda, ba tuổi, vẫn ngủ cùng với Mama. Gần đây, cô bé đã quen dần với việc ngủ cùng mọi người trong căn phòng lớn, nhưng do câu chuyện đáng sợ vừa rồi, cô không dám ngủ một mình tối nay.
“ Tất nhiên là được rồi. Đến đây nào!”
Với Emma, được trở thành một người chị khiến cô bé rất vui. Cô thật sự mừng vì có thể trở thành chỗ dựa cho Gilda.
Emma giúp Gilda lên giường ngủ. Rồi cô nhìn lên trần nhà và nghĩ về những câu chuyện mà mình vừa được nghe.
(…Ma quỷ à ….)
Cái bóng trắng huyền bí xuất hiện trong căn nhà. Tiếng đàn piano kì lạ. Trong khi Gilda sợ hãi chúng thì Emma lại tò mò và càng trở nên bồn chồn thao thức. Cô phấn khích đến nỗi đá chân loạn xạ dưới chiếc mền mà không hề hay biết.
( Mình… muốn gặp những con ma này!)
Sáng hôm sau, Emma bật dậy ngay khi nghe tiếng chuông báo thức. Cô liếc nhìn mọi người xung quanh- họ vẫn đang ngủ, rồi rời phòng nhanh hơn bất kì ai.
“Norman, Ray!!”
Hai cậu bé vừa ra khỏi phòng thì thấy Emma hớt hải chạy đến phía họ, vừa nói vừa nhún nhảy, “Tớ nghe được chuyện này từ chị Olivia, chị ấy nói rằng có ma trong nhà mình đấy!!”
Trước cả câu “Chào buổi sáng”, Emma chạy đến chỉ để nói điều cô bé đang nghĩ. Norman sững người và chỉ kịp chớp mắt để đáp lại.
“ Hmm, ma quỷ à ?”
Cạnh cậu là Ray, đang đứng chết lặng đi vì ngạc nhiên.
“Cậu đang nói về chuyện gì vậy?”
Không hề để tâm đến phản ứng của hai người bạn, Emma vẫn hào hứng, “ Tớ tự hỏi làm sao để gặp được ma nhỉ?”
“ Cậu muốn gặp ma à, Emma?” Norman hỏi lại mặc dù cậu không thực sự tin vào những gì mình đang nghe thấy.
“ Ừm!!”, Emma gật đầu, lọn tóc gợn sóng
lắc theo mỗi bước chân khi cô nhảy xuống từng bậc cầu thang, “ Ý tớ là, tớ chưa từng được thấy ma trước giờ! Tớ chỉ tò mò muốn biết chúng trông như thế nào! Và nghe này, tối qua Gilda đã khóc vì em ấy nghĩ những con ma rất đáng sợ. Nên tớ muốn yêu cầu chúng đừng tỏ ra đáng sợ nữa!”
“Hmm. Vậy cậu muốn chúng đừng xuất hiện nữa ?”
“ Ma quỷ không hề tồn tại”, Ray càu nhàu bên cạnh.
Mắt Emma mở lớn hơn, “ Hảaaaaaa? Nhưng chị Olivia nói đã thấy chúng mà! Cả anh Marcus nữa!”
“ Có thể là nói xạo thôi”
“ Sao cậu lại hẹp hòi thế hả Ray ?! Anh chị ấy không đời nào nói xạo mấy chuyện như vậy cả!”
Khi Emma đang bắt đầu tranh cãi với Ray ( người còn chẳng để tâm đến lời cô ), thì Norman ở giữa họ.
“ Vậy hãy đi săn con ma đó đi. Cả ba chúng ta.”
Nghe đề nghị của Norman khiến Emma tươi cười phấn khởi. “ Yeah, đi nào!!”
{Edit:Chiều vợ từ bé :))}
Bữa ăn sáng đã chuẩn bị sẵn sàng khi họ bước vào nhà ăn. Có thể ngửi thấy hương thơm của món súp nóng hổi. Emma và những người khác cùng nhau ngồi vào bàn ăn, cầm sẵn dĩa và thìa.
“Ray này, cậu sẽ tham gia đúng không? Nếu tham gia, ta sẽ biết được ma quỷ có thực sự tồn tại hay không.” Norman khẳng định.
Thậm chí đề nghị đó đến từ Norman thì Ray cũng không đồng ý, cậu đáp lại, “… Chúng ta không cần tìm kiếm thứ gì cả. Săn những con ma chỉ tốn thời gian thôi.”
Trong lúc hai người kia đang nói chuyện thì Emma chơi đùa cùng các anh chị em của cô. “Khi cậu nói như vậy, nghe có vẻ cậu sợ ma nên mới không dám đi tìm chúng đúng không.”
“ Cậu đang nghiêm túc đó à? Điều cậu nói không đúng chút nào!”
“ Vậy hãy tìm chúng đi! Cùng nhau!”
“ Tớ đã nói là chúng không có thật. Cậu không nghe tớ à?”
“Chúng có tồn tại !”
Trước khi Norman chiếm được thế thượng phong, Ray đành tuyên bố, “ Tốt thôi, tớ sẽ tham gia, và tớ sẽ “chỉ” cho cậu thấy ma quỷ không hề tồn tại.”
“ Ổn với tớ. Nhưng ý cậu là gì khi nói “chỉ cho tớ”?
Emma nín thở khi nghe hai người bạn nói chuyện. Ray không nhận ra là cậu đã nghiêng hẳn người về phía trước. Emma hiểu ngay rằng Norman đã giải quyết hiềm khích giữa cô và Ray. “Vậy Ray sẽ cùng chúng ta đi tìm những con ma đúng không?”
“…Phải, tớ sẽ tham gia, nhưng tớ phải làm rõ điều này: Ma quỷ không tồn tại”
“ Vậy là cậu thực sự tham gia cùng tụi tớ? Tớ rất vui. Cảm ơn, Ray!”, Emma vừa nói vừa nhảy lên nhảy xuống vì vui mừng.
Giữa lúc ấy, cô bé bất cẩn làm rơi chiếc khăn ăn của mình.
“Này Emma! Cẩn thận chứ!”
“Xin lỗi!!”
Trong khu vực ăn ồn ào, mọi thứ đã bày biện xong xuôi, và mọi người bắt đầu ngồi vào chỗ của mình quanh chiếc bàn ăn.
“Mọi người đông đủ chưa?”, Isabella kiểm tra khi rung chiếc chuông trong tay.
Emma ngừng nói và ngồi lại thật ngay ngắn.
“ Mời cả nhà dùng bữa”, tất cả cùng nắm tay nhau, đồng thanh nói.
Và sau đó, bữa ăn sáng bắt đầu.