Gửi Emma yêu quý,
Tớ đã viết sẵn kế hoạch bên dưới.
Norman ghi từng dòng lên tờ giấy vẽ ở giữa khu rừng.
Ngồi bên cạnh cậu là Ivet. Cô bé đặt quyển vở nháp trên đùi,đung đưa đôi chân nhỏ xíu khi đang vẽ một bức tranh.
Đó là một buổi chiều ngày 3 tháng 11. Từng cơn gió thu khô hanh thổi qua khu rừng. Cái lạnh đủ khiến ta phải mặc thêm một lớp áo len. Thoáng chốc, một mùa đã đi qua thật nhanh.
Norman ngước nhìn bầu trời qua những tán cây. Từng đám mây nhẹ nhàng trôi.
Mặc dù đã tận mắt chứng kiến nỗi tuyệt vọng đằng sau “cánh cổng”, Norman vẫn bình tĩnh đến lạ.
Tối nay, cậu sẽ bị “chuyển đi”.
Đây là điều cậu đã tự mình quyết định, ngay từ khi bắt đầu.
“ Này Norman, anh đang vẽ gì vậy?”
Ngồi cạnh Norman- Ivet ngước nhìn cậu. Nhìn nụ cười vô tư trên mặt cô bé, Norman mỉm cười đáp lại.
“ Anh đang viết một bức thư.”
“ Còn em, em đang vẽ cái cây đằng kia.” Ivet khẳng định và vui vẻ vẽ tiếp.
Các em của cậu vẫn chưa biết sự thật về ngôi nhà.
Norman quay lại nhìn mái của ngôi nhà-nơi nằm đối diện với phía bên kia của khu rừng.
Họ đã nghĩ rằng nhà Grace Field, ngôi nhà họ sống, là một trại trẻ mồ côi yên bình. Họ sống hạnh phúc bên anh chị em, dù không chung huyết thống, và người mẹ tốt bụng.
Nhưng họ đã lầm.
Norman ngừng viết.
Vào tối hôm đó, lũ trẻ đã phát hiện ra “sự thật”.
Trước lúc những đứa trẻ tròn 12 tuổi, chúng sẽ được tìm ba mẹ nuôi, và sau đó, chúng phải rời ngôi nhà. Emma, Norman, và Ray đã 11 và là ba đứa lớn nhất trong nhà. Vào tối ngày 12 tháng 10, đứa em nhỏ của họ, Connie, sẽ rời nhà để đi gặp ba mẹ nuôi.
“Vậy, hôm nay là ngày cuối Connie còn ở đây?” Emma ngập ngừng đưa tay lên tim mình. Trông Emma thật buồn dù cô đã luôn dành những lời cầu chúc an lành đến đứa em gái nhỏ khi họ chơi bên nhau lần cuối.
Từng lọn tóc màu cam sáng của cô khẽ đung đưa trong gió. Ray đang ngồi đọc sách và chẳng tỏ chút quan tâm nào cả.
“Có vẻ như chúng ta bị bỏ lại lần nữa rồi.” Norman đáp.
Đâu đó sâu trong thâm tâm, Norman thấy thật nhẹ lòng. Từ lúc Norman có thể nhớ được, Emma và Ray đã luôn bên cạnh cậu. Họ là gia đình, anh em, và bạn thân nhất của cậu.
Ba người họ có tính cách hoàn toàn khác biệt. Emma luôn vui vẻ, khỏe mạnh và rất yêu gia đình, còn Ray, một cuốn từ điển di động, thực tế, đôi khi đi ngược trào lưu. Dù khác biệt nhưng họ luôn phối hợp ăn ý trong mọi việc họ làm. Họ bổ sung khiếm khuyết cho nhau. Đó là mối liên kết giữa họ.
Nhưng sớm thôi, Emma, Ray, và cả Norman đều sẽ phải rời khỏi ngôi nhà.
Dù Norman tin rằng có một gia đình mới là điều đáng mừng, nhưng một suy nghĩ khác đang lớn dần trong cậu. Càng nghĩ đến việc phải chia xa mọi người, Norman càng cảm thấy buồn. Giá như chúng ta có thể sống cùng nhau mãi mãi... Những suy nghĩ như vậy là điều rất bình thường. Mọi người, những đứa trẻ đã rời ngôi nhà ắt hẳn cũng đã nghĩ như thế, Norman suy ngẫm khi tiễn Connie đi vào tối đó.
Sau khi dọn dẹp xong, Norman đang cố cất cây chổi đi thì bị giật mình bởi một tiếng la, cậu quay lại. Đó là giọng của Emma.
“ Connie!? Em quên được cả thứ này sao!??
Emma bước vào phòng ăn với một cái cán chổi và tìm thấy Little Bernie, con thỏ nhồi bông mà Connie rất yêu quý và chưa từng để nó rời khỏi tầm mắt mình.
Little Bernie là món quà dành cho Connie vào sinh nhật năm 6 tuổi và do chính Mama Isabella làm. Connie rất yêu quý Mama. Trước lúc rời đi, cô bé luôn ôm Little Bernie và nói, “ Chỉ cần có nó ở bên, em sẽ ổn thôi. Khi em lớn lên, em muốn trở thành một người mẹ giống như Mama vậy.”
Trước khi Emma ngập tràn trong sự thất vọng, Ray vào phòng ăn và nói, “ Tớ thấy mấy cây đèn ở cổng từ cửa sổ phòng tắm. Mama vẫn chưa quay về nên tớ khá chắc là Connie vẫn chưa đi đâu.”
Nghe vậy, Emma và Norman nghĩ vẫn còn cơ hội để đưa Little Bernie cho Connie. Từ nhà chạy ra phía “cánh cổng” không tốn nhiều thời gian. Norman nhìn Emma- đang bối rối, và nói nhanh, “ Hãy mang Little Bernie cho Connie nào”.
Thường thì việc rời khỏi nhà vào buổi tối là không được phép. Tối hôm đó cũng không ngoại lệ. Isabella chắc chắn đã khóa cửa. Tuy nhiên, ổ khóa ở cửa trước không quá phức tạp. Nếu là Norman và Emma, họ có thể dễ dàng mở khóa với một cái kẹp tóc. Khi còn nhỏ, ba người họ cũng đã đến “ cánh cổng”. Đó là nơi họ không được phép đến gần, nhưng không ai có thể chỉ ra tòa nhà lớn nào ở đằng xa và biết nó là “ cánh cổng”. Ngay khi họ rời khỏi nhà, họ sẽ không bị lạc dù cho có là ban đêm.
“ Nếu chúng ta nghĩ đến cảm xúc của Connie hiện tại, cậu có nghĩ ta nên hành động ?- Norman gợi ý.
Emma nghĩ hồi lâu và gật đầu đồng ý ngay lập tức.
Do đó Emma và Norman bí mật tiến đến cánh cổng. Ở đó, họ phát hiện ra “ sự thật” của thế giới này.
Một “ sự thật” tàn nhẫn.
“Connie?”
Đằng sau cánh cổng sắt đang mở ấy, chỉ có duy nhất một chiếc xe tải. Không ai ở đó cả. Tiếng nói của Emma vang vọng trong khu vực ấy, nhưng không ai đáp lại. Ôm Little Bernie, Emma leo lên phía sau xe tải, khéo rèm và chui vào trong.
Little Bernie tuột khỏi tay cô, rơi xuống đất.
Mặt Emma tái nhợt, sự xanh xao mà trước giờ chưa ai từng thấy qua. Nghe thấy tiếng gọi mình, Norman vội vã chạy đến phía Emma.
Và ngay lập tức họ đã trông thấy.
Trong đằng sau của chiếc xe tải là Connie. Cả cơ thể cô bé ở ngay trước mắt họ và đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào hai người họ. Cắm trên ngực cô bé là một loài thực vật mà họ chưa từng thấy bao giờ. Nửa cơ thể dưới của cô bé bị chìm trong một loại chất lỏng.
Chỉ mới một lúc trước thôi. Thậm chí còn chưa hết một giờ đồng hồ. Ngay trước mắt họ là Connie. Là Connie, cô bé vừa thay bộ quần áo mới và đội mũ lên. Là Connie, cô bé hạnh phúc nắm tay Mama khi rời khỏi ngôi nhà. Và Connie, người đang ở ngay trước mắt họ và trông hoàn toàn khác lạ.
“ Ai ở đó ?”
Emma và Norman trốn xuống gầm xe tải ngay khi nghe thấy giọng nói từ phía xa. Rõ ràng Connie đã bị ai đó sát hại. Người đàn ông đó, giọng của ông ta chưa từng nghe trước đây, chắc chắn là tên sát nhân, Norman nghĩ trong khi xử lí tình huống rất nhanh.
Nằm dưới gầm xe, cả hai ngước lên. Trong tầm nhìn hạn hẹp, thứ họ thấy không phải con người.
Ngoài hình dạng méo mó của nó, nó có những móng vuốt khổng lồ và bộ da đen nhánh. Những con mắt được xếp dọc sau thứ mặt nạ gì đó.
“ Trông ngon quá.”
Norman không thể tin nổi những gì mình đang nhìn thấy.
Gọi chúng là lũ quỷ giết người mới chỉ đúng một nửa. Hiện thực thật sự còn ghê tởm hơn nhiều.
(Lũ quỷ ăn thịt người...)
Đứng ở đó là hai sinh vật trông như quái vật. Chúng nhấc thi thể Connie lên và cho vào một chiếc chai lớn. Norman run lên vì sợ hãi khi nghe cuộc đối thoại giữa chúng. Cậu chẳng còn nghĩ được gì đến chuyện đang xảy ra.
Thịt người. Trang trại. “Những mặt hàng” quan trọng.
Chúng ta chỉ được chăn nuôi để làm thức ăn cho “lũ quỷ”.
Norman nhận thấy Emma đang run rẩy bên dưới chiếc xe. Cậu cố gắng vươn tay để chấn tĩnh cô nhưng chợt nhận ra tay cậu cũng đang run lên.
Cơn ác mộng vẫn chưa dừng ở đó.
“Tôi hiểu rồi”- Giọng ai đó cất lên.
Cả hai nghe thấy một giọng nói mà họ chắc chắn họ không thể nhầm được. Giọng nói đáp lại lũ quỷ khi chúng yêu cầu về chuyến hàng kế tiếp.
Đang đứng đó là Mama của họ...Isabella.
Những cơn gió khá mạnh và những tán cây đung đưa. Những trang sách của Ivet chợt bị lật lên, và những cây bút màu của cô bé rơi khắp nơi. Thậm chí như vậy, cô bé vẫn la hét hạnh phúc.
“Em ổn chứ ?” Norman hỏi khi nhặt chiếc bút màu gần chân cậu.
“Cảm ơn anh, Norman. Anh nhìn này. Anh nghĩ Mama sẽ khen em chứ?”
Norman nghĩ đến việc Mama sẽ nhìn vào bức tranh đã hoàn thành ấy. Cậu nhắm mắt và gật đầu.
Mama, người mọi người đều ngưỡng mộ.
Nhưng Mama đó chỉ là một con tốt của bọn quỷ. Bà ta là kẻ thù của họ.
Kể từ tối hôm đó, Emma, Ray, và Norman đã chung nhóm với Don và Gilda- nhỏ hơn 1 tuổi so với ba người họ, để lập kế hoạch chốn thoát.
Loại hàng được phân loại dựa theo điểm số và độ tuổi. Khi ngày “vận chuyển” được quyết định, chúng nói những đứa trẻ đến chỗ ba mẹ nuôi và mang họ đi. Những đứa trẻ còn lại ở nhà Grace Field dường như chưa bao giờ nhận được thông báo về cuộc sống mới của anh chị em đã rời đi. Isabella luôn mỉm cười và đảm bảo rằng không có tin tức là tin tốt.
Đằng sau nụ cười ấy, không biết đã có bao nhiêu đứa trẻ bị Isabella đẩy đến cái chết?
Norman cau mày.
Trước khi bọn trẻ tròn một tuổi và được gửi đến viên trang, chúng cấy một thiết bị định vị vào tai lũ trẻ.
Đó là kế sách hoàn hảo để kiểm soát lũ trẻ. Lũ quỷ có thể quan sát mọi thứ.
Nhưng Ray đã tạo ra một công cụ để phá hủy thiết bị đó.
Khi kế hoạch trốn thoát hoàn tất thì phát minh của Ray rất hữu dụng.
Ray, đứa bằng tuổi Emma và Norman, là gián điệp khi lên 6 tuổi, cậu là tay sai của Mama. Biết được sự thật về nhà, Ray luôn để mắt đến “ đàn cừu” như con chó chăn của Isabella. Cùng lúc, Ray thu thập thông tin về lũ quỷ để chuẩn bị sẵn sàng cho kế hoạch tẩu thoát khi ngày đó đến.
Nhưng Isabella đã cắt đứt liên hệ với Ray. Không phải do lớp vỏ gián điệp hai mang của Ray bị lộ tẩy. Mà Ray đã không còn cần thiết trong việc giúp kiểm soát lũ trẻ nữa.
(Mối quan hệ chấm dứt bởi sự trao đổi giữa Ray và Mama chỉ để đảm bảo rằng mặt hàng được chuyển đi một cách thuận lợi.)
Sau khi Norman được thông báo về ngày bị chuyển đi, Norman tự hỏi cách Isabella sẽ cư xử.
Isabella hẳn phải tự tin với chiến thắng của bà ta. Bà ta tin rằng có thể vận chuyển ba mặt hàng tốt nhất. Nếu đó là trong trường hợp, bà ta không có bất kì “kẻ thù” nào ngáng đường.
Norman cười nhẹ.
( Chính sự ảo tưởng về chiến thắng của bà ta mà chúng ta có thể...)
Trốn thoát khỏi ngôi nhà này, tất cả chúng ta. Không một anh chị em nào bị bỏ lại.
( Chúng ta có thể làm được... Chúng ta chắc chắn làm được, nếu là cậu Emma...)
Nếu chúng ta theo kế hoạch ban đầu thì mọi chuyện sẽ thất bại và tình hình sẽ rơi vào vô vọng. Isabella đã nhìn thấu kế hoạch của chúng ta, bẻ gãy chân Emma, và “ gián điệp” Ray đã bị sa thải.
Nhưng chúng ta vẫn có cơ may dành chiến thắng. “Kế hoạch” tớ viết dưới đây là cơ hội của chúng ta.
Tớ có niềm tin.
Cho dù tớ có bị chuyển đi vào tối nay.
Hình ảnh về cái chết của Connie cứ lặp đi lặp lại trong trí óc Norman. Emma và Ray được dặn phải tỏ ra thất vọng và chán nản. Làm như vậy họ sẽ có thể kéo dài thời gian ở lại Grace Field và khi thời cơ trốn thoát đến, họ sẽ tụ họp.
Đó là kế hoạch.
( Thật ngây thơ )
Để Emma qua một bên, nói về Ray, cậu ta sẽ cố gắng tính toán tỉ lệ kế hoạch thất bại dù đó là con số họ có thể dự đóan dễ dàng. ( Và Ray sẽ làm điều gì đó điên rồ khi nhận ra con số đó.) Norman cười đau đớn.
Đi xa đến mức chỉ để đảm bảo rằng Emma và Norman có thể sống.
Ray sẽ hi sinh bản thân mình.
Norman hiểu rất rõ cảm xúc của Ray. Cậu ấy sẽ làm kế hoạch thành công với thương vong ít nhất. Sau tất cả, điều Norman làm hiện tại cũng giống với kế hoạch ban đầu của Ray.
“ Kế hoạch sẽ diễn ra trong 2 tháng tới, gần ngày sinh nhật Ray. Bắt đầu kế hoạch ngay vào đêm trước sinh nhật cậu ấy”, Norman bắt đầu ghi chi tiết kế hoạch vào tờ giấy vẽ.
Kế hoạch của cậu chỉ cho Emma và những người khác những việc cần làm sau đó, ngay cả khi cậu không còn nữa.