Bức Thư Tình Đến Từ Tương Lai

chương 39

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Seria nằm gọn trong vòng tay tôi. Một tình huống không thể tránh khỏi.

Mà thật đấy, có thằng đàn ông nào lại không muốn ôm khi có một người phụ nữ xinh đẹp như Seria yêu cầu đâu?

Đương nhiên là vẫn sẽ có một số kẻ như vậy. Có khi tôi còn là một trong số đó.

Nhưng đã qua một lúc lâu rồi, tôi vẫn chưa thể thốt ra được một câu. Trông thấy nước da ngày càng nhợt nhạt đi vì lo lắng của con bé ai lại không muốn ôm lấy chứ.

Một phần cũng vì tôi sợ con bé sẽ khóc. Ai nhìn vào tình hình hiện tại của Seria cũng có thể thấy con bé không hề ổn định về mặt cảm xúc.

Lúc vùi mặt vào ngực tôi, con bé còn dụi đầu vào đó vài lần. Cảm nhận được sự cọ xát từ con bé, tôi cảm thấy như mình sắp chết vì xấu hổ. Nhưng Seria lại không phản ứng gì cả, có lẽ là vì vẫn đang bị cảm xúc lấn át.

Một lát sau Seria mới sực tỉnh. Con bé mở mắt ra và đột nhiên ngước nhìn tôi như thể chợt nhận thức được cái gì đó.

Mặt tôi đỏ bừng và tránh đi ánh mắt của Seria. Có thể thấy tình huống này xấu hổ đến mức nào.

Thấy tôi phản ứng như vậy, Seria mới dường như nhận ra tình hình hiện tại.

Một đàn em nằm gọn trong vòng tay của đàn anh và dụi mặt vào ngực người kia trong sự nhẹ nhõm. Chỉ thế thôi cũng đã đủ để chúng tôi bị lầm tưởng là người yêu rồi.

Mặt Seria ngay lập tức nóng lên. Con bé lùi ra khỏi vòng tay tôi rồi bắt đầu lắp bắp với đôi mắt run rẩy.

“Th- Th- Thì... Ờm, Tiền bối Ian? Chuyện này, chuyện này…”

“Không sao, em cứ bình tĩnh lại đi.”

Nhưng thay vì bình tĩnh lại, Seria dường như còn hoảng loạn hơn, nhưng tôi cố tình không chỉ ra điều đó.

Tôi chỉ hy vọng rằng việc cho con bé mượn lấy cánh tay của mình sẽ giúp ích được phần nào. Chuẩn bị sử dụng chuyện đó như một cái cớ, hành động tiếp theo của Seria lại khiến tôi nản lòng.

“A- A- Anh nghe đã! Ch- Chuyện này, là do mẹ em!”

"… Mẹ?"

Và đó là bắt đầu câu chuyện của Seria. Ký ức về người mẹ mà tôi đã nghe Seria kể mấy ngày nay.

Nhưng câu chuyện hôm nay không phải về những ký ức ác mộng mà trước giờ em kể. Mà đó là những ký ức mơ hồ, thứ hạnh phúc còn sót lại trong trái tim em.

Seria và tôi đi dọc theo một con đường yên tĩnh. Tôi phải đi nghe giảng sớm nên cũng không thể tránh được.

Vì là con đường xuyên qua rừng nên hoa và cây bụi mọc khắp đây đó. Một bầu không khí thích hợp để hai chúng tôi trò chuyện.

“Hồi còn nhỏ, mẹ thường ôm mỗi khi em khóc.”

“Hồi đó chắc em phải khóc nhiều lắm nhỉ.”

Seria đỏ mặt cúi đầu. Có lẽ nghe lời tôi nói khiến con bé nhớ lại việc mình đã khóc nhiều thế nào. Giọng con bé run lên vì xấu hổ.

“Ừm, mà vì mẹ em là người hầu nên bà ấy thường hay đi vắng. Ngay cả lúc hạ sinh ra em rồi bà ấy vẫn phải làm cho tròn nghĩa vụ.”

“… Hả? Sao lại thế được?"

Một người phụ nữ mang thai và sinh con. Cho dù gia tộc Yurdina có quan trọng máu mủ thuần chủng đến mức nào thì như vậy cũng hơi quá rồi đó? Sao họ lại có thể đối xử với bà ta như nô lệ như vậy được?

Rồi giọng của Seria trầm hơn. Em thậm chí còn không thể cười nổi một cái cay đắng. Trên mặt chỉ lộ ra biểu cảm thản nhiên thường thấy.

Biết rằng đó là chiếc mặt nạ để che giấu cảm xúc của con bé, tôi không nói gì.

“Thực ra gia tộc cũng không phải bắt mẹ em làm người hầu. Nhưng trong gia tộc có vài người không thích bà ấy nên hay gọi ra cho vui chẳng vì cái gì cả… Kiểu thế ấy.”

Nhưng dù lúc đó Seria có trẻ người non dạ đến đâu, hẳn con bé cũng phải nhận ra mẹ mình đang bị ngược đãi.

Mà trẻ càng nhỏ thì càng nhạy cảm với cảm xúc của người lớn. Những đứa trẻ bình thường dùng ánh mắt chăm chú như vậy để mê hoặc người khác và đạt được điều tụi nó muốn.

Seria thì lại không có khả năng đó. Chắc là trong khoảng thời gian đó con bé đã bắt đầu ít nói hơn và vẻ mặt ngày càng trở nên lạnh lùng hơn.

Như để chứng minh thêm cho lý do của tôi, Seria tiếp tục tâm sự.

“Thật ra thì cũng không có gì phải lo lắng lắm, nhưng từ lúc đó em đã mơ hồ nhận ra chuyện gì đang xảy ra rồi. Em cảm nhận được sự đối xử tàn bạo của gia tộc đối với mẹ như thế nào.”

“Vậy là em khóc vì sợ mẹ sẽ rời đi.”

"… Vâng."

Seria hơi cúi đầu xuống. Vết đỏ trên má em vẫn còn đó. Con bé nhìn vào mắt tôi.

Mà vậy có nghĩa là tôi khiến con bé nhớ lại mẹ của mình à?

Thực ra, con bé không nên coi tôi là mẹ của em. Tuy như vậy có nghĩa là tôi cũng quý giá đối với con bé như người mẹ. Đó là điều đáng để biết ơn, hoặc là do tôi nghĩ vậy.

Có lẽ bởi vì đây là lần đầu tiên con bé kết bạn. Rồi sau này mối quan hệ giữa chúng tôi trở nên bền chặt hơn, một ngày nào đó con bé sẽ tự nhận ra thôi.

Thực ra không có tình bạn nào lại bị cắt đứt chỉ vì vài câu nói cả, và cũng không cần phải coi tôi như một người đặc biệt làm gì.

Lúc đó, trái tim tôi có lẽ sẽ cảm thấy hơi cô đơn, nhưng vì đó là dấu hiệu cho sự trưởng thành của Seria nên tôi phải vui vẻ chấp nhận.

Nhưng vẫn có cái gì đó khiến tôi rất phiền lòng, tôi nghiêm túc nói với Seria.

“Anh quý trọng lắm hả? Có so bằng mẹ em không?”

“C- C- Cái đó...”

Seria ngay lập tức hoảng sợ và cố gắng bào chữa, nhưng khuôn mặt đỏ bừng của con bé đã nói lên ý định thực sự.

Tôi khúc khích và phá lên cười. Hai tay tôi tự nhiên nắm lấy tay Seria. Đôi mắt ngạc nhiên của Seria đảo qua mắt của tôi. Rồi tôi mở miệng với một ánh mắt chân thành.

“Anh sẽ không bao giờ rời đi, em đừng lo.”

Tôi nói con bé sau này không phải lo lắng.

Theo lời khuyên của Leto, nắm tay một người phụ nữ và nói với giọng quả quyết sẽ khiến tôi trông có vẻ thuyết phục hơn. Tất nhiên, tôi cũng phải giao tiếp bằng mắt nữa.

Khuôn mặt ửng hồng của Seria là minh chứng hiệu quả cho những lời nói của Leto. Seria khẽ cụp mắt xuống, giọng nói con bé chứa đầy những cảm xúc kỳ lạ.

"… Vâng."

Sau này tôi sẽ không làm lại chuyện này nữa, cảm thấy hài lòng, tôi buông tay Seria ra. Như thấy đáng tiếc, con bé lặng lẽ nắm lấy tay tôi trong vòng tay của con bé.

Có vẻ như con bé vẫn muốn cảm nhận hơi ấm của con người. Một đứa trẻ cô đơn.

Sau này tôi sẽ phải chú ý đến con bé nhiều hơn mới được. Ít nhất là cho đến khi Seria có thêm vài người bạn.

Với suy nghĩ đó trong đầu, tôi dừng bước cùng Seria khi nhìn thấy một bông hoa đang nở bên đường.

Cánh hoa màu xanh da trời nổi bật. Sáu cánh hoa xòe rộng khoe sắc thắm. Tên của loài hoa kia quen thuộc đến kỳ lạ.

Tôi dừng lại, Seria nhìn theo ánh mắt tôi với vẻ khó hiểu. Rồi con bé thốt ra một tiếng cảm thán nho nhỏ.

Có một chút vui mừng xen lẫn trong giọng nói của em.

“À, hoa sepia.”

"... Em biết à?"

Tôi vô tình đặt câu hỏi. Giọng tôi hơi trầm nhưng Seria không nhận thấy vì đang bận nhìn ngắm bông hoa màu nâu đỏ kia.

Con bé nói với giọng điệu bình thường.

“Vâng, đó là loài hoa yêu thích của mẹ em. Hồi còn nhỏ mẹ thường hái những bông hoa này đeo vào tai em.”

Một nụ cười dịu dàng thoáng qua môi Seria. Một cảnh tượng hiếm thấy. Seria rất hiếm khi cười nên có vẻ như con bé có rất nhiều kỉ niệm liên quan đến loài hoa sepia này.

Tôi im lặng.

Cái tên đó, chính là cái tên được viết ở cuối bức thư.

Biệt danh “Sepia” chợt lóe lên trong đầu tôi. Cuộc tấn công của những con ma thú trong lớp đào tạo kiếm thuật, và thậm chí cả lễ hội săn bắn sẽ được tổ chức trong tương lai nữa.

Đôi mắt tôi lặng lẽ hướng về người phụ nữ đang đứng cạnh. Con bé lâu nay đều hành động như một bức tượng băng, giờ lại nhìn ngắm những bông hoa với ánh mắt ấm áp. Sự khác biệt đáng phải để tâm.

Trong một khoảnh khắc, trái tim tôi rung động.

“Thấy lại những bông hoa sepia này em lại thấy trái tim mình ấm áp. Vì đây là một trong những kỉ niệm ít ỏi mà mẹ để lại cho em…”

Có lẽ con bé là “Sepia”?

Khoảnh khắc mà câu hỏi đã chôn giấu trong sâu thẳm trái tim tôi lại trỗi dậy.

****

Chiều hôm đó, tôi đi bộ xuống sân của học viện mà không nói một lời nào.

Tâm trí tôi rất phức tạp. Những ký ức về Seria hôm nay cứ lởn vởn trong đầu tôi như bầy cá vờn trong nước.

“Sepia” thực sự là Seria sao?

Dựa vào những dòng chữ của người gửi bức thư tình đến từ tương lai, lẽ ra tôi và cô ta là người yêu của nhau.

Chỉ khi đó mới có thể ngăn chặn được sự hủy diệt của thế giới. Thành thật mà nói, câu chuyện đó quá vô lí, nhưng cụm từ đó đã khắc sâu vào trái tim tôi như cái gai nhọn.

Vậy thì tương lai tôi có hẹn hò với Seria không? Nếu vậy thì đó sẽ là một cuộc chinh phục đầy vẻ quang cho đứa con trai thứ của một Tử tước quê mùa như tôi. Tuy Seria vẫn là một thiếu nữ, nhưng con bé vẫn mang họ Yurdina.

Cũng đồng nghĩa là tôi có thể sẽ có mối quan hệ ràng buộc huyết thống với một trong năm gia tộc danh giá nhất của Đế quốc. Vả lại, Seria không chỉ nổi trội cả về nhan sắc lẫn tài năng mà còn có tiềm lực tài chính vượt trội nên nếu chuyện này có là thật thì tôi cũng niềm nở đón nhận lấy.

Nhưng ngược lại, tôi cảm thấy hoài nghi.

Thực sự là… tôi á? Tôi với con bé, hẹn hò?

So với Seria, tôi khá thua kém. Có lẽ tôi đã nghĩ sai. Chỉ với nhiêu đó thôi vẫn không thể chắc chắn rằng Seria là “Sepia” được.

Vừa đi tôi vừa đắm chìm trong suy nghĩ. Rồi đột nhiên, một cái gì đó mềm mại chạm vào cánh tay tôi. Tôi giật mình và chuyển sự chú ý sang người mà tôi tin chắc là nguyên nhân.

Tóc đen, mắt nâu. Người con gái có vẻ ngoài đáng yêu này khá quen thuộc với tôi.

Celine Haster, con bé ôm lấy cánh tay tôi với một nụ cười ngượng nghịu không phù hợp.

“Tr- Tr- Trùng hợp thật ha! A- Anh…I- I… Ian? Mấy nay anh sao rồi?"

“…?”

Tôi nhìn con bé với vẻ mặt như muốn hỏi “Con nhỏ này đang làm cái gì vậy?”, nhưng Celine vẫn đang quan sát tôi. Rồi tôi nhớ lại cuộc nói chuyện với Leto lúc sáng nay.

Leto dự đoán rằng Celine sẽ sớm đến làm dịu cơn giận của tôi. Có vẻ như nó đã đoán đúng, dù sao hai người họ cũng đã lớn lên cùng nhau như anh em ruột thịt. Điều đáng buồn là Leto – người muốn xem biểu hiện của Celine trong tình trạng này – lại không có mặt.

Tôi định nói với con bé rằng cơn giận của tôi đã nguôi ngoai, nhưng sự tò mò của tôi đột nhiên tăng vọt và chỉ nhìn xuống con bé mà không nói một lời nào.

Tôi muốn xem thử Celine sẽ hành động như thế nào. Đôi mắt của Celine càng trở nên lo lắng hơn.

Chẳng mấy chốc, con bé bắt đầu hành động như thể đang khóc rồi giả vờ lấy tay áo dụi mắt.

“Nghĩ tới khuôn mặt lạnh lùng khắc nghiệt đầy giận dữ của anh… cả ngày nay người con gái Celine đáng thương này đã thấy cả người khó chịu rồi...”

“Còn chưa tới một ngày mà, sao có thể thấy khó chịu cả ngày được?”

“Nh- Nhưng mà!”

Celine vặn lại tôi với thái độ buồn bực như mọi khi, con bé bắt đầu kiểm tra mắt tôi một lần nữa để xem liệu tôi có còn tức giận không. Rồi con bé lại bắt đầu cười toe toét và ôm lấy cánh tay tôi.

“Thôi mà, em thấy hối hận về hành động của mình lắm rồi… Lúc đó Celine có hơi gay gắt nên không nghĩ tới là sẽ làm anh Ian cảm thấy khó chịu. Vậy bây giờ anh đã bình tĩnh lại chưa?

"Chưa."

“T- Tại sao!”

Celine kêu lên thảm thiết trước sự từ chối kiên quyết của tôi và bắt đầu bồn chồn. Con bé níu lấy tôi và thốt lên với giọng ngọt ngào đáng thương.

“Anh hết giận rồi mà, đúng không? Đúng không anh? Em sai rồi… Từ giờ trở đi em sẽ không đánh nhau như vậy trước mặt anh Ian nữa.”

“Vậy là sau này vẫn đấm nhau sau lưng anh có đúng không?”

“Không, cũng do con khốn đó cứ khiến em lo lắng nên… Aaaa! Em xin lỗi, em xin lỗi! Celine đầu hàng! Em sẽ nghe lời anh Ian mà!”

Lúc nghe được câu hỏi của tôi Celine đã khó chịu định bày tỏ ý định thực sự của mình ra, nhưng ngay khi thấy tôi định đuổi đi thì con bé lập tức tuyên bố đầu hàng.

Tôi cười khúc khích khi nhìn thấy vẻ ngoài đáng yêu của Celine.

Nghe thấy tiếng cười của tôi, mặt Celine lập tức đỏ bừng. Con bé hào hứng hỏi.

“S- Sao anh lại cười? Anh, anh vừa cười à? Anh còn giận hả?"

“Hừm, do thấy em cũng chân thành nên mới tha cho đó.”

“Ài, nhẹ nhõm ghê~”

Con bé chọc một bên của tôi. Tuy vậy, con bé vẫn lén liếc trộm vào mắt tôi để kiểm tra xem tôi có còn tức giận hay không.

Tất nhiên, cơn giận của tôi đã lắng xuống từ lâu nên không cần thiết phải làm thế. Tôi lắc đầu như để đầu hàng.

Celine không giấu được vui mừng. Con bé ngay lập tức cảm thấy tốt hơn và dịu dàng thì thầm vào tai tôi.

“Nếu vẫn không khiến anh nguôi giận… Thì em cho anh sờ ngực nhé?”

Một giọng nói ngọt ngào quyến rũ. Cảm giác hơi thở của con bé nhột nhột phả vào tai tôi chạy dọc sống lưng.

Nhưng câu trả lời của tôi chỉ có một. Tôi búng vào trán Celine.

“Au!”

“Em còn đùa nữa à.”

“Đ- đau quá!”

Celine hét lên rồi bắt đầu rên rỉ.

Con bé bắt đầu nói làm sao tôi có thể là một người đàn ông khi lại dám từ chối một người phụ nữ xinh đẹp như con bé, và rằng tôi là tội nhân lớn nhất trong lịch sử. Con bé chỉ đơn giản là làm quá nhiều chuyện ầm ĩ.

Tất nhiên, tôi giả vờ phớt lờ con bé đi. Nếu tôi cứ thuận theo trò đùa của Celine thì sẽ không biết đâu là điểm dừng mất. Mối quan hệ của tôi với con bé trở nên bình thường lại như trước là tôi vui rồi.

Tôi và Celine đi dạo riêng với nhau. Rồi hai chúng tôi lại sớm bắt đầu đùa giỡn như mọi khi.

Gườm, tôi cảm thấy có ai đó chặn đường mình.

Ánh mắt tò mò của tôi hướng về phía đó. Đứng đó là một cô gái đội chiếc mũ rộng vành đặc trưng của các pháp sư.

Mái tóc nâu dễ thương, đôi mắt xanh lấp lánh sự tò mò. Cô ta thấp hơn Celine, nhưng nhờ chiếc mũ nên trông có vẻ cao hơn một chút. Ừm, trông cứ như một đứa trẻ vậy.

Tôi ngay lập tức nhận ra danh tính của cô gái kia nhờ người đàn ông đang khóc thút thít bên cạnh. Tên đó nhìn quen quen.

Lupin Rinella. Tôi đã từng đánh gã đó một lần. Tôi đã cảnh cáo hắn sẽ không có lần sau, nhưng thật không may, hắn lại xuất hiện trước mặt tôi.

Không, có lẽ là do vô tình bị lôi ra ngoài. Vừa nhìn thấy tôi hắn bắt đầu run như cầy sấy. Mắt tôi lặng lẽ hướng về cô gái.

Mà nhìn lại thì hình như đó không chỉ là một cô gái. Chiếc áo choàng đen khoác trên vai tượng trưng cho niên khoá.

Năm 4, khoá cao nhất. Tôi nghe nói từng người một sẽ trở lại để tham gia lễ hội săn bắn, và có vẻ như cô ta cũng là một trong số họ.

“Elsie Rinella”, một trong những anh tài hàng đầu của gia tộc Rinella nổi tiếng. Tất nhiên, cô ta là học viên cuối cấp năm 4.

Và cùng với cô ta là một số tiền bối năm 4 khác bắt đầu tụ tập xung quanh tôi. Có lẽ đó là băng đảng do Elsie Rinella đứng đầu.

Cô ta như một con búp bê vậy, nhưng nghe đồn là nhóm này hoạt động chẳng khác nào băng đảng tội phạm.

Tôi rên lên một tiếng.

Tôi nghĩ là mình biết bọn họ đang định làm gì, nhưng tôi vẫn quyết định hỏi cô ta một câu để thể hiện phép lịch sự tối thiểu đối với tiền bối.

“Tiền bối Elsie, có chuyện gì vậy ạ?”

“Nghe nói cậu dám đánh em trai tôi.”

Một lời tuyên bố thẳng thắn. Mắt tôi từ từ chuyển sang Lupin, hắn đang núp sau tiền bối Elsie. Trái ngược với vẻ ngoài lịch lãm kia, hắn hét lên một tiếng chói tai và bám lấy tiền bối.

“Ch- Ch- Chị à… Thôi dừng lại đi! Tên này không bình thường đâu! Hắn điên rồi!”

Nhưng tiền bối Elsie chỉ khẽ cau mày và lạnh lùng thốt lên.

“Mày im lặng tí không được à? Mày đang làm xấu mặt cả gia tộc đấy… Thiếu gia nhà Rinella lại bị đứa con trai thứ của một Tử tước quê mùa đánh cho bầm dập mà không dám đáp trả lấy à?”

Lupin ngậm miệng lại như đã bị thuyết phục bởi những lời nói đó. Nhưng qua cách hắn liếc nhìn tôi cho thấy hắn vẫn còn rất sợ.

Celine siết chặt cánh tay tôi hơn. Tôi liếc nhìn con bé và nhận thấy rằng con bé đang nhìn xung quanh với đôi mắt khá sợ hãi.

Đối thủ là tiền bối và các quý tộc cấp cao. Sợ hãi cũng đúng.

Đáng lẽ tôi cũng sẽ như vậy, nhưng sau khi mất đi ký ức, tôi trở nên bạo dạn khác thường. Nên tôi hỏi Tiền bối Elsie thêm lần nữa.

“Chị chắc chứ? Chúng ta đang ở ngay học viện đấy.”

“Phải, không nên. Vậy thì chúng ta nên đi đâu đó yên tĩnh với nhau chứ nhỉ?”

Và rồi tiền bối Elsie chỉ về một hướng với một cái gật đầu. Tôi không biết chính xác địa điểm, nhưng chắc hẳn cô ta muốn đến một bãi đất trống ít người hơn.

Các học viên đi ngang qua tụ tập từng người một và bắt đầu buôn chuyện. Không ai ngu ngốc đến mức không thể đoán được tình hình, nhưng dù sao cũng không ai dám tiến lên.

Rinella là một gia tộc danh giá, và danh tiếng của tiền bối Elsie cũng rất xuất sắc. Băng nhóm do cô ta quản lý có thể ở mức trung bình về kỹ năng, nhưng họ vẫn là những người sống sót cho đến năm 4 tại học viện.

Nếu không muốn gây chuyện vô ích thì tốt hơn hết là nên im lặng. Celine giật mạnh vạt áo tôi.

“A- Anh Ian…”

Tôi nhìn Celine một lúc rồi thở dài thườn thượt.

Tôi cũng chẳng thể làm gì được. Tôi nói với tiền bối Elsie bằng một giọng bình thường.

“Để Celine đi. Dù sao thì con bé cũng không liên quan gì tới chuyện này.”

Nghe vậy, tiền bối Elsie nhìn tôi không nói gì một lúc, rồi mỉm cười và nói.

“Muốn thể hiện bản lĩnh đàn ông à? Được thôi, tôi cũng không muốn phải động tay động chân vô ích.”

Bây giờ tôi mới để ý, cô ta trông rất dễ thương và đáng yêu. Nhưng vấn đề là tính cách của cô ta lại không hề ăn nhập chút nào.

Tiền bối Elsie liếc nhìn một cái, vài đám bu xung quanh liền bỏ đi.

Tôi đẩy Celine đi. Con bé lùi lại và nhìn tôi lo lắng.

Tình hình đã khác với lần trước. Tôi không thể tấn công bất ngờ, và đối thủ là các học viên năm 4 rất thông minh và hiểu biết. Đó là còn tính đến sự hiện diện của một pháp sư tài năng như Elsie Rainella.

Tôi nghĩ rằng mình sẽ phải vào phòng chăm sóc đặc biệt thêm một lần nữa, và tôi biết mình sẽ lại bị Thánh Nữ mắng cho té tát cho mà xem.

Tôi thở dài, Celine nhìn tôi với đôi mắt run rẩy, cắn môi như thể đã hạ quyết tâm.

Bang-

Một âm thanh sắc bén vang lên. Và cơ thể của một trong những đám đông xung quanh tôi ngã về phía trước.

Phịch-, âm thanh đổ ập vang lên.

Im lặng. Không ai đứng đây ngờ tới chuyện này sẽ xảy ra. Những ánh mắt kinh ngạc của mọi người đổ dồn về phía sau đầu của người đàn ông vừa mới ngã xuống.

Vẫn còn một cuốn sổ nhỏ ngay tại đó. Có thể là anh ta bị đâm trúng cạnh của nó, nhưng dù cuốn sổ có chắc chắn đến đâu cũng không thể hạ gục một học viên năm 4 của học viện chỉ bằng một đòn được.

Vậy thì chỉ có một câu trả lời. Người vừa ném cuốn sổ quá mạnh.

Ánh mắt của mọi người chậm rãi dời đi. Đôi mắt đều tập trung vào hướng được cho là cuốn sổ được ném đi.

Đám đông chia ra làm hai và lùi lại. Họ nhường đường cho một người. Người phụ nữ đó chỉ xem cách hành xử này như một lẽ thường tình.

Mái tóc vàng rực rỡ thu hút sự chú ý của tôi. Tiếp đến là đôi mắt đỏ hoe, làn da trắng nõn và thân hình mảnh mai.

Một người phụ nữ xinh đẹp gốc Bắc. Cô ta trông giống như một bức tranh bước ra ngoài đời thực. Với chiếc áo choàng đen tuyền, cô kiêu hãnh bước đi. Theo sau cô là vài người khác.

Tôi chưa bao giờ thấy một người phụ nữ có vẻ đẹp rực rỡ như ánh mặt trời như vậy, cô ta thu hút mọi người như những con bướm đêm bị thu hút bởi ánh sáng.

Người thừa kế của gia tộc Yurdina, “Kim Sư” thủ vệ phương bắc.

“… Delphine, Yurdina.”

Nghiến răng, tiền bối Elsie thốt ra cái tên đó. Sự thù địch trắng trợn lướt qua đôi mắt xanh của cô.

Delphine Yurdina mỉm cười.

Thái độ tự tin của cô ta cứ như thể Senior Elsie và đồng bọn của cô chẳng là gì so với cô ta cả.

“Ma cũ bắt nạt ma mới à, khó chịu đấy… Người xưa gọi là cái gì, “cái gai trong mắt” đúng không ta?”

Cô ta là rào cản lớn nhất mà Seria phải vượt qua.

Truyện Chữ Hay