Hàng chục nghìn người sống trong khuôn viên học viện. Không chỉ học viên mà cả giảng viên, nhân viên cửa hàng và nhiều nhân viên quản lý khác đều đang cư trú tại đây.
Vì là nơi có rất nhiều người sinh sống nên học viện lúc nào cũng cực kì đông đúc. Hơn một nửa số người ở lại đây là những thanh niên tràn đầy sức sống. Có rất nhiều người để gặp gỡ, nhiều nơi để đến nên họ sẽ thường xuyên ra ngoài thăm thú đó đây.
Nhưng dù học viện có đông đúc đến đâu thì không phải nơi nào cũng có người qua lại. Học viện rất rộng rãi, và đồng thời cũng có vài nơi khá hẻo lánh.
Ví dụ như ở khu rừng phía Nam của học viện hoặc sân sau của các tòa nhà cũ nằm ở vùng ngoại ô khuôn viên trường chẳng hạn. Dù sao cũng không cần phải đến đó làm gì, và mấy chỗ đó cũng cách khá xa trung tâm học viện nữa.
Thành ra cuối cùng những nơi như vậy lại thành nơi tụ tập của mấy băng nhóm tiêu biểu như bọn Thean. Vậy là lại càng có ít học viên lui tới hơn và giờ những nơi này trở thành một khu vực bí mật chỉ được số ít người được chọn biết đến.
Chỗ mà tôi gọi Seria ra cũng là một trong những nơi đó.
Dọc đường vào rừng có vài khu toà nhà cũ. Đây là một quần thể gồm những tòa nhà đã từng được sử dụng làm trung tâm nghiên cứu từ lâu, nhưng theo thời gian, có thể do quyết định đập đi xây lại hoặc các nghiên cứu liên quan bị bỏ dở nên cũng trở thành địa điểm bị bỏ hoang luôn.
Bộ Giáo dục hình như đang lên kế hoạch để tái sử dụng lại khu vực này nhưng giống với hầu hết các thủ tục hành chính khác, tiến độ diễn ra rất chậm. Chính do vậy nên chỗ này rất thích hợp để các học viên có thể hội họp bí mật gì đó.
Cũng là một nơi thích hợp để tôi và Seria ba mặt một lời. Tôi đứng ở bãi đất trống phía sau tòa nhà cũ, nhìn Seria.
Con bé nghi ngờ… như không biết nên phản ứng với tôi như thế nào.
Tôi là người bạn đầu tiên của con bé. Vậy nên con bé lại càng không biết nên làm như thế nào khi bạn mình buồn bực. Nghĩ vậy, tôi thở dài.
Tôi cũng không thực sự tức giận với Seria hay gì cả. Mà phần nhiều là do tính khí nhạy cảm gần đây của mình nên tôi cần một cái cớ để trút giận.
Tôi nên an ủi con bé đi thôi, rồi tôi mở lời.
“Seria, em theo dõi anh từ sáng à?”
Nghe vậy, cả người Seria bắt đầu run rẩy và trở nên nao núng. Đôi mắt cúi gằm xuống đất. Đồng tử em run rẩy trông rất đáng thương.
Đúng như tôi đã nói. Seria đã theo dõi tôi từ sáng nay mới ngay sau khi tôi nổi giận.
Dù đã vào tới ký túc xá thì có vẻ như con bé vẫn lén lút rình mò ở trước khu. Vì ngay khi tôi vừa rời khỏi ký túc xá là con bé đã lại bí mật theo dõi tôi rồi.
Thực ra trước đó tôi đã nhận thấy được. Tuy Seria đã ẩn mình, nhưng các giác quan của tôi gần đây đã trở nên nhạy bén hơn rất nhiều nên rất nhanh đã có thể nhận ra sự hiện diện của con bé.
Cũng may là Seria chưa hoàn toàn xóa bỏ sự hiện diện của con bé. Ở học viện giữa thanh thiên bạch nhật có rất nhiều người đi đường qua lại, nếu đột nhiên có ai đó lại bất thình lình xuất hiện rồi đi lảng vảng thì người qua đường rõ ràng sẽ nhìn người đó với ánh mắt kỳ lạ.
Theo dõi tôi lâu như vậy chắc hẳn là con bé có điều gì đó muốn nói với tôi. Tôi nhìn xuống Seria và nhẹ nhàng hỏi.
“Em muốn nói gì không?”
Seria ngước lên và nhìn vào mắt tôi, nhưng ngay khi vừa bắt gặp phải ánh mắt tôi, con bé liền cúi đầu ngạc nhiên.
Tâm trạng tôi đã dịu đi nhưng hình như con bé vẫn còn nghĩ rằng cơn giận của tôi chưa hề nguội bớt.
Rơi vào thế khó rồi đây. Tôi đành phải nghĩ cách để xoa dịu con bé thôi, tôi kiên nhẫn đợi Seria nói trước. Nhưng rồi tôi lại nhận ra rằng nếu đợi lâu con bé có thể sẽ đến muộn bài giảng.
Thế là tôi tiến thêm một bước đến gần con bé. Cả người Seria run lên. Ánh mắt ngơ ngác hướng về phía tôi.
Giữa chúng tôi vẫn còn một khoảng cách khá xa. Tôi dừng lại ở đó và nhìn Seria thêm lần nữa.
Là tín hiệu để con bé nói gì đó. Nếu tôi tiếp tục tiếp cận thì con bé sẽ cứng đờ cả người mất. Nếu vậy thì an ủi con bé vừa phải thôi là đủ, nhưng lần này, tôi muốn nghe Seria muốn nói gì với tôi.
Đây là một cơ hội quý giá. Không thể vì còn quá non nớt mà tôi cứ phải chăm sóc cho con bé mãi được. Em ấy cũng cần phải phát triển.
Seria nhắm chặt mắt lại. Giọng nói em run rẩy.
“Xi- Xi- Xi- Xi-”
“Xin lỗi”? Có vẻ như con bé sẽ xin lỗi.
Cũng được đấy chứ. Trước hết, xin lỗi một người đang nổi giận mà không cố đi tranh luận đúng sai chắc chắn sẽ giúp xoa dịu đi lửa giận trước đó của người kia.
Tất nhiên cũng có những người đầu tiên nghe thấy lời xin lỗi, rồi sau đó lại khẳng định định là họ đã đúng ngay từ đầu. Một người như vậy khá cảm tính, nên nếu chịu dành thêm một chút thời gian để cố gắng hàn gắn mối quan hệ thì sẽ phù hợp hơn. Không thì mối quan hệ đó đổ bể là cái chắc.
Cũng may cho Seria, tôi không có cái tính nết hay hờn dỗi quá lâu. Với lại quan trọng là, tôi nghĩ người sai ở đây đáng ra là mình mới phải.
Sau khi nghe được lời xin lỗi của Seria, chúng tôi sẽ hòa giải. Tôi cũng sẽ xin lỗi, và vấn đề kết thúc. Rồi chúng tôi sẽ quay trở lại những ngày luyện tập và trò chuyện cùng nhau như trước.
Quá hoàn mỹ. Tôi mỉm cười hài lòng với hình ảnh tương lai dự định mà mình đã hình dung ra trong đầu.
Seria cũng sẽ phát hiện ra bạn bè thỉnh thoảng cũng sẽ có ẩu đả với nhau, nhưng sau khi đã hòa giải rồi thì mối quan hệ đó sẽ càng trở nên bền chặt hơn.
Nhưng phản ứng tiếp theo của Seria nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi.
“Xin- Xin lỗi… Em xin lỗi, hức, hức…”
Viên ngọc lam tuôn trào nước mắt.
Hai hàng nước mắt lăn dài lộp bộp xuống mặt đất, vỡ tan như một viên ngọc quý đẹp đẽ rơi bể thành từng mảnh. Tôi ngạc nhiên trước phản ứng của Seria và không nói gì.
Con bé đang khóc sao?
Có phải là vì lòng tự tôn của Seria không? Dù thỉnh thoảng con bé lại cảm thấy thua kém chị kế của mình, nhưng lòng tự tôn và sự tự tin con bé nuôi dưỡng bấy lâu nay không phải là chuyện đùa.
Đó cũng là lý do tại sao sau khi thua tôi, con bé lại muốn đấu thêm lần nữa. Đó là để khôi phục lại lòng tự tôn của con bé.
Hôm nay là lần thứ hai tôi thấy con bé rơi nước mắt.
Lần trước là lúc Seria bị bắt nạt, con bé đã cố gắng lau nước mắt đi. Chắc hẳn trong thâm tâm con bé cảm thấy rất đau khổ nên không muốn cho tôi thấy bộ mặt xấu xí đó.
Nhưng những giọt nước mắt rơi hôm nay dường như còn nhiều hơn những gì của ngày hôm đó.
Tượng trưng cho cảm xúc của con bé mãnh liệt đến thế nào. Tôi chết lặng, không biết phải làm gì và chỉ nhìn chằm chằm vào Seria.
“Xin lỗi, hức… xin lỗi… làm ơn, xin anh tha thứ cho em… hức… xin anh đấy…”
Con sóng cảm xúc ào ạt không chỉ vỗ ập vào làn mi em, nó đang dần nhấn chìm cơ thể ấy. Cả người em run rẩy như chiếc lá trước giông bão. Một cảnh tượng đáng thương. Tôi vô thức tiếp cận Seria.
Cơ thể đôi khi lại truyền tải cảm xúc tốt hơn lời nói. Seria của bây giờ chính là minh chứng rõ ràng nhất. Nỗi buồn sâu kín đau đáu trong giọng nói của con bé, nhưng cơ thể run rẩy kia đã nói lên tất cả.
Lo lắng, nhút nhát và sợ hãi.
Ý nghĩ rằng mối quan hệ quý giá mà em đã dày công gầy dựng có thể sẽ đổ vỡ đã khiến người con gái đầy lòng kiêu hãnh và tự tin kia phải tự bẻ cong lấy sự tự tôn của chính mình. Cầm lòng không đậu.
Seria cúi đầu và xin lỗi tôi thêm lần nữa. Tôi nắm lấy bàn tay đã căng cứng của con bé.
Đột nhiên, Seria ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Đôi mắt đẫm lệ của con bé dường như cũng đang ảnh hưởng đến tôi.
Tôi thở dài và vươn mu bàn tay lên lau nước mắt em đi, rồi khuyên nhủ.
“… Em ngốc à? Có đáng gì đâu mà phải khóc.”
Seria ngước mắt lên đầy vẻ hoang mang. Tôi lau nước mắt cho con bé thêm vài lần nữa, và rồi nước mắt cũng ngừng rơi.
Sự kinh ngạc hiện rõ trong giọng nói của Seria.
“Ơ- Ừm, Hức… Tiền bối Ian không giận ạ…?”
Con bé lắp bắp. Nhưng cả tôi và Seria đều không quan tâm đến điều đó. Seria nhìn tôi trong sự kinh ngạc lẫn đâu trong tiếng nấc. Còn tôi thì lại vô cùng hoảng sợ khi nhìn thấy con bé đột nhiên lại bật khóc như vậy.
Tôi nhìn Seria mà không nói gì một lúc lâu, rồi gãi đầu.
“Không, mà sao em phải khóc? Chỉ là đấu đá nho nhỏ thôi mà… Vậy sau này em còn sẽ khóc bao nhiêu lần nữa đây?”
“Ha, nhưng đây lần đầu tiên tiền bối Ian nổi giận…”
Seria ngập ngừng và lại nhìn xuống đất. Đôi mắt thoáng qua vẻ khó chịu.
Vậy là em lo lắng á? Thấy vậy thì làm sao mà tôi tức giận cho được. Tôi cười như được mùa.
“Anh chỉ giận chút thôi mà. Lúc đó tâm trạng của anh có hơi nhạy cảm, Seria. Anh xin lỗi nhé."
Nghe lời xin lỗi của tôi, Seria ngẩng đầu và nhìn vào mắt tôi. Sau khi chắc chắn rằng cơn giận của tôi đã nguôi ngoai, con bé mới thở phào nhẹ nhõm.
Tuy vậy nhưng đôi mắt em vẫn đọng lại hơi chút ẩm ướt. Con bé liếc nhìn tôi.
“… Em vẫn còn lo lắng à?”
Seria không trả lời câu hỏi của tôi. Nhưng con bé lại cúi đầu lần nữa, bày tỏ cảm xúc của mình.
Hừmmm, tôi nuốt vào một tiếng thở dài. Tôi không ngờ rằng chỉ vì một lần tức giận mà bản thân sẽ phải rơi vào hoàn cảnh oái oăm như thế này.
Suy nghĩ một lúc, tôi cẩn thận hỏi con bé.
“Vậy giờ anh phải làm gì đây?”
Một câu hỏi hèn nhát. Mục đích là chuyển sự lựa chọn lại cho người khác nếu tôi không có khả năng giải quyết được tình huống.
Nhưng giờ đây đó lại là lựa chọn tốt nhất. Tôi không biết làm thế nào để dỗ dành một người phụ nữ đang khóc, và đây cũng là lần đầu tiên trong đời tôi làm một người phụ nữ như Seria khóc.
Những lần tôi khiến một người phụ nữ phải khóc nhiều nhất là hồi còn nhỏ với Celine. Mà ngay từ đầu tôi đã không hiểu tại sao Seria lại khóc rồi.
Tại sao Seria lại phải lo lắng như vậy đâu? Không thể trả lời câu hỏi này, tôi không thể tìm ra cách để dỗ dành con bé.
Đôi mắt Seria mở to trong giây lát trước câu hỏi đột ngột của tôi, rồi con bé khẽ liếc đi chỗ khác như đang chìm vào trầm tư. Rồi chẳng mấy chốc, tia sáng trong mắt con bé thay đổi và có vẻ như đã đưa ra quyết định.
Nhưng đôi môi của con bé hé mở rồi lại đóng hết lần này đến lần khác, như thể những từ ngữ đó rất khó thốt lên thành lời. Rồi một lúc sau, con bé cuối cùng cũng mở miệng.
Và những gì em muốn nói là.
“… Ừm, anh ôm em một cái.”
Lời nói của con bé lại hoàn toàn vượt ngoài sức tưởng tượng của tôi, tôi im lặng.
Làn da của Seria có mùi hương ngọt ngào. Hơi thở con bé ẩm ướt, đôi mắt thấm đẫm lệ hoà cùng đôi má đỏ hây.
Cảnh tượng thật bắt mắt. Thứ đường cong hấp dẫn mà chỉ những người phụ nữ đẹp mới có được. Đầu tôi trống rỗng.
Phụ nữ khi khóc có một sức quyến rũ kỳ lạ. Một thứ ma thuật thu hút đàn ông và khiến họ muốn ôm chầm lấy ngay lập tức.
Nên tôi càng không thể liều lĩnh mở lời được. Tôi nhìn chằm chằm vào Seria, con bé cũng chỉ nhìn tôi mà không nói gì một lúc lâu.
Một cái nhìn nghẹt thở. Ngoài tận dụng những đường cong xinh đẹp vốn có của mình, có vẻ như con bé còn vô thức học được cách quyến rũ đàn ông.
Hơi thở mỏng manh của con bé phả vào chóp mũi khiến tôi chợt tỉnh giấc. Cảm giác cứ như vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ vậy, tâm trí mơ hồ của tôi cũng bừng tỉnh như vừa bị dội một gáo nước lạnh.
Và khi lý trí của tôi quay trở lại, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi chính là.
… Người đàn em này có hơi bạo thì phải?