Bình minh lên, khu rừng chìm trong sự tĩnh lặng tuyệt đối.
Không giống như khu rừng phía Nam của học viện, khu rừng này nhỏ hơn khá nhiều. Vì chỗ này nằm gần ký túc xá nên có khá nhiều học viên viếng thăm với đủ loại mục đích khác nhau.
Các câu lạc bộ cắm trại thường sẽ chọn nơi này làm nơi cắm trại, đồng thời cũng là nơi dành cho những học viên không muốn bị người khác nhìn thấy trong quá trình luyện tập. Trong rừng có đủ loại người, từ đi dạo chơi cho đến những cặp tình nhân thì thầm với nhau những lời say đắm.
Mục đích chuyến thăm rừng của tôi hôm nay cũng không khác. Tôi đang đi đến một bãi đất trống trong rừng để luyện tập cùng với Seria.
Rời khỏi những tòa nhà trắng tinh khôi khắc lên nền văn minh hiện đại của con người và hoà mình vào thiên nhiên mang lại một cảm giác lãng mạn kì lạ.
Tôi đi dọc theo con đường mòn được san phẳng giữa những hàng cây.
Không khí sáng sớm mang mùi sảng khoái hoà quyện trong bầu phổi. Cảm giác hơi ẩm đi vào làm nhột mũi tôi. Cũng lâu rồi tôi mới thấy mình tràn trề năng lượng đến vậy.
Dù sao gần đây cũng đã có quá nhiều chuyện xảy ra.
Tôi đột nhiên bị mất trí nhớ trong một tuần. Đi bem nhau với thủ khoa năm hai. Vừa xuất viện xong lại đi xử lí vụ bắt nạt của Seria. Cứ nghĩ rằng bản thân sẽ được sống lại một cuộc sống bình thường trong ít lâu.
Nhưng vẫn có vài vấn đề chưa được giải quyết. Tôi vẫn chưa biết danh tính của kẻ đã dàn dựng lên vụ bắt nạt nhằm vào Seria kia.
Kể từ sau cái hôm tin đồn tôi đánh đám Thean tơi tả ra, Seria đã không còn bị quấy rối một cách công khai như vậy nữa. Bắt nạt người khác mà họ chẳng làm được gì mình thì cũng vui đấy, nhưng đến khi nghĩ tới hậu quả sẽ bị đánh cho nhừ tử thì câu chuyện lại khác ngay.
Nên có thể nói, giờ chỉ còn lại một vấn đề nữa thôi.
“Lễ hội săn bắn”, một trong những lễ hội lớn nhất của học viện, chỉ còn hai tuần nữa là sẽ diễn ra.
Học viện tổ chức một lễ hội mỗi mùa. Các lễ hội tượng trưng cho các mùa tương ứng: xuân, hạ, thu và đông. Trong số đó, Lễ hội săn bắn là lễ hội đại diện cho mùa hè.
Trước khi mùa thu hoạch lớn đến, các học viên của học viện sẽ thành lập nhóm bốn người để săn lùng ma thú và cầu nguyện cho một vụ mùa bội thu bằng cách hiến dâng máu của mình.
Đây là một lễ hội được cho là đã được Aedalus – “Nhà cai trị Huyền thoại của Đế quốc” – đặc biệt yêu thích và là người đã trao cho học viện danh hiệu “Người bảo hộ”.
Đương nhiên, đây là một sự kiện có ý nghĩa đặc biệt đối với cả Đế quốc và Học viện. Ai có thể ngờ rằng một con thú đáng sợ lại ẩn nấp ở nơi sắp tổ chức một lễ hội quan trọng như vậy đâu?
Sự kiện này quan trọng đến nỗi ngay cả Hoàng đế cũng phải đích thân đến xem nếu không có gì quá bận bịu. Nếu các học viên của học viện gặp phải một con quái vật như vậy, e rằng không chỉ niềm tự hào của Đế quốc mà cả quyền lực của học viện cũng sẽ bị suy yếu.
Trên hết là nếu học viên bị giết bởi ma thú thì sẽ rất thảm thiết.
Phải ngăn cho chuyện đó xảy ra. Không thể để có thêm nhiều nạn nhân như Emma được nữa. Tôi đưa ra quyết định như vậy và cầu nguyện rằng sẽ không phát sinh thêm vấn đề nào nữa.
Gánh nặng đã quá nặng đối với tôi rồi. Chỉ cần tưởng tượng đến sự xuất hiện của một con ma thú có tên thôi đã khiến tôi rùng mình sợ hãi.
Suy nghĩ một lúc, cuối cùng tôi cũng đến được địa điểm cần đến, một trảng cỏ trong rừng.
Đắm mình dưới ánh nắng lành lạnh chiếu xuyên qua kẽ lá, người phụ nữ ngồi thiền lặng lẽ trên đỉnh một tảng đá.
Mái tóc màu xám tro phản chiếu lại ánh mặt trời óng lên màu bàng bạc. Làn da em trong suốt đến mức tôi có thể nhìn thấy cả tĩnh mạch, cùng những đường cong hấp dẫn trên cơ thể khiến con người ta khó có thể rời mắt.
Em là một người phụ nữ xinh đẹp. Dù trời đã rạng sáng nhưng chỉ cần nhìn vào em đã có thể khiến tôi nhớ đến bóng dáng nàng trăng.
Cũng chính là mặt trăng phát ra ánh sáng êm dịu và đung đưa trên gió.
Sợ rằng có thể cản trở việc thiền định của con bé, tôi nhón gót đi lại. Nhưng vẫn không thể thoát khỏi những giác quan đã được mài giũa của Seria.
Đôi mắt trong như ngọc bích chậm rãi mở ra như một sự sống từ từ nảy nở.
Khoảnh khắc đó, hình ảnh của tôi phản chiếu trong mắt em.
“I- I- Ian… Ian- Anh— ừm… Ian tiền bối!”
Seria giật mình, và ngay lập tức đứng dậy như suýt nhảy dựng lên. Một sự chào đón thái quá đối với một đứa con trai thứ của một Tử tước quê mùa như tôi.
Dù chỉ không gặp mặt nhau được hai ngày, nhưng Seria có vẻ rất phấn khởi khi gặp được tôi. Một vệt ửng hồng thoáng qua khuôn mặt cứng đơ hiếm khi thay đổi biểu cảm của em.
Chứng tỏ con bé rất thích tôi.
Chúng tôi đã biết về nhau khá rõ, con bé là một đàn em đáng yêu và rất tôn trọng tôi.
Tôi mỉm cười trước phản ứng của con bé và chào hỏi.
"Mấy nay em thế nào rồi?"
“Không ổn lắm ạ, do không được gặp tiền bối Ian…”
Seria vô tình trả lời với khuôn mặt ảm đạm, nhưng con bé liền lắc đầu ngạc nhiên như vừa nhận ra điều gì đó.
Má em ửng hồng. Hôm nay, Seria thể hiện cảm xúc cũng khá đa dạng đấy chứ, một chuyện tốt.
“… T- Tất nhiên ổn rồi ạ. C- Còn anh Ian thì sao?”
Nhìn con bé ngại ngùng nghịch ngón tay đột nhiên lại khiến tôi bắt đầu có chút nghi ngờ, nhưng tôi đã không bình luận gì thêm.
Không cần phải đào sâu vào cuộc sống của Seria. Dù sao chuyện gần đây bị bắt nạt như vậy hẳn phải khiến con bé đau lòng lắm, nên ít nhất tôi cũng nên đối xử tử tế với con bé.
Tôi trả lời với giọng điềm tĩnh để xoa dịu con bé.
“Anh không sao, em đừng lo lắng quá.”
Chắc con bé cũng đã nghe được tin đồn đó rồi.
Dù không chơi bời cùng với ai nhưng đó vẫn là tin đồn về chính con bé. Tôi không nghe rõ chi tiết về hành động của Thean, nhưng ít nhất tôi có thể biết được thông qua cách con bé nói chuyện.
Thean cũng biết tự cư xử cho đúng đắn đấy chứ.
Vì hắn là một kẻ đã hành hạ Seria và cùng nhiều kẻ khác, nên tôi thực sự không muốn. Nhưng vẫn phải thừa nhận rằng hắn ta không phải là một kẻ ngốc.
Hắn không quyết định che giấu cuộc xung đột với tôi, thay vào đó lại còn hành động theo ý muốn của tôi, nhưng vẫn vừa duy trì được uy tín băng nhóm của hắn ở một mức độ nào đó.
Đúng như mong đợi từ người đến từ Vương quốc phía Nam, một nơi đầy rừng rậm và đầm lầy. Tôi nghe nói đó là nơi kẻ yếu sẽ chết, và suy nghĩ phổ biến là kẻ chiến thắng sẽ có tất cả.
Và khi tôi nói rằng Thean “biết tự cư xử cho đúng đắn”, cũng có nghĩa là hắn đã tung tin về việc bị tôi đánh cho nhừ tử. Hắn cũng đã tự chỉ ra rằng chính vì bản thân và đồng bọn của mình đã đi gây rối với Seria nên mới bị tôi đánh bại.
Kiểu gì Seria cũng phải biết được.
"À!"
Em thốt lên, khẽ cúi đầu.
Má em lại lần nữa ửng hồng. Con bé gõ hai ngón tay trỏ vào nhau rồi nói với tôi.
“Ừm…c- cảm ơn anh...”
“Không cần đâu.”
Chưa kịp nói hết câu, tôi đã ngắt lời con bé.
Bối rối, Seria giữ im lặng. Nếu có thêm một chút kỹ năng xã hội, con bé sẽ cố bày tỏ lòng biết ơn của mình thêm lần nữa, dù làm vậy cũng đồng nghĩa với việc phớt lờ lời nói của tôi. Nhưng Seria lại không có khả năng đó.
Đó là những gì tôi đang hướng tới.
Thành thật mà nói, việc con bé biết ơn tôi là điều đương nhiên. Xét cho cùng thì gần đây tôi đã làm rất nhiều thứ cho Seria.
Nhưng Seria không quen với các mối quan hệ xã hội. Con bé đã cho tôi rất nhiều tiền chỉ vì tôi trở thành “bạn” của con bé, vậy nếu sau này con bé càng ngày càng mắc nợ tôi nhiều hơn thì sao?
Chỉ tưởng tượng thôi đã thấy hãi hùng. Vì lợi ích của mối quan hệ lành mạnh giữa hai bên, tốt hơn hết là tôi nên giảm bớt cảm giác nợ nần của con bé đi.
“Anh đã nói rồi, anh làm thế chỉ đơn giản là vì không thể chịu đựng được nữa thôi. Dù trong mắt em có vẻ như đang núp bóng anh, nhưng thật sự thì chẳng việc gì phải cảm ơn khi đó là chuyện mà anh muốn làm theo ý mình cả.”
“Chuyện đó… Nhưng mà...”
Tuy có phần nào bị ảnh hưởng bởi lời nói của tôi nhưng dường như con bé vẫn muốn bày tỏ lòng biết ơn thêm lần nữa.
Vậy là tôi quyết định áp dụng những kỹ năng mình đã học được từ Leto. Nó bảo tôi nên làm thế này nếu có cô gái nào đó không chịu nghe lời mình.
Tôi vươn tay nắm lấy tay của Seria. Nao núng, đôi mắt con bé mở to nhìn chằm chằm tôi.
Seria ngừng thở. Tôi nói bằng một giọng chắc nịch.
“Seria, em có tin anh không?”
“…V- Vâng.”
Seria gật đầu hệt như bị thôi miên, khuôn mặt em đỏ bừng như sắp sửa nổ tung.
Tôi hài lòng và nới lỏng tay. Quả thật, lời khuyên của Leto đến bây giờ vẫn rất hiệu nghiệm.
Có lẽ vì đến từ Ban Pháp sư mới như vậy, nhưng tôi quyết tâm kể từ nay sẽ lắng nghe những lời khuyên của ngài Leto thông thái một cách cẩn thận hơn. Sau đó tôi nói với giọng hài lòng.
“Dù sao thì hai ta cũng là bạn. Nếu một trong hai gặp khó khăn thì người còn lại phải giúp đỡ người kia chứ.”
Một tuyên bố rất rõ ràng. Giống như một lời chào nhau để xác nhận tình bạn của hai chúng tôi vậy.
Nhưng phản ứng của Seria lại có hơi lạ.
“… Vì là “bạn bè” nên Tiền bối Ian mới giúp à.”
Seria vẫn cúi đầu, nhưng đôi mắt con bé chợt nhạt màu đi khi nhắc lại câu nói của tôi. Con bé vẫn tiếp tục lẩm bẩm.
“Bất cứ khi nào mình gặp chuyện, bất cứ khi nào mình gặp khó khăn...”
Cái dáng vẻ cứ lặp đi lặp lại những từ tương tự của Seria giống như một vị linh mục đang ngâm nga những câu thơ trong “Sách Thánh”. Không, tôi cảm thấy còn nhiệt thành hơn thế nữa.
Nhưng trong giọng nói lại nhuốm chút màu điên cuồng.
Tôi bắt đầu hoảng sợ.