Hành lang của ngôi đền chìm trong sự im lặng. Xung quanh duy chỉ có các linh mục của đền và một số người thân của bệnh nhân. Ngoài hai loại người đó ra, số ít còn lại là những người vừa mới xuất viện, giống như tôi.
Dù sao thì cũng không có lý gì để ồn ào lên cả. Bạn bè và người quen đến thăm một bệnh nhân xuất viện có thể sẽ gây ra chút xáo xào, nhưng bầu không khí của đền lại ngăn cản những xáo trộn như vậy diễn ra.
Thông thường mọi người sẽ rời khỏi đền thờ rồi mới trò chuyện với nhau.
Tôi cũng đã làm xong các thủ tục xuất viện, nhưng không có ai đến đón mình cả.
Vì Celine đã rời đi.
So với lần chiến đấu với Seria hay trong trận chiến tiêu diệt ma thú, vết thương lần này của tôi không đáng kể cho lắm. Tôi định làm thủ tục xuất viện vào sớm hôm nay, nhưng sau khi nghe được về tình trạng của tôi Celine đã đến thăm tôi ngay.
Sau đó đó là một màn hội ngộ như vừa nãy, bầu không khí căng thẳng bao trùm lấy chúng tôi.
Nghĩ về con bé lại khiến đầu tôi ong lên. Tôi gãi đầu.
Đến tận cuối cùng Celine vẫn tỏ thái đổ bị đối xử bất công với tôi.
“Em chỉ nói xấu sau lưng con nhỏ đó mà thôi. Thế là hết, chẳng còn gì nữa cả! Em chưa bao giờ bảo họ bắt nạt con ả đó. Chỉ đơn giản là nói anh xui xẻo đến thế nào thôi!”
“Chuyện em làm có thể là ngòi nổ…”
“Vậy anh nghĩ ở học viện có bao nhiêu người đang bị bắt nạt mỗi ngày?”
Trước giọng nói lạnh lùng của Celine, tôi chỉ có thể quay đầu và cắn môi trước dáng vẻ nghiến răng tức giận của con bé.
Trong thế giới của phụ nữ, tin đồn lan truyền rất nhanh. Đó là điều mà tôi không hề hay biết.
“Cũng chính do con khốn đó tự biến mình thành đứa đơn độc thôi! Trước giờ vốn đã có nhiều tin đồn về nó rồi, nhưng có bao giờ nó bị quấy rối một cách trắng trợn như vậy chưa? Bộ chỉ vì các quý tộc cấp thấp bàn tán về dòng máu của gia tộc Yurdina thôi à?”
"…Và?"
“Tất nhiên là do bọn quý tộc cấp cao đứng sau rồi, ôi Chúa ơi!”
Nói xong, Celine bực bội đến mức giậm chân. Xem xét tất cả những chứng cứ đó, có vẻ như Celine không phải là kẻ chủ mưu.
Nhưng tôi vẫn thở dài. Dù cho người khác có là kẻ chủ mưu thì hành động của Celine vẫn không thể cho qua dễ dàng như vậy được.
“… Nhưng đúng là em đã làm xấu đi hình ảnh của Seria.”
Celine không trả lời. Con bé quay đầu đi, tỏ ý không muốn nghe tôi cằn nhằn.
“Mà dù có không đi chăng nữa thì Seria cũng chỉ là một cô gái bị ghét một cách bất công chỉ vì là đứa đơn độc thôi mà. Tại sao em lại phải làm ra chuyện như vậy với em ấy chứ?”
“Hừ…”
Celine khịt mũi. Nhưng xem qua cách con bé tránh đi ánh mắt của tôi, có vẻ như con bé cũng đã bắt đầu thấy hối hận về hành động của mình.
Tuy nhiên, vẫn chưa quá muộn để sửa đổi. Con bé không đề cập đến quá khứ gia đình của Seria, cũng như không tích cực tham gia vào việc bắt nạt.
Con bé chỉ ngồi lê đôi mách và bôi xấu hình ảnh của Seria mà thôi. Chỉ riêng chuyện đó thì quả thực là một sai lầm, nhưng không phải là tội lỗi khủng khiếp đến mức không thể tha thứ.
Xét theo tính cách của Seria, khả năng cao là nếu Celine chịu mở lòng và đi xin lỗi chân thành thì con bé sẽ được tha thứ ngay thôi. Dù sao Seria hẳn cũng đang khao khát có một người bạn bằng tuổi con bé lắm.
Hình dung ra một tương lai tươi đẹp, tôi quay qua nói chuyện với Celine.
“Celine, hãy đi xin lỗi Seria đi.”
Celine vẫn im lặng. Em kêu lên thút thít và quay đi.
Nhưng tôi biết rằng con bé đang do dự. Tôi dịu giọng lại để không vô tình làm tổn thương lòng kiêu hãnh của con bé.
“Nếu chịu tìm hiểu hơn về Seria thì em sẽ thấy rằng em ấy là một đứa trẻ ngoan. Nếu nhân cơ hội này hai đứa trở thành bạn bè thì...”
“… Không bao giờ, em ghét cô ta.”
Một giọng điệu chắc chắn và lạnh lẽo.
Giọng tôi cứng lại trước phản ứng bất ngờ của con bé. Tôi không thể hiểu tại sao Celine lại ghét Seria đến vậy, tôi tò mò nhìn con bé.
Celine run rẩy tiến lại gần và chỉ tay về phía tôi.
“Anh Ian, giải thích cho em nghe đi, làm sao mà em có thể kết bạn với đứa nhằm vào con mồi của mình được chứ?!”
"…Hả?"
“Ôi thật tình!”
Trông thấy ánh mắt đờ đẫn của tôi khi đột ngột nghe phải một câu đầy ẩn ý của Celine, con bé thốt ra một giọng đầy khó chịu.
Có phải là kiểu phép ẩn dụ liên quan đến gia tộc Haster không nhỉ? Nguồn gốc của gia tộc Haster bắt nguồn từ một gia đình thợ săn nổi tiếng, nên phỏng đoán đó cũng khá hợp lý.
Bị cơn thịnh nộ lấn át, Celine định chân rời đi. Lúc đầu, tôi đã cố gắng gọi con bé lại.
“Em định đi đâu đấy, Celi—”
“Không biết, đừng có đi theo em!”
Trước khi tôi kịp nói hết câu, con bé hét đã vào mặt tôi và tôi chỉ đành biết ngậm miệng.
Có vẻ như Celine rất tức giận. Trong những trường hợp như vậy, tốt nhất là đợi con bé nguôi giận trước rồi hẳn tìm cách đi nói chuyện với con bé thêm lần nữa.
Celine đùng đùng rời khỏi bệnh xá rồi nhìn lại một lúc.
Con bé cảnh báo tôi thêm lần nữa.
"Em đã bảo là đừng có đi theo em!"
“…Ờ ừ? Dù sao anh cũng không định làm thế.”
Ngay từ đầu tôi đã không nghĩ đến việc làm vậy, nên tôi trả lời ngay.
Kỳ bí là, khi nghe những lời đó của tôi, Celine dường như càng trở nên tức giận hơn và hét lên khó chịu.
“…Biến đi, đồ ngốc!”
Celine xông ra ngoài. Tôi không thể hiểu tại sao cuối cùng Celine lại trở nên khó chịu như vậy.
Tôi chỉ nhớ những lời Leto đã từng nói với tôi. Trái tim của phụ nữ giống như một cái giếng, và điều duy nhất ta có thể nhìn thấy ở đó là những hình ảnh phản chiếu méo mó.
Dù có đoán được hình ảnh bên trong, Leto vẫn nói rằng thứ tôi thấy lại không phải là sự thật.
Hay nói cho dễ hiểu là ta không thể nào hiểu được trái tim của phụ nữ.
Tôi từ bỏ việc cố gắng hiểu được cảm xúc của Celine và làm thủ tục xuất viện một mình. Tư thế của tôi khi bước xuống hành lang thật khổ sở.
Sau đó, tôi dừng lại trước một phòng bệnh.
Đó là phòng chăm sóc đặc biệt. Nơi chỉ những bệnh nhân nguy kịch được nằm ở trong. Tôi đã được chăm sóc ở đây nhiều lần, đặc biệt là trong mấy ngày gần đây.
Và ngay tại đây, một người bạn của tôi đang nằm bên trong.
Do dự một hồi, cuối cùng tôi cũng hạ quyết tâm mở cửa bước vào phòng. Khẽ đóng cửa lại, tôi thấy một cô gái có nước da nhợt nhạt đang nằm trên giường.
Một cô nàng hấp dẫn với mái tóc đỏ. Thật khó để tin rằng cô đến từ một gia đình thường dân, nước da trắng và đôi mắt cong nhẹ hoà hợp đẹp như một bức tranh.
Nhưng giờ đây hình bóng này có thể sẽ trở thành một cái xác không hồn bất cứ lúc nào chỉ trong chớp mắt.
Một người đàn ông lớn tuổi ngủ ngon lành trên ghế, đầu ông tựa vào giường, ông chợt cảm nhận thấy sự hiện diện của tôi và mở mắt ra.
Vừa nhìn thấy tôi, ông liền giật mình và lập tức đứng dậy định quỳ rạp xuống đất.
“Ôi, thưa Ngài...”
“Không, không, đừng làm thế. Thưa Chú."
Tôi đã quá quen thuộc với phản ứng này của ông nên liền đặt ông ngồi xuống và nhìn xuống khuôn mặt của cô gái đang nằm trên giường mà không nói một lời.
Tên của cô gái trông như đang đánh một giấc ngon này là Emma.
Một học viên năm ba của Ban Giả kim, và người đàn ông nghèo khổ đang chăm gác là cha cô.
Làm thế nào mà một người xinh đẹp như vậy lại là con gái của một người đàn ông trông chẳng khác nào dân trộm cướp này? Đến bây giờ vẫn là một bí ẩn.
Tôi đã nói chuyện với cha của Emma. Tôi kể cho ông nghe vài câu chuyện về con gái ông.
Về chuyện Emma tốt bụng như thế nào, bạn bè yêu mến cô ấy ra sao và những việc gần đây đã xảy ra ở học viện.
Mỗi lời tôi nói ra, cha Emma lại rơm rớm nước mắt. Chắc phải đau lòng lắm khi biết con gái mình đạt được nhiều thành tích như vậy mà vẫn cảm thấy khổ sở.
Tôi cẩn thận hỏi về tình trạng của Emma.
“D- Dạo này Emma thế nào rồi ạ...”
“Trông không nguy hiểm đến tính mạng.”
Giọng người đàn ông trầm xuống.
Nghe vậy là tôi đoán được ngay.
Tình trạng của Emma không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng không tính là ổn hơn bao nhiêu.
Việc chờ đợi mà chẳng biết đến khi nào cô ấy mới tỉnh dậy thật chẳng khác nào một bản án tử hình.
Cho dù học viện có tuyên bố chịu trách nhiệm hoàn toàn về những tai nạn xảy ra khi đi học, thì việc chiếm một giường bệnh miễn phí mà không có một tia hy vọng hồi phục vẫn là điều không thể.
Nhiều nhất là vài năm nữa, học viện sẽ đuổi Emma ra khỏi bệnh viện.
Nếu không có sự hỗ trợ của học viện, mạng sống của Emma sẽ không còn duy trì được lâu. Cha của Emma chỉ là một nhà thảo dược, ông sẽ không đủ khả năng chi trả cho việc điều trị của cô trong khi lại rất cần được chăm sóc đặc biệt.
“Chết muộn”, gọi tình trạng hiện tại của cô ấy như vậy không biết có đúng không? Tôi cảm thấy cổ họng mình khô khốc khi nhận ra điều đó.
Cha của Emma mỉm cười trong vô vọng.
“Giá như người cha này có một chút sức mạnh...”
“Đó không phải lỗi của Chú.”
Người đàn ông đáp lại tôi với tiếng nức nở, tôi chỉ biết an ủi ông bằng những lời cảm thông sáo rỗng.
Sau khi chỉ trao đổi vài lời, cha của Emma cúi đầu như vừa nhớ ra điều gì đó.
“Chuyện là, tôi nghe nói rằng Thiếu gia đã giải quyết con ma thú từng tấn công Emma…”
Tôi ngạc nhiên trước sự bày tỏ lòng biết ơn của ông và nhanh chóng vẫy tay. Dù sao tôi cũng phải chịu trách nhiệm về tình trạng hiện tại của Emma. Chuyện giết con ma thú đó không phải là chuyện gì đáng để biết ơn cả.
“Ít nhất thì đó cũng là cách duy nhất tôi có thể chuộc lỗi mà.”
Tôi nói ra với giọng buồn bã.
"Không không. Đứa trẻ đó…”
Vừa nói, ông vừa siết chặt mảnh vải vấy máu của Emma, môi ông bị cắn chặt đến mức chảy máu.
“Chú không cần phải—”
Tôi định nói ra, nhưng rồi lại im lặng.
Tôi có thể nói về cái chết của ai đó với bạn bè của mình, bởi vì tất cả chúng tôi đều biết rằng tử thần sẽ luôn rình rập lấy hết thảy. Leto, Celine và cả tôi, tất cả chúng tôi đều có thể chết trong nay mai.
Đó là lý do tại sao chúng tôi có thể nói về những bi kịch như vậy mà cười như chẳng phải chuyện gì to tát. Nhưng thái độ đó là thứ mà chỉ những người trong tâm thế có thể chết bất cứ lúc nào mới có thể chia sẻ cho nhau.
Cha của Emma là một nhà thảo dược. Tôi không thể kể cho ông nghe một câu chuyện có khả năng sẽ khiến ông nhớ lại vụ việc Emma bị tấn công được.
Nên tôi chỉ nói ra một câu chữa cháy ngắn gọn.
“… Chúng tấn công tôi nên tiện tay xử lí thôi. Đó chỉ đơn giản là một tai nạn, và tôi cũng không hề chủ động để tìm cách trả thù. Chú không cần phải biết ơn làm gì.”
Nhưng cha của Emma vẫn không ngẩng đầu lên. Rồi ông lại tiếp tục cảm ơn tôi hết lần này đến lần khác.
“Nhưng người đàn ông khốn khổ này vẫn nợ ngài một ân huệ. Ôi trời ơi, tôi phải cho lại ngài thứ gì đó mới được…”
"Không sao đâu. Tôi cũng nói rồi, không cần phải biết ơn chuyện đó làm gì, không đáng đâu.”
Sau vài phút, cuối cùng cha của Emma cũng phải chịu thua trước sự phủ nhận kiên quyết của tôi.
Ông thở dài và cất giọng khàn khàn.
“Thiếu gia, ngài thật sự rất trưởng thành.”
Nghe vậy tôi cười chua xót. Trưởng thành sao, nhưng bản thân tôi vẫn thấy mình chỉ mới là một đứa trẻ mà thôi.
Chẳng hề hay biết về cảm nhận của tôi, nhà thảo dược vẫn tiếp tục thuyết giảng. Ông than thở, giọng nói ngập tràn tiếc nuối.
“Emma cũng vậy. Từ nhỏ, cứ khi gặp chuyện gì con bé lại muốn tự mình giải quyết. Rồi sau đó lại chẳng mong mỏi để được nhận lại được cái gì, cứ như một chuyện hiển nhiên vậy.”
"... Vâng."
Ngẫm lại, có vẻ như Emma mà tôi biết đúng thật là một người như vậy.
Cô ấy luôn dang rộng vòng tay để giúp đỡ người khác, và dù thỉnh thoảng lại nói ra vài câu khích tướng nhưng cuối cùng vẫn sẽ ra tay giúp đỡ họ.
Trong những khoảnh khắc đó, cô ấy trông thực sự trưởng thành. Cô ấy khác với tôi, khi tôi thậm chí còn không thể an ủi cha của một người bạn sắp mất con.
Nhưng những lời tiếp theo của người đàn ông lớn tuổi khiến tôi run lên.
“Xin đừng sống như vậy, thưa Ngài.”
"… Vâng?"
Bối rối, tôi rời mắt khỏi sàn nhà. Nhà thảo dược nhìn tôi với ánh mắt tha thiết.
Đôi mắt chứa chan sự chân thành.
“Thưa Ngài, xin ngài đừng sống như thế nữa. Nếu gặp phải khó khăn, xin ngài hãy chia sẻ và kể lại cho những người bạn đáng tin cậy những bí mật của ngài đi. Có vậy thì khi gặp chuyện…”
Rồi lần nữa, cha của Emma rũ đầu, giọng nhỏ dần. Hai hàng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt ông. Ông đang khóc, khóc mà chẳng có lấy một thanh âm nào.
“Những người xung quanh ngài… sẽ không cảm thấy đau khổ như thế này…”
Thật trùng hợp, ở một mức độ nào đó, lời khuyên này rất phù hợp với hoàn cảnh hiện tại của tôi.
Tôi không thể tùy tiện trả lời. Nếu đáp lại lời khuyên chân thành này chỉ với những câu từ sáo rỗng thì thật thiếu lễ nghĩa.
Tôi suy nghĩ một lúc lâu. Và đáp lại một câu ngắn rọn, rõ ràng.
“… Tôi sẽ khắc ghi lời khuyên này vào trong tim.”
Tôi cầm trên tay vài tờ giấy mà lòng thấy nặng trĩu.
Đó là bức thư tình đến từ tương lai. Lòng tôi cân nhắc liệu đây có phải là mối quan tâm nghiêm trọng nhất của tôi lúc này hay không, tôi cắn môi nhiều lần trong đau khổ.
Chỉ có một vấn đề tôi đang phải đối mặt. Để bảo vệ tương lai được viết trong bức thư này, và để ngăn chặn thêm bất kì thương vong nào nữa sẽ xảy ra.
Để làm được điều đó, tôi cần có ít nhất một đồng minh để chia sẻ bí mật này.
****
Và qua ngày hôm sau, tôi lại gặp phải thêm một vấn đề nữa.
Seria bắt đầu hành động hơi kỳ lạ.