Đêm đến, Celine đã quay trở lại.
Con bé ngủ trong ký túc xá cả ngày, lúc nghe được tin tôi vừa tỉnh lại con bé dường như đã lập tức chạy đến chỗ tôi. Trang phục em chẳng mấy chỉnh tề.
Tự nhiên cái gáy trắng ngần của con bé đập vào mắt tôi, nhưng tôi ho một tiếng lấy cớ rồi quay mặt đi.
Con bé giống như một người bạn của tôi. Tôi không thể có bất kỳ ý định xấu nào với con bé được, nếu không Leto và Celine sẽ thất vọng về tôi mất.
Không biết có cảm nhận được cảm xúc của tôi hay không, Celine bắt đầu khóc khi thấy tôi tỉnh dậy. Nước mắt em lăn dài trên má.
Celine ngay lập tức chạy đến ôm lấy tôi như thể muốn ôm trọn vào vòng tay tôi. Tôi theo bản năng ôm lấy cơ thể mảnh mai của con bé.
Tôi định hét lên, nhưng đã kìm lại được.
Khả năng thể chất của Celine vượt xa tôi. Đó là lẽ dĩ nhiên, vì con bé có nhiều mana hơn. Lúc con bé chạy hết sức và ôm lấy tôi, cơ thể tôi vốn đã đau đớn liên tục giờ lại còn kêu lên răng rắc.
Nhưng khi nhìn thấy Celine oà khóc nức nở và vùi mặt vào ngực tôi, tôi lại không nỡ trách con bé.
Tôi chỉ vuốt đầu an ủi cho đến khi con bé ngừng khóc.
“Hức hức, anh Ian. Hức hức…”
“Đây đây. Chắc em sốc lắm đúng không… Anh không sao rồi.”
Celine cũng phản ứng rất thái quá. Ở học viện, tôi không cần phải lo lắng về mấy loại chấn thương này. Ở đền thờ lúc nào cũng có một linh mục cấp cao được phái đến túc trực bên trong, và bao gồm cả Thánh nữ đang theo học tại học viện với tư cách là học viên năm ba nữa.
Dù vết thương có nghiêm trọng cỡ nào cũng sẽ không để lại di chứng miễn là được điều trị kịp thời. Ngay cả đối với với một người được đem đi nhập đền với đủ loại vết thương trên người như tôi đến cuối cùng cũng đã tỉnh lại mà không có bất kỳ di chứng nào rồi đấy sao?
Nhưng không phải là tôi không hiểu được cảm xúc của Celine.
Nếu ký ức cuối cùng của tôi là chính xác, con bé là người đầu tiên tìm thấy tôi.
Nếu ngay từ đầu con bé đã lần theo dấu vết của tôi, thì chắc hẳn con bé đã đi qua trảng cỏ đầy xác sói. Từ cảnh tượng đẫm máu cũng có thể rõ ràng đoán ra được ở đó chắc chắn đã từng xảy ra một trận chiến rất khốc liệt.
Và rồi sau tất cả những thứ khủng khiếp đó, con bé tiếp đến lại còn phải chứng kiến cái cơ thể tàn tạ của tôi.
Trận đấu tay đôi giữa tôi với Seria thậm chí còn chưa tệ đến mức này. Trận chiến vừa rồi là một chiến trường sinh tử, tôi phải đặt mạng sống của mình lên hàng đầu. Không có nhượng bộ, không có quy tắc.
Máu bắn khắp nơi và xương cũng gãy vụn. Dù cơ bắp của tôi có rách bươm, trận chiến cũng sẽ không thể dừng lại. Chưa kể, hơi thở của tôi gấp gáp đến mức tưởng chừng như bản thân sẽ có thể ngã gục bất cứ lúc nào.
Sau khi trải qua một trận chiến như vậy cũng có thể ngầm đoán được khuôn mặt của tôi trông gớm đến mức nào.
Celine đã phải chứng kiến một cảnh tượng nghiệt ngã như vậy. Nhìn qua khoảng thời gian mà chúng tôi đã gắn bó bên nhau, thấy vậy mà Celine không bị sốc mới lạ.
Nhưng nếu so với Leto, tôi nghĩ phản ứng của con bé có hơi quá, nhưng tôi quyết định không nghĩ quá nhiều về chuyện đó.
Dù trông có vẻ là một người tràn đầy năng lượng sống, nhưng tính cách con bé cũng rất dịu dàng. Cú sốc có thể đã quá lớn.
Phải mất một lúc lâu tiếng nức nở từ em mới lắng xuống. Đến khi ngực tôi đã ướt đẫm nước mắt, con bé mới từ từ ngẩng đầu lên.
Đôi mắt nâu ướt đẫm, làn da nhợt nhạt và mềm mại đến mức khó có thể tin rằng cô gái này đã chọn đi trên con đường kiếm sĩ cả đời. Đôi môi quyến rũ vừa khẽ nhấp, thứ mùi hương mà tôi chưa bao giờ ngửi thấy chợt xộc vào mũi.
Tôi nhớ ra, đây là mùi hương mà tôi đã từng khen ngợi trước đây. Mặc dù con bé đến đây rất nhanh nhưng mùi hương vẫn còn đó.
Kỳ lạ thay, tim tôi bắt đầu đập liên hồi. Xét cho cùng, Celine vẫn là một người phụ nữ xinh đẹp. Vậy nên việc thấy con bé hấp dẫn là lẽ thường tình, nhưng tôi vẫn cố gắng rũ bỏ đi những cảm giác thèm khát đang dấy lên trong lòng.
Celine lầm bà lầm bầm.
“Anh Ian… Anh có biết là anh khiến em lo lắng nhiều đến mức nào không.”
Giọng nói của con bé hơi mang vẻ hờn dỗi. Được cô bạn thời thơ ấu xinh đẹp lo lắng cho mình tính ra cũng không tệ lắm.
Tôi lau nước mắt cho con bé mà không nói một lời. Tôi cười tự mãn, đáp.
“Lỡ đâu anh chết thì em tính sao?”
“Em cũng sẽ chết theo.”
Chẳng biết nói gì, tôi đành ngậm miệng. Mắt Celine nheo lại.
“Sao anh lại đi làm ra chuyện nguy hiểm như vậy? Con mụ đó có chết hay không cũng đâu có sao, chỉ cần anh còn sống là được rồi!”
"Tại sao á? Bởi vì chúng ta đều là thần dân trung thành của Hoàng đế Bệ hạ đó.”
“Đừng có nói nhảm với em!”
Tôi không biết phải trả lời con bé như thế nào mới phải nên đành biện đại ra một lí do, nhưng điều đó dường như càng khiến con bé trở nên khó chịu hơn.
Đôi mắt con bé nheo lại, và con bé lườm tôi. Em bĩu môi.
Mặc dù vẫn có thể nhìn thấy dấu vết chưa khô của nước mắt, nhưng con bé trông vẫn rất dễ thương. Tôi có thể cảm nhận được Celine quý trọng tôi cỡ nào.
“… Đối với em, anh Ian là quan trọng nhất đó.”
Celine càu nhàu và thú nhận điều đó. Má con bé hơi đỏ lên, như thể không thể kiềm chế được sự xấu hổ của mình.
Tim tôi lỡ nhịp và bắt đầu đập liên hồi. Tôi không biết tại sao hôm nay Celine lại trông xinh đẹp đến vậy. Đáng lẽ ra bình thường tôi không nên thấy vậy mới đúng.
Trong khi tôi vẫn đang rối bời với thứ suy nghĩ lệch lạc trong mình, Celine lại thận trọng nhìn vào mắt tôi. Đôi mắt em trong veo như đang đối diện với biển cả.
“Ngoài anh ra không còn ai quan trọng hơn. Từ khi em còn nhỏ đã là vậy rồi.”
Tay tôi vươn lên lau đi giọt nước mắt đang lăn dài, em nhìn tôi với ánh mắt chân thành, hai bàn tay em nắm lấy tay tôi. Giọng nói lại càng thêm đáng thương.
“Nên em mong anh Ian cũng sẽ biết tự trân trọng lấy bản thân.”
Trước giọng nói run rẩy với cảm xúc tuyệt vọng đó, tôi không thể nghĩ ra câu trả lời, đôi mắt tôi nhìn em chằm chằm.
Chỉ có hai chúng tôi trên giường bệnh. Phòng điều trị là nơi người ngoài bị hạn chế tự tiện ra vào. Nói cách khác, ngay bây giờ đây, trong căn phòng này, chỉ có mỗi Celine và tôi.
Hai người lớn, một nam một nữ, bị bỏ lại một mình trong một không gian kín. Còn đang là buổi đêm, thời điểm mà con người ta rời bỏ lý trí nhường chỗ cho cảm xúc thăng hoa.
Cảm giác như trái tim tôi sắp vỡ tung. Có lẽ Celine cũng cảm thấy như vậy, em gọi tôi với vẻ khêu gợi kỳ lạ.
“Anh Ian...”
Hơi thở thơm tho của em đang dần sấn lại gần. Chậm, chậm đến mức tôi thậm chí còn không nhận ra.
Không ổn rồi, tôi nghĩ, không biết chuyện quái quỷ gì sắp sửa xảy ra đây. Nhưng cơ thể tôi lại rất thành thật, không nhúc nhích.
Khoảnh khắc mà tôi và con bé trở nên gần gũi đến mức hơi thở của hai chúng tôi đều hoà quyện vào nhau.
"… Hai bây làm gì thế?"
"Hơ hở?!"
Giọng nói nam tính bất chợt vang lên như người kia vừa trông thấy một cảnh tượng vô lí đáo để, cả cơ thể Celine nhảy dựng lên vì sợ hãi. Con bé kêu lên một tiếng và thoát ra khỏi vòng tay tôi. Đôi mắt em vội vàng nhìn xung quanh.
Chủ nhân của giọng nói nghiêng người quanh lối vào phòng bệnh, nhìn thử xem Celine đang làm gì. Đôi mắt nó đặc biệt tối lại.
Leto Ainstern, giống như một người anh lớn của Celine và cũng là một trong những người bạn thân nhất của tôi.
“A- A- Anh làm gì ở đây vậy!”
"Tao làm gì á? Đứa em gái thân yêu và thằng bạn thân đáng mến của tao đang sắp ẵm nhau lên giường thành thân tới nơi. Nên tao chỉ nghĩ là mình nên báo cho hai tụi mày biết một tiếng, là tao đang quan sát đó.”
“K- Không phải...”
Leto liên tục chất vấn Celine khi vừa tìm ra được lý do chính đáng để trêu chọc con bé, đôi mắt Celine ánh lên lấp lánh. Hai tay em vùng vẫy trong không trung, cố nghĩ ra cách để bác bỏ những lời nói đó.
Mặt em sớm đã đỏ chót. Bị vô cớ rơi vào tình huống như vậy, nên tôi chỉ ho nhẹ một cái rồi tránh ánh mắt của họ.
Tôi chỉ bị cảm xúc cuốn đi trong giây lát mà thôi. Celine và tôi thậm chí còn không đến mức đó, và chúng tôi suýt nữa thì đã phạm sai lầm.
Leto hít một hơi thật sâu và dùng cuốn sách đang cầm trên tay vỗ vào đầu Celine.
“Úi!”
“Hãy thổ lộ cho đàng hoàng đi rồi muốn làm gì thì làm, rõ chưa? Tao đã nói với mày rồi, một mối quan hệ không tiến triển ổn định sẽ không kéo dài lâu đâu.”
“… Nh- Nhưng.”
Celine ngập ngừng trước lời nhận xét của Leto và cúi đầu. Con bé dường như cảm thấy như chính mình bị ngược đãi, nhưng nhìn thấy ánh mắt dò xét của Leto, con bé chỉ biết ngậm miệng lại.
Sau Celine, là tôi. Leto tặc lưỡi nói.
“Mày cũng vậy đó, thằng này… Mẹ mày có nhận thức được là bầu không khí trong này giờ nóng bỏng cháy da cháy thịt luôn rồi không? Mày có chắc là chịu được trách nhiệm với Celine không? Hay bây giờ Celine chỉ là tình một đêm với mày thôi?”
"Không có. Cả Celine và tao đều không có ý định làm chuyện đó. Lâu rồi hai đứa mới gặp lại nhau nên mới...”
Nói được vài câu bào chữa, cuối cùng tôi vẫn khẽ hạ mắt xuống.
Leto là anh của Celine. Nói cách khác, nếu tôi làm ra chuyện gì đó với Celine, nó là người tôi nên nể sợ nhất. Tôi không còn gì để nói nữa cả.
Nhưng tôi thấy đầu mình đang trở nên rối tung lên.
Chậc, trước đây tôi cũng đã ở một mình với Celine nhiều lần rồi, nhưng đây là lần đầu tiên chúng tôi lại có loại bầu không khí kỳ lạ như vậy.
Bởi ngay từ đầu, tôi đã cố tình tránh né tình huống này. Nhưng gần đây tôi lại thấy những chuyện như này rất bình thường.
Kể từ sau lần bị mất trí nhớ, cuộc sống của tôi đầy rẫy những chuyện bí ẩn. Tôi thậm chí còn không thể hiểu tại sao tôi lại thay đổi như thế này.
Nhưng trong tương lai, tôi quyết định sẽ lưu tâm hơn một chút.
Celine là một người phụ nữ có thể kết hôn vào một gia đình quý tộc danh giá chỉ cần nhờ ngoại hình của mình. Với tư cách là bạn thời thơ ấu của con bé, tôi không thể cản chân con đường hôn nhân của bạn mình được.
Rồi Leto cũng nghĩ rằng đã đến lúc ngừng mắng mỏ tôi.
“Này, Ian. Sau khi hồi phục rồi, nhớ đãi tao một chầu đấy.
"… Tại sao?"
“Cái con quái vật mà mày chém chết, được thưởng tới 70 vàng tiền thưởng đấy.”
Nghe vậy, mắt tôi liền mở to.
70 vàng, số tiền mà một gia đình bốn người ở tầng lớp dân thường có thể sống trong hơn năm năm. Rõ ràng là một khoản tiền khổng lồ. Vậy hẳn cũng có nghĩa là con ma thú mà tôi đánh bại có giá trị cao tương đương.
Nhưng trước khi tôi kịp vỡ òa trong kinh ngạc, một người đã chen vào giữa Leto và tôi. Không cần phải nói, đó là Celine.
“Bả- Bảy mươi đồng vàng?!”
Đôi mắt em lấp lánh. Mặc dù con bé cũng là một quý tộc nhưng giống với tất cả những quý tộc nông thôn khác, cuộc sống của con bé cũng chẳng giàu có mấy. Sau khi trả xong số học phí đắt đỏ cho học viện, số tiền còn lại con bé có thể chi trả là chi phí để duy trì “sắc đẹp” của mình.
Mặc dù mức sống trung bình của chúng tôi cao hơn so với những người bình thường. Nhưng đối với tôi, Leto và Celine, rõ ràng 70 vàng là một số tiền lớn kì khôi.
Như thể đã quên mất tai nạn vừa mới xảy ra, Celine đã rất phấn khích và bắt đầu giơ ngón trỏ lên kế hoạch.
“Tụi mình cùng đến quán ăn ma thú ở khu nhà hàng trung tâm thành phố đi! Em nghe nói thịt Drake ở đó ngon lắm á...”
“Con nhỏ này, chọn chỗ gì ít ngon quá… Không, cả đám sẽ đến quán bar. Ngài Van mới mở thêm chi nhánh mới đó, nghe nói hương vị rượu đã phải biết.”
“Không, tại sao! Thịt thú ngon hơn!”
Thực ra tôi cũng không suy nghĩ nhiều lắm, nhưng Leto và Celine đã tranh luận xem nên đi đâu với 70 đồng tiền vàng đó của tôi rồi. Quả là một cảnh tượng mới mẻ.
Tôi vui vẻ nói.
“Đó là số tiền thằng này đánh đổi bằng cả mạng sống mới lấy được đó. Hai người đi bàn luận cái gì?"
“Nói cho chính xác là tiền kiếm được bằng cách cố gắng “vứt bỏ” mạng sống của mày mới phải.”
Leto tặc lưỡi đáp, tôi lại muốn khóc trong lòng nhiều chút.
Vứt bỏ cuộc sống của mình sao? Chẳng nhẽ lại đi bôi nhọ trận chiến khó quên ngày hôm đó như thế?
Tôi chửi ầm lên cũng như mọi khi ba chúng tôi gặp nhau.
“Này, là do mày không biết tình hình lúc đó như thế nào… được chưa? Bộ mày nghĩ tao cứ thế mà bỏ qua à? Khi đó con chó kia đang ngậm trong mồm nó một mảnh vải bị xé toạc rồi nhổ nó ra kia. Mảnh vải đó là một phần quần áo của Emma đó. Trong tình huống như vậy thì làm sao mà tao bình tĩnh cho được?”
“Ừ, rồi sao?”
“Phải mà, lẽ ra anh nên bình tĩnh lại chứ~”
Nhưng câu trả lời mà tôi nhận được sau bài phát biểu hăng hái của mình lại rất thẳng thừng.
Lũ khốn vô ơn này, dù nghĩ vậy, tôi vẫn cười mà chẳng hề hay biết.
Đó là thói quen hàng ngày của chúng tôi. Cho đến khi những lời của Leto tiếp tục.
“Nhưng nó là con lớn nhất, cũng may cho mày là nó chưa lớn hơn nữa đó. Nếu để lâu thêm chút nữa nó có thể sẽ lên hạng được đặt tên rồi, hử… Đáng lẽ ra mày nên giết nó ở Lễ hội săn bắn mới chuẩn! Nếu vậy có khi mày lại nhận được giải thưởng chiến thắng rồi.”
“Không chịu đâu, dù sao thì giờ cũng chẳng còn con nào to cỡ đó ở trong rừng nữa rồi… Em vẫn muốn anh Ian được anh toàn hơn.”
Tôi cười cay đắng, nhưng những bánh răng đang xoay trong đầu tôi chợt dừng lại trong giây lát khi nghe đến những lời của Celine.
Phải, đáng lẽ sẽ không có thêm bất kỳ con ma thú nào thuộc cấp độ đó xuất hiện trong rừng nữa.
Khoảng cách giữa mỗi Lễ hội Săn bắn chỉ khoảng một năm. Vậy thì không đời nào một con ma thú mạnh hơn thế lại có thể xuất hiện được. Nếu không, nhiều học viên sẽ bị giết hoặc bị thương trong lễ hội săn bắn năm nay mất.
Nếu nó là một con quái vật mạnh hơn thế nữa, thì phải nói rằng nó xứng đáng được xếp vào hạng có tên.
Những ma thú được gọi là “được đặt tên”, thậm chí còn vượt trội hơn hẳn về cả mặt sức mạnh lẫn trí thông minh nếu đem so với những con ma thú bình thường. Những ma thú này mới thực sự là “Kẻ thù của nhân loại”.
Đương nhiên, số lượng những con thú như vậy rất ít. Vì chúng rất hiếm khi xuất hiện, nên giả định rằng một con được sinh ra trong rừng chỉ trong vòng một năm rất vô lý.
Nhưng một trong những dòng chữ từ bức thư chợt lướt qua đầu tôi.
“Kể cả bây giờ đây, em vẫn có rất nhiều ngờ vực. Làm sao mà anh biết được điểm yếu của con ma thú là ở cặp sừng vậy anh?”
Nụ cười trên môi tôi dần tắt.
“… Sừng.”
Tôi lẩm bẩm trong vô thức, ánh mắt tò mò của Leto và Celine hướng về tôi.
“Sừng? Có mảnh sừng nào rơi ra từ xác con sói không?”
“Mày đang nói cái thứ vớ vẩn gì vậy? Giờ mày còn không nhớ ra con quái mày đã giết à? Ngay từ đầu tới sừng nó còn chưa có chứ đừng nói đến là mảnh sừng… Này, mày có sao không đấy? Sao trông mày nhợt nhạt vậy?”
Leto và Celine lo lắng hỏi han. Nhưng vào lúc này, tôi cảm thấy rất kì lạ, như thể cả người tôi đang lơ lửng trên không.
Chỉ nhờ may mắn nên tôi mới có thể khiến nó bị thương. Tôi nhớ lại trận chiến cam go đó trong tâm trí mình. Nó là một đối thủ rất mạnh. Nhưng một con ma thú còn mạnh hơn thế lại đang ẩn nấp trong rừng sao?
Mắt tôi nhìn ra ngoài tường đền. Hướng về phía nam của học viện, nơi khu rừng đang say ngủ.
Ngay đó, là nơi thứ sinh vật kia vẫn đang ẩn nấp.
Lễ hội hằng năm, khi những bông hoa đỏ thắm nhất nở rộ.
Tôi vẫn còn rất nhiều việc phải làm.
****
Và ngày hôm sau, Seria đến thăm tôi.