Khi tôi thức dậy, khung cảnh ngôi đền hiện ra ngay trước mắt.
Sau khi chào giáo sư Derek, tôi đã chẳng còn nhớ chuyện gì xảy ra sau đó nữa. Có vẻ như tôi đã ngất đi.
Lúc đó tôi đang ở trong tình trạng mà việc tôi có bất tỉnh cũng không lấy gì làm lạ. Thực ra tôi đã bất tỉnh một lần trước khi Giáo sư Derek đến, và gần như không thể mở được mắt.
Tôi không chảy nhiều máu lắm, nhưng toàn thân đau nhức. Không một bộ phận nào trên cơ thể tôi là không đau đớn cả. Vết thương của tôi rất nặng, và sẽ rất nguy hiểm nếu tôi không mạnh mẽ giữ lấy ý thức đang mờ dần của mình.
Nên tôi đã loạng choạng đứng dậy và nằm xuống xác con sói mà tôi vừa giết. Bộ lông của nó rất dày và mềm. Một cái chăn đủ ấm để tôi chìm vào giấc ngủ.
Đúng lúc đó Giáo sư Derek, người mà tôi chờ đợi, cùng với nhiều học viên khác cũng đã đến.
Cuối cùng tôi cũng có thể thoải mái, và rồi bất tỉnh.
Mở mắt ra, tôi cảm thấy cả đầu mình ong lên. Trong suốt quãng thời gian theo học tại học viện, tôi chưa bao giờ được chăm sóc đặc biệt trong phòng chăm sóc đặc biệt của đền, nhưng gần đây tôi lại đến đây thường xuyên hơn. Đây đã là lần thứ hai rồi.
Tôi nhìn lên trần nhà trắng xoá và đọc thuộc lòng những câu thoại mà tôi luôn muốn thử vào một ngày nào đó.
“… Cái trần nhà này trông lạ quá.”
“Lạ cái cục cứt. Mày tới đây mấy lần rồi.”
Tôi cau mày và hướng mắt về phía giọng nói mới chửi rủa tôi. Có lẽ do mắt tôi chưa thích nghi hoàn toàn với ánh sáng nên dáng người kia có vẻ bị mờ đi.
Nhưng tôi biết đó là ai vì chúng tôi đã biết nhau quá lâu.
“Leto, xin lỗi, nhưng tao đang bị thương… Mày có thể ngừng làm phiền tao có được không?”
Và rồi tôi bật ra một tiếng rên rỉ mà tôi đã cố tình kìm lại. Leto ngồi đọc sách trên chiếc ghế cạnh giường, nó tặc lưỡi và đóng cuốn sách lại.
Đôi mắt xanh lục nó hướng về phía tôi. Một ánh mắt chứa đầy sự thương hại.
“Hừ, cái thằng đi liều mạng để tỏ ra ngầu lòi trước mặt phụ nữ như mày đương nhiên phải tự gánh chịu lấy hậu quả mà mày xứng đáng phải chịu… Tao chẳng biết ngoài cơ thể ra mày có bị thương ở đầu không nữa.”
“Rồi sao? Muốn tao chết lắm à?”
Tôi ấn mạnh vào thái dương để làm dịu cơn đau đầu vẫn chưa biến mất. Rồi quay sang phản bác lời nó. Rốt cuộc quyết định của tôi vẫn là đúng đắn mà, không phải sao?
Lúc đó Seria đã mất đi khả năng di chuyển. Con bé bị thương ở mắt cá chân nên tôi không chắc lắm, nhưng có thể nói như vậy là đã mất đi một nửa năng lực chiến đấu của con bé rồi. Mặc dù sau này tôi mới phát hiện ra, đối phương là loại ma thú bốn chân với khả năng cơ động đặc biệt cao.
Tôi ở lại vẫn tốt hơn. Nếu không, Seria sẽ không thể kéo dài thời gian đến tận một tiếng. Dù con bé có là học viên năm hai thiên tài đến mức nào vẫn có một số thứ con bé có thể làm và không thể làm được.
Nhưng bất chấp sự phản đối của tôi, Leto chỉ tặc lưỡi. Vẻ thương hại cho sự bốc đồng của tôi hằn sâu trong mắt nó.
"Mày có bị ngu không? Lúc đó mày vẫn có lọ thuốc của Emma trong tay. Đáng lẽ ra mày nên cho Seria uống, đặt cô ta lên một cái cây gần đó, rồi chạy đi có phải hơn không.”
"À nhỉ."
Tôi lẩm bẩm, như thể cuối cùng cũng nhận ra ý tưởng của Leto.
Lựa chọn đó cũng được. Thuốc xóa bỏ sự hiện diện có tác dụng với tất cả mọi người, ngay cả khi đó không phải là tôi. Nếu lúc đó tôi đưa lọ thuốc cho Seria thì sao?
Miễn là tôi tiếp tục chạy, thế là đủ. Seria sẽ bị khuất tầm nhìn, nên đương nhiên tôi cũng sẽ đóng vai mồi nhử.
Không cần phải mạo hiểm mạng sống của tôi, và đó là lựa chọn có xác suất thành công cao hơn.
Tại sao tôi lại không nghĩ ra chuyện đó nhỉ? Tôi nhìn Leto với sự ngưỡng mộ. Nó chống tay vào mặt lắc đầu và nói với giọng đau khổ.
“Đúng là không nên tin tưởng mấy tên từ Ban Hiệp sĩ mà, rặt một đám não cơ bắp… Hử? Sau này mày với Celine mà định làm gì thì nhớ chạy đi hỏi tao đấy.”
“… Không, do lúc đó tình huống bất ngờ quá nên tao mới làm vậy.”
“Thế mày nghĩ vậy là ổn thoả à? Vì mày mà hôm qua Celine khóc nhiều lắm đấy, con bé khóc nhiều tới mức kiệt sức rồi trở về phòng ký túc xá cơ.”
Trước giọng điệu mỉa mai của Leto, tôi không còn gì để nói nên chỉ đành ngậm miệng lại.
Thành thật mà nói, tôi chỉ vừa mới tỉnh dậy trong khi bị thương nặng thôi. Và mặc dù nghĩ là Leto chỉ đang chuyện bé xe ra to, nhưng những lời của nó luôn có vài câu là thật.
Tôi không thể chọn ra phương án tốt nhất vì lúc đó tôi đang rất hoảng. Tôi còn sống đến bây giờ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, nếu không, vì tôi mà gia đình và bạn bè của tôi đã phải trải qua một sự kiện khủng khiếp rồi.
Chưa kể, Seria hẳn đã phải chịu mặc cảm trong một thời gian dài. Thành thật mà nói thì đúng là tính đến giờ tôi cũng gây ra không ít rắc rối.
Leto giờ đang theo dõi tôi. Nhưng cả ngày hôm qua, Celine đã ở bên cạnh tôi nên tôi cũng không có quyền bắt bẻ.
Tôi khoanh tay rên rỉ, rồi giơ cả hai tay lên vì tôi không thể làm gì được. Điều đó thật vô nghĩa, nên tôi đã chọn đầu hàng.
“Phải, là lỗi của tao… Tao không ngờ được là mình chỉ là một thằng ngu suốt ngày chỉ biết cầm kiếm, được chưa?”
Leto nói, “Ừ” và cười hớn hở, như thể nó đã thắng. Tôi muốn đấm một cái vào khuôn mặt đó của nó.
Nhưng bây giờ không được, vì cơ bắp của tôi đang kêu gào đau khổ, tiếc thật đấy.
“Tao mừng là mày hiểu được… Và tiếp theo. Tao cũng phải khen ngợi mày.”
“… Khen gì?"
Leto nói ra câu này rất đột ngột trong khi nãy giờ nó là người liên tục cằn nhằn tôi kể từ khi tôi mới thức dậy. Khen. Hôm nay nó đã khen tôi được câu nào đâu?
Ánh mắt tôi dò hỏi hướng về phía nó, Leto khúc khích và phá lên cười. Đó là biểu cảm mà mỗi khi nó thấy chuyện gì đó thú vị.
“Cái cô “Con hoang nhà Yurdina.” đó. Cô ta có thực sự là một người cô độc không vậy?”
“Ý mày là sao… À, phải rồi, Seria vẫn ổn chứ?”
Tôi đang cố gắng tìm hiểu lý do cho phát ngôn vô căn cứ của Leto, thì lại chợt nhớ ra Seria và hỏi về sức khỏe của con bé.
Con bé không có ai bên cạnh ngoài tài năng kiếm thuật của mình.
Dường như con bé rất tự ti so với người chị kế, kẻ thù của cô trong gia tộc Yurdina nên cô càng sợ phải nhận thất bại vì chuyện đó.
Tôi lo lắng rằng sự cố ngày hôm đó, khi con bé phải chạy trốn khỏi tôi, có thể sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của con bé. Đó chỉ là một sai lầm vô tình.
Nhưng thay vì trả lời câu hỏi của tôi ngay lập tức, Leto chỉ cười khẩy.
“Tao nên nói là cô nàng đang rất tốt hay không tốt đây nữa...”
"Vào vấn đề đi."
Nghe thấy giọng điệu hơi cáu kỉnh của tôi, Leto nhún vai như thể không thể kìm được.
“Cô ta cứ lượn vòng quanh ngôi đền với vẻ mặt buồn bã. Cả hôm qua lẫn hôm nay tao đều bắt gặp cô ta… Tao nghe nói là mỗi ngày cô ta lại ra đây 12 lần đấy.”
Nghe vậy, tôi đặt tay lên trán. Đầu tôi trở nên đau nhức. Có vẻ như vì kỹ năng xã hội yếu kém nên cô nàng đã do dự khi đến bệnh viện.
Mình có nên vào thăm anh ấy không? kiểu vậy. Đã là bạn bè rồi mà còn giữ cái suy nghĩ đó thì cũng lạ thật đấy.
Tôi hơi giận dỗi nhìn Leto. Nếu nó đã nhìn thấy con bé thì chỉ cần bảo con bé vào là được rồi mà.
“Khoan đã, bộ mày không nhắc con bé đi vào đây được à?”
“Vậy là mày chưa hiểu cảm xúc của phụ nữ rồi.”
Nhưng Leto đã bác bỏ những phàn nàn của tôi như thế. Thậm chí nó tặc lưỡi lần nữa rõ to kêu “Chậc, chậc.”.
“Tao không ngờ “Con hoang nhà Yurdina” lại còn có đôi mắt buồn như vậy cơ đấy? Cô ta chắc phải chết mòn trong lòng, ngay cả cái người lạnh lùng như tảng băng kia đến cuối cùng vẫn là phụ nữ thôi. Một tiền bối bị thương nặng và gục xuống khi cố gắng tự bảo vệ mình… và cũng là người đã hy sinh toàn bộ cơ thể của mình để đánh bại lũ ma thú...”
“… Mày không phóng đại quá đấy chứ?”
“Ngay từ đầu, phụ nữ đã có xu hướng phóng đại những điều nhỏ nhặt rồi. Đặc biệt là với một thằng điển trai như mày.”
Tôi không nghĩ vậy. Ánh mắt nghi ngờ của tôi chuyển sang Leto, nhưng nó vẫn tiếp tục nói như không có chuyện gì xảy ra. Cứ như thể nó là một nhà tiên tri đang trang trọng chia sẻ về một điều mặc khải vậy.
“Dù sao thì thứ quan trọng cần ghi nhớ là cuộc chiến giằng co đầy cảm xúc này rất quan trọng trong việc thiết lập thế chủ động của mày kể từ bây giờ. Khi cô gái đó mệt mỏi, mày chỉ cần nhẹ nhàng xoa dịu nỗi lo lắng của cô ta thôi, và mỗi khi cô ta sắp quên đi chuyện đó, mày lại nhắc nhở cho người ta nhớ… hiểu không?”
Leto nói, như thể đang tiết lộ một thứ bí mật to lớn nào đó, nhưng phản ứng của tôi không còn nữa. Nói đúng hơn là tôi lắc đầu từ chối.
Tôi nhìn Leto với ánh mắt thất vọng. Tôi thở dài, nói.
“Như vậy khốn nạn lắm.”
“Mẹ thằng chó này, chính mày là đứa đi hỏi tao cách để quyến rũ phụ nữ đó…!”
Leto trông như mới bị tạt một gáo nước lạnh, nhưng như thể đã bỏ cuộc, nó nhanh chóng thả lỏng người và dựa lưng vào ghế. Nó nhìn tôi với ánh mắt “Thì ra là thế”.
Rồi nó từ từ hướng ánh mắt ra xa. Có vẻ như nó đang do dự một chút. Đôi mắt dò hỏi của tôi hướng về nó.
Leto nuốt nước bọt suy ngẫm, rồi nói với giọng nghiêm túc, như thể cuối cùng nó cũng đã đưa ra quyết định.
“… Ian.”
"Bây giờ lại là cái gì nữa? Sao mày cứ nghiêm trọng hoá mấy chuyện...”
Phản ứng của tôi hoàn toàn bối rối trước sự thay đổi đột ngột của bầu không khí này. Tôi nhìn chằm chằm vào Leto với đôi mắt đang bị lóa một lúc lâu, Leto thở dài.
Cái nhìn của nó trở nên hơi nghiêm trọng và nói với tôi.
“Ý tao là, dạo này mày với Celine có chuyện gì không?”
Một câu hỏi ngẫu nhiên. Tôi nghĩ đó chỉ là một vấn đề nhỏ nên tôi cứ mỉm cười.
Hai người này cứ hành động như chó với mèo. Hai đứa lớn lên như anh em ruột, vậy nên đây cũng chỉ là chuyện bình thường. Nhưng để nó nhắc đến Celine trước trong một cuộc trò chuyện.
Rất hiếm. Tôi trả lời không chút do dự.
"Có gì đâu? Cũng vẫn như mọi khi thôi.”
“Nếu mày chịu chăm sóc con bé cho kĩ càng thì sẽ tốt hơn.”
Nhưng trái với phản ứng nhạt nhẽo của tôi, Leto cho tôi lời khuyên với giọng điệu nghiêm túc hơn.
“Thế giới của phụ nữ đen tối hơn so với mày nghĩ nhiều. Nếu sau này mày muốn làm bạn với nhỏ “Con hoang nhà Yurdina”, tốt hơn hết là mày nên chăm lo cho Celine đi.”
“……?”
Leto thường nói mọi thứ theo cách rất phức tạp, nhưng lần này tôi hoàn toàn không hiểu một chút gì cả.
Ý nó là sao? Mối quan hệ giữa Celine với Seria là sao nữa?
Nhưng nhìn vào vẻ mặt của Leto, có vẻ như dù có hỏi lại thì nó cũng sẽ không kể chi tiết cho tôi nghe, và vì giọng điệu của nó quá nghiêm túc nên bên ngoài tôi chỉ giả vờ như đã hiểu được ý nghĩa của nó.
“À, ừ… Được.”
Tôi chỉ còn biết trả lời như vậy thôi. Ít ra, Leto không phải là loại người sẽ hãm hại tôi.
Nghĩ lại, đáng lẽ ra lúc đó tôi nên suy ngẫm nhiều hơn về ý nghĩa của những câu từ đó mới phải.