Khu rừng chìm trong im lặng. Con đường tối tăm phủ đầy lá, hoa, cây bụi và nấm, mọc dày đặc khắp nơi.
Gần tới “Lễ hội săn bắn”, ma thú thường có xu hướng ẩn nấp trong những hốc tối của khu rừng. Nghe nói các học viên từ Ban Giả kim thường sẽ lập thành nhóm để đến đó. Vì đây là nơi ma thú sinh ra bởi mật độ mana cao. Đó là lý do tại sao rất nhiều vật liệu chất lượng cao cũng đồng thời phát triển ở đó.
Một nơi không bị vấy bẩn và không bị có ô nhiễm, khu rừng cũng thường không hay có người lui tới, nhưng nó vẫn mang lại một cảm giác rất thiên nhiên. Cũng đồng nghĩa với việc nơi đây hoàn toàn không có lối đi sẵn để men theo.
Không chỉ động vật, mà cả những nơi được con người thuần hoá và ở bên càng lâu qua thời gian. Một nơi càng có nhiều người lui tới thì càng có nhiều lối đi xuất hiện và sinh vật ở đó cũng sẽ càng trở nên thân thiện với con người hơn.
Dù có xa xôi đến đâu, miễn là có một ngôi làng gần đó thì sẽ luôn có ít nhất một con đường. Rừng là kho tàng tài nguyên. Không có chuyện không có ai trong làng ra vào đó cả.
Tuy nhiên, khu rừng nằm ở phía nam Học viện này lại là một ngoại lệ. Mặc dù bản thân Học viện không kiểm soát rõ ràng việc ra vào, nhưng không có lý do gì để một học viên tự tiện muốn vào thì vào muốn ra thì ra.
Trước hết, không chỉ có một khu rừng trong khuôn viên học viện. Nằm xung quanh ký túc xá còn có một khu rừng khác. Nơi đó không có dã thú và cũng không có nhiều người lui tới nên rất thích hợp để đi dạo hoặc cắm trại.
Nếu như muốn vào rừng cho nhanh gọn thì không cần phải đi bộ một quãng đường dài về phía nam.
Và ngay cả khi học viên muốn thu thập tài liệu, thì đây là Học viện. Một nơi tập trung rất nhiều quý tộc, và mặc dù số lượng thường dân không ít, nhưng hầu hết họ vẫn là con của các thương nhân giàu có.
Điều đó có nghĩa là, đối với nhiều học viên, trò chơi đơn giản là không đáng giá. Thỉnh thoảng, những thường dân xuất thân từ những gia đình nghèo khó như Emma thường một mình ra vào vùng ngoại ô của khu rừng, nhưng không có học viên nào lại đi vào sâu trong rừng mà không có người hộ tống cả.
Nói cách khác, không có nhiều cách đi lại trong khu rừng này nên tất nhiên sẽ không có đường. Vậy thì chúng tôi chỉ có một kết cục.
Đủ loại hạt giống phủ đầy đồng phục của tôi và Seria. Từ những hạt trông có vẻ mềm mại, đến những hạt có gai nhọn nếu bị đâm phải có thể gây xước xát.
Một số người có thể gọi đây là “Vẻ đẹp của Tự nhiên”, nhưng với tư cách là một người đang trải qua chuyện này, tôi xin được nêu cảm nhận là: đáng sợ. Nếu không may, tôi có thể bị vướng vào một cành cây sắc nhọn và làm rách bộ đồng phục của mình bất cứ lúc nào.
Tôi bước đi với khuôn mặt ủ rũ, nhớ lại một điều mà Emma đã từng nói với tôi lúc trước.
– Mặc dù trông không giống lắm, nhưng cậu vẫn là một quý tộc đấy.
Ừ, tôi đoán là cô ấy đã đúng. Nhìn thấy những hạt giống bám đầy lấy đồng phục mình và rêu ẩm làm bẩn quần tôi quả thật rất khó chịu. Emma, một cựu nhà thảo dược học, có thể sẽ phá lên cười nếu cô ấy nhìn thấy cảnh tượng thảm hại này của tôi.
Một người đàn ông trưởng thành như tôi lại có thứ suy nghĩ yếu đuối như vậy. Thành ra tôi lại càng không thể cho Seria biết mà đành ngậm ngùi im lặng chịu đựng.
Seria tản bộ mà không thốt ra bất kỳ lời phàn nàn nào. Cái này lại càng phải nhắc lại, Seria vốn đã là một kiếm sĩ với tiền sử đã nhiều lần tham gia vào việc tiêu diệt ma thú từ khi còn nhỏ. Có lẽ con bé đã sớm quen với những thứ như thế này.
Nhưng với tư cách là một đàn anh, tôi không thể thể hiện khía cạnh đáng xấu hổ của mình với con bé được. Tôi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra và gọi con bé.
“Seria.”
“Vâng, Tiền bối… Ian.”
Seria hơi lo lắng và suýt thì cắn phải lưỡi một lần nữa, nhưng con bé đã vượt qua được cơn khủng hoảng. Xấu hổ vì lỡ lời, mặt em hơi đỏ lên.
Đối với một cô gái thường chỉ có một biểu cảm lạnh lùng trên khuôn mặt như con bé, đây là một sự thay đổi rất khó tin. Thực ra thì bây giờ tôi cũng đã biết lý do tại sao con bé lại như vậy.
Lý do con bé trông có vẻ mặt lạnh lùng là vì con bé thật sự không biết mình nên trưng ra thứ biểu cảm gì.
Con bé đáng ra không cần phải lo lắng như vậy, nhưng hiện tại, có vẻ như tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài hy vọng rằng chúng tôi sẽ hiểu nhau hơn một chút.
“Em có nhận thấy dấu hiệu của sự sống nào xung quanh đây không?”
“……? Không, giờ em vẫn chưa cảm nhận thấy gì hết.”
Hừmmm, tôi suy nghĩ một lúc trong khi phát ra âm thanh đó.
Chúng tôi đã di chuyển khá nhiều vào sâu trong rừng. Nếu ma thú tấn công học viên, ít nhất chúng phải ở quanh khu vực này.
Tất nhiên, khu rừng rất lớn. Cho dù các giác quan của Seria có nhạy bén đến đâu, thì vẫn có khả năng những con quái vật sẽ đi qua điểm mù đó và tấn công các học viên khác.
Nhưng có thật sự là những con ma thú sẽ làm chuyện đó chăng?
Ở cự ly gần, có hai con mồi hoàn toàn đơn độc. Nếu chúng muốn tấn công học viên ngay từ đầu, thì Seria và tôi sẽ là mục tiêu đầu tiên.
Ma thú không được thông minh cho lắm, ngoại trừ một số con nhận được danh hiệu “Được đặt tên”. Chúng thường sẽ không cố tình chọn đường vòng để săn mồi ngon.
Tất nhiên, mặc dù tôi biết hết đấy, nhưng tôi vẫn nghiêm túc nhắc nhở Seria.
“Anh xin lỗi, nhưng xin em nhớ hãy cảnh giác, giờ thì chúng ta cứ nghỉ ngơi ở đây đi.”
“Vâng, tuy cũng chẳng có gì khó, nhưng…”
Seria buột miệng nói như thể con bé không thể hiểu tại sao mình phải cảnh giác, và tại sao chúng tôi lại phải mạo hiểm vào sâu trong rừng chỉ để nghỉ ngơi ở đây.
Nhưng con bé đã sớm trung thành đi theo tôi. Con bé do dự và trông như định hỏi gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
Có vẻ như đó là một sự lựa chọn bắt nguồn từ việc con bé thường vấp phải lời nói của chính mình trong những cuộc trò chuyện của chúng tôi gần đây. Con bé luôn bị vượt qua mức ranh giới giữa thẳng thắn và thô lỗ.
Rốt cuộc thì con bé vẫn là một người phụ nữ đáng sợ. Tôi ngồi phịch xuống trên một tảng đá nằm gần đó. Tuy chỉ mở chai nước ra để uống thôi mà mặt và cổ tôi đã bị lá cây cào xước hết.
Một trải nghiệm khá khó chịu đối với tôi, người đã quen sống trong một thế giới văn minh. Nhưng tôi đã phải làm quen với chuyện này.
Ngay từ lúc cầm thanh kiếm, tôi đã phải chuẩn bị sẵn sàng để lấy đi mạng sống của không chỉ những con ma thú mà còn là của những người khác. Dù sao khởi nguồn để tạo ra thanh kiếm là để làm hại ai đó mà.
Đó là thứ suy nghĩ mà giáo viên của tôi đã cố nhồi nhét vào não tôi trong quãng thời gian trải qua quá trình huấn luyện nghiêm ngặt khi còn nhỏ của mình. Sẽ thật buồn cười nếu một người đàn ông sắp sống một cuộc đời đổ máu lại bị khó chịu bởi một khu rừng.
Seria im lặng suốt từ nãy giờ đột nhiên phát ra tiếng động. Đôi mắt tôi tự nhiên chuyển sang Seria.
“Ơ, tiền bối?”
"Ừ, sao vậy?"
Cơ thể của Seria vô tình run lên trước câu trả lời thô lỗ của tôi. Một phản ứng nhỏ chỉ có thể nắm bắt được bằng các giác quan nhạy bén của tôi. Và điều này cũng có nghĩa là Seria đã bắt đầu chú ý đến tôi một cách nghiêm túc.
Gần đây, có vẻ như con bé đang dần xây dựng được ý thức chung của mình về các mối quan hệ giữa con người với nhau thông qua tôi. Rốt cuộc thì ngoài tôi ra con bé cũng chẳng có ai có thể gọi là bạn, nên đó là một hệ quả tự nhiên.
Vì vậy, những ngày này con bé đã rất chú ý đến tôi. Thành thật mà nó thì tôi cảm thấy có hơi khó chịu một chút.
Hình như con bé có hơi đánh giá tôi quá cao so với một con người tuyệt vời và vĩ đại thì phải? Nhưng tình trạng hiện tại của Seria giống như một đứa trẻ vừa mới đến thế giới này vậy.
Một cô gái ngây thơ đầy tò mò và dễ dụ. Ít nhất là khi nói đến các mối quan hệ giữa con người với nhau, những ngày này chắc hẳn đầy rẫy những sự kiện mà con bé được lần đầu tiên trải nghiệm qua trong đời.
Vậy nên con bé đang cố gắng hành động thận trọng. Thực lòng mà nói thì con bé không cần phải cẩn thận như vậy.
Điều duy nhất tôi có thể làm với tư cách là một tiền bối là kiên nhẫn và chờ đợi.
Sau một lúc, Seria cẩn thận hỏi tôi.
“Ờm, em có thể hỏi anh một chuyện không?”
“Tất nhiên là được rồi. Chuyện hậu bối đi hỏi tiền bối vài câu hỏi cần được giải đáp là bình thường ấy mà.”
Đấy thậm chí còn không phải là thứ gì đó quá đặc biệt để con bé phải xin phép trước, tôi nói thêm, và quay lại uống một ngụm nước để làm ẩm cổ họng khô khốc của mình.
Tôi không nên uống quá nhiều. Vì tôi phải chuẩn bị cho trường hợp khẩn cấp. Sau đó tôi từ bỏ ý định uống tiếp.
Sau khi kiếm được một số tiền, tôi sẽ phải thay chiếc túi này bằng một chiếc túi được yểm ma thuật bẻ cong không gian mới được. Nhưng vì bất cứ thứ gì có khắc ma thuật bán vĩnh viễn đều rất đắt đỏ, nên ngày đó dường như còn rất xa đối với tôi.
Nhìn tôi uống nước từ chai mà không nói lời nào, Seria dường như đã quyết định rằng đã đến lúc con bé phải đặt câu hỏi. Đôi môi quyến rũ của em lại cẩn thận hé mở.
"Tại sao anh lại bắt cặp với em?"
Một câu hỏi trực tiếp và thẳng thắn. Tôi đóng nắp chai và từ từ hướng ánh mắt về phía Seria.
Đôi mắt của Seria dường như đã ổn định trở lại, nhưng lại có chút hơi run rẩy. Sự run rẩy tinh tế đó là cách duy nhất để tôi đọc được cảm xúc của Seria.
Sau khi mất đi ký ức, ngay cả giác quan của tôi cũng đã trở nên nhạy bén hơn và có thể nhanh chóng nhận ra thói quen của con bé chỉ sau vài ngày ở cạnh.
Những kẻ không đọc được dấu hiệu đó lại đi đặt biệt danh cho con bé là“Kẻ cô độc của nhà Yurdina”.
Giờ nghĩ lại tôi lại thấy chuyện đó thật tầm phào. Dù tôi thậm chí còn không biết liệu con bé có lo lắng về chuyện đó hay không.
Vì một số lý do, tôi không thể để con bé một mình được. Lúc đầu, tôi nghĩ đó chỉ đơn giản là lòng trắc ẩn rẻ tiền của một đàn anh dành cho hậu bối của mình mà thôi, nhưng đến một lúc nào đó, tôi không thể đối xử với con bé như một người xa lạ được nữa.
Nhưng tôi không thể bắt loa lên hét ra những suy nghĩ của mình. Một chuyện xấu hổ và không cần thiết.
“Thích thì anh làm thôi.”
Chỉ nhiêu đó lời là đủ, và một cái nhìn xấu hổ lướt qua khuôn mặt của Seria, người đang chờ đợi câu trả lời của tôi với vẻ mặt hơi lo lắng.
“Ừmm, nhưng không phải anh với bạn của anh đã lên kế hoạch bắt cặp với nhau từ trước rồi ạ?”
Lúc đầu thì đúng là như vậy.
Đôi mắt của Seria trở nên bối rối hơn trước câu trả lời mâu thuẫn của tôi. Em hỏi lại.
"Nhưng tại sao…"
"Anh đã nói rồi, thích thì anh làm thôi."
Vừa nói, tôi vừa mỉm cười và nhìn thẳng vào mắt Seria. Cơ thể của Seria run lên.
“Celine là bạn của anh, và em cũng là bạn của anh. Bắt cặp với bạn của mình thì còn cần tới lí do nữa sao?”
Thành thật mà nói, lý do chính tôi làm vậy là vì đôi mắt cô đơn tột độ của Seria lúc đó, nhưng tôi không cố ý nói ra điều đó vì không muốn làm tổn thương lòng kiêu hãnh của con bé.
Seria dường như còn bối rối hơn trước lời giải thích đơn giản của tôi. Con bé khựng lại một chút, có vẻ ngập ngừng rồi cúi đầu tránh ánh mắt của tôi đi.
Tiếng lầm bầm nhỏ của con bé đi vào tai tôi.
“Bạn bè…”
Đó là một từ đầy xa lạ và khó hiểu. Như thể đây là lần đầu tiên trong đời con bé được nghe thấy nó. Giờ nghĩ lại, hình như có vẻ là vậy thật.
Tôi nhìn Seria và hỏi.
“Vậy là chỉ có anh nghĩ vậy thôi hả? Mình gọi nhau là “bạn bè” không được hả em?”
“Đ- Đ- Đúng là vậy… Nhưng, em...”
Seria lắp bắp vì xấu hổ, sau đó ngay lập tức đỏ mặt và cúi gằm mặt. Khi một cô gái xinh đẹp làm ra hành động như vậy, hoàn toàn xứng đáng để hoạ nên một bức tranh lưu giữ khoảnh khắc này mãi mãi.
Đó là một cảnh tượng mà ta chỉ nên chiêm ngưỡng một mình. Với ý nghĩ đó, tôi chờ đợi những lời tiếp theo của Seria.
Nhưng những lời tiếp theo của Seria lại nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi.
“… Thường thì, người ta làm gì cùng với bạn bè ạ?”
Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc làm khó câu hỏi đó.
Nhìn thấy ánh mắt ngớ ngẩn của tôi, Seria do dự, có vẻ xấu hổ, rồi lại tránh ánh mắt tôi đi. Một người thường làm gì cùng với bạn bè?
Hừmm, dành thời gian cho nhau; đi chơi cùng nhau; ăn uống nhậu nhẹt với nhau. Không có một câu trả lời tiêu chuẩn nào cả. Nhưng nhận ra rằng Seria không thực sự biết chuyện đó, tôi càng phải vắt óc tìm câu trả lời trong một thời gian dài.
Làm thế nào để trả lời đây? Cho dù có nghĩ suy nghĩ bao nhiêu lâu thì tôi vẫn không thể nghĩ ra một câu trả lời thích hợp được.
“Thì, nó cũng tương tự như những gì chúng ta đang làm bây giờ. Hai chúng ta nói chuyện, đi dạo cùng nhau và chia sẻ những bí mật với nhau… chỉ dành thời gian cho nhau mới khiến điều đó trở nên quý giá.”
“Dành- Dành thời gian… Ồ.”
Đôi mắt của Seria mở to như thể có gì đó vụt qua tâm trí con bé. Con bé hỏi tôi với giọng nghiêm túc.
“Em nghe nói hình như bạn bè cũng thường tặng quà cho nhau đúng không.”
“Chà, thỉnh thoảng cũng có thật.”
Không đúng, nhưng cũng không sai khi nói rằng những chuyện tặng quà này kia có xảy ra, nên tôi gật đầu đồng ý. Sau đó, biểu hiện của Seria trở nên nghiêm trọng hơn.
"Mà sau đó. Đổi lại những gì anh đã làm cho em, Ian tiền bối, em có cần phải tặng lại cho anh cái gì đó không?
"… Sao cơ?"
Tôi sốc đến mức không kìm được mà thốt ra thành lời, nhưng Seria dường như đã đi đến kết luận đó bằng tất cả ý chí của mình. Con bé lẩm bẩm trong sự hoang mang.
“Bây giờ em không có gì cả… Lát nữa quay trở lại ký túc xá, liệu 200 vàng trước đó em định đưa cho anh có đủ không...”
“Không, em đang bỏ quên mất một thứ… Nếu làm vậy thì giữa hai chúng ta sẽ trở thành mối quan hệ đối tác làm ăn chứ không còn là bạn bè nữa, em có hiểu không?”
Trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài của mình, con bé là một đàn em có một khía cạnh rất rắc rối. Sau đó, tôi lại phải vắt óc suy nghĩ và giải thích ý nghĩa của từ “bạn bè” cho con bé nghe thêm vài lần nữa.
Seria dường như bằng cách nào đó đã bị thuyết phục rằng con bé không cần phải đưa cho tôi bất cứ thứ gì. Mặc dù khái niệm này vẫn chưa rõ ràng đối với em, nhưng ít nhất con bé này sẽ không nói điều đó trước mặt tôi nữa.
Tôi quyết định nhiêu đó là đã đủ hài lòng. Dù sao nếu tôi cứ tiếp tục hiểu nhiều hơn về Seria, thì một ngày nào đó Seria cũng sẽ hiểu rằng có những mối quan hệ trên thế giới này không thể được đong đếm bằng tiền bạc mà thôi.
Tuy nhiên, có vẻ như Seria vẫn còn một vài nghi ngờ cần được làm sáng tỏ. Con bé hít một hơi thật sâu và hỏi tôi với vẻ thận trọng.
“À mà, anh này?”
“Hả, sao?”
Sự mệt mỏi hiện rõ trong câu trả lời của tôi. Điều này là do sự cô đơn của Seria vượt quá sức tưởng tượng của tôi, và điều đó bắt đầu khiến tôi thấy khó chịu một chút.
Nhưng tôi không tức giận. Vì nếu tôi tức giận, Seria có thể sẽ còn căng thẳng hơn.
Nhưng tôi vẫn mong rằng con bé sẽ hỏi một câu hỏi gì đó bình thường thôi.
Có lẽ Thần Arus đã nghe thấy điều ước của tôi, và Seria đưa ra một câu hỏi bình thường hơn.
“Vậy thì, vì chúng ta là bạn, nên liệu em có thể hỏi anh một câu hơi thô lỗ một chút không?”
Một câu hỏi mà đến cả Seria ngây thơ cũng phải “Xin lỗi” lại khiến tôi có hơi tò mò.
Tôi trả lời ngay mà không cần suy nghĩ.
“Ừ, em cứ hỏi đi.”
Ngay sau khi tôi cho phép, sự do dự cuối cùng mà tôi cảm nhận được từ Seria đã biến mất. Con bé ngay lập tức hỏi tôi.
Một giọng nói nhẹ nhàng, rõ ràng.
“Có phải là vì bạn của anh không?”
Như thể bị giáng một đòn bất ngờ, cơ thể tôi đóng băng ngay tại chỗ.
Ánh mắt của tôi tuyệt vọng găm thẳng xuống đất, hướng về phía Seria. Đôi mắt xanh ngọc của em sâu thẳm và tĩnh lặng. Cũng vẫn tráng lệ như mọi khi.
“Vì bạn của anh bị tấn công trong khu rừng này cho nên anh mới đi đến đây có đúng không?”
Câu hỏi như mũi tên mất đà bay khỏi dây cung, chẳng chút do dự xuyên thẳng vào đầu tôi.