Gần đây Celine cảm thấy rất không hài lòng. Nói cho chính xác thì cảm giác này của con bé bắt đầu trỗi dậy sau cái hôm biết tôi bắt đầu tập luyện với Seria.
Hôm nay là ngày tôi đi luyện kiếm với Celine. Lần này, chúng tôi được chỉ thị tập trung tại khu rừng nằm ở phía nam của học viện, không phải ở khu huấn luyện hiệp sĩ.
Không giống như khu huấn luyện của hiệp sĩ, khu rừng ở khá xa, nên Celine và tôi chỉ tham gia nửa chừng rồi bắt đầu đi bộ cùng nhau. Con bé khịt mũi và nhìn tôi như nhìn thấy một thứ gì đó rất thảm hại.
"Anh Ian, anh có phải biến thái không?"
“… Ý em là sao?"
Con bé dùng tay trái chống eo, tay phải thì xoa lấy thái dương. Đó là phản ứng cho thấy sự kinh ngạc.
“Anh chắc phải là một tên biến thái rồi nhỉ? Ngày đó bị đánh tơi bời vậy mà đến khi cô ta nhờ một cái là anh lại đồng ý ngay đấy thôi? Không, nếu không phải là biến thái thì chắc là do não anh bị úng nước rồi mới phải.”
“Nhưng mà anh cũng đánh thắng Seria rồi còn đâu.”
"Là nó đó!"
Celine gầm gừ, đứng thẳng như một con mèo giận dữ. Nghĩ thử tôi vẫn thấy con bé dường như rất không thích Seria.
“Đàn anh đánh hậu bối để chỉ dẫn thì có sao? Nhưng là hậu bối mà lại đi đánh tiền bối của mình bầm dập như vậy thì còn thành ra cái thể thống gì?”
“Vậy theo em tiền bối với hậu bối đánh với nhau phải làm sao? Chẳng phải tiền bối cũng phải nương tay với đàn em của mình hả?”
Càng đứng về phía Seria, tôi lại càng thấy không hài lòng với Celine. Con bé cố gắng thuyết phục tôi với một cái cau mày, nhưng điều đó không khiến tôi đổi ý.
Seria, người mà tôi đã theo dõi mấy ngày nay, chỉ là hay bị hiểu lầm, và không phải là người không có khuyết điểm. Ngược lại, tôi thậm chí còn có ấn tượng rằng con bé hơi mong manh.
Lúc đầu, tôi không nghĩ nhiều về chuyện đó, nhưng đúng là tôi bắt đầu hơi lo lắng sau khi ở cùng con bé vài ngày. Tôi có cảm giác khủng hoảng rằng nếu mà tôi cứ để con bé như vậy, sau này vào đời rồi sẽ trở thành một đứa bị rối loạn chức năng xã hội mất.
Ít nhất, con bé cần phải có một số hiểu biết chung về sự phức tạp của các mối quan hệ giữa con người với nhau. Là một tiền bối, việc tôi quan tâm như vậy là điều đương nhiên.
Tôi cảm thấy mình phải ở bên và chăm sóc con bé một thời gian. Tôi cũng lo lắng về mối quan hệ giữa con bé và người yêu tương lai của tôi, “Sepia”.
Nghĩ lại thì, bài giảng hôm nay cũng liên quan đến bức thư từ tương lai đó.
Luyện tập kiếm thuật trong rừng, không phải nó giống như cái tiết sẽ diễn ra một cuộc tấn công của bọn ma thú sao?
Bức thư nói rằng không có thương vong nào xảy ra nhờ vào việc thực hiện các biện pháp thích hợp. Vậy cũng có nghĩa là nếu không được xử lý đúng cách thương vong về người có thể xảy ra.
Tôi phải ngăn chuyện đó lại. Và rồi tôi đi đến kết luận đó.
Vấn đề là tôi không thể đoán ra được danh tính của con ma thú kia.
Ngay cả ma thú cũng có những đặc điểm rất khác nhau tùy thuộc vào loại sinh vật có thể được gọi là nguyên mẫu.
Ngay từ đầu là do mật độ mana chưa tinh chế trở nên quá cao thành ra đã xảy ra hiện tượng ô nhiễm các sinh vật gần đó và tạo thành ma thú. Tùy thuộc vào đặc điểm của sinh vật, đặc điểm của con thú là thứ không thể thay đổi.
Ma thú chủ yếu ở dạng động vật, nhưng đôi khi thực vật cũng có thể được coi là một loại khác. Ngay cả con người cũng có thể trở thành ma thú khi mật độ mana của họ bị cao bất thường.
Những con quỷ này chỉ có một điểm chung. Chúng quá thù địch với các dạng sống bên ngoài.
Ngoài ra, mọi thứ cũng đã khác. Đây là trường hợp của hầu hết các đặc điểm khác của chúng, chẳng hạn như hệ sinh thái, thói quen và điểm yếu. Thành ra tôi rất đau đầu về vấn đề này.
Thực ra, tôi vẫn không chắc bức thư này có phải đến từ tương lai hay không.
Đó chẳng phải là bức thư từ đến từ tương lai 7 năm sau sao?
Nếu tôi tóm lấy một người qua đường và hỏi xem bức thư đó là thật hay chỉ là trò đùa của người khác, rất có thể họ sẽ chọn vế sau. Đương nhiên, tôi vẫn không chắc chắn.
Tuy nhiên, nếu bức thư là thật, tiết học hôm nay rất có thể sẽ xảy ra chuyện.
Tôi đã trấn tĩnh tinh thần trước và củng cố quyết tâm của mình.
Không giống như tôi, người vô cùng nghiêm túc, Celine vẫn lảm nhảm bên cạnh tôi. Con bé nhìn tôi nghi ngờ.
“Anh Ian, anh có đang nghe em nói không?”
"… Hửm? Ồ à, anh đang nghe đây.”
“Thế em đang nói về cái gì?”
Tôi đắm chìm trong những suy nghĩ của mình đến nỗi quên mất rằng mình đang đi dạo với Celine. Nếu cứ tiếp tục như thế này thì Celine sẽ còn tức giận hơn cho mà xem, tôi đành phải sử dụng những kỹ năng mà tôi học được từ Leto thôi.
Mùi hương lần trước tôi đã ca ngợi. Cái thuộc về cô gái đang chỉ tay đến gần.
“Celine.”
“Sao? Ôi có phải là cái cô Celine nhà Haster này đã bất kính với anh Ian đây rồi không? Sao sao, anh thấy khó chịu ở đâu hả? Eo ôi sợ quá chắc em khóc ói ra mất...”
“Hôm nay em cũng thơm thật đấy.”
Celine đang không ngừng chế nhạo tôi, lại đột nhiên sững người khi nghe thấy những lời của tôi và bất động trong giây lát.
Con bé hơi đỏ mặt và tránh đi ánh mắt của tôi. “Haizz,” rồi con bé thở dài và khoanh tay lại.
“Có thật không?”
“Có phải loại dầu gội em dùng lần trước không? Hợp với em lắm."
Sau đó, Celine trông hơi sôi nổi và ngại ngùng. Con bé ho một cách bất thường, “A hum, A hum”, và hắng giọng.
“G- Gì chứ... Em xài không phải là do anh Ian thích đâu đấy nhé? Hôm nay gặp nhau bộ anh không thấy vui hả?”
Giọng con bé cao một cách kỳ lạ, nhưng Celine dường như không nhận thấy điều đó.
Tôi rất vui vì nó đã hiệu quả. Tôi cảm thấy rằng con bé đã nhẹ nhõm hơn, và thở phào trong lòng.
Tôi cảm thấy như mình mắc nợ Leto. Ai mà biết lại có cách để dỗ một Celine đang dỗi đâu?
Sau này phải xài cách này hợp lí mới được, tôi vội vàng bước đi.
Từ phía xa, hình ảnh khu rừng dần hiển hiện.
Khu rừng rậm nơi cư trú của những con quái vật toát ra một bầu không khí u ám, và hiếm khi có ai bước vào đây.
Nơi Emma bị tấn công bởi một con thú lạ. Mà mọi người vẫn coi đó là một tai nạn, nhưng chà.
Không vào hang hùm, sao bắt được cọp con.
****
Đi sâu hơn một chút vào rừng, hầu hết học sinh đã ngồi sẵn ở một bãi đất trống rộng lớn. Có vẻ như chúng tôi đến lớp muộn và bài giảng đã bắt đầu trong khi tôi với Celine nhàn nhã trò chuyện với nhau.
Cũng may Giáo sư Derek chỉ gật đầu hài lòng sau khi xác nhận rằng tôi và Celine đã đến rồi thôi.
Sau đó ông lại thu hút sự chú ý của sinh viên bằng giọng nói mạnh mẽ của mình như mọi khi. Một giọng nói tràn đầy sức sống, nghe có vẻ không giống tuổi của một người đàn ông đã bước qua tuổi xế chiều một chút nào.
“Nào, mọi người, chú ý! Hôm nay chúng ta sẽ có buổi huấn luyện đặc biệt!”
Khi tôi chuyển mắt sang Giáo sư Derek, tôi bắt gặp phải ánh mắt của Seria, người đang ngồi ở ghế trước.
Tôi cúi đầu chào, Seria cũng cúi đầu theo. Bằng chứng cho thấy chúng tôi đủ thân thiết để trao đổi lời chào cho nhau.
Lúc đầu, tôi nhớ con bé đã cắn lưỡi khi chào rồi nhìn tôi với đôi mắt run rẩy vì không biết phải làm gì. Nếu có ai nhìn thấy chúng tôi, họ có thể nghĩ rằng tôi đang đe dọa con bé mất.
Thực ra việc Seria đặc biệt tốt với tôi cũng là bị ảnh hưởng bởi vụ “Chiếc kiếm gãy của nhà Yurdina” ở đợt trước, nên có nói ra thì cũng không sai.
Rốt cuộc là lúc bị mất trí nhớ nhân cách của tôi bị cái quái gì vậy?
Tôi vẫn chưa biết được. Nhưng vì quá trình theo dõi đã được hoàn thành ở một mức độ nào đó nên tôi quyết định không lo lắng về chuyện này nữa.
Nếu có khả năng tôi mất trí nhớ thêm một lần nữa, thì tôi sẽ bắt đầu suy nghĩ về nó nghiêm túc hơn một chút.
Hiện tại tôi đang phải bận tâm về nội dung của bức thư từ tương lai hơn.
“Nếu đã là một kiếm sĩ, cần phải biết về tầm quan trọng của môi trường xung quanh mình. Trong số đó, một khu rừng rậm rạp là một trong những môi trường đòi hỏi khắt khe nhất.”
Nói rồi, Giáo sư Derek đi vào kẽ hở của những cái cây bên cạnh nhằm để cho chúng tôi xem. Ngay khi ông rút kiếm ra có thể thấy rõ ràng không gian chật hẹp như thế nào.
Bất cứ ai là học viên của học viện đều có thể đọc được sức mạnh đằng sau cuộc tấn công của đối thủ ở một mức độ nào đó. Theo cách đó, chỉ có ba cái cây cản đường cuộc tấn công.
Đứng yên tại chỗ cũng là một vấn đề lớn. Xem xét chiến đấu thực tế đòi hỏi chuyển động linh hoạt, có nhiều hơn một hoặc hai cái cây sẽ khiến Giáo sư Derek vướng víu hơn khi vung kiếm.
Và đây có lẽ không chỉ là vấn đề của giáo sư Derek. Tôi, Celine, hay thậm chí là Seria.
Trừ khi sử dụng vũ khí như kiếm chuyên dùng để đâm, còn không thì việc di chuyển trong rừng chắc chắn sẽ không thoải mái chút nào.
“Nhìn đây, trong không gian chật hẹp giữa những tán cây này, ngay cả việc vung kiếm cũng trở nên rất khó khăn. Nếu đối thủ của các em là loại kẻ thù thiếu trí thông minh thì tuyệt, nhưng nếu đối thủ là một con ma thú cấp có tên hoặc là con người thì khi đường kiếm bị hạn chế, đòn tấn công có thể dễ dàng bị đọc được.
Ngay cả khi đó là một con ma thú mà ta đã từng gặp trong rừng, thì rất có khả năng đó là một sinh vật bản địa đã thích nghi với môi trường của nó. Vậy thì một kiếm sĩ trong rừng sẽ càng gặp nhiều bất lợi hơn.
Giáo sư Derek thốt ra một câu rất dễ hiểu, sau đó truyền hào quang vào thanh kiếm của mình.
Mana nở ra như một làn sương mờ sớm kết hợp với ánh sáng rực rỡ. Hào quang đẫm máu đó là bằng chứng cho thấy Giáo sư Derek đã đạt đến cấp độ trưởng thành của một kiếm sĩ.
Một chuyên gia kiếm thuật, một bước cho phép một người kết tinh “hào quang”. Trong số đó, Giáo sư Derek có kỹ năng thuộc hàng cao hơn.
Lúc học năm 3 ở học viện, tôi cũng đã có thể hiện thực hóa hào quang, nhưng không thể tạo ra hào quang gắn kết như của ông. Trong số những học sinh đang ở đây lúc này, có lẽ Seria là người giỏi nhất?
Con bé đang ở cấp độ đầu tiên của “Chuyên gia kiếm thuật”. Ở nơi này, không có học sinh nào có thể đánh bại thợ săn huyền thoại mà chỉ dựa vào kỹ năng thuần túy, trong khi ông ta là người đã dành cả đời để săn quái vật và yêu thú.
“Nhưng nếu các em đã có thể kết tinh hào quang, câu chuyện sẽ khác đi một chút. Cho dù thanh kiếm có bị chặn hay không, nếu đã vung kiếm ra thì nó sẽ chém hết mọi thứ cản đường.”
Và rồi giáo sư Derek thản nhiên vung kiếm. Một đòn kiếm nhẹ tênh thậm chí còn không tạo ra chút âm thanh nào.
Ngay cả tiếng cắt cũng không thể nghe thấy. Mọi thứ cản đường ông đều bị chém toạc. Cây cối, gió, và cả âm thanh.
Một cảnh tượng phi thực tế. Lúc tôi chớp mắt, một đường liền nét được vẽ trên thế giới như thể tôi đang nhìn vào một bức tranh bị rạch. Đó là kỹ năng chỉ dành cho những người đã trở thành chuyên gia kiếm thuật.
“Tuy nhiên, cho dù các em có mạnh đến đâu khi đã là một chuyên gia kiếm thuật rồi, thì việc phớt lờ môi trường cũng phải có giới hạn. Nào, thấy cái cây này không?”
Giáo sư Derek chỉ vào một cái cây đầy những vết lõm do vết kiếm của ông ta. Sau đó, ông quay trở lại cái cây và đá vào nó.
Một cú đá không quá mạnh. Nhưng chỉ với nhiêu đó, cái cây đổ sập một cái ầm về phía khu rừng.
Tất nhiên, cái cây cũng có thể đổ gục trên đường rãnh do đường kiếm của ông rạch ra sau đó. Nói cách khác, Giáo sư có thể đã chết dưới gốc cây đó nếu ông ta không đá vào nó trước.
Tất nhiên, đối với một “Chuyên gia kiếm thuật”, họ sẽ không chết dễ dàng như vậy, nhưng không thể phủ nhận rằng môi trường xung quanh dù sao cũng khá khó chịu.
Nếu đang ở trong một trận chiến thì sao? Không thể nói trước được điều gì. Ánh mắt của các học sinh trở nên nghiêm túc.
“Như các em thấy đấy, các kiếm sĩ trong rừng phải chiến đấu với khá nhiều bất lợi. Vậy nên tốt nhất là không nên sử dụng khu rừng làm chiến trường, nhưng có nhiều lúc điều này là không thể tránh khỏi trong quá trình tiêu diệt ma thú. Vậy hôm nay chúng ta sẽ tập làm quen với môi trường trong rừng nhé.”
Rồi giáo sư Derek tra kiếm vào vỏ. Ngay sau đó hào quang đẫm máu biến mất không một dấu vết.
“Đặc biệt là sắp tới, các em đều biết là sắp diễn ra Lễ hội Săn bắn mà đúng không? Vì lễ hội săn bắn sẽ diễn ra trong rừng nên sẽ khá hữu ích nếu các em chịu khó làm quen trước với lĩnh vực này ngay hôm nay. Nhưng thầy vẫn chưa có bao nhiêu người trong số các em sẽ tham gia lễ hội săn bắn đâu!”
Giáo sư Derek kết thúc bài phát biểu của mình bằng một tiếng cười lớn. Và, như thường lệ, ông vẫy tay ra hiệu cho các học sinh tự bảo vệ mình, nhưng ông dừng lại một lúc như quên mất điều gì đó.
Ông lắc đầu, rồi nói thêm những lời cuối cùng.
“Để tham khảo, hôm nay các em không được vung kiếm bất cẩn đâu đấy, các em cũng được phép tự do đi lại và thi đấu theo cặp hai người. Nhưng các em bắt buộc phải phân tích kỹ môi trường xung quanh, cho dù có trèo cây hay trốn trong bụi cỏ thì thầy đều không có vấn đề gì. Dù sao cũng hãy chuẩn bị cho mọi khả năng có thể xảy ra. Thầy đang để mắt tới các em đấy, nên đừng lạm dụng.”
Có thể đi lang thang tự do.
Nghe những lời đó, mắt tôi dần tối lại. Đó là thông tin vừa có lợi vừa có hại cho tôi.
Trước hết, nếu nhóm hai người di chuyển riêng lẻ, sẽ có nguy cơ bị đánh bại khi cuộc tấn công của lũ quái thú trở thành hiện thực. Tuy nhiên, tôi cũng không thể đi cảnh báo người bắt cặp với mình khi không có bằng chứng cụ thể nào được.
Vậy thì chỉ có một câu trả lời. Trước sự tấn công của ma thú, đầu tiên phải chú ý tình hình rồi đi báo cáo lại cho giáo sư Derek.
Không biết đám ma thú ẩn nấp trong rừng mạnh đến mức nào nhưng giáo sư Derek vẫn có quá khứ tiêu diệt lũ ma thú nổi tiếng không biết bao nhiêu lần. Không đời nào ông ấy có thể thua ở một nơi có tới 100 học sinh đang theo học tại học viện được.
Nhưng có một vấn đề, đó là tôi cần một người hoàn toàn tin lời và đi theo tôi.
Mắt tôi tự nhiên hướng về Celine. Mặc dù tôi không nói gì, nhưng có vẻ như con bé biết được suy nghĩ của tôi, con bé tiến đến chỗ tôi nhếch mép cười.
“Anh Ian thấy không khoẻ ở đâu hả? Muốn đi riêng với em, chỉ hai người chúng ta thôi không?”
“Hẹn hò trong khi hai đứa đang lăm lăm gươm giáo vào nhau, ở một nơi có thể bị mấy con ma thú ẩn nấp xung quanh bổ nhào ra bất cứ lúc nào. Nghe lãng mạn phết nhỉ?”
Celine cười khúc khích khi nghe lời mỉa mai của tôi. Con bé có vẻ khá hào hứng với khóa đào tạo mới mà chúng tôi sẽ thực hiện.
“Không phải chỉ là những con ma thú cấp thấp thôi sao? Dù nơi này có ở ngoại ô đi nữa thì đây vẫn đang ở trong khuôn viên học viện mà.”
Ai cũng nghĩ như vậy. Cho dù việc sinh sôi nảy nở của đám ma thú có bị bỏ bê đến đâu thì nơi này vẫn nằm trong khuôn viên học viện, ngay cả lễ hội săn bắn cũng được tổ chức ở đây hàng năm.
Tôi có thể biết chỉ bằng cách nhìn vào những gì mọi người nghĩ về sự cố trước đó với Emma. Quan điểm chủ yếu là một sinh viên trong Ban Giả kim, không thể tự bảo vệ mình rồi gặp tai nạn mà thôi.
Nhưng nếu không phải như vậy thì sao?
Vì “bức thư” đó, trong tâm trí tôi giờ đây bị rất nhiều cảm xúc khác nhau chi phối. Lo lắng, căng thẳng, cảm giác bổn phận và tội lỗi.
Không ai tin vào bức thư này cả. Chỉ có tôi, với tiền đề rằng bức thư này đã nói lên sự thật, mới có thể ngăn chặn những thiệt hại về người sẽ xảy ra vào ngày hôm nay.
Tôi cảm thấy cô đơn và đau đớn. Tôi cắn chặt môi trong giây lát, sau đó, như thường lệ, cố gắng mời Celine đi cùng.
Nếu đó là Celine, con bé là người mà tôi biết rõ, và trên hết, con bé là người mà tôi có thể tin tưởng và dựa vào để dõi theo mình. Tuy nhiên, tôi ngay lập tứ ngậm miệng lại khi cảm thấy ánh mắt từ ai đó.
Mắt tôi liếc sang nhìn xem. Nơi đó, có đôi mắt xanh thăm thẳm như mặt biển đang nhìn lấy tôi.
Mí mắt con bé lại cụp xuống sau khi tràn ngập hy vọng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, như thể con bé không muốn cảm thấy thất vọng.
Nghĩ vậy, tôi lại càng không thể không nhìn chằm chằm vào đôi mắt lấp lánh sương mai kia.
Tôi có lưỡng lự một chút. Nhưng sự do dự chỉ tồn tại trong thời gian ngắn.
“… Celine, hôm nay thử bắt cặp với người khác đi.”
"Rồi, rồi. Dù sao thì, anh Ian cũng chỉ có mỗi Celine này… Hả?”
Celine đang tỏ vẻ tự mãn như đoán trước được điều gì sắp phát ra từ miệng tôi, nhưng ngay lập tức cau mày và hỏi lại.
Tôi xác nhận ý định của mình với con bé một lần nữa.
“Hôm nay, anh sẽ lập nhóm với một người khác. Với lại ngoài anh ra em cũng có thể bắt cặp với nhiều người khác mà.”
“À, phải, nhưng mà… Aha.”
Celine bị sốc, nhưng rồi con bé nhanh chóng nhận ra ánh mắt của tôi đang hướng về người khác và nói lên với giọng lạnh băng.
Một tia sáng lạnh lóe lên trong mắt con bé.
“… Anh muốn bắt cặp với con đĩ cái đó à?”
"Ngoài anh ra con bé còn ai khác nữa đâu."
Lông mày Celine nhíu lại đầy khó chịu. Con bé thút thít và lạnh lùng quay đi khỏi tôi.
“Anh thật sự như vậy luôn đó à? Vậy thì từ giờ trở đi, chúng ta sẽ là đối thủ của nhau.”
Con bé rời đi sau khi thốt ra một câu đầy lửa giận dữ. Con bé hẳn phải tức giận lắm.
Tôi đã hy vọng con bé sẽ bỏ qua chuyện này nhưng rồi mọi thứ vẫn diễn ra theo chiều hướng này. Nghĩ vậy, tôi thở dài và bước tới chỗ Seria.
Seria bị bỏ lại một mình giữa một đống người đang lập một nhóm với nhau, trông đặc biệt cô đơn. Nhưng bây giờ tôi đã có chút quen biết với con bé.
Thực ra thì Seria không phớt lờ bất kỳ ai, mà ngược lại con bé là người sợ cô đơn vô cùng.
Trong lúc Seria đang đang cúi đầu nhìn vào ngón chân của mình, tôi gọi con bé.
“Seria.”
“D- Dạ!?”
Seria nhảy dựng lên và kêu lên một tiếng, có lẽ là bị giật mình bởi tiếng gọi đột ngột của tôi. Con bé nhìn tôi với ánh mắt hoang mang.
Đối với Seria như vậy, tôi chỉ đưa ra một đề nghị đơn giản.
“Lập nhóm nào.”
"… Anh nói sao cơ?"
Seria nghiêng đầu như thể con bé không hiểu tôi đang nói về cái gì. Thế là tôi phải nhắc lại thêm một lần nữa như để khẳng định ý định của mình.
“Anh muốn lập nhóm với em.”
Seria ngơ ngác nhìn tôi.
Con bé tránh ánh mắt của tôi và do dự một lúc, rồi con bé ho lên một tiếng vô ích và vẻ kiêu ngạo trước đây của con bé quay trở lại khuôn mặt em
“… Vâng, rấ- rấc hân hạnh ạ.”
Con bé lại cắn lưỡi.
Seria vẫn là Seria.