Brunhild: The Dragon Slayer

chương 1.1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đã từng có rồng sinh sống trên hòn đảo này.

Phong cảnh tuyệt đẹp, với những cánh đồng màu mỡ trải dài tít tắp và thực sự là chốn thiên đường cho các loài động vật.

Giờ đây, bãi cát trắng lung linh nơi đất quạt phù sa [note46436] đã không còn nữa.

Những hạt cát lấp lánh ấy giờ đã nhuốm màu đỏ thẫm, như vô tình bị ai đó hất sơn lên văng tung tóe rõ là cáu bẩn. Xác một con tàu mấp mô giữa mặt biển nước đen đục ngầu. Mùi máu và biển mặn quyện vào với mùi kim loại han gỉ đến là nghẹt thở.

Trôi lềnh phềnh trên biển máu là tay chân đứt lìa nhuốm màu đỏ huyết cùng mấy mảng mỡ người vàng ởn.

Chỉ vừa mới mười phút trước thôi, những thứ đó vẫn còn trong hình hài con người.

Đống hỗn tạp như phế thải này chẳng phải kẻ nào khác mà chính là bè lũ nhân loại dám xâm phạm lãnh thổ của y, vùng đất ngân long. So với lần trước, tổng số quân lực mạnh gấp hai mươi lần. Thế mà giờ đây toàn bộ chỉ còn lại thịt nát xương tan. Không ai di chuyển, tất cả đều bất động như tượng tạc, nếu tạm thời không tính tới hiện tượng tử thi.

Còn về phần ngân long, cảnh tượng này không mấy xa lạ đối với y.

Vào thời khắc ban cho y sinh mệnh, Chúa đã căn dặn y hãy bảo hộ cho những người dân sống trên đảo.

Ngay từ thời cổ đại hồng hoang, y đã chiến đấu chống lại vô số thế lực rắp tâm lăm le hòn đảo.

Nhưng chiến tranh ngày càng trở nên thảm khốc. Vũ khí mà chúng phát triển cũng khủng khiếp không kém. Nhất là thứ ống trụ được gọi là súng. Nếu cứ tiếp tục được cải thiện, nó sẽ gây ra mối nguy hại không lường. Nhưng mặc cho bao thời kì đã trôi qua, những vũ khí chết người đó vẫn không thể kết liễu được y.

Giương ánh mắt mang sắc xanh lam, ngân long tự quan sát lấy cơ thể. Vảy rồng lấp lánh, phản chiếu chút ánh sáng cuối cùng của ngày dài trong hoàng hôn le lói rợn người, rồi từ những kẽ hở ấy chảy ra một thứ chất lỏng xám khói đen đặc, nhìn không khác gì thủy ngân.

Máu rồng.

Mấy trăm viên đạn găm vào thân mình. Một viên đã xuyên qua lớp vảy tựa hàng phòng thủ kiên cố, ghim thật sâu trong da thịt. Nhưng đối với long tộc khổng lồ vĩ đại, vết thương này chỉ như kim châm, không hơn.

Những giọt máu lung linh không ngừng túa ra, chảy từng giọt xuống một cục thịt.

Không, đó không phải là một cục thịt.

Máu của y nhỏ vào người một đứa bé.

Đứa bé khoảng hai hay ba tuổi gì đó, con rồng cũng chẳng biết. Cơ thể nó toàn máu là máu, y trông chẳng khác gì lù lù một đống vô tri, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy lồng ngực nó vẫn đang phập phồng theo từng hồi.

Cục thịt - đúng hơn là đứa bé ấy còn sống.

Thế nhưng, chẳng được lâu.

Chính xác mà nói, con rồng đã giết nó.

Đứa bé đã tiếp xúc trực tiếp với máu rồng.

Máu rồng ẩn chứa nguồn năng lượng vô cùng lớn mạnh. Nhân loại từ thuở xa xưa từng dùng máu rồng trong pháp thuật và chiêu hồn thuật, nhưng thực ra không đơn giản vậy, đó là máu rồng đã qua tinh chế, được chuyển hóa thành một lượng rất rất nhỏ trước khi đem đi sử dụng.

Máu rồng nguyên chất còn khủng khiếp hơn cả thứ độc dược ghê gớm bậc nhất. Con người… hơn nữa khi ấy lại còn là một đứa trẻ sơ sinh, hoàn toàn không hề có cơ may sống sót.

Những đợt sóng vỗ bờ như muốn cuốn trôi cả đời người cùng gió khơi.

Con rồng dang rộng đôi cánh bạc.

Y định quay trở về nơi y cư ngụ.

Rồng không phải loài máu lạnh dã man. Chỉ là cách lý giải của chúng về sự sống và cái chết khác biệt so với con người mà thôi.

Ai yếu thì chết, ai mạnh thì sống. Đó là ý muốn của Đức Chúa khi Người tạo ra muôn loài.

Đó là chân lý, là lời dạy Đức Chúa Trời.

Một đứa trẻ sơ sinh và một sinh vật trưởng thành, dù là Chúa đi chăng nữa thì cũng không thể nói được gì.

Bỏ mặc cô bé ở dưới thung lũng, con rồng rời đi.

Kể từ dạo đó, thời gian cứ thế trôi.

Hình như đã một tuần, hoặc một tháng rồi cũng nên.

Con rồng chao liệng qua bãi quạt phù sa. Bấy giờ y đương thèm ăn cá kình hay cá voi chẳng hạn.

Thung lũng nọ lúc này đây đã không còn xác chết la liệt vất vưởng, âu cũng đều là nhờ những con sóng tung bọt trắng xóa dọn sạch tất cả. Cát vàng lại tiếp tục tỏa ánh lấp lánh như bụi sao sa.

Con rồng từ trên trời cao lao thẳng băng xuống biển. Sải cánh rộng ngay trước khi chìm hẳn vào làn nước, tư thế lặn của con rồng kì thực vô cùng hợp lý.

Cách hòn đảo năm trăm mét, tận sâu đáy biển, y phát hiện ra một con cá voi. Tính ra, từ lúc lặn xuống chỉ mới được vài giây. Chính y cũng không ngờ lại nhanh đến vậy, đành phải cảm ơn số trời rồi.

Con rồng nới lỏng cơ hàm một chút, rồi lựa điểm mù mà phi tới, móng vuốt bấu chặt lấy con cá voi. Cá voi tuy kích cỡ lớn hơn nhiều, nhưng không thể làm gì được một con rồng chẳng những sở hữu sức mạnh trội hơn hẳn mà lại còn đang phóng đi theo đà nữa chứ.

Y táp con cá voi nom rõ mập thịt một cái, rồi quay trở lại mặt biển rất mượt. Với vận tốc nhường này, con cá voi có khi đã chết vì thay đổi áp suất quá nhanh trước khi nó kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra với mình rồi.

Con rồng ngoáy cổ vun vút như roi vung rồi nhả cá ra.

Cơ thể đen thùi lùi của con cá voi bay lên theo một đường cong tuyệt hảo về phía đảo, khiến những giọt nước biển lấp lánh bắn tứ lung tung, dọa mấy con chim biển đang tà tà chao cánh cũng phải tán loạn tìm đường tháo chạy.

Xác con cá voi đâm vào khe núi, đủ khiến hòn đảo nhỏ rung chuyển chút đỉnh.

Con rồng bay trở lại và bắt đầu đánh chén.

Tổng chiều dài thân cá là tám mươi mét, con rồng đã ăn được một phần ba, số còn lại sẽ để dành lần sau.

Đang chuẩn bị bay về động, con rồng chợt nhận ra gì đó.

Một sinh vật trông giống loài khỉ.

Đó là đứa trẻ sơ sinh mà y từng gặp trước đó một thời gian. Sau ngày hôm ấy, y hoàn toàn không hề nhớ đến nó.

Con rồng giương cặp mắt xanh lam lên.

Ngập ngụa trong máu rồng mà còn sống, thế nghĩa là…

Tóc cô bé có màu đen huyền. Và đôi mắt cũng vậy. Cô bé mặc trên mình một chiếc váy đầm cho trẻ em, xem chừng là hàng cao cấp. Hình như cô bé đã lấy nước biển để rửa sạch máu trên người, thảo nào chiếc đầm nhăn nheo hết cả và bạc màu hẳn đi. Có lẽ làm vậy không thành công cho lắm.

Cô đứng vững bằng hai chân, nấp dưới bóng cây, lặng nhìn về phía con rồng một cách đầy thận trọng. Nom bộ dạng này thì chắc đói meo cả bụng rồi, nhưng lạ kỳ là trông cô vẫn tràn đầy sức sống.

Con rồng ngay lập tức nhận ra.

Mười ngàn kẻ tắm máu rồng thì chín ngàn chín trăm chín mươi chín kẻ sẽ chết.

Ấy thế nhưng, có một kẻ còn sống. Bất cứ ai chinh phục được dòng máu của rồng thì sẽ được ban cho sức mạnh tương đương và ngang hàng với loài rồng.

Đứa trẻ sơ sinh này là một trong những "Kẻ sống sót" đó. Đó là lý do tại sao cô bé vẫn có thể đứng vững vàng và hiên ngang thế kia dù mới chỉ từng ấy tuổi.

Hóa ra là thế, con rồng thầm nghĩ.

Cho dù đây là may mắn hay định mệnh hoặc thậm chí là sự sủng ái của Đức Chúa, suy cho cùng, quan trọng là đứa bé còn sống.

Con rồng quyết định để cô sống, rồi cứ thế bỏ đi.

Tít trên bầu trời, con rồng ngoái lại, đầy vẻ ái ngại. Làn da của cô bé đã xỉn vàng, xạm và khô nẻ. Cô len lén đến gần chỗ con cá voi và bắt đầu đánh bữa.

Truyện Chữ Hay