Màn đêm đến cùng cơn giông. Nơi miền đất này, thời tiết quả thực có phần kỳ lạ.
Những hạt mưa rơi lốp đốp đều đều, rồi lại va vào khung cửa sổ, nghe sao mà xối xả.
Gió rít như gầm, như gào, tựa muốn lật tung căn chòi xập xệ mà người đàn ông nọ đang trú ngụ.
Anh ta sống một mình trong căn chòi ấy, hoàn toàn cô độc.
Qua mặt cửa kính thành mảng đen kịt, người đàn ông lặng ngắm bản thân. Nhìn vẻ bề ngoài, anh độ chừng ba mươi tuổi. Tấm tạp dề trắng khoác trên người nom hệt như màu tóc. Và cũng hệt như những gì anh đương lo lắng về vấn đề tuổi tác của mình vậy.
Ánh mắt anh ta trông vậy mà lại mang sắc xanh lam.
Bên trong căn phòng chật chội, chỉ bày chút ít đồ đạc đơn sơ. Ngọn lửa trong lò hắt bóng lên mọi vật, bao trùm toàn bộ bằng một màu cam ấm.
Trước mặt người đàn ông là một tấm bạt lớn.
Ở đó, có bức tranh mà anh vẽ.
Anh tiếp tục nhìn ra bên ngoài. Tuyền một màu đen, không thấy được gì. Những giọt mưa cứ vậy mà đáp xuống không ngớt vào ô cửa sổ đen hoàn đen.
Dù vậy, anh vẫn nhìn đấy. Đôi mắt ấy đã thấy những gì, và không thấy những gì đều không thể khiến anh quá đỗi bận tâm.
Nhìn qua khung cửa sổ. Hành động này đánh thức khả năng sáng tạo nghệ thuật trong anh.
Anh đang vẽ nơi bầu trời chói tràn ngập ánh sáng cùng thảm cỏ xanh ngút ngàn, có một cô gái nọ đứng đó. Cô gái vận một chiếc váy thuần một màu trắng tinh khôi đang nhẹ bay trong gió.
Đầu chì cọ xát sột soạt lên bề mặt tấm vải không dứt. Cứ như thể khung cảnh ấy đang hiện ra ngay trước mắt anh.
Rầm.
Một thứ gì đó văng vào tấm kính cửa sổ.
Đỏ tươi, tựa có một cục máu đông bám trên đấy. Hoặc đó là người đàn ông nghĩ vậy.
Nhưng quan sát kĩ hơn rồi, thì hóa ra đó là một cô gái.
Một cô gái mặc quân phục màu đỏ gục trên thành cửa.
Thời gian như ngừng trôi.
Không lý nào mình lại nhìn nhầm được, anh nghĩ.
Miệng cô mấp máy lên xuống liên tục. Ngặt nỗi mưa gió bão bùng ngoài kia đã lấn át hết tất cả, lời cô nói không bao giờ có thể đến được tai người đàn ông.
Bỗng dưng, lại có thêm một tiếng rền vang.
Cô gái kia đập mạnh người vào cửa kính
Thế rồi cuối cùng, thời gian tiếp tục trôi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Có lẽ cô đang mong cầu người đàn ông cho mình được tạm lánh ở bên trong căn nhà.
Chúa ơi, con có nên đưa cô ấy vào hay không đây? Anh phân vân.
Một thoáng lưỡng lự trước khi anh ngập ngừng lê bước ra cửa.
Thấy vậy, cô gái cũng tự biết tiến vào.
Thời tiết này mà cố mở cửa ra đúng thật không dễ dàng. Gió hú giật mạnh cánh cửa dập trở lại, chẳng khác nào có một bàn tay vô hình đang cực lực chắn ở đó.
Khi cửa vừa mở đủ rộng để lách qua, cô gái lập tức chui ngay vào. Nước mưa theo đó ào ào ập tới, xối vào quần áo của người đàn ông đến là ướt nhẹp.
"Tôi thật lòng xin lỗi. Và cũng cảm ơn anh đã giúp đỡ." Cô vén tóc lên.
Nếu phải đoán thì, cô ấy mới gần đôi mươi.
Mái tóc trắng bạc của cô lung linh tựa muốn đánh cắp ánh nhìn của anh. Đoạn, cô nhẹ hất tóc, lại có thêm những giọt nước li ti rồi đọng lại dưới chân anh.
Nước da cô trắng muốt, cứ như khái niệm về màu sắc gì đó không còn đúng với cô nữa. Nhưng có lẽ do ở ngoài trời mưa nên bờ môi của cô có chút ửng hồng.
Nhưng đôi mắt của cô lại có màu đỏ máu.
“Ban nãy tôi đã thử gõ cửa chính, nhưng hình như anh không nghe thấy. Tôi biết làm thế này là bất lịch sự, nhưng mong anh bỏ quá cho vì tôi đành phải gõ cửa sổ.”
Người đàn ông nói. "Hiếm khi nào tôi thấy có sĩ quan lặn lội tới tận nơi này."
Anh thực sự không biết gì về cô gái.
Nghe thế, cô chỉ gượng cười. "Chắc vậy thật."
"Để tôi lấy gì đó để cô lau người, xin hãy đợi gần lò sưởi hong khô trước."
Cô gái đáp lại bằng lời cảm ơn.
Anh cầm theo hai chiếc khăn vải gai rồi quay trở lại lò sưởi. Cô gái đang ngồi trên thảm, cách xa lò sưởi một quãng. Bộ quân phục làm từ len cashmere cao cấp của cô trải đều ra khắp chung quanh, nhìn như một lớp da mỏng lét.
Lúc này trên người cô chỉ còn chiếc áo yếm ren bó sát. Tóc cô bắt lấy ánh lửa hừng hực đang phản chiếu lại, tỏa sắc đỏ thẫm sáng lấp lánh.
Môi cô cũng hồng hào khỏe khoắn hẳn lên.
Khuôn mặt cô giờ đang mỉm cười vô cùng rạng rỡ.
“Xin lỗi vì đã chất thành đống khó coi như vậy. Nhưng mong anh lượng thứ cho. Đồ đạc của tôi ướt nhẹp cả rồi. Mà lại còn nặng nữa. Chỗ huân chương này đúng là của nợ mà.”.
Anh đưa cô tấm khăn.
“Không phải tôi thấy phiền hà gì, nhưng đừng làm thế ở trong nhà của đàn ông. Phạm phải dục vọng dâm dật là một trọng tội. Liệu sẽ thế nào nếu một ngày kia vì nó mà cô phải xuống dưới địa ngục?”
“Cảm ơn anh đã bận tâm, nhưng thực sự không cần thiết đâu. Bất kể ra sao thì tôi cũng sẽ xuống địa ngục thôi. "
“Cô đã gia nhập quân ngũ.”
“Phải, tôi đã tước đi vô số sinh mạng, bỡn cợt với sự sống. Hơn nữa…"
Cô hít một hơi. "Hơn nữa, tôi còn là một sát long nhân."
Người đàn ông trố tròn mắt vì bất ngờ.
“Cô, là sát long nhân…”
“Thực ra ở Norveland, tôi khá có tiếng tăm đấy. Tôi là Brunhild Siegfried. ”
"Xin lỗi, nhưng tôi không nhớ mình từng nghe đến cái tên này chưa."
Lời cô gái nọ vừa nói - Siegfried đều đúng sự thật. Gia tộc Seigfried là dòng dõi diệt rồng trứ danh và bản thân cô cũng từng lãnh đạo nhiều chiến dịch đưa tới thắng lợi.
Thế nhưng, nơi đây quả thật hoàn toàn tách biệt với thế giới loài người. Anh vẫn cứ sẽ tiếp tục vào rừng kiếm ăn, vui đùa cùng động vật rồi lại thủ thỉ với ngàn hoa, anh vốn dĩ đã sống một đời như vậy rồi
"Chà, anh không biết cũng không có gì khó hiểu lắm đâu."
Cô lại gượng cười. Nhưng khuôn mặt cô không hề mang ý mỉa mai chế giễu chút nào.
"Liệu trời sẽ tạnh mưa trước bình minh chứ?" cô hỏi.
“Có Chúa mới biết.” anh đáp.
Người đàn ông sống cách biệt với nền văn minh nhân loại này hóa ra mang trong mình một đức tin có đôi chút khác lạ .
“Việc cô đến đây có lẽ là ý muốn của Chúa. Và cũng chính Chúa đã cho phép cô nương náu trong căn chòi tồi tàn này,” Anh nói thêm.
Người đàn ông vươn tay kéo chiếc ghế tròn lại gần rồi ngồi xuống. Anh trầm ngâm một hồi trước khi tiếp tục.
"Nếu không phiền, cô có thể kể tôi nghe câu chuyện của cô được không?"
Anh thoáng liếc nhìn tấm bạt. Khắp căn chòi nhìn đâu cũng thấy tranh của anh dựng trên tường, tất cả đều vẽ một cô bé mặc váy trắng ngay giữa phông nền là phong cảnh thiên nhiên.
“Tôi hy vọng rằng biết đâu đấy, câu chuyện cô kể có thể sẽ đem đến cho tôi nguồn cảm hứng tôi đang kiếm tìm.”
Cô lặng lẽ quan sát những bức tranh kia.
“Cô bé trong tranh, chẳng lẽ…”
Cô vốn rất giỏi đọc vị những cảm xúc tận sâu bên trong thâm tâm con người ta nên ngay lập tức đã nhận ra.
“Cô bé này là con…”
"Phải, trông cô giống hệt như con gái tôi vậy."
Người đàn ông nói.
Cô khẽ chớp chớp đôi mắt, hàng mi cong dài của cô rung lên nhè nhẹ.
“ ‘Trông giống’, thế tức là ..."
“Ahaha, không, không phải. Con bé vẫn còn sống. Tôi cam đoan đấy, chỉ là đang lưu lạc đâu đó thôi. Riêng tôi cũng không muốn thấy nó xuất hiện trước mặt mình trong bộ quân phục thế này đâu." Anh nhìn cô chăm chú. “Tôi không muốn tay con bé phải nhúng chàm,” anh thú thực.
Kể từ khi biết rõ thân phận của cô, người đàn ông đã đưa ra quyết định như vậy. Nhưng liệu đây là lời tố cáo của một con chiên ngoan đạo hay chỉ là lời anh thốt ra vì không muốn thừa nhận sự thật, chính bản thân anh cũng không dám chắc.
Im lặng lại bao trùm khắp không gian.
Cô gái sĩ quan bối rối không biết phải nói gì tiếp.
Nười đàn ông sùng đạo nọ thì dường như không còn gì để nói nữa.
"Câu chuyện của tôi kì thực chỉ có mạng đã mất, máu đã chảy, ngoài ra không còn gì khác cả, anh thấy thế vẫn ổn chứ?" cô hỏi dò.
"Sự đã rồi, đành phải vậy thôi."
Đoạn, cô trầm ngâm một lúc trước khi mở lời, khuôn mặt tỏ rõ vẻ khiên cưỡng.
“… Tôi vốn chẳng tốt đẹp gì. Từng giết chóc rất nhiều, trong đó có cả người không thể tự vệ hay chống trả. Từng lừa dối không ít, người tốt có mà kẻ xấu cũng có. Lại chẳng phải nhân danh chính nghĩa hay lý tưởng cao cả gì hết, tôi làm tất cả là vì bản thân, vì muốn đạt được mong muốn của chính mình. Dẫu biết vậy, tôi không hề hối tiếc, dù là ngay bây giờ, ngay tại đây.”
Ngồi dưới thảm, cô ngước lên nhìn người đàn ông trên ghế.
Cứ như vậy, cô bắt đầu câu chuyện.
Với cô, đó là nỗi niềm hối hận cùng ăn năn mà không cần phải nói thêm.
Với anh, câu chuyện ấy bi thương tới nỗi dù chỉ lắng nghe thôi cũng khiến anh đau như cắt từng khúc ruột.
[Nếu như Chúa nhân từ cho tôi một cơ hội để làm lại, tôi vẫn sẽ lựa chọn con đường cũ.]
Với lời mở đầu đó, cô bắt đầu câu chuyện của mình.