Ngày ấy rồi đã đến. Ngày đối diện với sự chất vấn từ Tupone.
Hội trường buổi giải trình là trung tâm cộng đồng nào đó tại vương đô, cụ thể là ỏ tại một thính phòng rộng lớn, nơi những vị danh nhân trình bày và phát biểu. Đối diện với sân khấu, những hàng ghế san sát trải dài theo chiều ngang.
Hiện tại ở hội trường, sĩ quan cấp cao nhất là Thiếu úy Brunhild. Đại tá Sachs ban đầu cũng định tới giúp đỡ, nhưng Brunhild chỉ nói như thế này.
“Đường đường là sĩ quan, tôi không thể cứ mãi làm phiền Đại tá được.”
Đại tá nghe thấy thế, thì cũng đành lòng mà giao phó lại cho cô.
Khán giả nối đuôi nhau lấp kín lấy chỗ ngồi.
Tổng cộng phải có tới hơn 300 đại diện từ tổ chức Tupone.
Cánh nhà báo phóng viên cũng không ngớt tìm tới, nhưng cô lệnh đuổi cổ không chừa lấy một ai. Hòng tránh gây kích động phía tổ chức Tupone, mọi yếu tố thừa thãi đều cần phải loại trừ.
Đại diện tại hội trường im lặng đến khó tin. Ngay cả các binh lính, những người được nhận lệnh giữ an toàn cho cô, cũng không khỏi rùng mình mà bắt đầu lo lắng, tựa đối mặt khoảng lặng báo hiệu cho giông bão đang ầm ầm phía sau. Tupone tự xưng là tổ chức vì môi trường, thế nhưng trên thực tế, bọn họ chẳng khác gì một giáo phái cực đoan.
Tuy Brunhild vẫn chưa bước chân lên sân khấu, bầu không khí hội trường đã đầy ắp ý đồ thù địch hướng vào cô.
Theo tổ chức Tupone, Brunhild là tồn tại “báng bổ và xúc phạm.”
Với tổ chức tôn thờ loài rồng như Tupone, gia tộc nhà Siegfried, dòng dõi nhà quý tộc đồ sát rồng có tiếng, đích thị là kẻ thù quyết không đội trời chung. Ấy vậy mà ngày nay, kẻ mang dòng dõi đó lại tự gọi bản thân là con của loài rồng… nhất định bọn chúng sẽ không đời nào buông tha.
Mục đích buổi giải trình tuy là nhằm tuyên bố, rằng Brunhild không phải đứa con của loài rồng, thế nhưng ngay từ đầu, Tupone đã chẳng có ý định nào lắng nghe.
Lý do chúng có mặt tại đây rất đơn giản: vùi dập và chà đạp ý chí người thiếu nữ, kẻ tự gọi bản thân là con của loài rồng, sao cho không còn dám xuất hiện lấy lần hai.
Sự quan ngại hiện lên từ tất cả binh lính, rằng bạo loạn nhiều khi… là không thể tránh khỏi.
-----
Giữa không khí căng thẳng quyết không nhượng bộ nhau, buổi giải trình chính thức được khai mạc.
Chậm rãi bước lên bục với quân phục trang nghiêm, cuối cùng thì Thiếu úy Brunhild cũng xuất hiện.
Đại diện phía Tupone vẫn nhất loạt im ắng, thế nhưng chỉ cần đúng một lời từ cô thôi, bất kể có thân thiện lễ độ đi chăng nữa… thính phòng này có lẽ sẽ nổ tung.
“...............”
Thiếu úy chỉ đứng im, không nói lấy một lời.
Chẳng có gì ngạc nhiên, binh lính liền nghĩ thế. Ngay bản thân Brunhild chắc cũng tự thấu hiểu, rằng vô vàn ác ý đang chĩa vào phía cô. Ngoại hình cô trưởng thành, thế nhưng trong thâm tâm, cô vẫn mới chỉ là thiếu nữ tuổi mười sáu. Phân nửa số binh lính chặc lưỡi mà nhủ thầm, “Tự làm tự chịu thôi,” trong khi số còn lại thầm rủ lòng thương hại.
Và chính thời khắc này…
Không khí dịu dần đi, không còn thiếu điều muốn ăn tươi nuốt sống nữa.
Brunhild chợt mở lời.
“Cảm ơn quý vị đã đến đây ngày hôm nay. Từ giờ tôi xin phép được bắt đầu giải trình. Tôi tên là Brunhild Siegfried, hiện đang là Thiếu úy Quân đội Novelland. Cho phép tôi tóm lược những ý chính như sau…”
Phần giải trình của cô không có một chút nào sai lầm hay thiếu sót. Bài phát biểu vô cùng mạch lạc và trôi chảy, hệt như vô số lần tập dượt từ trước đây.
Thái độ thù địch của các thành viên Tupone tan biến ngay tức thì.
Kết thúc phần giải trình, xét 10 phần khán giả thì phải tới 6 phần là đồng thuận với cô, trong khi đó 3 phần vẫn mông lung mơ hồ. Kể cả thế, không ai trong số này đem lòng thù ghét cô. 10% còn lại thì xúc động nghẹn ngào, hoặc chắp hai tay lại mà cầu nguyện thần linh.
Kết quả phải nói là khả quan nhất có thể, nhưng đồng thời đáng lẽ không được phép xảy ra.
Buổi giải trình lần này… không thể nào có chuyện hoàn hảo như trong mơ.
Ngay cả khi Brunhild có phát biểu đúng như tập dượt từ trước đó, cô cũng chẳng thể làm thỏa mãn được Tupone. Mục đích họ đến đây là để tấn công cô, chứ không việc gì phải vỗ tay hay khen ngợi.
Ấy vậy trên thực tế, buổi giải trình cuối cùng lại vô cùng êm xuôi, thậm chí phần nào được tán thưởng rất nhiết liệt. Binh lính đứng hộ tống tuy lắc đầu ngao ngán, nhưng vì đã hài lòng với cô ngày hôm nay, toàn bộ cũng chỉ biết giải tán trong im lặng.
-----
Rồi chính đêm hôm ấy, ngày mà buổi giải trình diễn ra đại thành công…
Dưới ánh trăng lưỡi liềm, cũng màn đêm tăm tối…
Bốn mươi hai con rồng, gồm 10 Bạch Long cùng 32 Hắc Long, đột nhiên tổng tấn công vào Nibelungen.
Ngay đến vương đô của Đế quốc Novelland, vùng đất vốn nổi danh với những thợ săn rồng, cũng chưa hề sẵn sàng ứng phó cuộc tấn công… hay đúng hơn, chẳng có một quốc gia nào có thể làm được. Loài rồng là hộ vệ của Eden, chưa từng tấn công ai, trừ khi nào Eden bị nhân loại xâm hại.
Đây là lần đầu tiên, lịch sử ghi lại cảnh loài rồng tập hợp lại mà tấn công con người.
Mỗi con rồng dài từ năm cho tới tám mét. Tuy kích cỡ được coi là thuộc dạng trung bình, chúng có thể cào xuyên qua thép như cào giấy, và dễ dàng nhai nát hộp sọ của con người. Trước lớp vảy kiên cố, súng lục có phóng đạn cũng chẳng thể ăn thua.
Chuẩn tướng Sigebert là điểm tựa của vương đô, nhưng lại không thể tới mà ứng cứ kịp thời, khi hiện đang hành quân trên một chuyến hải trình, cùng trợ thủ đắc lực mang tên Pháo Balmung.
Toàn thị trấn dĩ nhiên rơi vào cảnh hỗn loạn.
-----
Người người nối đuôi nhau tháo chạy khỏi lũ rồng, thế nhưng một cậu trai lại hướng về phía chúng. Đó chính là Sigurd, con trai nhà Siegfried.
Cảnh sát không thể nào chặn đứng cuộc tấn công, bắt buộc phải cầu viện phía quân đội ứng cứu. Tuy nhiên, phản ứng từ quân đội lại có phần rề rà, và mất khá lâu mới có mệnh lệnh động binh. Nhận thấy cứ đợi lệnh thì không thể cứu người, Sigurd đành đơn độc đứng lên mà phản công.
Có điều, kết quả lại chẳng lấy làm khả quan.
Đứng trên một cây cầu bằng gạch hình đường cong, Sigurd cùng một con Hắc Long đang đối đầu. Lấy thân làm mồi nhử, cậu ta định câu kéo cho một cặp cha con tìm đường chạy thoát nạn.
Lưỡi kiếm cậu ta cầm đã bị gãy làm đôi. Vết thương từ trên trán chảy máu xuống mắt phải, làm tầm nhìn Sigurd cũng bị cản trở theo.
Cậu ta vào thế thủ. Đánh bại được con rồng là điều bất khả thi, và lí do không phải do Sigurd quá yếu. Chênh lệch về sức mạnh đơn giản là quá xa. Sigurd biết dùng súng, nên thoạt tiên cậu ta dùng súng máy phủ đầu, nhưng đạn đã hết rồi, mà lũ rồng vẫn còn sống nhăn răng.
Con rồng bỗng vùng lên, giương vuốt ra công kích.
Cậu cố gắng tự vệ bằng lưỡi kiếm gãy đôi, nhưng cú bổ vuốt lại đánh văng cả cây kiếm, làm lưỡi kiếm xoay tròn, bay vút khỏi tầm tay. Không còn vật cản nữa, móng vuốt khoét sâu vào chân phải của cậu ta.
“———!”
Sigurd ngã khuỵu xuống, không thể nào trốn chạy hay chống trả được thêm.
“Mẹ kiếp…!”
Cặp mắt rồng lạnh lẽo nhắm thẳng vào cậu ta… rồi nó lại phóng tới.
Cậu ta tin chắc mình sẽ phải chết tại đây. Bị móng vuốt xé đôi, hoặc là bị cặp hàm nhai nát thành từng mảnh…
Nhưng hóa ra… lại không phải như thế.
Một mái tóc màu bạc ập tới như giông tố, sừng sững đứng chắn ngang giữa cậu và con rồng.
Con rồng thấy thế liền vội vã dừng bước ngay.
“Có sao không?!”
Giọng nói lạnh sống lưng, nhưng không phải cậu ta chưa lần nào nghe tới. Sigurd nhờ đó mà tức thì nhận diện ra.
“Brunhild…?”
Brunhild đang đứng đó, cầm lưỡi kiếm falchion, loại kiếm mà những kẻ diệt rồng xưa nay dùng.
Mặc cho cậu hoang mang, cô hớt hải chạy tới, giận dữ mà mắng mỏ, “Sao không đợi đến lệnh xuất quân rồi giao chiến?!” rồi sờ lấy khuôn mặt với thân mình cậu trai. Cô đang kiểm tra xem thương tích cậu thế nào.
“Vết thương tương đối sâu… nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng.”
Côi bộ đã yên trí, cô lùi khỏi cậu trai.
“Ở yên tại chỗ đấy.”
“Mày chỉ cần bảo tao là ‘Hiểu rồi’ thôi mà… Không thì tao việc gì phải bất tuân lệnh đâu…”
Sigurd định đứng lên, thế nhưng cái chân phải lại níu cậu ta xuống. Brunhild vội giang tay mà đỡ cậu ta dậy.
“Thương tích này… Không được rồi đúng không?”
Brunhild bèn giúp đỡ, hay phần nào ép buộc hòng khiến cậu ngồi yên.
“Ngươi mà cử động nữa, là dây chằng đứt rồi không vá lại được đâu.”
Sigurd tuy bực mình, nhưng cũng phải thừa nhận rằng Brunhild nói đúng. Cậu không còn sức lực để mà chiến đấu thêm. Thế nhưng không chiến đấu… không có nghĩa cậu ta không thể làm được gì.
“Tao biết lượng sức mình. Để tao rút lui đã, trước khi mà con rồng tấn công lại lần hai.”
Nếu không thì tiếp theo chắc chắn cậu chết mất.
“Khoan đã. Ở lại đi. Ngươi mà cử động nhiều thì khó cho ta lắm.”
Chẳng biết sao Brunhild lại cứ khăng khăng vậy.
“Mày nói cái gì đấy? Đang ở chính giữa cầu, nhỡ con rồng mà tới thì biết chạy đ…?”
“Không phải lo. Ta sẽ ngăn không cho nó đến gần. Ta hứa.”
Sigurd bèn á khẩu, trước giọng nói không chút dao động đến từ cô. Nhất định cô sẽ không để con rồng tới gần. Sức nặng nơi câu chữ đã thuyết phục cậu ta.
“... Hiểu rồi. Vậy tao ở lại đây.”
Đâu đó trong giọng nói thấp thoáng vẻ nhượng bộ.
Không còn tập luyện hay đánh trận giả gì nữa… đây mới là thực chiến ngoài đời ư?
Bất kể khía cạnh nào, cậu cũng đều yếu kém so với lại Brunhild.
Không thể nói rằng cậu không cảm thấy nhục nhã, nhưng đó là sự thật không cần bàn cãi thêm. Brunhild rất xứng đáng trở thành thợ săn rồng.
Chính vì thế…
“Nhờ mày…”
Cậu thiếu niên gửi gắm giấc mơ lại cho cô.
“Nhờ mày bảo vệ lấy thị trấn cùng người dân.”
Nước mắt cậu suýt nữa trào dâng vì tủi hổ, thế nhưng cậu vẫn kịp nuốt ngược lấy vào trong.
Brunhild thoáng lặng im, rồi bỗng mở miệng đáp.
“Ta là thiếu úy và con gái nhà Brunhild.”
Màu đỏ của lưỡi kiếm sáng rực dưới ánh đèn.
“Trên cương vị thiếu úy, ta thề sẽ bảo vệ trọng trách mình được giao.”
Sigurd liền an lòng. Brunhild đã nhận lấy mong ước cậu trao cho.
Cậu lặng lẽ nhìn theo bóng lưng cô xa dần.
-----
Trên phương diện kết quả, có thể nói loài người đã phản kích thành công.
Thế nhưng, số người chết lúc đó đã tới 54 người, trong khi số thương tích lên tới tận 300. Phía bên kia, chỉ có 32 con Hắc Long phải nằm lại. Lũ Bạch Long thậm chí còn rút chạy thành công.
May mắn thay, tổn thất về vật chất là không mấy đáng kể.
Nhờ nỗ lực quả cảm, Thiếu úy Brunhild đã tiêu diệt được hàng loạt Hắc Long trong một đêm.
Thành quả của cô còn đáng ghi nhận hơn nữa, bởi trước thảm họa trên, quân đội đã không thể ứng cứu được kịp thời.
Với không ít người dân, màu tóc trắng tương phản với màu đen bầy rồng chính là biểu tượng của chính nghĩa và tận tâm. Những người được cứu mạng không còn gọi ân nhân của mình là Thiếu úy; giờ bọn họ gọi cô là một Thợ săn rồng.
Bằng chính đôi mắt mình, dân thị trấn đã thấy cô đồ sát loài rồng, trên tay là thanh kiếm falchion trứ danh.
Kể cả khi đám rồng bao vây định hội đồng, cô vẫn cứ dễ dàng đánh bại mà vượt qua.
Mọi người đồn thổi nhau, rằng Hắc Long so với Bạch Long chẳng là gì.
Mọi người đồn thổi nhau, rằng đương đầu lũ rồng chỉ có một cô gái, chính là Thợ săn rồng, chiến đấu tận tới khi đã sức cùng lực kiệt.
Dù có mạnh đến đâu, thì chênh lệch số lượng vẫn cứ là quá lớn.
Khoảnh khắc mà lưỡi kiếm sứt mẻ bị đánh văng, và máu đỏ phun trào từ thân thể mảnh mai, rồi đến đám Bạch Long nhìn tấm thân cô gái… tất cả đã in hằn trong con mắt người dân.
Định mệnh hẳn đã không đứng về phía họ nữa. Đó chính là cái điều khi ấy họ đinh ninh.
Thế nhưng quân chủ lực cuối cùng cũng đã tới. Lệnh điều binh rốt cuộc cũng đã được thực thi. Nhờ lực lượng mới tới, mạng sống tưởng mong manh nay đã được bảo toàn.
Lũ rồng bay thoát thân về bốn phương tám hướng, để lại một tàn dư rách rưới và tan hoang.
Đó chính là Brunhild, đang hướng cặp mắt lên nhìn vô định trên trời.
Bộ quân phục màu đỏ… giờ đã phải nhuốm thêm một sắc đỏ rất khác.
Mới mấy phút trước thôi, cô còn được ca tụng là một Thợ săn rồng. Lòng dũng cảm đem đến vinh dự và chiến công, nhưng cũng tàn phá cô đến thân tàn ma dại.
Cô vẫn thoi thóp thở, nhưng quả nhiên, cơ hội để sống sót đã là rất mong manh.
Tin tức nhắc đến cô lan truyền khắp báo chí.
Brunhild lâu nay vốn là nhân vật tiếng tăm. Một sĩ quan trẻ măng, với ngoại hình ưa nhìn… chỉ riêng chừng đó thôi đã thu hút công chúng, nhưng nếu thêm màu sắc sử thi đầy bi hùng, thì sức hút thậm chí chỉ có thể gia tăng.
Cánh báo chí bắt đầu thêu hoa và dệt gấm, nào khẳng định số rồng lên tới hơn một trăm, nào dạt dào cảm xúc cùng những bài bình phẩm, nâng câu chuyện vượt qua cả tầm vóc vốn dĩ, một thiên sử thi về gia tộc nhà Siegfried. Nếu tất cả những nguồn thông tin trên là đúng, trong cùng một thời gian, Brunhild ít nhất phải có mặt tại ba nơi, chinh chiến như thánh thần, chết oai phong lẫm liệt theo đủ cách khác nhau.
Không ai còn biết rõ sự thực ra làm sao, và cũng chẳng có ai muốn tìm hiểu sự thực.
Thứ duy nhất còn đó, là thiên sử thi đầy bi hùng về Brunhild, cùng nỗi nhục khó lòng nuốt trôi của quân đội.