Suốt một thời gian sau, tình thế vẫn hầu như không có sự chuyển biến.
Mỗi khi Sachs mở lời, cô gái chỉ hồi đáp cụt lủn hoặc làm ngơ.
… Thực tình mà nói thì, không khí giữa cả hai còn tệ hại hơn trước.
Cặp mắt đỏ liên tục chĩa về phía anh ta, tăm tối và cứ như một mũi khoan sắc bén… xuyên thủng lấy anh ta, tựa như đang tìm kiếm một ý đồ gây hại.
Nhưng sau đó một tuần, người chịu mở lời trước lại chính là Brunhild.
“Ta nghĩ kể từ giờ ta sẽ nghĩ khác đi…” cô dùng cả kính ngữ trang trọng mà chuyện trò.
“Ta đã từng lưu lại thế giới này trước đây, dù cho chỉ bốn ngày. Ta biết rằng nơi này… không hề có một chốn cho loài rồng dung thân. Nếu muốn được sinh sống tại thế giới loài người, thì một đứa con gái của loài rồng như ta… ngoài phục tùng ra thì không còn cách nào khác.”
Sachs thoáng há hốc mồm, chăm chăm nhìn về cô.
“Cô biết dùng ngôn ngữ… thuần thục đến vậy ư?”
Sachs bày tỏ cảm nghĩ, nhưng đúng là không thể trách cứ được anh ta. Không ai lại nghĩ rằng, cô gái bấy lâu nay được loài rồng nuôi nấng… có thể vận dụng được ngôn ngữ ở mức cao.
“Ta có được Eden ban tặng chút tri thức.”
Vẫn còn đó bức tường ngăn cách giữa đôi bên… một bức tường khó lòng vượt qua hoặc xuyên thủng.
Nhưng giọng nói cô gái… dù chỉ một chút thôi, đã bớt gay gắt đi so với lần đầu gặp. Chừng đó đủ để khiến trong lòng Sachs thấy vui.
“Đúng như nhà ngươi nói, ta coi thế giới này là kẻ thù của ta… nhưng ngươi thân thiện hơn những kẻ ta từng thấy, và cũng chỉ có ngươi là ta dám trông cậy.”
“Sachs…”
Cô gái lần đầu tiên nhắc đến tên đại tá. Cô hỏi anh ta rằng…
“Ta có thể… trông cậy ở ngươi không?”
“Chắc chắn rồi.”
Sachs thậm chí còn không dự trù phương án khác.
Brunhild bảo anh ta, “Ta muốn được biết thêm về thế giới loài người… nhất là chốn ‘quân ngũ’ sắp thành nhà của ta.”
Không biết bằng cách nào cô lại đọc được chữ, thế nên Sachs quyết định đem sách đến cho cô. Ban đầu Sachs đem đến ba quyển sách thiếu nhi, thế nhưng chỉ hôm sau cô đã đọc hết rồi.
Tiếp đó cô nhìn Sachs mà đề nghị như sau.
“Lần tới mang cho ta… vài thứ gì nâng cao hơn được chứ?”
Năm quyển nhập môn mà Sachs mang tới tiếp theo… cô cũng chỉ mất đúng một hôm để hoàn thành.
Các đầu sách càng lúc càng nặng tính hàn lâm…
… Nhưng như thể đối nghịch với độ khó của chúng, giọng nói cô về sau càng lúc càng dịu dàng.
Từ những đoạn đối thoại mỗi lần Sachs đến thăm, có vẻ như cô đã học thêm được thứ gì.
Ngày lại ngày trôi đi, và chỗ sách quanh cô càng lúc càng chất đống. Cô muốn đọc những sách về lịch sử, chính trị với quân đội Novelland, và cấp dưới của Sachs sẽ là người mang cho Brunhild những sách ấy.
Một thiếu nữ chăm chỉ, siêng năng và cần mẫn… tìm hiểu nơi mà cô từ nay phải thuộc về.
Hình bóng cô khi ấy… chứa đựng một ý chí, mà không gì có thể làm lung lay.
Không tân binh nào lại tận tâm như cô gái. So với Sachs hồi trẻ, cô thậm chí gấp hơn trăm lần về nỗ lực. Đôi lúc cô trông như ngấu nghiến từng con chữ, ngoài trang sách ra không để mắt đến thứ gì… đến mức không ai dám bước vào làm phiền cô.
Thế nhưng, Sachs phần nào cũng có chút lo lắng.
Những sách vở hàn lâm… chỉ nuôi dưỡng bộ não, chứ không phải con tim. Đứa trẻ sẽ lớn lên thực dụng và lý trí, không biết lúc nào nên vô tư hoặc đa cảm. Nghĩ bụng là như thế, Sachs chèn một cuốn truyện vào chỗ sách cho cô.
Truyện về một cô bé, lớn lên trong vòng tay che chở của sói mẹ.
Sói mẹ rồi chết đi, còn cô bé về với thế giới của loài người. Thoạt đầu cô hoang mang và sợ hãi, nhưng nhờ lòng nhân hậu của những người xung quanh, cô bé làm quen dần, và cuối cùng thích nghi được với cuộc sống mới. Một câu chuyện ấm lòng với cái kết nhân văn.
Hoàn cảnh của Brunhild giờ cũng gần giống thế.
Và cái kết đẹp kia… Sachs mong cô rồi sẽ xứng đáng nhận lấy được.
Ngày hôm sau, qua tấm kính trên cửa, anh ta gặp Brunhild… tình cờ thay, đang đọc cuốn truyện ấy.
Nước mắt cô rơm rớm, đọng lại nơi hàng mi.
Chỉ riêng ngày hôm đó, Sachs không vào thăm cô mà im lặng đi về.
Cô có thể ngây thơ và đẹp đẽ đến thế… có lẽ chính nhờ ơn nuôi dạy của loài rồng.Hai tuần đã trôi qua, kể từ ngày đầu tiên Sachs tới thăm cô gái.
“Từ nay xin Đại tá gọi tôi là Brunhild.”
Cô gái trẻ nói thế. Vốn tri thức quân sự cô trau dồi đến nay… đã có sự tăng tiến đáng kể về mọi mặt.
“Đại tá Sachs hiện mang quân hàm cấp đại tá, tức đồng thời là sĩ quan cấp cao. Vào lúc chính thức được khoác lên màu áo lính, tôi không biết bản thân quân hàm sẽ thế nào, nhưng chắc chắn không thể chuẩn tướng hoặc cao hơn. Là thuộc cấp của ông, tôi thấy danh xưng ‘cô’ không được thích hợp mấy, vì thế xin hãy gọi ‘Brunhild’ kể từ nay. Tôi cũng sẽ gọi ông là ‘Đại tá,’ chứ không gọi là ‘Sachs’ như mấy ngày vừa qua.”
Cô gái cũng nói thêm, là từ giờ sẽ chuyển sang sử dụng kính ngữ.
“... Ừm, ta hiểu.”
Cô gái đang từng bước hòa nhập với loài người.
Để làm được điều đó, cô gái phải thích nghi luật lệ loài người trước. Trong kiểm tra thể chất trí tuệ dạo gần đây, yếu tố trên cũng đã được kiểm định kết hợp.
Đây phải nói là chuyện rất đáng mừng, nhưng việc cô chuyển sang gọi Sachs bằng đại tá, hay dùng kính ngữ mà trò chuyện kể từ nay… thực cũng khiến anh ta có chút buồn. Chỉ có… một chút thôi.
-----
Sachs kể lại cho cô, về sai lầm từng mắc khi bản thân còn trẻ.
Cô gái hơi cúi đầu, khuôn miệng giấu nhẹm dưới bàn tay vừa giơ lên.
Khóe miệng cô khẽ cong, để lộ một tiếng cười khúc khích đầy khoan khoái.
Đây là lần đầu tiên, cô gái cho Sachs thấy một khuôn mặt tươi cười.
Thế nhưng Sachs đã thấy bản chất thật của cô… từ lúc mà giọt lệ lăn dài trên gò má.
Cô là một con người, với trái tim thuần khiết và giàu lòng cảm thông.
Cho dù có thông minh và già dặn hơn tuổi, thì tâm hồn cô gái… vẫn mới là tâm hồn của một thiếu nữ thôi.
-----
Ngày qua ngày, giữa hai người càng có nhiều dịp chuyện trò hơn.
“Có tôi ở trên này.”
Brunhild trải rộng những đầu báo trên mặt giường.
Lập tức đập vào mắt là những tiêu đề như, “Người về từ Eden,” “Mất tích 13 năm, cô gái được tìm thấy trên hòn đảo của rồng,” “Nòi giống tộc đồ long, nhưng lớn lên thành con gái của rồng,”... Giới truyền thông bay bổng với bút mực văn chương, tựa đã lâu mới có một dịp nổ vang trời.
“Đại tá. Có phải thế giới này… biết đến tôi rồi không?”
“... Phải. Khá gây xôn xao đấy.”
Thông tin về cô gái… vốn đã có luật không lan truyền ra bên ngoài, nhưng lời đồn quả nhiên là không thể cấm đoán. Không biết bằng cách nào thông tin lại rò rỉ, và bằng cách nào đó, nguồn tin nào đó lại đánh hơi và tìm ra, rồi cuối cùng dẫn đến những bài báo bây giờ. Bản thân Sachs không hề mong muốn chọc tức cô.
“Tôi từng có nghe nói, rằng thế giới loài người… tồn tại đầy rẫy những kì thị và bất công.”
Tay trái cô siết lấy cánh tay phải quấn băng, cánh tay với lớp vảy loài rồng bị che giấu.
“Sự tình đến nước này, có lẽ tôi… khó lòng chịu nổi nữa.”
“Không phải lo. Chuyện về cánh tay phải, hay chuyện cô được loài rồng nuôi nấng… thế giới này vẫn chưa biết đến đâu.”
“Nhưng tựa đề có nói… tôi là con của rồng…”
“Chỉ là cách nói quá của giới nhà báo thôi. Tình cờ trùng hợp chứ cũng không to tát gì. Dám chắc chẳng có mấy đọc giả thèm tin đâu.”
Kể cả dưới sức ép đến từ giới truyền thông, quân đội cũng chỉ mới tiết lộ đúng một điều: “Con gái nhà Siegfried được tìm thấy trên một hòn đảo hoang.”
“Thi thoảng tôi có thấy vài tên cầm máy ảnh, đứng bên ngoài lúc tôi từ cửa sổ nhìn xuống. Chắc chúng là đám nhà báo săn tin.”
Sachs đưa tay gãi tóc mà trả lời.
“Bệnh viện không cho phép bọn chúng lẻn vào đâu…”
“Thì ra là vậy à. Nhớ có lần nửa đêm, có tên kí giả còn đến cửa phòng tôi nữa.”
“Ế…? Thật ư?”
“Dạ phải. Nhưng lúc y tá tới thì hắn bỏ chạy ngay…”
Brunhild bấu chặt vào tấm ga trải giường trắng.
“Thú thực tôi… khi ấy hơi sợ chút…”
“Để ta thử siết chặt an ninh xem… Nhưng chắc là cũng khó làm thêm được cái gì.”
“Đại tá cũng có thứ không thể đánh bại ư?”
“Một sĩ quan cấp cao… thì cũng đâu thể nào đánh bại cả thế giới. Tuy ghét thừa nhận nhưng… chẳng còn cách nào khác ngoài chờ đợi nữa cả. Mất khoảng vài tháng thôi.”
“Chờ đợi… khoảng vài tháng?”
“Phải. Nhân loại dễ tò mò, nhưng thường thiếu kiên nhẫn. Chắc tầm vài tháng nữa sẽ có ai khác thôi. Ai đó khiến cho giới truyền thông phải quay cuồng.”
“Một người có quá khứ giống như là tôi ư?”
“Không có ai trên đời độc nhất như Brunhild, thế nhưng cũng có người gây chú ý không kém. Những ai làm điều xấu… thường sẽ bị báo giới tấn công đến không tưởng, nhưng cỡ vài tháng sau, hầu như chẳng có ai còn nhớ về chúng nữa. Giờ cứ bình tĩnh thôi. Rồi vài tháng nữa sẽ bình yên lại ấy mà.”
Brunhild thoáng suy nghĩ, rồi thì thầm một mình.
“... Tấn công… ư…”
Trên cặp mắt đỏ thẫm ngời sáng vẻ hiếu kì. Brunhild chợt quay sang nhờ vả vị đại tá.
“Thưa Đại tá, mong Đại tá cho tôi… đọc thêm nhiều báo chí từ nay về sau ạ.””