Sachs bước từ trong xe đi qua cổng bệnh viện.
Anh ta chịu khó đứng chải chuốt lại trước gương, sẵn sàng bước vào căn phòng bệnh đang chờ sẵn, phòng bệnh mà Brunhild đang lưu trú tạm thời. Dù có là đứa con của loài rồng đi nữa, cô vẫn chỉ là một thiếu nữ bình thường thôi.
Chỉnh lại tóc mái dài ngang mắt cho ngay ngắn, Sachs tự nhủ lòng mình… rằng sẽ không hề có trở ngại nào xảy ra.
Suy cho cùng anh ta… cũng tự tin tương đối về phương diện ngoại hình.
Một tay chơi lừng lẫy, từng khiến bao cô nàng phải mê mẩn đắm say… tại sao lại không thể tự tin được cơ chứ?
Sức trẻ đã tan biến dần theo dòng thời gian, nhưng tuổi tác cũng khiến anh ta trông độ lượng hơn xưa nhiều. Xét đến trong quân ngũ, hẳn biết bao cô nàng… vẫn thầm thương trộm nhớ mà mến mộ anh ta.
Có điều, trong đầu Sachs giờ đây… tuyệt nhiên chẳng tơ tưởng đến chuyện yêu đương nữa.
Anh ta chưa từng quên…
Rằng vào một ngày đông năm hai mươi bốn tuổi, một nữ nhân anh ta có quan hệ tình ái… ả đã đâm anh ta, buộc anh ta nhập viện trong tình trạng nguy kịch. Kể từ đó, Sachs đoạn tuyệt với mọi mối quan hệ trai gái, chấm dút luôn sự nghiệp huy hoàng nơi tình trường.
Ôi đàn bà… quả là những niềm đau.
Kiểm tra lại lần cuối, Sachs nhủ thầm “Triển thôi.” Ngọn lửa của khí thế đã được thắp lên rồi.
Chỉ để dự phòng thôi…
Sachs vẫn thủ sẵn con dao găm bên trong túi.
Nếu giả sử như cô không còn là con người, có khả năng cô sẽ phản kháng trước anh ta. Dù Sachs có yếu hơn, hay dễ mủi lòng hơn Sigebert đi chăng nữa, anh ta vẫn đích thực là một người chiến binh.
Mà nếu chỉ dựa vào thông tin từng được nghe… chắc mình cũng không có cửa nào mà chống lại.
-----
Rốt cuộc con dao găm không hề được dùng tới.
Cửa sổ phòng để mở. Rèm cửa treo trước gió phất phơ và đung đưa.
Brunhild ngồi trên giường, mái tóc bạc đỏ hồng dưới ánh nắng hoàng hôn, còn ánh mắt cứ như đốm lửa giữa đêm tối.
Đang đứng trong phòng cô… là một vệt lửa đen hình dáng như con người.
Ấn tượng đầu của cô về Sachs là như thế. Brunhild nhận thức được sự hiện diện gần bên, nhưng chẳng buồn chú ý quan tâm làm cái gì.
“Brunhild Siegfried là… tên con có phải không?”
Cô gái liền phản ứng, thế nhưng không phải vì tên gọi đầy đủ kia, mà là vì danh xưng người kia vừa gọi mình.
“Cấm gọi ta là ‘con’… con người.”
Sachs không biết tại sao, và cũng không có ý định tìm hiểu. Những yêu cầu kỳ quái về vấn đề xưng hô… thường bắt nguồn từ điều đối phương không muốn cho bất cứ một ai biết. Một quy tắc đúc kết từ những gì anh ta từng trải qua.
“Vậy ta nên… gọi con bằng cách nào?”
“Ngươi là ai?”
“Chết rồi,” anh ta bỗng trộm nghĩ. Trước khi hỏi tên ai… anh ta phải xưng tên bản thân trước mới phải.
Sachs giãn đôi lông mày, khẽ nâng khóe miệng lên. Bằng nụ cười thảnh thơi và không phòng bị ấy, đối phương hẳn phần nào sẽ bớt dè chừng đi… trong trường hợp họ vẫn giữ nguyên được phần người.
“À cho ta xin lỗi. Ta là Yohan Sachs, đại tá thuộc quân đội đế quốc Novelland. Sigebert và ta là bạn bè đã lâu năm.”
Sachs tính thử xem cô phản ứng như thế nào. Bằng cách đề cập đến người cả hai cùng quen, Sachs mong cuộc nói chuyện sẽ kéo dài thêm chút. Ý tưởng đã thành công. Brunhild bỗng giật bắn lông mày mà hỏi lại.
“Hắn ta đâu?”
Giọng nói cô chất chứa nỗi căm thù. Cũng không vô lí lắm, khi Sigebert chính là kẻ đã giết Ngân Long.
“Chắc là trên biển chăng? Ta cũng không rõ lắm.”
Theo lệnh của Chuẩn tướng, Sachs không được tiết lộ ông ta đang ở đâu, hay là sẽ đi đâu và về đâu.
Cặp mắt màu đỏ máu chòng chọc mà nhìn sang…
“Ngươi nói dối đúng không?”
Cô gái chợt phỏng đoán, như thể mới đọc vị tâm trí của anh ta.
“Sao ta phải nói dối?”
Những tình huống như này, Sachs cũng thừa biết rõ mình nên giải quyết sao.
Anh ta vờ cười khổ, làm bộ như bị cô đấy vào tình thế khó.
“Ta đâu nói dối đâu. Chẳng có miền biển nào cậu ta chưa từng tới, nhằm phục vụ chiến dịch quân sự tại Eden. Chỉ những ai chung thuyền… tầm này mới được biết cậu ta ở đâu thôi.”
Cô gái nheo mắt mà nhìn Sachs một hồi lâu…
“Vậy à.”
Nhưng rồi ngoảnh mặt đi, không trông mong moi móc được thêm một thứ gì.
Cô tiếp tục ngồi im… như một pho tượng sống.
“Sigebert có ngỏ lời, bảo ta hãy chăm sóc cho c… Brunhild về sau.”
Sachs vội vàng nuốt lại chữ “con” nơi đầu lưỡi.
Cô vẫn không phản ứng, nên Sachs đành tiếp tục cuộc trò chuyện đơn phương.
“Vì vướng công việc nên… trong khoảng thời gian này, Sigebert tạm thời sẽ vắng mặt tại thủ đô.”
Sachs hạ giọng xuống cho nhẹ nhàng nhất có thể, tránh không khiêu khích cô bằng tất cả mọi giá. Lý do là bởi vì, cô đã từng lao tới tấn công cha ruột cô, một chiến binh lừng lẫy… mạnh nhất trong quân đội đế quốc Novelland.
“Nếu có gì thắc mắc ta sẽ giải thích cho. Về hoàn cảnh bản thân, về tương lai sắp tới, về việc muốn trở thành quân nhân hay là không… Bất cứ gì cũng được.”
“Ta không cần.”
Ngắn gọn và súc tích.
“Vậy khó khăn rắc rối đang gặp phải thì sao? Chẳng hạn như khó chịu mỗi khi bị lấy máu, hay tay phải bị đau những khi bị tróc vảy? Ta sẽ tâm sự với bác sĩ trực tiếp cho.”
Brunhild là trái ngọt sự sống của Eden.
Thí nghiệm sinh học tuy vẫn chưa được tiến hành, nhưng suốt mấy ngày qua, các mẫu vật lấy từ cơ thể của cô gái… liên tục được điều tra nghiên cứu về thành phần. Dù vết thương gần như không cần điều trị nữa, cô vẫn phải nằm viện bởi vì lý do trên. Nhưng nỗ lực kiểm tra thể chất của cô gái, cùng mức độ học hỏi, nhận thức và tư duy… hiện chưa có kết quả, do đối tượng luôn luôn tỏ ý định chống đối. Suy cho cùng, không những tấn công cô, loài người còn ép cô phải từ bỏ mái ấm, nên động thái của cô là vô cùng dễ hiểu.
“Thí nghiệm hay kiểm tra… muốn làm gì thì làm. Ta chỉ có một thứ bắt buộc phải làm thôi.”
Là giết kẻ đã khiến cô lâm tình thế này.
Sachs tuy không đồng tình, nhưng cũng không phản đối.
“Ta hiểu cảm giác đó. Bị giết cả gia đình… để rồi lại muốn giết chính kẻ đã ra tay. Nhưng dù thế đi nữa… hận thù cũng không thể giúp ích được gì đâu.”
“Không thể… giúp ích gì…?”
“Bởi vì thế giới này… không phải ai ai cũng là kẻ thù của ta. Nếu có một ai coi thế giới là kẻ thù, ta cũng chỉ cầu mong… rằng dần dần họ sẽ nhìn ra được sự thật.”
Đã có không ít người đề xuất giam giữ cô bên trong viện nghiên cứu, biến cô thành chuột lang thí nghiệm đến suốt đời.
Cũng có không ít người phản đối ý tưởng trên, và bằng mọi kỹ năng hùng biện cùng lôi kéo, họ đã thành công đòi quyền lợi lại cho cô, cho cô hưởng chính sách bảo hộ từ quân đội.
Sachs cũng trong số đó, và tuy rằng ngoài miệng chưa từng ủng hộ cô, anh ta vẫn luôn tìm mọi cách nhằm giúp đỡ… giúp đỡ một thiếu niên nay mới mười sáu tuổi.
Rốt cuộc thì anh ta… vẫn không thể không nghĩ cô như là con mình.
“Hôm nay đến đây thôi.”
Bệnh viện không cho phép anh ta nán lại lâu.
Anh ta chỉ ước mình có thêm chút thời gian… hòng phá tan bức tường ngăn cách với cô gái.
Bởi vì cô hiện giờ… đang ở trong trạng thái hết sức là mong manh.
“Lần sau gặp lại nhé.”
Chuỗi ngày đến thăm nom giờ mới chỉ bắt đầu.