Trans: Zard
Xin lỗi vì những tuần qua không có chap, tháng này mình đang khá bận nên lịch up cũng từ đó bị ảnh hưởng, bắt đầu từ tuần sau sẽ trở lại bình thường, mong các bạn tiếp tục ủng hộ mình.
---------------------
Bầu không khí mát lạnh trên mạn thuyền như muốn nói rằng cái nóng vào ban ngày chỉ là giả.
Ngẩng đầu lên, tôi nhìn thấy một bầu trời rực sáng ánh sao đẹp đến mức khiến tôi không thể rời mắt.
Đồng thời tôi cũng phát hiện ra tên đó.
“…… Nó gì ở đây vậy…”
『Chắc là để ngắm sao, hoặc cũng có thể là sở thích…』
“Nhưng đứng cao như vậy để làm gì?”
『…… Chắc là để gần bầu trời hơn… hoặc để không ai quấy rầy…』
Cậu ta đang đứng trên đài quan sát trên cột buồm… đúng hơn là trên đỉnh buồm, quan sát bầu trời.
Nhóc đang làm cái gì vậy?
“…… Trời ạ… im lặng đi… anh đang độc thoại đấy à? Anh… mới nãy…”
Khi tôi và Tre’ainar ngẩng đầu lên, cậu ta cũng đang cúi xuống và chạm mắt tôi.
『Kiểu này là vế sau rồi… nó không muốn bị quấy rầy…』
“Trời ạ… ở cái tuổi này… con nít sẽ chả bao giờ bị mắng khi coi người khác như vậy…”
Hồi bằng tuổi thằng nhóc hay Espie… tôi toàn ước trở thành Siêu Anh Hùng không mà nhỉ?
So với tôi thì không biết phải thế nào mà một đứa nhóc có thể làm vẻ mặt ấy.
“Xin lỗi vì làm phiền nhé. Chúng ta nói chuyện một chút đi… anh muốn biết thêm về nhóc… rồi biết đâu nhóc cũng sẽ có hứng thú với anh.”
“…… Hah?”
Tôi trả lời Slayer đang gầm gừ, quả nhiên cậu ta lườm tôi với vẻ mặt càng thêm khó chịu.
Nhưng cho dù phải đang lo cho một đứa nhóc đã sống thể nào tôi còn không biết và có cái ánh mắt đó, nó vẫn chẳng hề dễ chịu khi bị nhìn như vậy suốt, nên hãy thử trêu thằng nhóc chút xem…
“Tôi? Anh á? Hứng thú? Anh tự tin quá——”
“Parkour Ma Thuật!”
“…… eh!!??”
Khi cậu ta vừa thở dài và quay lưng lại, tôi liền phóng lên cột buồm bằng chút parkour và di chuyển ra phía sau cậu ta.
“………… Anh…”
“Oh, phản ứng được đấy… nhưng nhóc mà hoảng vậy sẽ làm anh mày buồn đó.”
Slayer tròn mắt khi thấy chuyển động của tôi và lập tức nhảy lùi lại về góc buồm.
Ra vậy, với một đứa nhóc thì phản ứng đó rất tốt.
Espie thì thường tận dụng năng lực của mình, nhưng thằng nhóc này thì chỉ sử dụng sức mạnh thể chất.
Và hiện giờ cậu ta đang cảnh giác lườm tôi, sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào.
“Nhóc nghĩ sao? Có hứng thú với anh chưa?”
“Huh… ông anh…… là cái quái gì…”
“Kuhahaha, thôi thôi, đừng lườm anh mà. Anh không tính bắt nhóc ăn đâu. Ngược lại…”
Slayer, người khi trước đã từ chối mọi người và thậm chí còn không hề có chút hứng thú cuối cùng cũng đã nhìn tôi, cho dù là không thân thiện cho lắm.
Cứ đà này thì sẽ có đánh nhau mất nên tôi đã cười và cho cậu ta thấy rằng tôi không hề có ý xấu, sau đó lấy nó từ trong túi ra rồi ném cho Slayer.
“Đây, coi như là anh xin lỗi vì đã làm nhóc giật mình. Thế nên đừng có nghĩ sâu xa gì rằng đây là đồ miễn phí.”
“…… Huh?”
Slayer ngờ vực bắt lấy món đồ mà tôi ném tới.
Tôi cũng lấy ra một thứ giống vậy từ trong túi và xé gói bọc ra.
Thứ xuất hiện bên trong là một que giống bánh quy.
“…… Đây…?”
“Nhóc là thợ săn mà không biết sao? Nó là ‘Calorie Friend.'”
Phải, đây là thức ăn tiện lợi mà tôi đã mua từ cửa hàng ở Slayer trong tương lai, thứ do Tre’ainar tạo ra và phân phát cho Ma Vương Đoàn.
Tôi cắn một miếng để chứng minh nó không hề đáng nghi.
Thật ra đây cũng là lần đầu tôi thử nó…
「…… Hmm, hơi khô nhỉ…」
『Hả!? Ta không biết ngươi đang phàn nàn cái gì cả! Món này đã phải thử qua thử lại rất nhiều lần nên vị của nó phải ngon hơn rồi…』
「A, nhưng nó cũng mềm… vị thì… ừ, cũng ổn.」
『Thế… thế à. Nó khô là vì nước bên trong đã cho bay hơi hết. Càng ít nước thì nó càng nhẹ và dễ mang đi hơn.』
Tôi cứ nghĩ Tre’ainar sẽ giận, nhưng rồi ông ta lại gật đầu vui vẻ.
Dạo gần đây tôi phải cẩn thận từ phụ nữ đến các bé gái, rồi cả lão thầy tôi nữa.
“…… Hả… anh… anh là ai? Anh tiếp cận tôi để làm gì?”
“Đừng cảnh giác thế chứ. Anh không túng đến mức phải dụ dỗ nhóc để kiếm tiền đâu.”
“…………”
“Nhóc bảo hỏi hai lần là ngu, nhưng đừng có nói vậy khi mà nhóc còn chưa học được cách không hỏi người ta hai lần.”
“Unh…”
“Anh nói rồi. Anh nghĩ nhóc sẽ có hứng thú với anh nên anh chỉ muốn nói chuyện thôi.”
Slayer vẫn cảnh giác mà không hề xé đi lớp giấy bọc của món Calorie Friend.
“Tôi không có đồng đội nào cả.”
“Haha, thê à... vậy làm sao nhóc có thể đánh bại con mực khổng lồ đó? Là ma thuật sao?”
“Anh nghĩ tôi sẽ để lộ bài của mình sao? Ngay từ đầu tôi đã không muốn nói chuyện với anh rồi.”
Hm~m….. Khác hẳn Espie và lão thầy, cậu ta hoàn toàn cảnh giác.
“Nói chung, tôi sẽ trả lại thứ thức ăn này.”
“Không sao, là anh cho nhóc mà, đúng hơn nó chỉ là một món ăn vặt đơn giản mà thôi. Nhóc đang đói mà đúng không??”
“Tôi không có đói! Và tôi cũng không cần!”
Slayer cố trả lại Calorie Friend cho tôi.
Nếu cậu ta có không trả lại thì tôi cũng không phiền, nhưng Slayer lại khá cứng đầu.
Nhóc đi xa đến mức từ chối luôn sao?
Mà khoan, hồi còn nhỏ, Sadiz từng bảo tôi “Đừng nhận kẹo từ người lạ không thì em sẽ bị bắt cóc đó”, chắc vậy có nghĩa là đừng lấy gì từ người không quen biết chăng?
“Nói chung là tôi không cần! Anh… cầm lấy đi!”
“Oh…”
Nhân ảnh của Slayer trở nên mờ ảo.
Cậu ta hẳn đang định phóng nhanh ra phía sau tôi. Tôi không rõ liệu cậu ta có đang trả đũa vì chuyện ban nãy không?
Nhưng……
“Anh đã nói rồi… nhóc không cần phải trả lại đâu.”
“Uh… oh…!”
Tôi một lần nữa phóng ngược ra sau Slayer đang cố nhảy ra sau tôi.
Slayer ngớ người, lưng ngay trước mặt tôi, tay cầm Calorie Friend muốn trả lại tôi chĩa về phía hư vô.
“…… huh… cầm lấy đi!”
“Kuhaha, anh đã bảo là không cần rồi mà.”
“Ah…”
Với bộ dạng bực tức, Slayer quay người lại và dùng tay cố đưa Calorie Friend cho tôi.
Nhưng cậu ta lại một lần nữa đưa tay vào hư không.
“Kuhaha, tiếc thật ♪.”
“Uh, ugh, anh… cái quái gì…”
Slayer thậm chí còn không thể chạm vào tôi nên mở to mắt nhìn tôi, đôi mắt ấy trông khác hẳn với vẻ vô tâm ban nãy khi cậu ta bảo rằng không hề có hứng thú với thứ gì.
Ánh mắt cậu ta rõ ràng đang muốn hỏi “Anh là ai?”. Chúng lộ ra vẻ tò mò. Có thể nói rằng cậu ta đang có hứng thú với tôi.
Nhưng đồng thời tôi cũng muốn chơi đùa với cậu ta thêm một chút.
“Ê Slayer… nếu nhóc tức đến vậy… sao không tới bắt anh để mà trả nó lại đi?”
“…… Hả…”
Khiêu khích Slayer, người không thể bắt được tôi… đó quả thật……
“Oh? Là thợ săn mà nhóc cũng không bắt được một người thường sao?”
“H, hả!?”
Một cuộc săn… hay đúng hơn là một trò đuổi bắt.
Ngay cả Slayer không hề có hứng thú với ai hay không muốn bị liên quan, cũng phải lay chuyển trước lời khiêu khích này…
“Hm, hmph… tôi không biết anh là ai nhưng… anh đang đánh giá thấp tôi chỉ vì anh có chút kĩ năng sao? Vậy… tôi sẽ bắt kịp ảnh và bắt anh nhận lại thứ này! Đừng có mà xem thường tôi!”
Quá dễ.
『Fuhahaha, quả nhiên vẫn là con nít. Bị một lời khiêu khích đơn giản thế chọc giận có phải ngu ngốc không? Ta nói có đúng không nhóc.』
「Ông cũng nói được à?! Cả ông———」
『Oh?』
「À không, không có gì…」
『Thật tình… mà…… cho dù là trò đuổi bắt của con nít thì nó cũng vẫn có thể rất thót tim đấy, cẩn thận…』
「Tôi biết rồi. Tôi vẫn chưa biết thằng nhóc đó làm được gì cả.」
Tôi đến để nói chuyện với Slayer và muốn tìm hiểu thêm về cậu ta… có thể nói… chuyện này có thể cũng tốt.
Nó cũng giống như hồi mới gặp Koujiro.
“Kuhahahaha, nào, tới bắt anh mày đi!”
“Ê, đứng lại!”
Cảm giác chúng tôi có thể biết thêm về nhau bằng cách này tốt hơn là cố nói chuyện.
Với suy nghĩ ấy, tôi nhảy khỏi buồm và chạy khắp thuyền, theo sau là Slayer đang đuổi theo.