Breakthrough with the Forbidden Master

chương 284: đứa nhóc rắc rối

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Zard

---------------

Espie nổi giận với tính edgy của Slayer.

Nó làm tôi thắc mắc sao mà hai đứa nó lại có thể thành người yêu được, nhưng nói chung tâm trạng của Espie đang rất tệ.

Khi tôi đang tìm cách dỗ em ấy thì nó lại xuất hiện một cách đơn giản đến không ngờ.

“Cá ngon quá điiii~!”

Tại nhà ăn trên thuyền.

Không chỉ các thủy thủ mà những hành khách như chúng tôi cũng đang thưởng thức bữa ăn, một số còn đang uống rượu ầm ĩ.

Trong số đó có Espie cũng đang vừa cười vừa từng chút một nhét đầy các món hải sản vào miệng.

“Ồ, cô bé ăn khỏe đấy nhỉ. Đây, thử cái này nữa. Là sò nướng đấy~”

“Ồ, sò bự quá! Con nào cũng mở miệng và mọng nước cả~!”

“Hehe, thêm cả nước dùng nóng hổi nữa này. Nhóc không cần thêm gia vị gì cả! Đun sôi đã làm dậy mùi và cứ ăn thế là ngon nhất!”

“Ồ! Ồ, ồ! Em ăn đây! Ah, ah, ahm, ahm! Hafu’hafuhafu… nóng, nhưng ngon!”

“Nghe nhóc nói vậy làm ta vui lắm đó. Nào, ăn thêm cái này nữa này!”

Tôi tự hỏi có phải ngư dân nào cũng thích phục vụ thức ăn ko?

Mà, hồi ở cảng cũng vậy.

Nhưng khác với khi đó, giờ tôi có thể thấy Espie thực sự vui vẻ ăn uống, các ngư dân cũng cười nói mang thức ăn cho con bé làm tôi có hơi cô đơn.

Nói chung tôi mừng vì Espie đã vui lên.

Với lại……

――Em chưa bao giờ ăn bánh kem sao?

――Un! Em chỉ toàn ăn thịt khô để hàm thêm khỏe và uống thảo dược thôi.

Em ấy có thể ăn nhiều món ngon hơn nữa.

Chỉ cần em ấy còn cười và khen ngon là được.

Thế nên tôi nghĩ Espie đang được chăm sóc rất tốt.

Mỗi lần em ấy nổi giận là tôi lại thấy hơi lo bởi sức mạnh của em ấy rất nguy hiểm.

Mặt khác…

“Thằng nhóc đó… đâu rồi nhỉ…”

Thằng nhóc edgy ban nãy không có trong nhà ăn.

Cậu ta đã ăn xong rồi sao?

Espie đang được không ít người lớn chăm sóc và có vẻ em ấy đang rất vui nên có lẽ tôi sẽ để em ấy lại đây để đi tìm cậu ta. Tôi có hơi tò mò.

『Ngạc nhiên thật.』

「Hmm?」

『Thật sự mà nói, ta không biết làm sao để bắt chuyện với hắn ta nên ta quyết định cứ đợi thêm một thời gian, nhưng ta không nghĩ ngươi sẽ tự đi tìm hắn.』

「Hmm? Hmm~…… À thì…… đằng nào chúng tôi cũng sẽ đi chung với nhau nên…」

Quả thật bản thân tôi cũng thắc mắc khi nghe Tre’ainar nói, nhưng lý do lại rất đơn giản.

――Onii-chan!!

Espie bây giờ đã thật sự mở lòng với tôi. Em ấy tin tưởng tôi. Có lẽ bởi vì tôi biết em ấy rất quấn quýt tôi.

Tôi không thể coi em ấy là người lạ nữa.

Thế nên……

—Bọn tôi/em vẫn chưa kết hôn. Bọn tôi/em cũng chưa tổ chức hôn lễ. Thế nên bọn tôi/em không có con. Ta chỉ có thể kết hôn khi nhận được sự đồng ý từ gia đình hai bên mà thôi.

Tất cả điều này sẽ dẫn đến những lời đó trong tương lai… đúng hơn là hiện tại.

『Ra vậy.』

Tre’ainar cười và có vẻ đồng ý với lời của tôi.

“Oh. Cậu ta sau này dù gì cũng là chồng em gái tôi mà nhỉ? Nếu vậy tôi phải biết đó là loại người gì cái đã… nếu là một tên khốn……… kuhahaha, vậy đấy.”

Nếu là một tên không ra gì thì sao tôi lại phải chấp nhận cuộc hôn nhân này nhỉ? Tôi không gắt đến mức đó và cũng không có ý định làm vậy.

Nhưng, về chuyện cho hay không thì tôi chỉ cần biết Slayer là người thế nào, đúng hơn, từng là người thế nào.

『Hmph. Mà…』

「Hả?」

『Em gái ngươi sẽ kết hôn… so với ngươi, kinh nghiệm với con gái còn không có, fuhahahaha.』

「Hả!? Tại, tại vì, em ấy trên thực tế lớn tuổi hơn tôi… ý tôi là tôi cũng có người sau này sẽ kết hôn kia mà, ví dụ như Kron, Shinobu, Sadiz!」

『…… Giờ ngươi cũng nên cho thêm nhóc công chúa vào rồi chứ. Ta thấy thương cho cô nhóc đó đấy…』

「…… ah~…… ah~…… um~mm….. Tôi chưa nghĩ đến mức đó…」

Công chúa quả thật rất xinh đẹp và là một người con gái tốt. Nhưng, cổ là bạn thuở nhỏ của tôi và là cái gai trong mắt tôi quá lâu rồi, thế nên trong thâm tâm tôi không nghĩ cổ là con gái… tôi biết mình hơi hà khắc trong chuyện đó nhưng… vừa nghĩ, tôi vừa mở cửa phòng ăn để tìm cậu ta.

“…… Huh?”

“Ah…”

Ngạc nhiên thật.

Ngay khi vừa mở cửa ra, cậu ta đã ở ngay đấy… Slayer đang đứng ngay đó.

Nhưng đối phương liền tránh mắt tôi với vẻ mặt vô cảm.

“Yo.”

“…………”

“Nhóc tới ăn à? Vào đi.”

Tôi hỏi, ai mà ngờ cậu ta chỉ vừa mới tới chứ không phải là đã ăn xong.

Nhưng, Slayer lảng mặt đi và…

“Tôi không vào, ồn lắm.”

“Hah?”

Ngạc nhiên thay, cậu ta liền quay gót rời đi.

Là vì ồn quá sao? Mà, đúng thật là mọi người đều tập trung vào Espie và người lớn thì đang uống rượu cười đùa, nhưng có thật sự ồn đến vậy không?

Mà, nó đáng bận tâm đến mức đó à?

“Tại sao? Nhóc đói mà đúng không?”

“Hmph, tôi không thích ồn ào khi đang ăn… và cũng đông người nữa…”

Dù vô cảm nhưng tôi có thể thấy sự khó chịu của cậu ta qua ánh mắt.

Rồi cậu ta bao nhiêu tuổi vậy?

“Nói chung đừng có nói chuyện với tôi, tôi không muốn ở gần lũ ngốc.”

“Này, này, anh nói rồi, vào ăn đi…”

“Tôi nói là tôi không cần. Anh chắc cũng ngu lắm mới bắt tôi phải nói hai lần. Tôi không có đói——”

――Ku~~~~~♪

“…………”

“…………”

“Ah, h, hey…”

“Không có gì hết.”

Ngay khi cậu ta vừa nói xong, tôi bỗng nghe thấy tiếng bụng kêu ngay trước mặt, nhưng Slayer lại mau chóng bỏ đi.

「Cậu ta đi rồi…」

『Thằng nhóc đó giỏi nhưng mà đúng là rắc rối thật…』

「Ừ, trông thì ngầu… nhưng cũng chẳng ngầu chút nào… chắc giống Rebal hồi xưa nhỉ?」

Tôi khá chắc chắn khi nói vậy.

Nói mới nhớ, Rebal hồi trước cũng từng như thế.

Tôi, Fu và công chúa phải dùng hết sức kéo cậu ta ra ngoài chơi, rồi cậu ta cứ thở dài than phiền hết cái này đến cái khác nhưng vẫn luôn đồng ý đi…

“Shhaaahh!”

Tôi không thể để một đứa nhóc bị đói như vậy được nên đã đi theo cậu ta.

Tôi không nên đi tay không… tôi có cần mang thức ăn theo không nhỉ?

『Nhóc, ngươi vẫn còn nó mà đúng không?』

「Hmm?」

Nói rồi, Tre’ainar cười…

『Thứ mà ngươi đã mua ở cửa hàng của hắn ta ở hiện tại đấy. Món thức ăn xách tay do ta phát minh ra đấy.』

Khi cắm trại tôi đã làm cà ri, còn khi tới thành phố tôi đã ăn bánh kem với Espie và hành lí của tôi vẫn còn i nguyên, một món mà Tre’ainar đã tạo ra.

Nói mới nhớ, tôi đã mua nó ở cửa hàng của cậu ta ở tương lai những vẫn chưa ăn nó.

Truyện Chữ Hay