Cecilia và tôi leo lên dãy núi phía đông.
Khu vực này không quá dốc cũng như khúc khuỷu, nên có vẻ chúng tôi có thể đi dọc theo con đường. Những bông hoa tươi thắm đua nhau nở rộ hòa chung với bầu không khí trong lành. Tôi cảm thấy thư thái và dễ chịu, như một cuộc tản bộ trên núi cao vậy.
Như thể tấn bi kịch vừa diễn ra trên Thánh Đô Orphen vừa bị tôi xao nhãng lãng quên trong phút chốc.
Đối với một chiến binh thì việc linh động trong tư duy hay “làm thoáng tư tưởng” là cũng đóng một vai trò quan trọng. Nếu cứ ăn mày quá khứ và tự làm cho tâm trí mụ mẫm, bản thân sẽ không thể phát huy sức mạnh.
Không khí trong lành thật. Tôi hít một hơi thật sâu giúp bình tĩnh cả con người.
Cũng tốt nếu cải thiện được khả năng tập trung. Trong lúc đang nghĩ thế thì Greed lên tiếng.
『Nó đang bám theo.』
[Ừa, từ bờ biển cho đến bây giờ.]
『Và ngươi vẫn sẽ để nó như thế?』
[Có thể nó định sẽ phục kích khi tôi say giấc.]
Cecilia dường như cũng hứng thú với cuộc trò chuyện
[Ý cậu là quái vật ư?]
[Ừa, con đầu tiên nhất khi tôi lần đầu đến nơi đây ấy.]
『Nếu ta không lầm thì… nó là một Fenrir?』
[Phải đấy. Nó đã cắn xé và uống máu tôi một cách ngon lành lắm đấy.]
『Vậy là chú ta không quên được mùi hương ấy và bám theo ngươi đến giờ.』
Vì sức mạnh tôi đang từng chút trở về nên nay tôi đã có thể cảm nhận sự hiện diện của Fenrir. Con sói bạc bám đuôi từng chút, giữ khoảng cách nhất định.
Nó tưởng bản thân đã ẩn mình đủ tốt, nhưng mọi người lại đều có thể cảm nhận chú ta, nên cũng không còn là một kẻ địch mang tính đe dọa.
[Ta nên làm sao đây? Cũng đâu thể cứ để như vầy hoài.]
[Bản thân tôi cũng muốn có chút giấc ngủ… Nên là tôi sẽ nghĩ cách ngay đây.]
『Để ta giúp ngươi.』
Cecilia tìm một tảng đá ngồi xuống nghỉ. Tôi và Greed di chuyển để đi săn con Fenrir. Tôi sẽ dứt điểm cho xong cái oán thù này.
『Không định dùng Bloody Ptarmigan sao?』
[Quá sức không cần thiết. Con đó cũng chả có kĩ năng hay chỉ số gì hấp dẫn.]
Tôi sẽ xuyên thủng khối đá kia và đặt dấu chấm hết cho nó. Ma tiễn lên sàn!
Fenrir dường như không cảnh giác ma tiễn. Tất nhiên, vì nó đâu thể ngờ bản thân bị tấn công từ khoảng cách xa đến vậy.
Ma tiễn xuyên thủng đá tảng và ghim vào Fenrir.
Tôi biết vì đằng xa vang lên tiếng sủa tru tréo của họ nhà Chó.
『Làm được chưa?』
[Không… Vì Bạo thực kĩ không lên tiếng.]
Trực giác của con sói cũng khá tốt… Hẳn là nó đã né được vào phút chót khỏi đòn chí mạng.
Nó hoảng hốt nhảy tọt khỏi tảng đá và trượt dài trên dốc.
[Đừng hòng chạy thoát.]
『Tiến công!』
Tôi bắn thêm vài phát ma tiễn, cũng như dứt điểm luôn.
Khi tôi đang soạn thế trong đầu, bỗng Fenrir đứng chững lại.
[Hm? Cái… quái gì vậy hả?!]
Đột nhiên nó nằm ngửa phơi bụng và vẫy đuôi lia lịa.
『Trông như tư thế vâng lời của một chú chó đối với chủ.』
[Nó quy hàng ư?]
『Chắc vậy rồi.』
Hừ… Mặc dù trước đó nó còn cố xơi tái mình, nay lại cầu xin tha mạng. Thật là… một con vật tinh ranh.
『Giờ tính sao? Có nên xử tại đây luôn không?』
[Có khi nào Fenrir cũng từng là thú nhân? Để tôi thử, nếu nó nghe lời thì ta sẽ để sống.]
『Đừng để bị đánh lừa là được.』
Trước tiên, tôi gọi Fenrir.
Ve vẩy chiếc đuôi, nó chạy về phía tôi. Tôi chuyển sang hắc kiếm để phòng trường hợp đỡ đòn.
Fenrir chỉ chạy tới trước mặt tôi và lại nằm ngửa.
『Có vẻ nó quy hàng thật rồi.』
[Thay vì là đòi hỏi sự quan tâm, tôi thấy như nó đang cầu xin tha mạng…]
Cecilia tiến đến như thấy sự thể gì thú vị.
[Có chuyện gì sao? Chẳng phải cậu phải tiêu diệt Fenrir à?]
[Đúng là thế. Nhưng giờ lại thành ra vầy đây.]
[Ôi chà, vậy giờ cậu định giữ nó ư?]
[Meh, có lẽ tôi cũng sẽ cần một thú cưng ma thú…?]
[Vậy cậu có định tiêu diệt nó nữa không?]
Fenrir rên ư ử với đôi mắt tròn xoe.
Chơi hèn quá đấy… Lúc tấn công tao mày có làm vẻ vầy đâu.
[Tao tạm thời chưa tin mày đâu. Nhưng để rồi xem như nào.]
[Nếu thế thì tôi cũng tham gia nữa. Đây cũng là lần đầu tôi thấy ma thú được thuần phục.]
[Chắc tôi cũng sẽ ít tiếp xúc cho lành. Tôi cũng lo cho cái thân này.]
[Nhìn cái cách chú ta vẫy đuôi kìa. Nếu nhìn chú ta như một chú chó bự tướng thì cậu sẽ thân ngay thôi.]
[Thôi thì nếu cô thích thì…]
[Ta nên đặt tên gì đây?]
[“Cẩu” đi.]
[『Dở tệ!』]
Cả Cecilia và Greed đều choáng trước biệt tài đặt tên của tôi. Chẳng phải nó vốn là ma thú định lấy mạng tôi à.
Nên việc đòi hỏi tôi có sự quan tâm chủ-tớ gì đó là không bao giờ nhé.
『Hết cách với ngươi. Để ta: Clan Hecatherine Marlboro Max. Hãy mau vinh dự đón nhận!』
[Dài quá! Đừng là những cái tên mà mỗi lần đọc nên đều líu cả lưỡi như thế chứ!]
Cecilia nói với vẻ hào hứng
[Sao ta không gọi là Max đi?]
『Oi, đừng có mà rút ngắn cái tên ta đặt chứ!』
[Chốt vậy nhé. Từ nay tên mày sẽ là Max.]
Và thế là một Fenrir đang nằm ngửa kia được đặt cho một cái tên.
Tôi thử sờ bụng nó. Tôi vẫn cảnh giác vì sợ bị táp.
[Mức độ tin tưởng của tôi là 0… không, nó vẫn đang trên đà xuống số âm, vậy nên ráng mà vực dậy nó đi, Max.]
[Gâu!]
『Câu trả lời hùng hồn lắm!』
Greed và Cecilia ngay lập tức trở nên thân thiết với nó. Tôi mới là chủ mà chả thấy có chút hảo cảm nào.
Fenrir dường như sở hữu trí tuệ, vậy nên không thể bỏ qua trường hợp là nó chỉ đang giả vờ. Nó mà lớ ngớ để lộ là tôi cho ăn một cái huyết gà gô ngay.
Greed chú ý đến tôi và nói với vẻ thích thú.
『Mối quan hệ chủ-tớ này như lằn ranh sống-chết vậy.』
[Một khắc sơ hở có thể lãnh đủ đấy.]
[Có vẻ cuộc tấn công lần ấy đã khiến cậu bị tổn thương tâm lý nặng nề nhỉ.]
Không có đồ ăn cho Max. Vậy nên tôi kêu nó đi kiếm thức ăn, trong khi bản thân vẫn cẩn trọng quan sát xung quanh.
[Đi thôi.]
[Gâu!]
Con sói chạy đi, tràn đầy năng lượng. Có thể nó cũng sẽ chả quay lại. Nhưng sao cũng được.
Tình hình này vẫn hơn là bị bám đuôi và bị tấn công trong lúc ngủ. Vậy là giờ tôi có thể kê gối ngon giấc rồi… dù tôi không có gối.
[Đi rồi… Chả biết có quay lại không nữa…]
『Nếu mối quan hệ giữa các ngươi đủ bền chặt thì nó sẽ quay về.』
[Huh? Đừng có nhìn tôi như thể đó là chuyện của tôi vậy chứ!]
Một đêm đã trôi qua và vẫn chưa thấy bóng Max đâu.
Cecilia trầm ngâm nói.
[Có lẽ chú ta đã đi đâu đó khá xa để canh chừng, và tôi chắc chắn nó sẽ quay về.]
[Tôi thì chỉ mừng là không bị nó tấn công nữa.]
『Được rồi, tiếp tục lên đường thôi, đừng có chờ con chó vô dụng đó nữa.』
Nhìn về phía đông đỉnh núi, bức tường trắng mờ ảo dần hiện ra nơi phía chân trời.
Có vẻ Vạn Lý Trường Thành của các high elf vẫn sừng sững.
[Vẫn còn chặng đường phía trước, nhưng nếu nhanh chân thì ta có thể đến nội trong hôm nay.]
[Phải, miễn là không chạm trán quái vật nữa.]
『Này, nhìn kìa!』
Nhìn về hướng Greed chỉ, tôi thấy núi xác quái vật rải rác khắp nơi.
Tất cả đều có vết cắn xé. Hơn nữa, vết thương vẫn còn khá mới. Đánh giá từ tình trạng thương tích, sự việc chỉ mới cách đây khoảng nửa ngày trời.
Cecilia nhìn tôi và bảo.
[Max đã giết chúng để bảo vệ chúng ta.]
[Kích cỡ của vết cắn, khá tương đồng với hàm của Fenrir…]
『Vậy nó đi đâu rồi mà chưa quay lại?』
[Chịu!]
Không ai biết được. Có khi nào… nó vẫn đang kiếm ăn?
Khi tôi nghĩ vậy thì Greed nói với chất giọng gượng gạo.
『Người ta thường bảo chủ nào tớ nấy. Như một viên đạn đã lao đi là sẽ không bao giờ quay trở lại. Mặt khác, nó cũng giống ngươi trong cái cách làm những việc trong bóng tối.』
[Tôi không nghĩ là có chuyện đó đâu…]
Cảm giác Aaron và Roxy cũng đã từng nói điều tương tự với tôi. Chỉ là cảm giác thôi. Và tôi cũng chả phải viên đạn gì cả… Tôi chắc chắn sẽ quay trở lại như boomerang mà.
Kể cả ngày giờ này, tôi vẫn luôn cố gắng quay về thế giới con người, nơi Aaron và tất cả đang đợi chờ. Ờ thì giờ đây phải đi đường vòng vì Georg cả. Dù gì cũng không thể để một chủ nhân Đại tội kĩ quậy đục nước lên được.
Georg rất chấp niệm với Thánh Địa Gallia, vậy nên nếu đuổi theo hắn có lẽ sẽ tìm được đường về nhà.
Mặt khác, vẫn chưa biết tọa độ của Roxy. Phải cùng em ấy trở về với mọi người mới được.
Khi nghĩ về em ấy, tôi tập trung dò la ma lực. Tôi đã liên tục làm điều này kể từ khi trôi dạt vào nơi này. Tuy nhiên, trên Đảo Louise lại chẳng có gì cả.
Thế còn Đảo Ines? Kìm nén cảm giác mong đợi và lo lắng trong tôi, tôi tiếp tục thăm dò ma lực của Roxy.
[Không thể nào… Em ấy… ở nơi đó ư?]
『Sao thế, Fate? Khoan đã… nguồn ma lực này?!』
[Chính là bức tường đó! Roxy đang ở đó!]
Cecilia mỉm cười trước niềm vui của tôi.
[Cậu đã tìm thấy rồi, người cậu luôn kiếm tìm.]
[Ta phải mau lên thôi! Đi nào, Greed!]
『Ta biết là ngươi đang gấp nhưng phải cẩn trọng. High Elf được biết đến bởi sự cao ngạo của chúng.』
Nhưng không gấp làm sao được? Tôi nhanh chóng tiến xuống dãy núi.
Cecilia sử dụng sức mạnh tinh linh gió giúp tôi.
[Tôi sẽ lo liệu các high elf. Tôi muốn thông báo đến họ tình hình hiện tại của Thánh Đô Orphen. Cậu không được phép tiến vào hơn nữa đâu.]
[Ừa, tôi biết. High Elf rất cao ngạo.]
[Tốt. Thành đô của các High Elf… Tôi cũng chỉ biết từ sách và ghi chép, vậy nên trái tim tôi đang đập nhanh một cách khác biệt hơn cậu hơn bao giờ hết.]
Bức tường nơi chân trời càng lúc càng hiển hiện ra.
Như thể chính bức tường mới đang tiếp cận chúng tôi từ hướng đối lại vậy.