Kích cỡ này… nó đang tiến đến, mang theo cơn sóng thần ngút cao.
Hai hòn đảo tầm cỡ đại lục đang sắp sửa va chạm.
Nếu vẫn còn đứng trên biển e sẽ bị cuốn đi mất.
『Fate, mau rời khỏi đây ngay!』
[Ngay đây.]
Khó mà tưởng tượng ra được xung chấn khi hai hòn đảo va chạm, vậy nên tránh càng xa càng tốt.
Khi Cecilia tỉnh dậy, cô vẫn buồn về chuyện mà anh trai cô đã gây nên.
[Mau tỉnh táo lại, Cecilia! Cô hãy nhìn kia kìa!]
Tôi lắc mạnh vai cô và chỉ về hướng hòn đảo đang từng chút tiến đến.
[Các hòn đảo đang dần hợp nhất lại với nhau. Ta cần phải rời khỏi đây ngay.]
『Chúng ta sẽ phải trở vào lại trung tâm Đảo Louise, giờ đã là bình địa của quái vật. Ngươi vẫn tiếp tục được chứ, Cecilia?』
[...Đã xảy ra những gì sau khi tôi bất tỉnh vậy?]
[Ta vừa đi vừa nói trên đường. Giờ thì phải rời nơi này đã.]
[Được rồi.]
Vừa rời xa bờ biển, tôi giải thích với Cecilia về tình hình hiện tại.
Georg sở hữu Kĩ năng Đại tội tương tự như tôi, và đã phá hủy thánh vật duy trì nền móng của bức tường.
Điều sau đó thì hiển nhiên, các thú nhân đều biến thành ma thú, và lũ lượt tràn vào bên trong tàn sát tộc elf.
Cecilia chỉ im lặng lắng nghe suốt quãng đường.
Khi tôi kể xong, cô chỉ hỏi một câu.
[Anh hai trông như thế nào vào lúc đó?]
[...Khó mà có thiện cảm cho cam.]
[Vẫn kinh khiếp như mọi khi sao. Em phải ngăn anh, Georg.]
Khi cô ấy bảo thế, ắt hẳn là sẽ không dừng lại ở mức “khuyên bảo” rồi.
Georg dường như chưa bao giờ chịu lắng nghe những gì Cecilia nói. Có thể cô ấy cho rằng Georg…
Không, giờ tất cả đều sẽ chỉ là suy đoán và không nên xem nhẹ bất kì điều gì.
Khi tiến sâu hơn vào trung tâm hòn đảo, số lượng quái vật tăng vọt.
Đám quái vật phát hiện chúng tôi và đồng loạt di chuyển.
[Cô chiến đấu được chứ? Tất cả chúng đều từng là thú nhân đấy.]
[Nếu có thể tôi cũng muốn tránh đi, nhưng nếu khiên cưỡng… thì được.]
[Tôi không ép nếu cô không dám làm đâu. Tôi sẽ làm giúp cô.]
Tôi đã giết quá nhiều nên cũng không còn cái quyền nói điều hay nữa rồi.
Bên cạnh đó, chiến đấu có vẻ sẽ gây khó khăn cho Cecilia hơn là cho tôi.
Một người gắng hết sức mình để cải thiện mối quan hệ giữa hai tộc, nay lại phải chĩa mũi kiếm về phía họ.
[Greed, ông mở hình thái thứ nhất được chứ?]
『Ta cảm giác ta cũng có thể xài bí kỹ của nó. Nhưng nếu muốn hơn nữa thì vẫn chưa được.』
[Vậy là đủ rồi. Chuyển sang Hắc Cung.]
『Được lắm, Fate.』
Greed hỏi lại để xác nhận. Ông cả nghĩ quá đấy. Chừng này chưa đủ để đánh gục tinh thần tôi để rồi bị tên kia đả bại đâu.
[Lấy 10% chỉ số.]
『Phần nhắm bắn để ta lo. Ta sẽ làm xong ngay tức thì để ngươi không cảm thấy tội lỗi.』
Hắc cung hấp thụ chỉ số và thay đổi hình dạng.
Tôi giương hắc cung vào bầy quái vật.
Bloody Ptarmigan!
Phát bắn như một ánh chớp đen, rẽ thành nhiều nhánh nhỏ thổi bay đàn đàn lớp lớp ma thú.
Tàn cuộc là mặt đất bị khoét sâu.
Thanh âm lạnh lùng vang bên tai thông báo sự gia tăng lượng lớn chỉ số. Tôi có thể cảm nhận Bạo thực kĩ đang hò reo khi được tiêu hóa lượng lớn linh hồn mà trước đây khó mà kiếm được. Tôi phải cẩn thận với một “tôi” khác, nhưng tôi cũng chỉ mới đi được nửa chặng đường với Bạo thực kĩ của bản thân.
Mặc dù trong trận chiến với Libra thì tôi đã phần nào thông thạo kĩ năng này, nhưng từ sau khi nuốt chửng vị Chúa kia thì cái kĩ năng này lại trở về giống cái hồi tôi cứ đói khát liên miên.
Cecilia ngỡ ngàng trước tuyệt kỹ tôi vừa thi triển.
[Đòn tấn công uy lực vừa nãy là thế nào vậy?]
[Là bí kỹ của Greed, tên là Bloody Ptarmigan.]
[Nó trông khá là lạ, khác với tinh linh thuật.]
[Greed là một Vũ khí Đại tội, một loại hình vũ khí khác với thường thức. Georg dường như cũng sở hữu thứ tương tự.]
[Nếu nhớ không lầm thì anh tôi gọi đó là Thần Bảo Irthyum.]
Vẫn chưa biết được sức mạnh thực sự của Hắc Luân xa thì Georg đã rời đi. Dù chỉ là suy đoán, tôi cũng sẽ không bất ngờ mấy nếu thứ đó thực sự uy lực hơn Bloody Ptarmigan nói riêng và dàn Vũ khí Đại tội nói chung.
[Cecilia nói rằng cô sẽ ngăn hắn, nhưng tôi không cho rằng mọi chuyện sẽ dễ dàng như thế đâu.]
[...Ừm.]
Đối chọi với người nắm giữ Kĩ năng Đại tội và cũng là chủ nhân Vũ khí Đại tội không đơn giản như bạn nghe qua câu chữ. Qua những trận chiến đã đánh qua, những người đồng đội cùng sát cánh thì tôi hiểu rất rõ về chuyện này.
Nếu Georg thực sự là một kẻ địch trong tương lai gần, không gì rắc rối hơn được nữa.
『Fate! Chúng sắp va chạm rồi!』
Vừa dứt lời, một âm thanh rền vang xé toạc bầu không khí tĩnh lặng.
Mặt đất rung chuyển dữ dội, và tại nơi các hòn đảo va chạm nhô lên, tạo thành những dãy núi.
Và hiện tượng này diễn ra bốn lần, đồng nghĩa với việc toàn bộ năm vùng đảo đã hợp nhất.
[Xúc xắc đã gieo. Cecilia cô sẽ làm gì tiếp theo?]
Có nên trở về Thánh Đô Orphen?
Có cơ may vẫn còn elf sống sót.
Nhưng sau khi chứng kiến sự việc xảy ra nơi đây chỉ trong vài phút đồng hồ thì tôi cũng không ôm hy vọng nhiều.
[Tôi muốn quay trở về thêm chút nữa. Tùy thuộc vào tình hình mà tôi sẽ cân nhắc việc từ bỏ nơi đây.]
[Được rồi.]
[Có một khu đất cao gần đây có thể nhìn ra bên ngoài Thánh Đô, ta mau đến đó đi.]
Cecilia hiểu rất rõ địa hình Đảo Louise.
Theo chân Cecilia, chúng tôi đi đến khu đất cao. Dọc đường đi, tôi cảm nhận khoảng thời gian giữa các lần chạm trán ma thú đang dần trở nên ngắn hơn.
Như thể bầy quái vật tụ tập tại trung tâm hòn đảo đang dần tản mác ra khắp đảo vậy.
Liên tục chiến đấu, khi đến nơi thì trời đã chập tối.
Bức tường trắng toát nay đã đổ sụp hoang tàn, và quái vật thì đang tiến ra từ đống đổ nát.
Thành Elf cũng đã bị xóa sổ, dù có cảm nhận đến nhường nào cũng không thể cảm thấy có elf sống sót.
Khác với tôi, Cecilia tìm kiếm người sống sót bằng cách dò la sức mạnh của tinh linh. Vậy nên sẽ có phần chính xác hơn tôi nhiều.
[...Không một ai sống sót.]
[Tôi vốn cũng mong vẫn còn người sống sót, nhưng…]
[Tôi cũng mong vậy…]
Cả hai dường như cũng ngầm hiểu một điều.
Rằng những người sống sót khỏi Thánh Đô Orphen chỉ có tôi, Cecilia và Georg…
Quả là chuyện mà tôi không hề nghĩ đến khi được các kỵ sĩ dẫn đến điện thờ.
Cecilia trầm ngâm ngắm nhìn Thánh Đô Orphen một lúc lâu.
Có quá nhiều chuyện đã xảy đến.
Nội việc năm hòn đảo hợp nhất cũng khiến tôi muốn đau cả óc.
Tuy nhiên không thể đứng chững một nơi thế này được, vì quái vật vẫn sẽ cứ tiếp tục lao đến.
[Tôi định sẽ rời Đảo Louise. Ý cô sao, Cecilia?]
[Tôi sẽ đi cùng cậu. Anh hai hẳn đã tiến đến vùng đảo khác. Nếu phải rời đi thì ta sẽ đi Đảo hoặc Đảo Ines, những đảo mà vẫn còn elf.]
Tôi khẽ gật trước ý kiến của Cecilia.
Đảo Chloe đã bị chiếm đóng bởi Sea Serpent, và Đảo Emma thì cũng đã chịu chung số phận với Đảo Louise.
[Alice và Ines… cái nào sẽ ổn hơn? Nếu được thì tôi muốn lựa nơi nào đó ít xung đột hơn.]
[Vậy ta sẽ đi Đảo Ines. Đảo Alice đang được ngự trị bởi một chủng tộc hiếu chiến là Dark Elf.]
[Vậy nữa sao? Thế còn những elf trên Đảo Ines sẽ giống cô sao, Cecilia?]
[Không, nơi đấy được cai trị bởi chủng tộc cao ngạo High Elf.]
Hiếu chiến hay cao ngạo… quả là một lựa chọn mang tính quyết định.
Cecilia bảo rằng việc giao thiệp với High Elf sẽ dễ hơn, nên là chọn Đảo Ines vậy.
[Hãy chờ tôi chút, để tôi tập trung thăm dò sức mạnh tinh linh của High Elf.]
[Về khoảng cách địa lý thì khá là xa đấy, liệu sẽ được chứ?]
Chúng tôi chỉ lên khu đất cao này để tìm kiếm elf sống sót trong Thánh Đô. Tôi lấy làm lạ khi cô ấy cũng có thể tìm kiếm cả bên ngoài hòn đảo.
[Tinh linh lực của High Elf rất mạnh, nếu họ tập trung lại một chỗ thì dù khoảng cách xa tôi cũng sẽ dò ra được.]
[Tôi hiểu rồi! Vậy tôi cũng có tinh linh, tôi cũng sẽ dò tìm được như cô chứ?]
[Còn tùy thuộc vào sự rèn luyện. Tôi sẽ chỉ cậu trên đường đi.]
Cecilia tập trung.
Và cô cảm nhận được tinh linh lực của High Elf.
Dường như là về cực đông từ Đảo Louise.
[Ta đi thôi.]
Khi Cecilia bước đi, tôi lên tiếng
[Nguyên do cho tính tự phụ của high elf là vì họ sở hữu tinh linh lực lớn mạnh?]
[Cũng một phần. Đối với một elf như tôi có khi còn bị coi rẻ trong mắt họ.]
[Nếu đến cả Cecilia còn như thế thì tôi chìm nghỉm luôn à…]
[Hmm… Nếu là Fate thì sẽ được dành riêng một vị trí đặc biệt.]
[Vì tôi là con người?]
[Đúng vậy. Nhờ có mặt Fate mà ta có thể giao thiệp với high elf. Nếu chỉ có mình tôi e cũng khó.]
Tôi ngờ vực về cách chào đón một con người của high elf.
Tôi chính là chất xúc tác mang đến sự sụp đổ của Đảo Louise. Nếu tôi trôi dạt vào đảo khác, có lẽ kết cục đã khác.
Greed lên tiếng với chất giọng không mấy dễ chịu.
『Ngươi không hề làm gì cả. Ngươi cũng chỉ là một quân cờ.』
[Mong là bên phía high elf không có kẻ nào như Georg.]
『Nhiều kẻ nắm giữ Kĩ năng Đại tội quá sẽ khiến ta phát ngấy đấy.』
[Đúng là vậy nhỉ.]
Thở một hơi dài, xong nuốt nước bọt, tôi rảo bước tiến về phía đông. Cecilia dường như cũng không khỏi cảm thấy bất an trước cuộc hành trình này.