Boushoku no Berserk ~ Ore dake Level to Iu Gainen wo Toppa Suru ~

chương 226: sứ giả nơi thánh địa

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hôm nay xảy ra nhiều chuyện thật. Tôi cũng phần nào thấm mệt rồi.

Về được tới nhà Cecilia thì trời cũng đã sụp tối.

[Aaaaaaa, cải tử hoàn sinh!]

Khi từ từ hạ trọng tâm cơ thể xuống bồn tắm, tôi thở phào như một đứa trẻ.

(Mình là sứ giả đến từ Thánh Địa... dẫn dắt và thay đổi thế giới!? Đùa kiểu gì vậy, mình đâu có xịn dữ vậy...)

Tôi mất toàn bộ kí ức quan trọng, kể cả đường về. Tôi giờ đây chẳng hơn một đứa trẻ lạc.

Greed thì vẫn say giấc, mất đi sức mạnh mà ông ta từng sở hữu.

(Phải làm sao bây giờ...)

Trong lúc tôi đang lầm bầm trong bồn, một giọng nói phát ra từ bên ngoài phòng tắm.

[Nhiệt độ nước ổn chứ?]

Là Cecilia. Cô ấy đề xuất tôi nên đi tắm một cái cho khuây khỏa.

Giữa chúng tôi chỉ là sự im lặng xuyên suốt chặng đường trở về nhà.

Tôi không biết phải nói gì nữa. Cecilia hẳn cũng bối rối khi thấy tôi như vậy.

Cảm giác khá là... gượng gạo.

[Cũng vừa đủ. Mùi hương cũng dễ chịu nữa.]

[Tốt rồi. Vậy thì... tôi để một số thảo dược nhà làm ở đây nha. Cậu thấy có một cái túi vải gần đó không? Thảo dược khô ở trong cả đấy.]

[Cái này sao?]

Có gì bên trong vậy nhỉ.

Ngay khi vừa lấy ra thì... một hương thơm thật sảng khoái.

[Đó là cách tốt nhất để xua tan mỏi mệt đấy.]

[Cảm ơn cô. Tôi cũng đỡ nhiều rồi.]

[Ừm, thế là tốt.]

Giọng nói nhẹ nhõm cất lên từ bên kia cánh cửa.

Tôi ước chừng là thế. Cecilia chắc là không muốn kéo dài bầu không khí này, nên cô ấy mới giúp đỡ tôi tận tình vậy. Cô ấy sẽ không chịu nổi cho tới khi tôi tắm xong đâu.

Y rằng, Cecilia nói.

[Cậu suy nghĩ kĩ chưa?]

[Về việc ở lại?]

[Ừa...]

Cô không nói gì nữa.

Cecilia đang chờ câu trả lời của tôi. Mặc cho câu trả lời đã hiển hiện ngay trước mắt.

Tôi bật cười khi nghĩ về điều đó.

[C-Cậu cười cái gì?]

[Ý tôi muốn nói là...]

[Là sao?]

[Nếu tôi nhất quyết rời đi, tôi đã không cùng cô theo về nhà và xài ké nhà tắm vậy đâu, phải chứ?]

[Dĩ nhiên là tôi biết. Nhưng tôi muốn nghe chính miệng cậu xác nhận.]

Hình như tôi đang tỏ ra bất lịch sự.

Khi mà cợt đùa trên sự nghiêm túc của Cecilia.

Tôi xin lỗi và nói.

[Có lẽ tôi sẽ ở lại thêm ít lâu. Nhưng...]

[Anh tôi phải không? Để đó tôi lo.]

[Cô và anh ta có vẻ không hòa thuận với nhau lắm... nhỉ?]

Tôi không có anh em gì nên cũng không hiểu được cảm giác của họ. Ừ thì Mimir là em gái tôi đấy, nhưng không phải ruột rà thân thích.

[Con người đó... bị chính cha mẹ ruột ghẻ lạnh chỉ vì mù bẩm sinh. Vì lẽ đó mà anh ấy không lập được khế ước với tinh linh. Tôi thì ngược lại.]

[Phải chăng Georg đố kỵ với cô? Tôi thấy anh ta khá tận hưởng việc thế chỗ cô và trình diễn Luân Hồi Thánh Thuật.]

[Anh ấy chỉ đang chọc tức tôi. Đó là thứ tôi căm ghét nhất trên đời, và anh ta dĩ nhiên sẽ thấy vui rồi.]

[Phức tạp... quá vậy.]

Liệu Cecilia có làm được không?

Tôi thấy hơi lo rồi đây.

[Fate có anh em không?]

[Cũng có. Mặc dù không chung dòng máu, nhưng có vẻ cũng như anh trai và em gái rồi.]

[Mối quan hệ giữa hai người có tốt không?]

[Chắc là... tàm tạm, tôi nghĩ thế?]

[Cậu có vẻ không chắc chắn. Vì sao vậy?]

[Về chuyện đó...]

Mình nên thú thật, hay nói dối, hay lảng tránh...

Nhưng Cecilia khá tinh ý. Cô ấy chắc sẽ nhìn thấu một tên vụng về như tôi.

[Tôi... đã giết anh ruột của em ấy.]

[SAO CƠ?!]

Cecilia cố mở cửa xông vào.

Tình thế nguy nan, tôi nhanh chóng bào chữa.

[Khoan! Nghe tôi nói đã! Đừng có xông vào.]

[Vậy thì cầm lấy này và ra đây hai mặt một lời. Nhanh lên đấy!]

Chiếc khăn tắm vừa được ném vô khá mềm mịn đấy chứ.

Cecilia đã rời đi, tôi ra khỏi phòng tắm và lau mình. Trên khăn thoang thoảng mùi hương của một loài hoa không rõ tên.

Hương thơm phần nào khiến tôi bình tĩnh lại, khiến tôi yên tâm hơn về việc giải thích với Cecilia tất cả mọi chuyện. Ngay cả phòng thay đồ cũng thật ngăn nắp, trái ngược với một tôi thật luộm thuộm.

Cũng như chiếc khăn mà tôi đang dùng bây giờ.

[...Phải làm sáng tỏ mọi việc đấy.]

Nếu thất bại thì quả nhiên tôi vẫn nên rời đi.

[Được.]

Việc thấu hiểu lẫn nhau qua lời nói là rất khó. Nhưng nếu không có lời ăn tiếng nói thì chắc chúng tôi sẽ chẳng bao giờ thấu hiểu lẫn nhau.

Nhìn thanh hắc kiếm gãy này đi. Ông ta rất tuyệt vời. Ông ta là một trong những người tin tưởng vào sức mạnh của ngôn từ.

Không biết Greed sẽ nói gì với tôi vào lúc này nhỉ.

Dù sao thì với tôi giờ đây, ông ta giống người anh trai thất lạc từ rất lâu rồi. Tôi nở một nụ cười cay đắng.

Nhưng đó cũng là điều luôn thúc đẩy tôi tiến về phía trước.

[...Ông còn định ngủ tới bao giờ hả?]

Liệu có nghe thấy không?

Hay...

[...Đi nào, Greed. Tiến xa hơn nữa.]

“Ngươi định đi về đâu trong khi đường về nhà thì vô định?”. Tôi tưởng tượng một chất giọng đầy hống hách đang vang vảng bên tai.

Tôi sẽ trở về nhà với sự giúp sức của Cecilia.

Như mọi khi, tôi sẽ cố hết sức.

Tôi sấy tóc và khoác lên mình trang phục elf. Nó nhẹ và ấm hơn vẻ ngoài nhìn vô.

Vừa khít luôn này. Hẳn là Cecilia đã chuẩn bị từ trước vì cô không muốn tôi không có mảnh vải nào khác bên người để mặc luân phiên.

Bộ đồ vừa như in mặc dù tôi và Cecilia chưa hề đo đạc trước đó.

[Được rồi...]

Không thể để cô ấy đợi lâu hơn nữa.

Tôi hướng thẳng đến phòng khách nơi cô nàng elf đang ở.

Dù sao nhà cũng nhỏ, tôi ngay lập tức thấy bóng lưng Cecilia đang ngồi ngoài bàn.

[Xin lỗi đã để cô đợi lâu.]

[Cần khởi động hay gì không?]

[Tôi tưởng hai ta sẽ nói chuyện?]

[Vậy thì... hãy kể tôi nghe tất cả. Câu chuyện của riêng cậu, Fate.]

Tôi ngồi đối diện Cecilia và nhìn thẳng vào mắt cô ấy.

Đôi tai đặc trưng của elf đang dựng lên cụp xuống liên tục. Hành động này... xảy ra từ lúc nào vậy?

[Bắt đầu với cách hai người trở thành hai anh em trên danh nghĩa nhé.]

[Được. Và Cecilia cô cũng phải nói về bản thân sau khi nghe tôi kể đấy.]

[Tùy vào câu chuyện cậu muốn nghe từ tôi.]

[Tôi không giỏi ở mấy khoản việc như này... nhưng tôi sẽ cố hết sức.]

Tôi bắt đầu về mối quan hệ với tên Hado và cuộc đối đầu Rafal tại Vương Đô Seyfert... song song với việc trả lời các câu hỏi Cecilia đặt ra.

Kiểu như, level là gì? Chỉ số? Kĩ năng? Bí kỹ? Đại loại thế.

Thế giới mà elf sống và thế giới mà tôi sống có những khái niệm hoàn toàn khác biệt.

Elf sống trong một thế giới tinh linh. Còn con người thì sống trong một thế giới kĩ năng.

[Hmm, tôi tự hỏi liệu tinh linh ở nơi này có tương tự với kĩ năng của con người?]

[Từ góc độ của tôi, tinh linh có phần linh động hơn, đúng chứ?]

[Tôi không chắc nữa. Tinh linh sống hoàn toàn độc lập. Đã vậy còn hay thoắt ẩn thoắt hiện nữa. Vậy nên việc vay mượn sức mạnh khá là quằn. Nếu so sánh thì kĩ năng tôi lại thấy linh động hơn.]

Liệu tinh linh có ý thức không... có thể chúng đang lơ lửng cạnh bên và lắng nghe chúng tôi nói chuyện. Vì không nhìn thấy nên tôi xem như là bóng ma.

[Vậy về Hado và Rafal.]

Cô ấy có vẻ hứng thú với câu chuyện của tôi hơn nên chắc không sao đâu.

[Nếu những lời cậu nói là thật... Tôi nghĩ nếu tôi là Fate trong tình huống đó, có vẻ đó là cách duy nhất. Người dân cũng được giải cứu mà đúng không?]

[...có lẽ vậy.]

[Cảm ơn cậu vì đã giãi bày với tôi... và cũng xin lỗi cậu.]

[Vì gì chứ?]

[Ý tôi muốn nói... Nghĩ mà xem, “Lẽ ra lúc đó tôi nên...”, “Lẽ ra lúc này tôi nên...”. Qua lời kể có thể thấy, nếu cậu cứ tiếc nuối về những chuyện đã qua thì trái tim cậu sẽ bị ám ảnh nặng nề và cậu sẽ bị cái bóng của quá khứ kéo xuống vũng bùn lầy. Tôi xin lỗi vì đã khơi lại kí ức của cậu, mặc dù cậu đã luôn cố gắng sửa sai cho nó. Tôi xin lỗi.]

Tôi há hốc mồm, chẳng thể nói nên lời.

Đó là vì đó đều là những lời nói rất đỗi thân quen.

Nụ cười của Roxy thoáng qua tâm trí tôi. Ngay lập tức, nỗi cô đơn bất lực kéo đến bủa vây tôi.

[Không sao đâu.]

Cecilia nhìn thẳng vào mắt tôi khi tôi nói vậy. Ánh lửa của ngọn nến đặt giữa bàn vẫn cứ cháy bập bùng.

[Tôi thật sự xin lỗi cậu.]

[Nãy giờ lần thứ mấy rồi nhỉ?]

[Chứ chẳng phải giờ đây... cậu đang khóc sao?]

Hả?! Mình...khóc ư?

Khi tôi nhìn xuống, bất giác những giọt lệ cứ thế tuôn rơi xuống mặt bàn.

Bất chấp dòng cảm xúc, nước mắt cứ từng chút tuôn ra.

Tôi đã không còn thấy rõ mặt Cecilia. Thấy tôi như vậy, Cecilia cầm ngọn nến lên.

[Hôm nay đến đây thôi. Hôm nay có quá nhiều chuyện đã xảy ra khiến tôi khó mà tập trung vào câu chuyện. Cậu cũng nên nghỉ ngơi đi.]

[Ừm.]

Tôi đi đến một căn phòng nhỏ và nằm lên giường.

Ngày mai tôi phải làm gì đây... Không còn sức để mà nghĩ nữa. Cuộn tròn trên chiếc giường ấm, ý thức tôi lu mờ.

[Chúc ngủ ngon, Fate...]

Điều đọng lại sau cùng trong tâm trí... là giọng nói của Cecilia.

_____________________________

Chúc mọi người tận hưởng ngày cuối năm 2023 cũng như đón chào năm mới 2024 đầy hi vọng và may mắn nè. Tôi cũng mong bản thân sẽ gắn bó lâu dài với tác phẩm cho đến cuối chặng đường nhé! Cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ!

Truyện Chữ Hay